• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên Thiên Đình mỗi một thần tiên trưởng thành đều phải đối mặt với áp lực giục kết hôn và tiết kiệm linh thạch để mua nhà.
Tô Quân cũng không ngoại lệ.
Cậu là một thần tiên mới tròn 200 tuổi nhưng kể từ khi thành niên cậu đã phải dấn thân vào con đường xem mắt dài đằng đẵng.
Đối tượng xem mắt trải dài khắp các sở ban ngành, từ sở Bách Hoa đến sở Chưởng Mệnh rồi lại quay lại sở Nguyệt Lão.
Mẹ cậu đã trực tiếp gạch tên sở Giám Phạt ra khỏi danh sách chọn con rể tương lai với lý do là rủi ro công việc quá cao.
Mỗi khi đến cuối năm Tô Quân buộc đều bị bắt đến một vài cuộc hẹn khó xử "anh không tình tôi không nguyện".
Lúc xem mắt hai vị thần tiên không biết nói gì, chỉ đành cùng nhau trao đổi một vài kinh nghiệm linh thuật, sau đó nghe cha mẹ hai bên khen ngợi lẫn nhau rồi ai về nhà nấy.
Chiếc điện thoại trên bàn rè rè kêu lên như một quả bom hẹn giờ không thể phá hủy, bắt máy hay không cũng sẽ phát nổ.
Tô Quân hít một hơi thật sâu, run run cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện mẹ cậu hôm nay lại gọi video.
Cậu lo lắng chạy ra ngoài ban công, chĩa camera vào cảnh đêm rực rỡ bên ngoài sau đó nở một nụ cười ngoan ngoãn làm hiện ra lúm đồng tiền đáng yêu ở khóe miệng.
Tô Quân cố ý dùng giọng điệu vui vẻ: "Mẹ!"
Hoa Cẩm không bị khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu đánh lừa, khuôn mặt nghiêm nghị đánh tan dáng vẻ ngọt ngào của con trai.
"Tiểu Quân, đây là căn hộ mà Thiên Đình thuê cho con sao?"
Tô Quân gật đầu như bổ củi: "Vâng."
Hoa Cẩm cười khẩy, khẽ nhướng mày:
"Ồ? Sở Tụ Tài đã giàu đến mức thuê cho con một căn nhà ở trung tâm thành phố rồi à?"
Tô Quân: "......."
Không đúng, sao mẹ cậu lại biết đây là trung tâm thành phố?
Tô Quân thử thăm dò:
"Mẹ đang ở đâu vậy ạ?"
Màn hình điện thoại di động đột nhiên chuyển qua cảnh góc cầu thang lập lòe ánh đèn, Hoa Cẩm chậm rãi nói:
"Trước cửa căn hộ cho thuê."
Tô Quân như thấy sấm sét giữa trời quang, cậu nhìn chằm chằm số phòng quen thuộc, không nói được lời nào.
"........"
"Cho nên, tiểu Quân, rốt cuộc con đang ở đâu?"
Tô Quân cúi đầu, yếu ớt trả lời:
"Con đang ở nhà của Lục Việt."
"Gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ qua đó gặp con."
Cảm nhận được động tĩnh của Lục Việt ở phía sau, Tô Quân nắm chặt điện thoại, thì thầm vào loa:
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đây là nhà của Lục Việt, mẹ làm vậy là xâm phạm gia cư bất hợp pháp đấy.

Để con ra ngoài gặp mẹ."
"Được."
Lục Việt đi đến sau lưng Tô Quân, dịu dàng xoa đầu Tô Quân như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của Hoa Cẩm.
"Không sao đâu tiểu Quân."
Hắn hiếm khi thu lại vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày.
"Sở trưởng Hoa, chào cô."
Hoa Cẩm lạnh nhạt gật đầu: "Chào cậu."
Mặc dù Lục Việt không cười nhưng so với khuôn mặt không cảm xúc thường ngày thì trông đã thân thiện hơn rất nhiều rồi.
"Nhà cháu ở tiểu khu Thiên Long tòa 5 số 802.

Rất hoan nghênh Sở trưởng Hoa đến nhà cháu chơi."
Tô Quân lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt kinh ngạc viết 3 chữ "Anh điên rồi" nhìn Lục Việt.
Mẹ cậu mà đến nhà Lục Việt thì còn khoa trương hơn cả Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung trên phim truyền hình.
Mẹ cậu đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần rằng không được tùy tiện sống chung với người khác khi chưa kết hôn.

Lúc trước khi biết cậu ở nhà Sở trưởng Lục, sở dĩ bà không tức giận vì bà còn nợ ngài ấy một ân tình, với lại mẹ cũng không tin là Sở trưởng Lục sẽ thích cậu.
Bây giờ mẹ biết cậu ở chung với Lục Việt rất có thể vừa nhìn thấy cậu bà ấy sẽ thi triển thuật trói buộc để cậu suy ngẫm về hai trăm năm cậu đã trải qua một cách uổng phí.
Hoa Cẩm cùng không nhiều lời: "Được, tôi qua liền."
Hoa Cẩm vừa dứt lời màn hình điện thoại liền tối đen, cuộc gọi đã kết thúc.
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân bất lực ngã xuống, Tô Quân ôm đầu, thất thần ngồi trên ghế sofa.
Cậu cảm thấy hôm nay sẽ có thảm họa đẫm máu, thậm chí còn là đại nạn của cuộc đời cậu.
Trong lúc chờ chết, Tô Quân quyết định làm một cuộc đấu tranh vô nghĩa cuối cùng.
Một con cá nếu cố gắng phán kháng biết đâu lại có thể thoát khỏi thớt.
Cậu lấy giấy bút, kéo Lục Việt ngồi xuống, vừa lo lắng nhìn đồng hồ tính toán thời gian, vừa khẩn trương hướng dẫn Lục Việt trả lời câu hỏi.
Lục Việt nhẹ giọng nói: "Mẹ đến thăm chúng ta, anh có nên chuẩn bị một chút quà gặp mặt không?
Tô Quân không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng phủ định:
"Mẹ cái gì mà mẹ.

Đồng chí Lục Việt, chúng ta chưa ở bên nhau, càng chưa kết hôn."
Lục Việt ngơ ngác nhìn Tô Quân, dường như không hiểu được lời của Tô Quân.
"...Chúng ta bây giờ vẫn chưa tính là ở bên nhau sao?"
Tô Quân cắn đầu bút, mặt không đổi sắc chầm chầm lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười quỷ quyệt vì báo thù thành công.
"Tất nhiên là chưa.

Đồng chí Lục Việt, anh nghĩ lại xem, tôi đồng ý ở bên anh lúc nào?"
Lục Việt hiếm khi dè dặt:
"Nhưng mà tiểu Quân, chúng ta vừa hôn nhau rồi mà?"
Lúc này Tô Quân mới nhớ ra cậu và Lục Việt đã hôn nhau, cậu đứng dậy, cúi đầu trước Lục Việt:
"Vừa nãy tôi không cẩn thận va phải anh, xin lỗi."
Lục Việt: "........"
...Sao hắn đột nhiên có cảm giác như mình như diễn viên trong phim truyền hình cẩu huyết bị ném một cục tiền vào mặt sau tình một đêm.
Khóe miệng Lục Việt giật giật hồi lâu nhưng không thể nói ra một cậu nào để phản bác lời của Tô Quân.
Sau khi thành công trêu chọc Lục Việt, Tô Quân vui vẻ viết lên giấy 18 câu hỏi mà mẹ cậu thường hỏi.
"Bỏ qua chuyện đó đi, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đối phó với mẹ tôi."
Mẹ cậu là một người phụ nữ có thể điều tra ra 18 đời tổ tông của bất kỳ ai.
Sức chiến đấu tuyệt đối không thể coi thường.
"Mẹ tôi sẽ đột nhiên hỏi một số câu hỏi kỳ lạ về bối cảnh gia đình của anh, nếu anh thấy không tiện thì không cần trả lời.

Bây giờ chúng ta tập thử một chút."
"Câu hỏi đầu tiên, nhà anh ở đâu?"
Lục Việt chưa bao giờ mua một ngôi nhà nào khác ở trên Thiên Đình chứ đừng nói là có địa chỉ để trả lời qua loa.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng đưa ra một câu trả lời mơ hồ:
"Một ngôi nhà trên ngọn núi ở trung tâm Thiên Đình."
Tô Quân ngẩng đầu, bản đồ trung tâm Thiên Đình tự động mở ra trong đầu, nghi ngờ hỏi:
"Ngọn núi ở trung tâm Thiên Đình...hình như chỉ có núi linh thạch đúng không? Ở núi linh thạch chỉ có đại điện của Sở trưởng Lục thôi mà?"
Thời gian quá cấp bách nên Tô Quân cũng không vặn hỏi Lục Việt, chỉ đơn giản viết địa chỉ lên giấy.
"Thì ra anh là hàng xóm của Sở trưởng Lục."
Lục Việt cảm giác lưng mình toát mồ hôi lạnh: "......."
"Câu hỏi thứ hai..."
Mẹ cậu nhất định sẽ hỏi nhà Lục Việt có bao nhiêu người, cha mẹ còn không?
Tô Quân do dự hồi lâu, cậu sợ sẽ gợi lại những ký ức đau lòng của Lục Việt.

Nếu như Lục Việt thực sự là Sở trưởng Lục thì cha mẹ anh ấy đã sớm biến thành linh hồn trở về với đất mẹ rồi, em trai duy nhất nghe nói cũng bị bắt đến Yêu giới, đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Vì thế cậu chỉ lướt qua câu hỏi: "...Trong nhà có bao nhiêu người? Sau đó câu hỏi thứ ba là..."
Tô Quân còn chưa nói xong, Lục Việt đã bình tĩnh trả lời:
"Cha mẹ đã mất, em trai ở..."
Hắn dừng lại một chút sau đó nhẹ giọng: "...Đang sống ở Yêu giới."
Tô Quân cắn môi, mấp máy hồi lâu, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi...hãy nén bi thương."
Lục Việt cười, dịu dàng xoa đầu Tô Quân:
"Không sao, đã là chuyện rất lâu rồi.

Hơn nữa nó cũng sống rất tốt."
Tô Quân lật sang trang sau, Tô Quân ngập ngừng:
"Câu hỏi thứ ba có hơi riêng tư, không biết mẹ tôi có hỏi hay không?...Nhà anh có bao nhiêu linh thạch?"
"Có điều cái này cũng không quan trọng lắm, anh yên tâm, dù anh không có tiền..."
Nghĩ đến câu nói lạnh lùng "Chúng ta vẫn chưa ở bên nhau" vừa rồi, Tô Quân liền đem mấy chữ "Tôi có thể nuôi anh" nuốt xuống bụng.
"...Tôi cũng có thể bao nuôi anh."
Lục Việt: "......."
Hắn thấy Tô Quân vỗ ngực như muốn bảo đảm điều gì đó, sau đó lại vội vàng thay đổi lời nói.

Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên:
"Anh chưa đếm bao giờ, nhưng nuôi em mấy vạn năm nữa chắc cũng không thành vấn đề."
Đầu bút trên tay Tô Quân khẽ run lên, cậu lại nhìn Lục Việt với ánh mắt nghi ngờ.
...Mặc dù lương bổng ở sở Giám Phạt khá cao nhưng cũng không đến mức có thể nuôi mình đến mấy vạn năm nữa chứ?
Trừ khi nhà Lục Việt có mỏ linh thạch.
"Câu hỏi thứ tư có thể mẹ tôi sự đích thân kiểm tra linh thuật của anh, chiêu bà ấy hay dùng nhất là dịch chuyển tức thời sau đó đánh lén.

Cái này sẽ không nguy hiểm lắm, anh không cần lo."
"Chỉ cần có tiểu Quân đứng cạnh anh thì anh sẽ không lo lắng."
"Không, tôi sẽ cổ vũ cho mẹ tôi."
Lục Việt: "......."
Tô Quân đóng quyển sổ lại, nhìn chằm chằm Lục Việt, chậm rãi nói:
"Lục Việt, anh và Sở trưởng Lục thực sự rất có duyên, mấy câu trả lời này của anh giống với hoàn cảnh của Sở trưởng Lục đến 90%."
Lục Việt chỉ có thể giả ngu: "Thật trùng hợp."
Khẽ miệng Tô Quân khẽ nhếch lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý vì biết được đáp án.
"Lục Việt, tại sao tôi lại cảm thấy anh đang dựa vào hoàn cảnh của Sở trưởng Lục để trả lời nhỉ?"
Lục Việt nhận ra được ý thăm dò trong câu hỏi này, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chuông cửa đột nhiên kêu lên ầm ĩ, ba hồn bảy vía của Tô Quân suýt chút nữa bị tiếng chuồn đánh văng ra khỏi cơ thể.
Cậu xỏ vội dép lê, lao ra cửa, ngọt ngào gọi:
"Mẹ!"
Hoa Cẩm nghiêm nghị nhìn đứa con trai ngốc bị bán đi mà vẫn vui vẻ giúp người ta đếm tiền này.
"Người mở cửa phải là chủ nhà chứ không phải khách."
Tô Quân đang nịnh nọt giúp Hoa Cẩm cởi khăn quàng cổ, nghe thấy lời này hai tay liền khựng lại.
"Con cách cửa gần hơn nên thuận tiện ra mở."

Hoa Cẩm dò xét con trai từ đầu đến chân sau đó khẳng định chắc nịch:
"Con béo lên rồi."
Tô Quân lén hít một hơi thật sâu, hóp cái bụng bị Lục Việt vỗ béo vào.
"........"
Sau khi vào nhà ánh mắt Hoa Cẩm đảo quanh phòng khách, sau đó dán chặt lên người Lục Việt.
Vì muốn tìm cho Tô Quân một đối tượng tốt mà Hoa Cẩm đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu.
Năm nào bà cũng đến giăng lưới ở hội Bàn Đào, quan sát xem đứa con trai nhà mình có ý tứ với ai.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Tô Quân chỉ ôm khư khư lấy cái đ ĩa, càn quét thức ăn từ đầu bàn bên này đến đầu bàn bên kia, hoàn toàn không để ý đến những thiếu niên anh tài trước mặt.
Nó chỉ thỉnh thoảng nhón chân lên ngưỡng mộ nhìn Sở trưởng Lục, vụn bánh quy còn dính trên khóe miệng.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn ăn ăn.
Sau này bà biết được Hề Hoán thích Tô Quân, bà cố ý hẹn một buổi cho hai đứa gặp mặt.
Nhưng cũng chỉ phí công.
Sau buổi xem mắt Tô Quân thậm chí còn không nhớ rõ mặt Hề Hoán nhưng lại có thể lưu loát đọc được hết tên các món ăn trên bàn.
Vài tháng sau, bà hỏi Tô Quân "Có còn nhớ Hề Hoán không?", mặt Tô Quân hiện rõ sự hoang mang, thậm chí mấy sợi tóc ngốc cũng như đang viết dấu hỏi chấm trên đầu.
Sau khi biết con trai mình thích nhân viên của sở Giám Phạt, tâm trạng Hoa Cẩm trùng xuống, trong lòng lo lắng không yên.
Bà lo lắng hai điều.
Thứ nhất là Sở trưởng Lục có vẻ thích tiểu Quân, nhưng tiểu Quân lại thích cấp dưới của ngài ấy.

Liệu sau này Lục Việt có thể yên ổn làm việc và thăng chức ở sở Giám Phạt nữa hay không?
Quan trọng nhất là nhiệm vụ ở sở Giám Phạt rất khó khăn, nhân viên ở đó luôn phải đối mặt với nguy hiểm.
Những vết thương như gãy tay gãy chân hay thậm chí bị đâm một nhát đều là chuyện rất bình thường với nhân viên của sở Giám Phạt.
Bước vào sở Giám Phạt cũng xem như là đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi.
Hơn nữa đứa con trai của bà từ nhỏ đã ngốc nghếch, chỉ cần trước mặt treo một viên kẹo nó sẽ bán mạng chạy đuổi theo.
Bà thực sự không cách nào yên tâm.
Hoa Cẩm nở một nụ cười thân thiện.
"Xin chào, cậu chính là Lục Việt?"
Tô Quân như ngồi trên đống lửa, vì cậu biết mẹ cậu càng tỏ ra lịch sự thì bà càng đáng sợ.
Nhất định phía sau sẽ có một quả bom lớn chuẩn bị tung ra.
Sở Giám Phạt có địa vị cực cao trên Thiên Đình, cao đến mức nhân viên của sở Giám Phạt nhìn thấy các sở trưởng khác không cần hành lễ, thậm chí có thể trực tiếp lướt qua.
Lục Việt gật đầu: "Xin chào Sở trưởng Hoa.".


Hoa Cẩm trực tiếp nhảy qua màn chào hỏi, vào thẳng vấn đề.
"Tôi nghe Sở trưởng Tần nói, giữa cậu và tiểu Quân có hoa Nhân Duyên?"
"Vâng."
Hoa Cẩm gật đầu, tiếp tục tung ra một câu hỏi không ai ngờ tới:
"Cậu đã có dự định kết hôn chưa?"
Tô Quân suýt chút nữa nhảy dựng lên, trên khuôn mặt căng thẳng hiện lên hai vệt ửng hồng.
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Con với Lục Việt chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Lục Việt cắt ngang lời Tô Quân, điềm tĩnh nói:
"Cháu còn có một số nhiệm vụ ở sở Giám Phạt, chờ khi nào giải quyết xong cháu sẽ đến cầu hôn Tô Quân."
Hoa Cẩm quay sang nhìn Tô Quân: "Mối hôn sự này con có đồng ý không?"
Tô Quân khó khăn nuốt nước bọt, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
"...Dạ?"
Sao đã đến bước bàn chuyện hôn sự rồi? Cậu mới chỉ là một thần tiên ngây thơ 200 tuổi thôi mà?
Hoa Cẩm lập tức quay đầu nhìn Lục Việt, nói với vẻ có lỗi:
"Tiểu Quân nhà chúng tôi không đồng ý.

Với lại tiểu Quân còn nhỏ, vừa ngốc vừa nghèo rớt mồng tơi, không xứng với cậu."
Lục Việt: "........"
Tô Quân bị mẹ yêu chán ghét: "........."
Lục Việt nhìn Tô Quân: "Tiểu Quân chỉ là quá ngại ngùng thôi."
Hoa Cẩm lại quay đầu, nhéo hai cái má phúng phính của Tô Quân.
"Con ngại ngùng à?"
Dù Tô Quân có đang ngại ngùng thì dưới ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu nội tâm của mẹ, gương mặt cậu cũng phải hạ nhiệt.
Khóe miệng Tô Quân cứng ngắt giật giật, cậu đang vắt óc nghĩ ra một câu trả lời vừa làm hài lòng mẹ vừa không tổn thương Lục Việt nhưng mẹ đã hoàn toàn phớt lờ câu trả lời của cậu.
Hoa Cẩm lắc đầu, tiếc nuối nói với Lục Việt:
"Tiểu Quân nhà tôi da mặt dày, trước giờ chưa biết ngượng ngùng là gì."
Tô Quân như muốn ngất đi, trong lòng điên cuồng gào thét: "Mẹ con có phải là con trai ruột của mẹ không vậy??!"
"........"
Lục Việt thực sự không quen với cách nói chuyện lòng vòng ẩn ý này.
Hắn đã ngồi ở vị trí cao nhiều năm, gần như chưa bao giờ phải chơi trò "Ngươi đoán xem ta đang nghĩ gì" với người khác.
"Sở trưởng Hoa, có phải cô không đồng ý để cháu và Tô Quân ở bên nhau không?"
Thực ra trong lòng Hoa Cẩm biết rất rõ, tiểu Quân đã đến nhà Lục Việt thì nhất định trong lòng cũng có ý thích Lục Việt.
Chỉ có điều tình cảm này có thể đi đến hôn nhân hay không thì chưa biết được.
Đương nhiên, bà cũng không phải muốn chia tách lương duyên, bà chỉ muốn kiểm tra Lục Việt một chút.
Bà hỏi ngược lại: "Cậu xuất thân từ sở Giám Phạt, người nhà cậu liệu có đồng ý cậu và tiểu Quân ở bên nhau không?"
Sống lưng Tô Quân lập tức căng chặt, cậu điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lục Việt, hận không thể mở sổ ghi chép vừa rồi ra nhắc nhở Lục Việt.
Câu hỏi quan trọng nhất của bài kiểm tra đến rồi!
Đây chính là câu hỏi thứ hai mà Tô Quân và Lục Việt vừa mới tập thử.
Thấy hai mắt tô quân nháy đến sắp rớt ra ra ngoài, ánh mắt Lục Việt liền ôn hòa trở lại, hắn đáp:
"Cha mẹ cháu mất sớm, chỉ có em trai đang ở Yêu giới, nó luôn tôn trọng mọi quyết định của cháu."
Hoa Cẩm cau mày: "Yêu giới? Du lịch?"
Lục Việt: "...Vâng"
Em trai hắn sau khi bị bắt đến Yêu giới liền thích cuộc sống ở đó, bây giờ sống còn rất thoải mái nữa.
Cũng coi như là một hình thức du lịch.
Hoa Cẩm gật đầu: "Thế nhà cậu ở đâu?"
"Ngọn núi ở trung tâm Thiên Đình."
Tô Quân còn nghiêm túc bổ sung thêm: "Mẹ, anh ấy là hàng xóm của Sở trưởng Lục."
Hoa Cẩm lạnh lùng nhướng mày.
"Hàng xóm của Sở trưởng Lục? Ai có được vinh hạnh là hàng xóm của Sở trưởng Lục cơ chứ? Ở núi linh thạch chỉ có duy nhất đại điện của Sở trưởng Lục mà thôi."
Tô Quân kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Việt: "......."
Lục Việt giải thích: "Là một ngôi nhà mới xây, Sở trưởng Lục đích thân đồng ý."
Đợi mẹ của Tô Quân rời đi, hắn sẽ lập tức cho người khởi công.
Hoa Cẩm nghi ngờ nhìn Lục Việt: "Muốn xây nhà ở trung tâm Thiên Đình cần rất nhiều linh thạch, cậu..."
"Cháu có sổ tiết kiệm hơn 10 triệu đá linh thạch."
Lục Việt cũng không biết chính xác là bao nhiêu, tóm lại là tiêu không hết.
Hoa Cẩm có hơi ngạc nhiên, bà quay đầu nhìn Tô Quân, bắt đầu hoài nghi liệu đứa con trai mình có phải đang được Lục Việt bao nuôi hay không.
Sau một tràng các câu hỏi, cuối cùng Hoa Cẩm cũng đưa ra một câu hỏi có sức sát thương.
"Xin lỗi, tôi mạo muội hỏi một câu, cậu...năm nay bao nhiêu tuổi?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK