Tô Quân sững sờ nhìn Lục Việt bị "trọng thương" loạng choạng bước tới, cậu không nói nên lời, âm thanh ồn ào xung quanh cũng biến mất.
Khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ có hình ảnh Lục Việt toàn thân bê bết máu chậm rãi tiến về phía cậu.
Máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất tạo thành một vài dài.
Cậu run rẩy chạy đến ôm lấy Lục Việt.
"A Việt, anh sao vậy?"
Tô Quân hoảng loạn nghĩ.
Vừa nãy Lục Việt vẫn còn rất khỏe mạnh mà, sao đột nhiên lại bị thương nặng như vậy?
Lục Việt cũng thuận nước đẩy thuyền ngã vào lòng Tô Quân, khẽ gọi tên Tô Quân.
"Không sao.
Tiểu Quân, có thể tha thứ cho anh..."
Tô Quân nắm chặt lấy tay áo Lục Việt, nhìn Lục Việt một thân đầy máu, giọng nghẹn ngào:
"A Việt, chỉ cần anh bình an vô sự, em không để tâm chuyện gì nữa.
Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên, giả vờ yếu ớt hỏi:
"Tiểu Quân, em tha thứ cho anh rồi đúng không?..."
Hắn ho dữ dội đến nỗi phun ra cả máu, giọng nói đứt quãng:
"...Thật ra lúc trước vì nhiệm vụ của sở Giám Phạt nên anh không thể nói cho em biết thân phận thật của mình, anh sợ nếu như bị lộ..."
Sở phó Trần thấy Sở trưởng vất vả diễn vở kịch sinh ly tử biệt, người chồng đang nói những lời cuối cùng trước lúc ra đi.
Một số nhân viên không biết sự thật đã bắt đầu lau nước mắt, kìm nén tiếng khóc.
Sở phó Trần: "........."
Rõ ràng là Sở trưởng còn có thể sống thêm mấy vạn năm nữa, mọi người không cần tốn nước mắt cho ngài ấy như vậy đâu.
Hề Hoán: "........."
Chuyện gì đây? Hình như vừa rồi Sở trưởng Lục đã lườm y cảnh cáo.
Hai bả vai Tô Quân càng lúc càng run rẩy, đôi mắt long lanh ngập nước, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
"...Em tha thứ cho anh.
Sao không có ai đến trị thương? Sở trưởng Hoa!"
Mặt cậu tái nhợt, ngước nhìn Sở phó Trần.
"Sở phó Trần, ngài chăm sóc Sở trưởng một lát, tôi đi gọi Sở trưởng Hoa."
Sở phó Trần bất ngờ nhận được nhiệm vụ quan trọng "chăm sóc Sở trưởng Lục", y bàng hoàng như sét đánh ngang tai, đang định ngăn Tô Quân lại.
Tiểu Nguyệt Lão nghĩ người yêu mình sắp chết đã biến mất.
Lục Việt ngẩn người, Sở phó Trần cũng ngây ngốc đứng sững.
Những nhân viên biết chuyện thì nơm nớp lo sợ đứng xa xa dự đoán về một trận bạo lực gia đình sắp xảy ra, còn những người không biết thì xúm lại lo lắng hỏi thăm Sở trưởng.
"Sở trưởng, thuộc hạ mới tìm được một cây tuyết linh chi nghìn năm, ngài mau dùng nó trị thương!..."
"Sở trưởng, đây là nhân sâm vạn năm mà thần đã cất giữ nhiều năm, thần sẽ sắc thuốc cho ngài..."
Lục Việt hướng về phía cánh cổng, im lặng một hồi lâu, sau đó khàn khàn nói:
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, ta rất khỏe, những lễ vật này mọi người cất đi đi."
Các nhân viên mang vẻ mặt hoang mang: "........"
Sao giọng nói của Sở trưởng trong vòng tay tiểu Nguyệt Lão yếu ớt như vậy mà bây giờ lại bình ổn như vậy?
Vừa nãy Lục Việt đang định nhân lúc Tô Quân hứa sẽ tha thứ cho hắn, bình tĩnh điều chỉnh lại trạng thái trở lại bình thường.
Ai mà biết hắn diễn lố quá làm tiểu Quân lo lắng, hắn vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng cậu đâu.
Chứ thực ra hắn rất khỏe mạnh.
Chỉ có chút nội thương mà thôi.
Trái tim hắn đập liên hồi vì lo lắng, thái dương cũng giật điên cuồng.
Sở phó Trần lo lắng nhìn cánh cổng khép hờ, nhỏ giọng hỏi Lục Việt:
"Sở trưởng, bây giờ phải làm sao?"
Những vết thương ngoài da trên người Lục Việt lành lại rất nhanh, vết thương vừa rồi Sở phó Trần chém cũng đã bay hơi.
Có lẽ bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo rất nông, chỉ cần qua một phút nữa là sẽ không còn dấu vết.
Nhưng mọi chuyện đã muộn.
Từ xa xa mọi người đều nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Sở trưởng Hoa và tiếng giày nện trên mặt đất.
"Cậu nói Sở trưởng Lục bị thương rất nặng á? Chuyện này sao có thể? Bây giờ làm gì có ai có thể làm ngài ấy bị thương đến mức phải kêu đau, trừ phi là tự ngài ấy..."
Tim Sở phó Trần lỡ một nhịp, thầm nghĩ không ổn rồi.
Quả nhiên ánh mắt Lục Việt tối sầm lại, tựa hồ như đã hạ quyết tâm, dứt khoát rút kiếm ra, chuẩn bị đâm vào ngực trái.
Sở phó Trần hít một ngụm khí lạnh, y lao về phía trước, buộc phải phạm thượng sống chết giữ chặt lấy thanh kiếm
"Sở trưởng, đừng!"
Không thể vì tình yêu mà tự làm mình bị thương trước mặt chúng tiên!
Mặt mũi của sở Giám Phạt phải làm sao? Ngài bị thương rồi thì tôi phải làm sao?
Lục Việt đẩy Sở phó Trần ra thì đã quá muộn, Tô Quân hớt hải kéo theo Sở trưởng Hoa chạy vào.
"A Việt, em mời Sở trưởng Hoa đến rồi!"
Sở trưởng Hoa thoáng đánh giá tình trạng của Lục Việt, đôi lông mày hoa râm nhướng cao, ông quay đầu nhìn Lục Việt.
"Ta cảm thấy Sở trưởng Lục khỏe đến nỗi có thể vật chết vài con hổ, tiểu Nguyệt Lão, cậu thấy sao?"
Lục Việt cầm thanh kiếm bằng một tay còn Sở phó Trần nước mắt lưng tròng sống chết ôm chặt lấy tay Lục Việt như thể y sợ Lục Việt sẽ cắt cổ tự sát ngay lập tức.
Bàn tay đang nắm chặt tay áo Sở trưởng Hoa của Tô Quân như mất hết sức lực, buông thõng sang hai bên, đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì.
Thân thể Lục Việt cứng đờ, Sở phó Trần cũng ngẩn ra, thầm nghĩ "Xong rồi, sắp có chuyện không hay xảy ra rồi."
Sở trưởng Hoa vuốt chòm râu bạc trắng, đặt hộp thuốc trong tay xuống, chuẩn bị trị thương cho Lục Việt.
"Sở trưởng Lục, để tôi xem ngài bị thương ở đâu?"
Vì trị thương có thể phải cởi y phục nên mọi người đều hiểu ý lùi ra khỏi phòng, chỉ để lại Tô Quân và Sở phó Trần bên trong.
Lục Việt vẫn im lặng không nói gì.
Bệnh nhân không hợp tác, Sở trưởng Hoa đặt lọ linh dược trong tay xuống, xem xét kỹ vết máu trên áo Lục Việt, hỏi:
"Sở trưởng Lục, mấy vết máu này...không phải của ngài đúng không?"
Tô Quân vẫn còn đang đau lòng xoa mái tóc Lục Việt, nghe thấy câu này, tay cậu chợt khựng lại.
"Lão phu đã ngửi thử rồi, cảm thấy linh lực trong máu không đúng lắm, là máu của người khác."
Sở trưởng Hoa lại nắm lấy cổ tay Lục Việt, dùng linh lực kiểm tra cơ thể hắn, không nhịn được hỏi:
"Sở trưởng Lục, không phải ngài bị ảo giác rằng mình bị thương rất nặng chứ?"
Lục Việt: "........"
Sở trưởng Hoa mặt không cảm xúc đứng lên, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tô Quân mờ mịt nhìn Sở trưởng Hoa không nói tiếng nào.
Sở trưởng Hoa đeo hộp thuốc lên, bước ra ngoài cửa, lạnh nhạt nói:
"Cũng may lão phu đến kịp..."
"...Chậm chút nữa thì vết thương của ngài đã lành mất rồi."
Tô Quân: "......."
Cậu lập tức thu lại nước mắt sắp rơi xuống, xoay người lại, cười lạnh hỏi Lục Việt: "Thế này là sao?"
Vừa quay đầu đã thấy Sở trưởng Lục quỳ gối trên sầu riêng.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Sở phó Trần lập tức biến ra một cái vỏ sầu riêng đưa cho Sở trưởng.
Quả nhiên, Sở trưởng không còn quan trọng hình tượng gì nữa.
Lục Việt chộp lấy cái vỏ sầu riêng, lập tức quỳ xuống như thể đang ngồi trên một cái đệm êm ái.
Y nhìn Sở trưởng quỳ trên vỏ sầu riêng, cảm thấy đầu gối mình âm ỉ đau.
Tình yêu quả nhiên sẽ khiến người ta đau đớn.
Bất kể là trái tim hay là cơ thể.
Tô Quân vốn đang nghiêm mặt, nhìn thấy Lục Việt quỳ gối trên vỏ sầu riêng, khóe miệng không khỏi muốn nhếch lên.
Không được, phải nghiêm túc.
"Sở trưởng Lục, không phải vừa rồi ngài đang bị thương nặng sao?"
Lục Việt nhỏ giọng phụ nhận: "...Không có, anh chỉ là..."
Tô Quân ép tới: "Chỉ là sao?"
"...Chỉ là thấy em quan tâm Hề Hoán, anh ghen."
Tô Quân vừa tức vừa buồn cười, khóe miệng giật giật mấy lần, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Cậu dùng sức kéo Lục Việt đứng dậy, sau đó lập tức quay lưng, không muốn Lục Việt nhìn thấy ý cười trong mắt mình.
"Anh...anh tự kiểm điểm đi! Em phải xuống nhân gian gặp trưởng phòng hủy bỏ thân phận người phàm."
Sở phó Trần nhìn thấy vết máu trên vỏ sầu riêng, ảo giác về cơn đau trên đầu gối càng thêm dữ dội.
Lục Việt ngăn Tô Quân lại, lấy Tiểu Long vẫn đang ngủ trong ống tay áo mình ra đưa cho Tô Quân.
"Tiểu Quân, đợi đã."
Tô Quân nhận ra đó là con thằn lằn màu vàng mà Lục Việt hay mang bên mình, ngẩng đầu bối rối hỏi:
"...A Việt, con thằn lằn này?..."
Tiểu Long đang trong giấc mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy có người gọi nó là thằn lằn liền mở mắt ra.
Nó quay đầu há to miệng, phun ra một quả cầu lửa bé xíu.
Lục Việt lạnh lùng dập tắt quả cầu lửa mà Tiểu Long phun ra.
"Đây không phải thằn lằn, đây là một con rồng, khi thu nhỏ lại sẽ có hình dạng thế này.
Có thể anh sẽ phải ở lại Thiên Đình một thời gian, có nó ở bên cạnh bảo vệ em, anh sẽ yên tâm hơn."
Tiểu Long dùng chân dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, vừa nghe được lời này, con buồn ngủ liền bay mất, nó nhìn chằm chằm Lục Việt.
Dùng thần thú để lấy lòng vợ, thứ đàn ông gì thế này?
Tô Quân kinh ngạc nhìn con rồng không có chút uy phong nào của thần thú, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Đây là con rồng còn lại duy nhất của Thiên Đình sao?
Cậu tò mò giơ ngón tay ra xoa đầu Tiểu Long.
Tiểu Long quay đầu phun một quả cầu lửa về phía Tô Quân, nhe răng giơ vuốt nói:
"Đừng chạm vào người ông đây!"
Lục Việt nheo mắt nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Tiểu Long, đe dọa:
"Tiểu Quân, tối nay em có muốn ăn thịt rồng nướng không?"
Tiểu Long rùng mình một cái, lập tức dụi đầu vào ngón tay Tô Quân như cầu xin được vuốt v e.
Nó thậm chí còn phun ra ngọn lửa hình trái tim để lấy lòng cậu, ánh lửa rực sáng giữa không trung.
Cuộc sống quá khó khăn, đến cả rồng cũng phải bán mình cho tư bản.
Tiểu Long bắt đầu mặc cả.
"Sở trưởng Lục, ta bảo vệ tiểu Nguyệt Lão thì có lương không?"
Lục Việt hỏi lại: "Có cần ta tính tiền ăn và tiền thuê nhà của ngươi trong suốt 4000 năm không?"
Tiểu Long lập tức lấy chân khóa miệng.
Nó không phun lửa nữa, trái tim nó đã nguội lạnh rồi.
Lục Việt cuối cùng cũng hài lòng giao Tiểu Long ngoan như cún cho Tô Quân.
"Làm rơi mất cũng không cần đi tìm đâu vì không có ai đánh được nó, cũng không ai nuôi nổi nó đâu, đói rồi sẽ tự biết đường về thôi."
"Mà thật ra bình thường nó đến chạy cũng lười nữa."
Tô Quân lại cúi đầu cẩn thận vuốt v e Tiểu Long, khuôn mặt Tiểu Long tràn đầy uất hận khi bị sỉ nhục nhưng cơ thể lại rất thành thực dụi vào tay Tô Quân, miệng còn kêu hừ hừ thoải mái.
Tô Quân long trọng bảo đảm:
"A Việt, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"À, còn nữa, con rồng này biết nói chuyện, nhưng bình thường chỉ có anh nghe được nó nói chuyện.
Tiểu Quân, em có muốn biết nó đang nói gì không?"
Tô Quân ra sức gật đầu, mấy sợi tóc ngốc trên đầu liền phấn khích dựng lên.
Lục Việt dỗ dành cậu:
"Anh có thể nghe thấy nó nói vì anh là chủ nhân của nó, tiểu Quân nếu như em cũng muốn nghe thấy nó nói, có lẽ chỉ có hai cách."
"Cách thứ nhất là kết hôn với chủ nhân của nó, trở thành chủ nhân mới của nó."
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân càng dựng thẳng hơn, cậu nhìn chằm chằm Lục Việt, hoàn toàn không tin cách này.
"Còn có một cách khác, chính là tiếp xúc thân mật với chủ nhân của nó."
Tiểu Long mắt chữ A mồm chữ O, tức giận chỉ chân vào Sở trưởng Lục, vạch trần hắn:
"Lục Việt, tên lừa đảo! Để kết nối tâm linh với ta căn bản không cần phải trao đổi gì cả! Càng không cần kết hôn! Ngươi muốn hôn tiểu Nguyệt Lão thì cứ nói thẳng ra, đừng lấy ông đây làm lá chắn!"
Lục Việt còn chưa nói xong, Tô Quân liền kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Lục Việt, mãnh liệt hôn hắn.
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại uyển chuyển quấn lấy môi hắn..
Danh Sách Chương: