• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Lan Tư Ý nhẹ ôm Lam Tĩnh Nghi đi vào phòng khách. Lam Tĩnh Nghi nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào ông như một chú thỏ nhỏ. Cô không thể từ chối ông tựa như cô không thể xóa đi ký ức về ông. Ngực ông vững chãi mà ấm áp, có một hương vị rất khác khiến cô có thể an tâm dựa vào.


Ở cầu thang họ chạm mặt Lam Tứ đang xuống lầu. Thiếu niên lãnh ngạo, thản nhiên nhìn họ. Cậu đi sát qua người Lam Tĩnh Nghi, để lại một câu, “Hoa không thể thiếu nước.”


Lam Tĩnh Nghi bị câu nói nhàn nhạt này của cậu bắn trúng, cực kỳ đau lòng. Cô dừng chân, nhìn bóng lưng cậu.


“Lam Tứ!”


Lam Tứ dừng bước, từ từ xoay người nhìn cô. Đôi mắt hẹp dài của cậu trong suốt mà đạm mạc.


“Cậu…” Cô rất tức giận nhưng khi đối mặt với cậu thì lại không nói ra lời.


“Tôi nói sai à, cô giáo? Chẳng lẽ trước mắt tôi không phải là đóa hoa chỉ có thể dựa vào nước thôi sao? Mặt ngoài thuần khiết trong sáng như nai con nhưng trong xương thì lại dâm đãng. Hình như người đàn ông nào cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của cô, bị mê hoặc bởi sự hồn nhiên của cô. Người phụ nữ như thế thì có vì ai mà chịu trách nhiệm đâu? Loại phụ nữ này căn bản không xứng đáng nói người khác phải chịu trách nhiệm.”


Giọng Lam Tứ dù nhẹ nhưng mỗi câu nói đều giáng mạnh vào lòng cô. Ánh mắt cậu cũng nhìn cô rất sắc bén. Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, không thể nói lại cậu được.


Lam Tứ lạnh lùng nhìn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, khóe miệng run nhẹ, bộ dáng đáng thương. Cậu quay đầu sang một bên, ép mình không nhìn nữa. Như thế cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô, cô cũng không thể động chạm tới cậu được.


Cậu hừ nhẹ một tiếng, không hề lưu luyến đi ra phòng khách. Nước mắt của sự uất ức chảy xuống khuôn mặt Lam Tĩnh Nghi.


Lam Tứ, đồ bại hoại, đại phôi đản…Cô mắng cậu trong lòng. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy càng ngày càng khó xử. Cô đứng giữa bốn người đàn ông, mà bốn người này lại có quan hệ huyết thống với nhau. Nạp Lan Tư Ý càng ngày càng tận lực cách ly cô khỏi hai anh em Nạp Lan, đồng thời phái người luôn bảo vệ mình sang bảo vệ cô, không cho bất kỳ ai tiếp cận cô.


Mà hai anh em Nạp Lan thì càng ngày càng bất mãn với Nạp Lan Tư Ý. Hai người bọn họ như trái bom, lúc nào cũng có thể phát nổ khiến cô vô cùng sợ hãi.


Chuyện khiến cô đau đầu hơn còn có Lam Tứ. Cậu như cơn gió lạnh vậy. Chỉ cần cậu xuất hiện thì mỗi tế bào trong cô đều lạnh như bị dao cứa.


Cô cảm giác được mình dường như trở nên vô hình trong đôi mắt cậu. Cậu vẫn lãnh ngạo, đôi mắt hẹp dài nhìn cô đầy khinh miệt.


Bọn họ hoặc là chiến tranh lạnh hoặc giằng co. Cậu thường xuyên khiến cô ngượng ngập, khiến cho cô không thể chấp nhận được tựa như họ là người qua đường.


Dường như cô đang trong cơn ác mộng dài. Chỉ có Nạp Lan Tư Ý là nguồn sáng yếu ớt duy nhất.


Cô đi giữa vườn hoa sặc sỡ năm màu. Mùi hoa thơm ngát khiến thần kinh cô bớt căng thẳng hơn. Cô đi qua sân cỏ xanh ngắt, tới chỗ xích đu.


Cô ngồi lên xích đu, từ từ đung đưa, mặt úp vào tay, bắt đầu lo lắng đến xuất thần. Tai cô nghe thấy tiếng nói. Cô kỳ quái quay đầu thì nhìn thấy Lam Tứ đang đứng trên cỏ ở đằng xa. Có lẽ vừa rồi cậu ngồi trên cỏ đọc sách. Cây lớn che khuất tầm mắt của cô khiến cho cô không thấy được cậu. Cô sợ hãi, không nghĩ rằng cậu sẽ xuất hiện ở đây. Xích đu lay động, cô không thể giữ thăng bằng nên nhẹ giọng kêu lên đầy sợ hãi. Sắc mặt thiếu niên khẽ thay đổi, lập tức chạy tới bên cô. Cô cảm thấy được mình rơi lên một vật mềm mại.


Cô mở mắt, đối mắt với thiếu niên. Bọn họ nằm trên cỏ còn cô nằm trong lòng cậu. Thời gian như ngừng lại, hai người nhìn nhau, chỉ có gió nhẹ thổi qua.


“Hai người đang làm gì vậy?” giọng nói mang theo tức giận vang lên. Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu. Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật với khuôn mặt u ám đứng trước mặt bọn họ. Khóe môi Nạp Lan Địch mím chặt, đôi mắt lạnh lẽo dừng trên người bọn họ. Nạp Lan Luật nắm chặt nắm đấm, “Dạo này coi chúng tôi là không khí, giữa ban ngày ban mặt mà dám ôm ấp người đàn ông khác à?”


Lam Tĩnh Nghi liền vội vàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Đừng hiểu lầm. Tôi không cẩn thận nên ngã lên người cậu ấy.” Đôi mắt Lam Tứ chợt lóe, khóe mắt hiện ra tia châm chọc.


“Là thế à? Không ngờ cô giáo có thể ngã đúng chỗ thế. Đây là kỹ xảo quyến rũ đàn ông của cô à?” Lam Tĩnh Nghi cắn môi, nhìn cậu đầy căm tức, trong đôi mắt cô hiện lên hơi nước.




Lam Tứ hơi đau lòng nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu tình thờ ơ, “Đúng như cậu nghĩ. Tôi chính là đang quyến rũ đàn ông nhưng không ngờ lại quyến rũ cậu. Căn bản cậu không nằm trong sự suy nghĩ của tôi. Tôi ghét cậu. Nhìn thấy cậu chỉ khiến tôi gặp ác mộng. Tôi chỉ hy vọng cậu biến mất nhanh một chút, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi.” Cô nói một hơi.


Hai thiếu niên phía sau cô khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.


Sắc mặt Lam Tứ lạnh lẽo như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.


Bọn họ đều không tự chủ được mà tổn thương nhau nhưng không biết rằng lời nói của mình khiến cho người kia tổn thương đến mức nào.


Cuối cùng, Lam Tứ gật đầu, “Được, sẽ như cô muốn.” Dứt lời, cậu bỏ đi.


Lam Tứ đi sát qua người cô. Cô quay đầu, hình ảnh thiếu niên với vóc dáng cao to từ từ đi xa, mang theo sự quyết tuyệt mờ đi trong làn nước mắt.


Nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô vẫn quay đầu nhìn cậu cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa, “Là xú tiểu tử kia khiến cô khóc à?” Nạp Lan Luật yêu thương đi tới, ôm đầu cô đặt lên ngực mình. Cô dựa vào ngực cậu, lẳng lặng khóc.


“Tôi nói rồi. Đừng để tôi nhìn thấy cô rơi nước mắt vì người đàn ông khác.” Nạp Lan Địch lạnh giọng nói. “Anh, đừng nói nữa. Bảo bối của chúng ta rất đáng thương.” Nạp Lan Luật vuốt ve mái tóc cô.


“Tiểu thư, nên về phòng nghỉ ngơi.” Hai người đàn ông cao to đi tới, nói với Lam Tĩnh Nghi.


“Biến đi.” Nạp Lan Luật nói, “Xin lỗi, thiếu gia, đây là do lão gia phân phó. Xin mời Lam tiểu thư lên lầu.”


“Tôi nói anh biến đi.” Nạp Lan Luật nắm tay xông lại, Nạp Lan Địch bắt lấy cậu, quay sang Lam Tĩnh Nghi, “Lên đi. Đừng để cho tôi thấy dáng vẻ này của cô nữa.”


Lam Tĩnh Nghi lau nước mắt, cúi đầu đi qua bọn họ.


“Để cho cô ấy đi thế sao?” Nạp Lan Luật bất mãn kêu lên.


Nạp Lan Địch liếc cậu, “Em có cách gì khác à?”


Nạp Lan Luật im bặt, hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bỏ đi.


Tay Lam Tĩnh Nghi cầm chặt chiếc di động màu trắng, trượt người xuống cửa. Môi cô nhẹ run, tay nắm chặt di động.


“Cô giáo, Lam Tứ đi rồi. Cô nhanh tới sân bay đuổi theo cậu ấy đi, có thể còn kịp…Cô hiểu lầm cậu ấy rồi. Tất cả đều là do Tiêu Anh và Kiều Bối Nhi bày trò. Là các cậu ấy tìm người tập kích cô giáo. Tiêu Anh không có thai. Cậu ấy nói vậy hoàn toàn là bởi vì đố kỵ, muốn để cô giáo hiểu lầm Lam Tứ…”


Lam Tĩnh Nghi chạy ra khỏi cửa, vệ sĩ còn chưa kịp có phản ứng cô đã chạy ra khỏi phòng khách, vẫy một chiếc taxi.


“Đến sân bay. Xin anh lái nhanh một chút.”


Lam Tứ, đừng đi, là lỗi của cô…Cô cầm di động thật chặt giống như nó có thể giúp cô bình tĩnh.


“Xin quý khách chú ý, chuyến bay XX đi Mỹ sắp cất cánh, xin quý khách chuẩn bị…”


Lam Tứ mặc áo khoác màu trắng, áo sơ mi thêu hoa thủ công màu hồng, quần màu xanh đen. Vóc người cao to cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ như thiên sứ khiến cậu trở nên rất nổi bật trong đám đông.


Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, trong đôi mắt hẹp dài có chứa sự chờ mong.




Lông mi dài cụp xuống, tạo thành một cái bóng trên khuôn mặt trắng như sứ của cậu. Cậu nhẹ nhàng tắt di động, đi vào cửa kiểm soát.


Lam Tĩnh Nghi bấm số Lam Tứ, trong đó truyền ra giọng nữ, “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Khiến lòng cô như phủ đầy sương.


Cô chạy ào vào sảnh sân bay nhưng chiếc máy bay đã cất cánh đi Mỹ.


Cô trượt dọc theo cánh cửa thủy tinh, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.


Một bóng dáng cao lớn từ từ đến gần cô, cúi người, cánh tay có lực ôm lấy cô.


Lam Tĩnh Nghi giương đôi mắt đẫm lệ lên, “Thầy giáo…” Tiếng của cô khàn khàn, nước mắt như mưa.


“Thầy muốn xin lỗi em. Là thầy không tốt, là thầy không chăm sóc Tứ tốt…” giọng nam trầm thấp vang lên, rồi người đó ôm cô vào lòng.


“Em không trách thầy…Là tại em, tại em…” Lam Tĩnh Nghi rốt cuộc khóc thành tiếng trong lòng ông.


Ông vỗ nhẹ lên lưng cô, ôm cô chặt hơn.


Thiếu niên trước máy vi tính nhảy dựng lên, “Anh, em muốn tới sân bay.”


Sắc mặt Nạp Lan Địch lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào máy tính, “Được, đón cô ấy về.”


Lúc này, trong màn hình máy tính, người đàn ông một tay vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ trong lòng, một cái tay khác đã từ từ tiến về tai cô, gỡ viên đá mắt mèo khỏi tai cô không để lại dấu vết.


Màn hình máy tính “xoạt” một tiếng rồi trở nên trắng xóa.


“Đồ cáo già.” Nạp Lan Luật hổn hển mắng.


Nạp Lan Địch nhắm mắt lại dựa vào ghế, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một bóng mờ vì bị đánh bại. Tay cậu nắm chặt thành ghế, khớp xương nổi lên trắng bệch.


Trong không gian trang trí cực kỳ tinh mỹ, rộng lớn không hề có ai. Tiếng nhạc dìu dịu chảy. Dưới ánh đèn mờ trên sàn nhảy, một người đàn ông thon dài ôm một người phụ nữ xinh xắn nhỏ nhắn trong lòng, nhẹ nhàng xoay theo điệu nhảy.


Thân thể người phụ nữ dựa vào người đàn ông, khuôn mặt chôn trong ngực ông, mái tóc đen che khuất cái cằm mảnh khảnh, khuôn mặt vẫn tái nhợt dưới ánh đèn mờ. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài che da thịt trắng như sữa khiến cho mặt cô càng thêm điềm đạm đáng yêu.


Dường như người phụ nữ rất mệt mỏi. Cô như một con búp bê không còn sinh khí, dựa theo bước chân của người đàn ông mà bước.


Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng như nước. Ông cúi đầu nhìn mặt cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của ông.


Ông vẫn ôm cô như thế, nhẹ nhàng mà thong thả nhảy theo nhạc. Cô như đứa trẻ dựa vào lòng ông mà ngủ. Lòng ôn chưa bao giờ yên bình như thế, chỉ muốn ôm cô như thế mãi mà thôi.


“Uống chút rượu vang đi. Nó sẽ khiến tinh thần em thả lỏng hơn đấy.” Ông ôm cô trên giường, nhẹ nhàng cho cô uống. Rượu đỏ chảy vào cánh môi mềm mại của cô. Cô ho lên, ông vỗ lưng cho cô. Cô rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn căn phòng xa lạ đầy nghi ngờ, dường như căn bản không biết mình vào phòng này như thế nào.


Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt thành thục tuấn mỹ của người đàn ông. Cô yên lặng nhìn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK