Nạp Lan Luật dùng dải lụa màu vàng kim buộc tóc lên, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mị hoặc chúng sinh. Quần màu trắng thoải mái và áo thun bình thường mặc lên người cậu tỏa ra hơi thở không tầm thường. Lúc này trên người cậu đang mặc tạp dề, động tác ưu nhã lịch sự, không nhanh không chậm làm bữa tối.
Trên bàn bày đồ ăn dành cho bốn người. Thức ăn tinh xảo trên đĩa tỏa hương mê người. Nạp Lan Luật đặt một ly nước trái cây trước mặt Lam Tĩnh Nghi.
“Đây là nước anh đào, có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan sắc.”
“Cám ơn.” Lam Tĩnh Nghi bưng lên uống một ngụm. Đó là nước ép anh đào, rất thơm ngon. Ba thiếu niên cùng liếc mắt nhìn, có cảm giác sung sướng khi thực hiện được quỷ kế.
“Cạch.” Nạp Lan Luật mở chai rượu nho, “Ba chúng ta uống rượu nho.” Nạp Lan Luật rót đầy ly cho ba người, bốn người cùng chạm cốc, bầu không khí có vẻ ấm áp lãng mạn.
Uống xong mấy ly thì nước trái cây trong ly của Lam Tĩnh Nghi đã cạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như sữa đã đỏ lên. Cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, có cảm giác say rượu nhưng tâm tình lại rất tốt. Cô càng nhìn ba thiếu niên trước mắt càng thấy thuận mắt. Cô còn thỉnh thoảng nói chuyện với bọn họ. Nhưng có một luồng cảm giác khô nóng tràn ra, lan tỏa mạnh mẽ.
Sau bữa tối, bốn người ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tivi. Trên bức tường trước mặt treo một cái tivi rất lớn. Tivi không ngừng nhấp nháy nhưng tâm tư bốn người lại không ở trên đó.
Càng ngày Lam Tĩnh Nghi càng cảm thấy trong thân thể mình như có một ngọn lửa không ngừng lan rộng, lại như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn cô. Cô không tự chủ ưm một tiếng, khẽ mở cổ áo. Cả người cô hoảng loạn bất an.
“Sao vậy?” Nạp Lan Địch liếc cô, không động thanh sắc mà hỏi. Có điều chỉ một ánh mắt của cậu đã kích thích thân thể Lam Tĩnh Nghi khiến cô run lên. Lam Tĩnh Nghi ôm chặt cánh tay, “A, tôi…tôi không sao.” Tuy nói như thế nhưng ánh mắt cô lại không tự chủ được mà đặt lên môi Nạp Lan Địch. Độ cong trên môi cậu rất hoàn mỹ, mỗi một câu nói từ giữa đôi môi đều tràn ngập từ tính như đàn dương cầm.
Đáy mắt Nạp Lan Địch chứa ý cười không dễ phát hiện, “Nghe nói các sinh viên nữ trong lớp cô đều mê người mẫu nam lõa thể kia?”
Không ngờ cậu lại hỏi câu này. Lam Tĩnh Nghi bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Nạp Lan Luật và Lam Tứ. Hai thiếu niên nhún vai đầy vô tội, “Có trời chứng giám, không phải chúng tôi nói.”
“Xem ra là thật rồi.” Nạp Lan Địch không mặn không nhạt nói.
“Không…Không phải.” Lam Tĩnh Nghi lắp bắp, “Ừ, sinh viên nữ trong lớp tôi rất mê anh ấy. Nhưng…nhưng không có tôi trong đó…”
“A? Chẳng lẽ cô không phải là một thành viên nữ của lớp à?” trong giọng nói lạnh lẽo của Nạp Lan Địch không có chút tình cảm nào.
“Tuy thế nhưng tôi…” cô ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch. Cậu nhìn cô chằm chằm, đáy mắt phản chiếu bóng dáng cô. Cô im lặng, chỉ ngây ngốc nhìn cậu.
“Có phải người đàn ông kia xích lõa nhìn rất đẹp không? Các nữ sinh viên nhìn chỗ nào là chủ yếu? Có phải là vật nam tính cực đại của anh ta không?” giọng Nạp Lan Địch trở nên trầm thấp mị hoặc. Giọng cậu sát bên tai cô. Hô hấp của Lam Tĩnh Nghi vì cậu tới gần mà dồn dập lên nhưng cậu lại nhanh chóng rời khỏi cô.
“Lần sau đừng nhìn người đàn ông khác. Nếu để tôi biết có chuyện đó thì tôi sẽ cắt bỏ vật nam tính của người đàn ông kia rồi nhìn cô ăn đấy.” giọng của cậu rất độc ác nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Thân thể Lam Tĩnh Nghi không khỏi run lên.
“Bây giờ vẽ tôi đi. Không phải cô thích vẽ người đàn ông lõa thể sao? Cho cô một cơ hội.” Dứt lời, Nạp Lan Địch rút đi từng món đồ trên người cậu. Ánh mắt cậu không hề rời khỏi cô, động tác cởi đồ đầy cuồng dã mà lại quyến rũ.
Nạp Lan Địch xích lõa là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng đế. Dù ai nhìn thấy cậu lõa thể cũng không dời được tầm mắt. Lam Tĩnh Nghi từ từ vẽ khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, đôi mắt hẹp dài, đôi môi mím chặt gợi cảm. Vật to lớn giữa hai chân cậu khiến cô không thể bỏ qua đang ngẩng cao đầu. Mặt cô càng ngày càng đỏ, người càng ngày càng khô nóng.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nạp Lan Địch không hề có một biểu tình dư thừa nào. Nhưng vật nam tính đã ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Lam Tĩnh Nghi vừa liếc mắt mộ cái thì thân thể liền có phản ứng. Cô có cảm giác một cỗ dịch đang chảy ra.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, tập trung chú ý vào giấy vẽ. Lúc này, Nạp Lan Luật lại tới gần cô, ngón tay thon dài từ từ kéo cái váy ngủ rộng rãi của cô ra, để lộ cái mông tròn lẳn. Bàn tay to vuốt ve lên đó qua lớp tiết khố, không ngừng xoa nắn đôi mông cánh hoa mềm mại của cô.
Lam Tứ cũng không nhàn rỗi. Hai tay cậu đặt lên nhũ phong cô qua lớp vải, nhẹ nhàng mà xoa nắn. Thân thể Lam Tĩnh Nghi như lửa, không cầm được bút nữa. Đôi mắt đen của Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không buông tha chút biểu tình nào.
“Đừng…A…Đừng náo loạn…” lời vừa ra khỏi miệng Lam Tĩnh Nghi đã như tiếng rên rỉ.
“Chúng tôi đang náo loạn à? Chỉ là đang thỏa mãn dục vọng của bảo bối mà thôi.” Nạp Lan Luật vừa nói, vừa cởi tiết khố của cô ra, nhìn thấy lối vào ướt đẫm của cô thì nói, “Chảy nhiều nước như vậy mà còn mạnh miệng.”
Lam Tứ đã cởi váy ngủ qua khỏi đầu Lam Tĩnh Nghi. Bàn tay thô to của thiếu niên hoàn toàn bao lấy nhũ phong đầy đặn. Mỗi một động tác của cậu đều khiến Lam Tĩnh Nghi nhẹ rên đầy thỏa mãn.
“Đừng kiềm chế dục vọng của mình. Cô giáo hãy nghe theo thân thể mình.” Lam Tứ nói, ngón tay xoa nắn đóa hồng mai. Dòng nước ngọt ngào chảy ra từng chút, “Sữa đủ rồi.” Dứt lời, thiếu niên đã cúi đầu xuống ngậm đóa hồng mai.
Nạp Lan Luật đẩy đôi mông cánh hoa của cô ra, đưa miệng tới. Cái lưỡi linh xảo xẹt qua khe suối, đầu lưỡi trêu chọc trân châu xinh xắn, đôi môi quyến rũ hút nước từ lối vào phát ra tiếng “chậc chậc”.
Bút trong tay Lam Tĩnh Nghi đã sớm rơi trên đất. Người cô cong lên, không ngừng co giật. Đầu lưỡi của Nạp Lan Luật đã khơi gợi dục vọng trong cô. Bây giờ cô khổ sở muốn chết.
“Luật…A…Đừng…Luật…”
Đầu lưỡi Nạp Lan Luật tăng nhanh tốc độ trêu chọc hạt trân châu nhỏ, mật dịch không ngừng chảy ra từ lối vào đang co rút của Lam Tĩnh Nghi.
“A…Tôi…Rất khó chịu…A…” Đùi Lam Tĩnh Nghi cũng cong lên, ngón tay chụp vào nơi tư mật đang bị Nạp Lan Luật đùa giỡn. Lam Tứ nắm lấy tay cô, đầu lưỡi tiếp tục đùa bỡn đóa hồng mai đứng thẳng của cô.
Nạp Lan Luật đẩy một hạt màu trắng vào lối vào của cô bằng lưỡi. Vách tường căng chặt ngậm chặt lấy lưỡi cậu. Mật dịch phun lên mặt cậu, “Thật mẫn cảm.”
“Gọi tôi, cô giáo, gọi tên tôi.” Hai tay Lam Tứ không ngừng vuốt ve nhũ phong, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dục vọng của Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể khô nóng mà trống rỗng. Tay thiếu niên phủ lên người cô, đầu lưỡi tiến vào nơi tư mật. Cô cảm thấy thoải mái. Cảm giác này từ từ lan tràn toàn thân. Sự khát khao trong thân thể dường như giảm đi được một chút.
Cô nắm lấy tay Lam Tứ, đè chặt lên nhũ phong mình, gọi, “Lam Tứ, Lam Tứ…A…”
Nạp Lan Địch đi tới, ôm lấy Lam Tĩnh Nghi xích lõa. Chân cô quấn lên eo cậu như con rắn. Dục vọng căng cứng của cậu đặt trên lối vào ướt sũng của cô. Thân thể Lam Tĩnh Nghi co giật, mật dịch phun lên đỉnh phân thân của cậu.
“Có muốn không?” Nạp Lan Địch hỏi.
“A…Địch…Tôi…Tôi…”
“Xin tôi tiến vào cô.”
Lối vào đã ngậm lấy đỉnh phân thân cực lớn của cậu. Cô không ngừng co rút, mong cậu tiến thêm một bước. Sự khát khao này khiến cô sợ run.
“Địch, tiến vào đi, a, tiến vào đi, xin cậu.” giọng Lam Tĩnh Nghi nghẹn ngào.
“Tự cô tới.” Nạp Lan Địch nằm trên mặt đất, dục vọng đứng thẳng, mắt dính chặt lên Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi cầm lấy phân thân của cậu, mở hai chân nhanh chóng ngồi lên, nhưng không cách nào đưa vào lối vào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Nạp Lan Luật và Lam Tứ không nhịn được mà cười rộ lên.
Bọn họ đi tới, một người ôm lấy cô, ngón tay không thành thật mà xoa nắn nhũ phong của cô, khiến cô rên rỉ không ngừng. Một người thì mở rộng đùi cô, ba ngón tay thô to dò đường.
Lam Tĩnh Nghi cong người lên, thân thể run lên kịch liệt.
“Đỡ lấy anh ấy.”
Lam Tĩnh Nghi nghe lời, dùng tay đỡ lấy phân thân to lớn. Nạp Lan Luật rút ngón tay ướt đẫm, đè người cô xuống vật nam tính to lớn.
“A.” vật nam tính to lớn tiến thẳng vào người cô. Trong khoảnh khắc hai người kết hợp đều cảm giác được sự thỏa mãn thật lớn. Nạp Lan Địch bắt đầu thẳng tiến, không ngừng tiến vào lối vào của cô. Lam Tĩnh Nghi ngồi trên người cậu, thân thể trắng nõn kịch liệt lay động theo động tác của cậu.
Cái roi lớn không ngừng ra vào trong lối vào của cô, Lam Tĩnh Nghi liên tục kêu lên. Nạp Lan Địch kéo người cô xuống, để nửa người trên của cô dán sát lên người cậu. Môi cậu hôn cô đầy bá đạo, cũng không ngừng động tác ở hạ thân lại.
“Thoải mái không?” cậu cúi đầu hỏi.
“Ừ…Chậm một chút, a…” Lam Tĩnh Nghi rên rỉ. Vũ khí to lớn khiến nơi nhỏ hẹp của cô dường như không thừa nhận nổi.
Nạp Lan Địch cố ý chậm lại, chôn trong cơ thể cô không động đậy.
“Địch…Địch…” Lam Tĩnh Nghi khổ sở vặn vẹo người, khao khát cậu tiến vào.
“Không phải là xin tôi chậm lại à.” Nạp Lan Địch cười ác ý, đột nhiên tiến mạnh vào nơi sâu nhất của cô, cuồng liệt đánh thẳng vào cô.
“A ~~ a ~~” cậu cuồng dã đưa Lam Tĩnh Nghi lên đỉnh dục vọng.
“Thật không ngờ thuốc này có hiệu quả như thế. Lần đầu tiên thấy cô ấy dâm đãng như vậy. Tứ, còn không động à?” Nạp Lan Luật nói rồi vuốt ve cái mông nhỏ trắng nõn của Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi bị đau, “a” lên một tiếng. Thân thể cô lại co giật. Tiếng kêu của cô bị Nạp Lan Địch nuốt vào rất nhanh. Mỗi một lần cậu đều tiến vào chỗ sâu nhất trong cô. Nạp Lan Luật vuốt ve cúc hoa xinh xắn của cô. Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu từ từ mở ra, ngậm lấy ngón tay cậu. Ngón trỏ của cậu nhân cơ hội mà chen vào.
Thân thể Lam Tĩnh Nghi cứng ngắc ngay lập tức. Nơi đó càng ngậm chặt ngón tay của Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Luật hít khí, “Bảo bối thả lỏng có được không? Nếu không sẽ kẹp chết chồng cô đấy.”
“Nạp Lan Luật, đừng…Đừng đụng vào đó…” Lam Tĩnh Nghi cầu khẩn. Tuy dục vọng đang không ngừng lớn lên trong cơ thể nhưng cô thực sự không thể thừa nhận hai người muốn cô cùng một lúc.
“Thật là đừng à?” Nạp Lan Luật nói, nhẹ nhàng xoay chuyển ngón tay. Lam Tĩnh Nghi mẫn cảm co rút lại, rên rỉ liên tục.
“Còn nói đừng?” Ngón tay Nạp Lan Luật nhanh chóng ra vào mấy lần, cởi thắt lưng, dục vọng thô to nhắm ngay cái miệng nhỏ, hung hăng mà tiến vào.
“A ~~” Lam Tĩnh Nghi kêu lên thảm thiết, thân thể co giật không ngừng. Nhưng rất nhanh cô đã tiếp nhận sự xâm nhập của cậu. Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật một trước một sau, thẳng tiến vào cơ thể cô cùng một tần suất.
“A ~~” thân thể trắng nõn của Lam Tĩnh Nghi lắc lư đầy dâm mỹ, hai nhũ phong lay động không ngừng. Lam Tứ nắm lấy cằm cô, đưa cái roi lớn vào miệng cô.
“Cô giáo, đừng quên tôi. Nó cũng rất cần cô an ủi. Dùng lưỡi của cô mà liếm nó, nhanh lên.”
Lam Tĩnh Nghi thừa nhận tiết tấu của Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật, thân thể rung động không ngừng nhưng vẫn vươi cái lưỡi phấn nộn liếm mút đỉnh phân thân thật lớn của thiếu niên. Tiếng rên rỉ tinh tế phát ra từ miệng thiếu niên.
Bỗng nhiên nắm chặt cằm cô, đẩy vật thô to vào miệng cô.
“Ngô.” Cự long của thiếu niên tiến thẳng vào cổ họng cô. Cô lắc lư đầu, ho khan, miệng lại lần lượt thừa nhận sự ra vào hơi thô bạo của thiếu niên. Lần nào cũng tiến vào chỗ sâu nhất trong cổ họng cô.
“Ngô…A…” Lam Tĩnh Nghi không ngừng rên rỉ dưới sự công kích của ba thiếu niên.
Trong phòng khách rộng rãi xa hoa, trên tấm thảm lông dày, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn toàn thân xích lõa đang cưỡi trên người thiếu niên tóc đen. Cô quỳ rạp xuống, dục vọng thô to của thiếu niên chôn trong cơ thể cô, ngón tay thon dài chà đạp nhũ phong trắng nõn, thân thể mãnh liệt ra vào trong cô. Cúc hoa của người phụ nữ cũng có vật nam tính thật lớn. Thiếu niên tóc vàng đang không ngừng đánh vào cái mông nhỏ của cô. Trong miệng cô cũng có một dục vọng của thiếu niên khác. Cậu đang không ngừng đòi lấy mật dịch trong miệng cô. (má ơi, ta đi đây TT.TT)
Hai lối vào và cái miệng nhỏ của cô đều chứa vật nam tính. Bọn họ mãnh liệt ra vào, đòi lấy cơ thể cô. Thân thể trắng mịn như sữa của người phụ nữ không ngừng lắc lư theo động tác của thiếu niên, tiếng rên rỉ đứt quãng mê người phát ra.
Ba thiếu niên cùng phun trào trong người cô, hạ thân không ngừng co rút, hai lối vào đẩy ra vật màu trắng, khóe miệng cũng tràn ra bạch dịch. Ba thiếu niên thay đổi vị trí, rồi lại cùng vào nơi lối vào còn nước.
“A ~~” người phụ nữ ngậm chặt bọn họ. Cô cảm giác sự trống rỗng trong thân thể hoàn toàn được lấp đầy. Theo sự xâm lược của bọn họ, cảm giác đau đớn và khoái cảm lan khắp toàn thân. Thân thể cô hoàn toàn đón nhận bọn họ, ngậm chặt lấy họ. Lòng cô đã bất tri bất giác hòa tan.
Dường như ba thiếu niên đã thương lượng tốt, đột nhiên dừng động tác nhưng dục vọng vẫn chôn trong người cô. Ánh mắt của họ cùng nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ. Trên khuôn mặt của cô tràn ngập sự cầu khẩn bức thiết. Lúc này dục vọng trong cơ thể bị áp lên trở nên cứng ngắc.
Rõ ràng là ở trong cô nhưng lại không cho cô. Thân thể cô vì khao khát mà khó chịu.
“Xin chúng tôi.” Ba thiếu niên cùng nói.
“A…Xin các cậu…Tôi…Thật khổ sở…” giọng Lam Tĩnh Nghi run rẩy.
“Xin chúng tôi làm gì?” ba thiếu niên tà ác.
“Nhanh lên một chút…A…”
“Muốn chúng tôi tiến vào cô nhanh lên? Có phải muốn chúng tôi làm cô tới chết, khiến cái miệng nhỏ của cô hỏng luôn không hả? Muốn thì nói ra.”
“Tiến vào tôi…Xin các cậu làm tôi tới chết.” Lam Tĩnh Nghi run run môi, nói. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra lời dâm mỹ như thế.
Ánh mắt ba thiếu niên cùng tối sầm lại, cùng tiến vào nơi sâu nhất trong cô.
“A ~~” Lam Tĩnh Nghi đau đớn mà dâm đãng kêu lên.
Ba thiếu niên cứ đùa giỡn thân thể người phụ nữ như vậy. Dục vọng lan tràn vào từng ngóc ngách. Tiếng thân thể va chạm như trong phim đầy sắc tình. Ba thiếu niên không ngừng thay đổi vị trí, tận tình rong ruổi, mãi cho đến bình minh.
Danh Sách Chương: