• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


### Kết quả của hành động thiếu suy nghĩ và ngông cuồng mà Chu Yến Thư gây ra chính là thông báo buộc thôi việc từ cấp trên.

Lục Tần quả thật đưa ra quyết định rất dứt khoát cũng như hành động mạnh tay.

Đứng trước mặt anh tại văn phòng tổng giám đốc, Chu Yến Thư nhào nát tờ đơn quyết định cho thôi việc.

- Rõ ràng trong công việc em đã làm rất tốt, không có lý gì anh lại sa thải em như vậy! Thật quá đáng!
Lục Tần giữ thái độ hết sức bình tĩnh, dáng vẻ tức giận này của cô ta anh đã thừa sức lường trước được.

- Cô thêu dệt đời tư của tôi bằng sự giả dối do cô tạo ra.

Tôi không muốn một người giữ chức vụ giám đốc nhân sự của Gwen lại có nhân phẩm thấp kém như vậy.

Lời anh nói đanh thép và dứt khoát, từng câu từng chữ đều thẳng thừng chỉ trích chẳng chút kiêng nể.

Chu Yến Thư như vừa bị ăn một cái tát rất đau vào đạo đức kém cỏi của cô ta.


- Anh...anh nói gì vậy...? Em không hiểu.

Rõ ràng cô ta biết ẩn ý trong câu nói của anh, nhưng lại làm bộ làm tịch tỏ ra ngay ngô.

Đã đuổi việc thì phải nêu lý do chính đáng, anh không ngần ngại nói thẳng khi người phụ nữ dã tâm trước mắt một hai không chịu thừa nhận hành vi xấu xa cô ta đã gây ra hòng phá hoại hạnh phúc của người khác.

- Ngày cô đến tìm mẹ của Túc Kỳ, camera giám sát ở nhà cô ấy có ghi lại, cô muốn tôi phát đoạn clip đó và đưa số ảnh ghép cô dùng để bịa chuyện ra thì mới chịu thừa nhận?
Nghe đến đây, cô ta tái canh mày mặt.

Vốn dĩ quen biết anh từ nhỏ, cứ nghĩ anh sẽ nương tay vì mối quan hệ giữa hai gia đình nên cô ta tỏ ra giễu cợt và xem nhẹ chuyện mình đã làm.

Nhưng nào ngờ sự thẳng tay của Lục Tần khiến coi ta phải sợ hãi, nếu anh công bố đoạn clip cùng số ảnh đó thì mặt mũi cô ta còn để đâu được nữa chứ.

Chuyện đột ngột bị sa thải còn chưa giải quyết xong, bây giờ đến tội trạng cũng bị công bố thì cô ta chỉ còn nước chui xuống đất.

Cô ta ngậm miệng không thể phản bác nhưng vẫn tỏ thái độ lòi lõm rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Ôm thùng đồ làm việc rời khỏi công ty trong biết bao ánh nhìn xì xầm soi mói, bàn tán của những người xung quanh.

Lý do thôi việc của cô ta được Lục Tần đưa ra là vì ả đã vượt quá giới giới hạn của nhân viên mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của cấp trên.

Lần này anh không chút nể tình, chỉ trách Chu Yến Thư tự cao tự đại, suy nghĩ hời hợt trong phút nông nỗi mà gây ra hậu quả tồi tệ đến mức này.

Từ sau lần ăn tối cùng Túc Kỳ tại nhà hàng, Triệu Dĩ Khiêm cứ nghĩ cả hai sẽ có bước tiến mới trên con đường chinh phục người đẹp.

Nhưng nào ngờ những cuộc hẹn tiếp theo do Dĩ Khiêm ngỏ lời mời cô đều từ chối.

Anh ấy nghĩ cả hai chưa đi đến đâu nên cũng chẳng biết lấy thân phận gì để hỏi rõ Túc Kỳ nguyên do khiến cô liên tục chối từ anh ấy.

Ngoài ra, anh ấy cũng băn khoăn suốt thời gian qua mà không ngừng xem lại bản thân mình.


Dĩ Khiêm nghĩ rằng liệu có phải mình chưa tốt hay đã thể hiện không đúng ở điểm nào trong lòng hẹn ăn tối đầu tiên khiến cô quay lưng lạnh lùng như vậy.

Dĩ Khiêm đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ.

Hôm nay chị gái của anh ấy bận việc nên gửi cậu nhóc nhỏ sang nhà chơi cùng Dĩ Khiêm.

Cậu cháu nhỏ bảy tuổi đang chơi ở phòng khách vô cùng ném mạnh trái banh về phía chậu cây cảnh khá lớn đặt ở một góc phòng.

Chậu cây cảnh khá cao, phần đáy nhỏ nên bị lực tác động từ trái banh khiến chậu cây ngã ngang rồi nhanh chóng rơi xuống sàn bể tan tành.

Dĩ Khiêm đang ngồi ở ghế sofa nhanh chóng đứng dậy đi đến bé cậu nhóc lên, anh ấy nhìn thấy mảnh vỡ và đất cát tung tóe trên sàn nhà.

Cậu nhóc mặt mày tái méc, miệng không ngừng nói:
- Con xin lỗi, con không có ý...!
Dĩ Khiêm nhẹ giọng trấn an cậu nhóc.

Người giúp việc lập tức lấy dụng cụ dọn dẹp, nhưng những vật thể lấp ló dưới lớp đất cát khiến Dĩ Khiêm phải ngây người như thể chết lặng.

Trước mắt anh ấy là những gói nhỏ chứa những viên thuốc đủ màu sắc và có cả những gói bột trắng, vừa nhìn qua Dĩ Khiêm liền nghĩ ngay đến một thứ: "Ma túy".

Anh ấy lặng người, không hiểu vì sao trong nhà mình lại có chứa thứ chất cấm nguy hại này.


Cậu nhóc trên tay Dĩ Khiêm ngay ngô cất lời:
- Cậu ba, mấy gói màu sắc kia có phải là kẹo không?
Anh ấy vội cất lời:
- Không, đấy là...là gói hút ẩm cho cây thôi, con đừng để ý.

Dù tay chân Dĩ Khiêm đang rất bủn rủn nhưng anh ấy vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.

Anh ấy vội ngay cản người giúp việc:
- Chị cứ để chổi và ky rác ở đó, tôi sẽ dọn cho.

Người giúp việc có chút chần chừ vì dù sao Dĩ Khiêm cũng là chủ, không thể để anh ấy dọn.

- Dạ...nhưng mà...!
Dĩ Khiêm đặt cậu nhóc đứng xuống sàn, nhanh chóng giành lấy dụng cụ dọn dẹp từ tay người giúp việc.

- Cứ để tôi, chị vào trong làm việc tiếp đi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK