• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay từ đầu cô đã nhận ra anh, nhưng lại vờ như không biết, cũng đúng thôi, khi đó nói ra thì có ít gì, thời gian không ngừng trôi, có biết bao chuyện đã thay đổi.

Mười lăm năm về trước, ba mẹ ruột của Túc Kỳ là người làm công cho Nhan gia, ba cô là tài xế của vợ chồng Nhan lão gia, còn mẹ cô là một người giúp việc.

Vợ chồng Nhan lão gia thương ba mẹ cô thật thà chăm chỉ, từ quê xa lên thành phố An Thập tìm việc làm, vậy nên họ đối với ba mẹ cô rất tốt.

Đến khi vợ chồng Nhan lão gia ly hôn được một năm thì Túc Kỳ ra đời, khi ấy cô tên Vương Lĩnh Hạ.

Lĩnh Hạ cùng ba mẹ sống ở Nhan gia, cô được những người làm khác trong nhà hết mực yêu thương, kể cả hai anh em Lục Tần và Lục Tuyên cũng quý mến cô, vì ngày nhỏ Lĩnh Hạ là một bé gái nhỏ nhắn, ngoan ngoãn lại vô cùng xinh xắn.

Càng lớn cô càng thân thiết với Lục Tần, cả hai như hình với bóng, ngoại trừ giờ học ra, khi ở nhà Lục Tần đều tranh thủ chơi đùa cùng bé gái Lĩnh Hạ.

Có món ăn ngon anh đều dành phần cho cô, cả hai rất mến nhau, như thể người thân trong gia đình.

Mỗi khi cô đến phòng tìm Lục Tần, Lĩnh Hạ đều gõ cửa rồi cất tiếng gọi:
"- Lục Tần thiếu gia! Tôi là Lĩnh Hạ."
Câu nói nhẹ nhàng đáng yêu ấy hằn sâu trong tâm ý anh, mãi đến sau này cũng không quên được.

Sự xuất hiện của Lĩnh Hạ như tia sáng xoa dịu nỗi mất mát tình thương khi mẹ anh nhẫn tâm bỏ con vứt áo ra đi.


Năm Lĩnh Hạ bốn tuổi, ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn khi đang trên đường về quê nhìn mặt bà nội của cô lần cuối cũng như cùng người trong dòng họ lo đám tang cho bà ấy.

Chẳng may bà nội của Lĩnh Hạ mắc bệnh lao phổi, khi ấy cô lại còn nhỏ nên ba mẹ cô không tiện cho cô đi cùng.

Họ đành gửi gắm cô lại cho những người làm khác ở Nhan gia trông nom cô giúp họ vài ngày, bởi lẽ ở An Thập hai vợ chồng chẳng có người thân nào cả.

Nhưng nào ngờ chuyến đi định định mệnh đó đã cướp mất mạng sống của ba mẹ Lĩnh Hạ.

Chuyến xe khách ấy đã va chạm kinh hoàng với xe container, toàn bộ hành khách chẳng một ai sống sót.

Hai bên ông nội ngoại của cô lúc bấy giờ đều đã mất hết.

Ba cô lại là con một, mẹ cô có một người chị gái nhưng cũng rất nghèo khổ, con cái nheo nhóc và đang đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài.

Vậy nên Lĩnh Hạ chẳng còn nơi nương tựa.

.

Ngôn Tình Sủng
Thương cho hoàn cảnh bi kịch của Lĩnh Hạ, Nhan lão gia vẫn để cô ở lại Nhan gia, cùng mọi người chăm sóc bé gái nhỏ đáng thương.

Đến năm cô bảy tuổi, người bạn của Nhan lão gia trong một lần đến Nhan gia chơi đã trông thấy Lĩnh Hạ và được Nhan lão gia kể về hoàn cảnh của cô.

Người bạn ấy liền bảo có quen biết một gia đình khá giả, hai vợ chồng đã hiếm muộn hơn chục năm, ông ấy cảm thấy nếu Lĩnh Hạ được gia đình ấy nhận nuôi thì tương lai của cô sẽ rất tốt đẹp.

Và gia đình ấy, chính là vợ chồng Liên phu nhân.

Nhan lão vì muốn Lĩnh Hạ có cuộc sống tốt hơn và có ba lẫn mẹ vậy nên đã đồng ý để người bạn của ông nói chuyện với gia đình Liên phu nhân về Lĩnh Hạ.

Chỉ khoảng một tháng sau, vợ chồng Liên phu nhân đã đến Nhan gia để gặp Lĩnh Hạ.

Hình ảnh bé gái xinh xắn, trắng trẻo với đôi mắt to tròn ngây ngô đã khiến Liên phu nhân xiêu lòng, bà ấy ngỡ rằng ông trời đã định cô sẽ là con gái của bà ấy.

Đây cũng chính là nguyên do vì sao Liên phu nhân lại ngờ ngợ nhận ra Nhan lão gia trong lần xui gia gặp mặt để bàn về chuyện của cô và anh.


Thời gian đã qua hơn mười lăm năm, có lẽ vì vậy mà Nhan lão gia không nhớ ra Liên phu nhân, cũng đúng thôi, vì họ chỉ gặp nhau vài lần lúc bà ấy đến gặp Lĩnh Hạ và đón cô về nhà khi đã nhận con nuôi.

Còn chồng của Liên phu nhân, tức Ngọc lão gia, ông ấy lại không hẳn ủng hộ chuyện nhận con nuôi, nói thẳng ra, ông ấy vì chiều lòng Liên phu nhân nên mới chấp thuận.

Ban đầu khi biết chuyện cô sẽ được nhận nuôi và rời khỏi Nhan gia, Lục Tần nhất mực không đồng ý.

Nhưng sau khi nghe Nhan lão gia giải thích điều đó sẽ tốt cho cuộc sống của Lĩnh Hạ, anh đã dần nén đau lòng mà chấp nhận.

Ngọc lão gia đã từng có một đời vợ trước khi kết hôn với Liên phu nhân và có một người con trai.

Tư tưởng của ông ấy có phần trọng nam khinh nữ, lẫn suy nghĩ dù một trăm người con nuôi cũng không thể nào bằng một người con ruột.

Vậy nên Lĩnh Hạ vừa là con gái, lại còn là con nuôi, nên cô không nhận được tình yêu thương của ông ấy.

Vì Ngọc lão gia yêu thương vợ nên chiều theo ý Liên phu nhân, nhưng thật tâm ông ấy lại không muốn nhận con nuôi.

Sau khi được nhận nuôi, Lĩnh Hạ được vợ chồng Liên phu nhân đổi tên thành Ngọc Túc Kỳ.

Vài tháng sau khi về với gia đình mới, cô cùng ba mẹ nuôi sang Mỹ sinh sống.

Vì gia đình ba mẹ nuôi vốn không thiết với Nhan gia và giờ lại ra nước ngoài, nên Túc Kỳ cũng mất liên lạc với Nhan gia, bao gồm cả Lục Tần.

Vả lại, khi ấy cô còn quá nhỏ để biết cách giữ liên lạc với anh.


Ba năm sau, khi ấy cô mười tuổi, gia đình cô lại trở về nước và chọn sinh sống tại thành phố An Thập, tức cùng thành phố với Nhan gia.

Nhưng thời gian đã qua nhiều năm và vì mối quan hệ chẳng thân thiết nên vợ chồng Liên phu nhân không nghĩ đến chuyện liên lạc hay liên quan gì đến Nhan gia.

Sau đó, ba nuôi của cô góp vốn vào công ty của Ngọc Cẩn Khôi làm ăn, giữ chức phó tổng giám đốc.

Thời gian qua lâu, lại không giữ liên lạc nên Lục Tần cũng chẳng rõ thông tin về gia đình đã nhận nuôi Lĩnh Hạ hiện tại ra sao.

Thêm nữa họ đã từng sang Mỹ vài năm rồi mới về nước, vậy nên càng khó để nắm thông tin.

Tuy Ngọc lão gia không đối xử tệ bạc với cô, cũng chẳng tỏ thái độ ghét bỏ nhưng ông ấy khá lạnh nhạt với Túc Kỳ.

Tình cảm ba con chẳng mấy khắng khít.

Nhưng khi cô càng lớn, Túc Kỳ càng thể hiện sự thông minh, nhạy bén, học hành luôn đứng nhất và trở thành niềm tự hào cho ba mẹ khi thi đỗ đại học Singapore danh giá.

Sự nỗ lực của cô cùng với bản tính hiền lành lương thiện của Túc Kỳ đã khiến Ngọc lão gia dần yêu thương cô.

Nhưng nào ngờ biến cô lại xảy ra, ba cô đột ngột qua đời, cô lại bị ép buộc trở thành nội gián..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK