• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

61


Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Lý tiểu ca nhi nghe tiếng đập cửa không ngừng, không cam tâm tình nguyện nâng bước chân đi đến trước cổng, đang chuẩn bị mở cửa lại thay đổi ý định, đem tai áp sát lên trên cửa muốn nghe thử động tĩnh bên ngoài, nhưng cũng không nghe được âm thanh gì, đành phải rầu rĩ mở cửa.

"Sao lâu như vậy mới mở cửa?"
Lý tiểu ca nhi nghe được âm thanh Lý Trường Phong, nháy mắt liền đầy máu sống lại! "Nhị ca! Nhị tẩu!" Hứa Thanh nhìn bộ dáng kích động của Lý tiểu ca nhi, nhịn xuống suy nghĩ muốn vươn tay sờ đầu.

Lý tiểu ca nhi chờ hai người vào cửa, liền lập tức đóng chặt cổng lại, Lý Trường Phong chú ý tới điểm này, cũng không nói gì thêm, chỉ là mày nhăn càng sâu một chút.

"Cha mẹ bọn họ đều xuống ruộng làm việc, mấy tiểu oa nhi cũng đi ra ngoài tìm những người khác chơi, trong nhà chỉ có một mình ta, miễn bàn có bao nhiêu buồn chán.

"
Lý tiểu ca nhi lôi kéo tay áo Hứa Thanh than thở, Hứa Thanh không ngăn cản hắn, nhưng thật ra cậu cũng rất ngạc nhiên hắn có thể an phận ngốc tại trong nhà như vậy, "Ngươi cũng có thể đi ra ngoài tản bộ mà.

" Lý tiểu ca nhi phiền muộn lắc lắc đầu, "Nhóm bằng hữu tốt của ta đều chuẩn bị gả, ta không thể đi quấy rầy người ta.

"
Hứa Thanh nhớ tới Trần Hồng và Lý tiểu ca nhi quan hệ dường như cũng không tồi, "Trần Hồng kia thì sao?"
Lý tiểu ca nhi nghe vậy mặt tức thì nhăn lại, "Hắn cũng chuẩn bị gả, ngươi không biết đâu, hắn cư nhiên phải gả cho Chu gia nghèo nhất trong thôn chúng ta!" Lý Trường Phong nghe Lý tiểu ca nhi nói lời này, lập tức quát: "Nói cái gì vậy!"
Lý tiểu ca nhi thè lưỡi, lập tức ngoan ngoãn xuống, Hứa Thanh nhẹ nhàng kéo áo Lý Trường Phong, sắc mặt Lý Trường Phong mới hơi hơi tốt lên chút, "Là chính hắn quyết định, hay là người nhà hắn quyết định?"

Lý tiểu ca nhi nghĩ nghĩ, "Chính hắn quyết định, nói Chu gia người nọ biết chữ, đối với hắn lại tốt, cho nên hắn liền nói với mẹ hắn, Trần bà tử bọn họ đều đồng ý, cho nên mấy ngày nay Trần Hồng cũng ở nhà chuẩn bị gả.

"
Nếu chuyện đã được xác định xong, Hứa Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, liền kêu Lý Trường Phong đem lễ vật giao cho Lý tiểu ca nhi, "Đây là đưa cho cha mẹ, mà cái này là cho ngươi, chúng ta mới vừa xây xong phòng ở, trong nhà cũng còn nhiều việc nên không ở lại lâu được.

"
Lý Trường Phong gật đầu, "Giúp chúng ta đưa cho cha mẹ, bồi tội với bọn họ.

" Lý tiểu ca nhi vừa nghe hai người lập tức phải đi, trong lòng hoảng hốt, "Hiện tại đã trở về sao, ta, ta.

"
Hứa Thanh và Lý Trường Phong nghe ngữ khí muốn nói lại thôi của Lý tiểu ca nhi, liền cảm thấy có chuyện gì đó, Lý Trường Phong thở dài, "Nói đi, trong nhà lại làm sao.

" Lý tiểu ca nhi biểu tình cũng uể oải chán nản, "Còn không phải là do tam ca sao.

"
Nguyên lai Lý lão tam vài lần được người mời đến chỉ điểm cho thế hệ sau sắp đi khảo tú tài, sau đó khí phách thư sinh của hắn lại xuất hiện, ngoài sáng trong tối đều biểu lộ ra muốn tiếp tục khảo lên trên, nhưng hiện tại trong nhà không có Lý Trường Phong, hài tử lại nhiều, Lý tiểu ca nhi lại ở tuổi nghị thân, làm sao còn có thể dư tiền bạc đem ra cung cấp cho "Chí hướng rộng lớn" của Lý lão tam a!
Đặc biệt là tức phụ lão đại càng không cao hứng, hắn vốn đã bất mãn trong lòng với một nhà lão tam, không thể ngờ được Lý lão tam này còn mặt dày đòi ăn cơm trắng.

Đương nhiên hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng nói thầm vài câu, không dám nói ra khỏi miệng.

Ai ngờ mấy ngày trước, tiểu ca nhi nhà Lý lão tam cùng với tiểu ca nhà Lý lão đại tranh chấp, tiểu ca lớn tuổi hơn đã biết nhường đối phương, kết quả tiểu ca nhi nhà Lý lão tam càng đánh càng hăng, không những thế, hài tử không biết nặng nhẹ, lấy tảng đá ném vào đối phương, khiến đầu lông mày của tiểu ca bị trầy xước.

Này vẫn còn may, chỉ cần lại chếch qua một chút chính là đôi mắt, tức phụ Lý lão đại liền náo loạn lên, "Kết quả tam ca liền cùng đại tẩu cãi nhau" Lý tiểu ca nhi dừng một chút, "Tam ca còn nói hài tử đại tẩu vốn dĩ cũng không thông minh, dù có thật sự xảy ra chuyện, cũng.

.

" Lời nói sau đó rất quá đáng, Lý tiểu ca nhi cũng không nói ra lời.

"Đây cũng thật là.

.

" Hứa Thanh không biết dùng từ ngữ gì để hình dung Lý lão tam, dù thế nào, kia cũng là cháu trai hắn, sao có thể nói ra loại lời nói này, còn là một người đọc sách.

Lý tiểu ca nhi thấy Lý Trường Phong mặt vô biểu tình như cũ, khó đoán được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, đang muốn hướng Hứa Thanh cầu cứu, Lý Trường Phong lại lên tiếng "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cha mẹ sẽ có chủ trương, chúng ta đi trước.

"
"Tam ca.

.

"
Lý tiểu ca nhi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lý Trường Phong nghe xong việc này vẫn tính toán quay về nhà, hắn vốn dĩ cho rằng nhị ca trở về nghe được mọi chuyện sẽ lưu lại.

Lý Trường Phong không cần đoán cũng biết trong lòng Lý tiểu ca nhi nghĩ cái gì, "Ta nếu như lưu lại lại có thể làm gì, ngươi phải hiểu được, lời nói của ta ở cái nhà này cũng không có tác dụng với nhà đại ca cùng tam đệ, ta đã có nhà của chính mình, một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về ta và nhị tẩu ngươi.

"
Hứa Thanh không lên tiếng, việc này Lý Trường Phong ra mặt nói chuyện là được, cậu nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Lý tiểu ca nhi há miệng th ở dốc, lại phát hiện mình căn bản không biết nói gì nữa, chỉ có thể nhìn Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đánh xe lừa rời đi.

"Nhìn ta làm cái gì? Hửm?"
Lý Trường Phong bọn họ lái xe trở về, trên đường đi Lý Trường Phong cảm nhận được ánh mắt Hứa Thanh vẫn luôn nhìn mình, Hứa Thanh cũng không xấu hổ khi bị phát hiện, còn trực tiếp hỏi ra miệng, "Ngươi không quan tâm chuyện bên kia sao?"
Lý Trường Phong đương nhiên biết Hứa Thanh nói "Bên kia" là chỉ nơi nào, "Ta đã" Gả "vào nhà ngươi, chuyện này cũng coi như là chuyện" Nhà ngoại "của ta, ta quan tâm làm cái gì, bất quá, xác thật ta cũng không muốn quan tâm.

"
Hứa Thanh nhướng mày, gõ nhẹ sau gáy Lý Trường Phong "Tức phụ gả vào cửa, mặt trời cũng sắp lên tới đỉnh đầu, có thể đi nhanh lên không?"
Lý Trường Phong nhìn mặt trời không ngừng bò lên đỉnh đầu, "Ngươi đang mang thai, không thể chạy quá nhanh, bây giờ còn chưa tới buổi trưa, sợ phơi đen sao? Tới, lấy áo ta che một lát.

" Nói xong liền muốn một tay đánh xe lừa, một tay cởi áo, Hứa Thanh vội vàng ngăn cản, "Được rồi được rồi! Ta vẫn chịu được trong chốc lát, đừng làm như vậy!" Dù sao cậu cũng là một nam nhân, chỉ là sợ bị cảm nắng mà thôi.

Những ngày sau đó, Hứa Thanh bọn họ vừa vui vừa sầu, vui chính là hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều có người tới nhà muốn tạc tượng mộc tiểu oa (người gỗ nhỏ giống bản thân), hơn nữa đại đa số đều muốn làm bằng gỗ nam, đây là mỗi ngày đều có bạc thu vào túi a! Ngay cả khi không trồng trọt hoa màu, cũng có thể đủ để ăn thịt mỗi ngày a! Chọc đến người trong thôn ganh tị đỏ mắt.

Chuyện vui chính là chuyện nhà Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong, chuyện sầu cũng không phải là chuyện riêng một nhà Hứa Thanh bọn họ, mà là toàn bộ thôn, trấn, hoặc nói đúng hơn là toàn bộ dân chúng đều sầu, đó chính là cho đến hôm nay, đã năm sáu ngày trời không mưa.

Trời nóng bức, hài tử trong thôn đều xuống sông nô đùa dưới nước, nhưng người lớn và người già đều là vẻ mặt u sầu, hoa màu trong ruộng đang trong thời điểm sinh trưởng tốt, lúc này trời lại luôn nắng chói chang, lâu ngày sẽ khô hạn, nếu bị hạn hán, cuộc sống của người nông dân sẽ khổ sở.

Hứa Thanh trốn ở trong phòng cho mát mẻ, hôm nay trời quá nắng, cậu đi lại cũng sẽ đổ mồ hôi, Lý Trường Phong mấy ngày nay ngày nào cũng xuống ruộng ba, bốn lần, không phải từ trong sông gánh nước đến ruộng, thì cũng là đi hái rau ngoài ruộng.

"Cộc cộc cộc, Thanh ca nhi ở nhà không? Ta là Tạ Vũ.

"
Hứa Thanh vừa nghe tiếng đập cửa, còn chưa kịp đứng dậy, Tiểu Bảo đã tinh thần phấn chấn phóng ra tới cổng, mấy ngày nay nó cũng nhàn đến hốt hoảng, tuy là nhiều người tới nhà muốn tạc tượng, Tiểu Bảo cũng sẽ không vì vậy mà thả lỏng, Hứa Thanh đuổi theo Tiểu Bảo, đội ánh mặt trời chói chang trên đầu mở cánh cổng đã bị phơi đến nóng hầm hập ra, ngoài cửa là Tạ Vũ và Lâm Phương Lương ăn mặc một thân quần áo mát mẻ.

"Mau vào đi, hôm nay nắng nóng quá.

"
Hứa Thanh lôi kéo Tạ Vũ, tiếp đón Lâm Phương Lương vào cửa, đang chuẩn bị đóng cổng lại, Lý Trường Phong đã trở về.


"Lý nhị ca.

" hai người Lâm Phương Lương chào hỏi Lý Trường Phong, mọi người tiến vào nhà chính ngồi xuống, Lý Trường Phong rót trà lạnh cho mấy người, Hứa Thanh lại là nước sôi để nguội.

Lâm Phương Lương uống mấy ngụm trà lạnh làm dịu cơn khát, biểu tình trên mặt hơi trầm trọng, "Lương thực trên trấn tăng giá.

" Lời này vừa ra, tâm trạng mọi người đều trầm xuống, thật lâu sau Lý Trường Phong thở dài một tiếng, "Hy vọng trời sớm đổ mưa.

" Nếu không lương thực sẽ càng ngày càng quý, nông dân trong ruộng không có thu hoạch, không có lương thực nộp thuế, lại không có tiền đi mua lương thực, ngày sau.

.

"Mọi người cũng đừng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu, ông trời thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, biết đâu được tối nay liền mưa một trận a.

" Lâm Phương Lương cảm thấy không khí có chút trầm trọng, lập tức cười ha hả, cố gắng muốn giảm bớt tâm tình nặng trĩu của mọi người.

Tạ ca nhi lắc đầu, "Ta cảm thấy vẫn phải tính toán một chút, lần này chúng ta trở về chính là cùng cha mẹ thương lượng, có hay không nên đi trấn trên mua chút lương thực, lương thực thu hoạch không còn nhiều, ít nhất hiện tại thừa dịp giá lương thực còn không quá cao, chúng ta mua một chút tích cóp luôn không sai.

"
Hứa Thanh gật đầu, tâm tình của cậu ngày càng trầm trọng theo ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, trong không gian thật ra có gạo có thịt, nhưng lại không phải có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra, cậu nhìn về phía Lý Trường Phong, nào biết Lý Trường Phong cũng nhìn về phía cậu, "Mua, dùng xe lừa của chúng ta kéo mấy xe trở về, không chỉ muốn mua lương thực đóng thuế, mà còn mua lương thực chúng ta ăn đến thời điểm có thể thu hoạch hoa màu năm sau!"
"Được, chúng ta trở về nói với cha mẹ một tiếng về việc này, một canh giờ sau chúng ta gặp lại nhau ở giao lộ cuối thôn!" Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi cảm thấy ý tưởng này của Lý Trường Phong càng thêm lâu dài, vì thế lập tức quyết định trở về thương lượng, chút nữa gặp lại sau.

Sau khi hai người Lâm Phương Lương rời đi, Hứa Thanh liền cùng Lý Trường Phong đi vào trong phòng, Hứa Thanh tìm kiếm trong ngăn tủ, nhân cơ hội từ trong không gian lấy ra hộp đựng tiền nhà bọn họ, đem hộp đặt ở trên giường.

Hứa Thanh mở ra rồi nhìn Lý Trường Phong, "Trước đây chúng ta có một trăm ba mươi bảy lượng, mấy ngày vừa rồi người tới khắc mộc tiểu oa nhiều, kiếm được tám mươi tám lượng, tổng cộng là hai trăm hai mươi lăm lượng.

"
Lý Trường Phong lấy ra năm mươi lượng, khép hộp lại đưa cho Hứa Thanh, "Năm mươi lượng là đủ rồi.

" Phải biết rằng nếu không có lương thực, dùng bạc tới thế chỗ lương thực nộp lên cũng là năm lượng bạc, đương nhiên không phải nhà ai cũng có thể mắt cũng không chớp mắt lấy ra nhiều bạc như vậy, Lý Trường Phong tình nguyện mua nhiều lương thực, cũng không muốn để Hứa Thanh cùng hài tử có khả năng đói bụng trong những ngày có thể không có thu hoạch.

.

62

Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

"Ta đi đây, ngươi ở nhà an tâm chờ ta." Lý Trường Phong trong lồng ngực cất năm mươi lượng bạc, leo lên xe lừa tạm biệt với Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong đánh xe rời đi, trở lại nhà chính, trong lòng một mảnh hỗn loạn, nhưng nghĩ đến lương thực và thịt trong không gian, còn có chút dược liệu có thể bán lấy tiền, cậu mới yên tâm hơn một chút, "Ngươi cái đứa nhỏ này, tới cũng thật là nhanh." Nếu thật sự sinh ra trong năm hạn hán và hoảng loạn, đây cũng là mệnh, bất quá cậu và Lý Trường Phong cũng sẽ không để hài tử phải chịu ủy khuất.

Khi Lý Trường Phong đến cuối thôn, Lâm Phương Lương cùng Tạ thúc đã chờ ở đó, Tạ thúc lên xe lừa xong liền thở dài, "Ông trời cũng thật là..", Không chừa cho nông dân một đường sống a.

Chờ bọn tìm vị trí để xe lừa xong, đi vào cửa hàng gạo duy nhất trấn trên, người tới nơi này mua lương thực cũng không nhiều, đại đa số đều chỉ là mua một bao nhỏ, xem ra cũng không có người giống như Lý Trường Phong bọn họ chuẩn bị mua nhiều như vậy.

Lâm Phương Lương là người trấn trên, tự nhiên cùng ông chủ cửa hàng gạo nhiều lần gặp mặt, hắn đi lên nói thầm vài câu với ông chủ cả người đầy mỡ, khi nói chuyện còn ra hiệu về hướng Lý Trường Phong và Tạ thúc bên này, ông chủ sờ sờ bộ râu cá trê của hắn, gật gật đầu.

Sau đó Lâm Phương Lương liền ra hiệu cho hai người Tạ thúc và Lý Trường Phong theo hắn cùng ông chủ cửa hàng gạo đi ra sân sau, nửa canh giờ sau, Lý Trường Phong mới từ cửa hông cửa hàng gạo đi ra ngoài, không bao lâu sau từ cửa hông đi ra sáu chiếc xe lừa, trực tiếp đi hướng ra ngoài trấn.

Tạ thúc và Lâm Phương Lương đi theo sáu chiếc xe lừa về thôn trước, Lý Trường Phong thì tới cửa hàng tạp vật mua rất nhiều đồ khô có thể giữ được lâu, lại tới quầy hàng của Lưu đồ tể mua chút thịt và xương ống, đem tình hình nói với đối phương, thuận tiện nhờ bọn họ nhắn cho Lý gia hiện tại nên sớm tích trữ lương thực đầy đủ, sau đó mới đánh xe lừa chở đầy đồ về nhà.

Lưu đồ tể nghe xong, kêu bạn già ở lại trông coi quầy hàng, cầm hết tiền bạc đang có trên người, chạy về phía cửa hàng gạo.

Khi Lý Trường Phong về đến nhà, Hứa Thanh dưới sự giúp đỡ của Tạ thúc và Lâm Phương Lương đã đem lương thực trên bốn chiếc xe lừa bỏ vào dưới hầm nhà kho, hiện tại Tạ thúc và Lâm Phương Lương đã trở về cất lương thực nhà bọn họ, Lý Trường Phong không cho Hứa Thanh đụng tay, tự mình tới lui mấy vòng đem hàng hóa trên xe bỏ vào hầm.

Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong nhìn hầm được chất đầy lương thực, cuối cùng tâm trạng cũng buông xuống một nửa. "Hiện tại chỉ ngóng trông ông trời có thể mở mắt một chút." Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh, thấp giọng nói.

Nhưng mà ông trời cũng không có mở mắt, liên tục nửa tháng cũng không rơi xuống một giọt mưa, đồng ruộng đã trở nên khô cạn, mắt thấy hoa màu còn chưa kịp lớn lên liền bị khô cạn chết héo. Lí chính triệu tập thôn dân mở họp, lần này đi tới đều là đương gia hán tử, Hứa Thanh mang thai, trời lại nắng nóng, Lý Trường Phong liền tự mình đi.

"Quan phủ quan gia đã dán bố cáo, năm nay sợ là, sợ là sẽ có hạn hán." Lí chính trầm mặt nói ra tin tức làm các thôn dân gần như tuyệt vọng.

"Làm sao có thể!"



"Cả nhà chúng ta sống dựa vào thu hoạch trong ruộng a!"

"Lương thực bán ở trấn trên chúng ta làm sao có thể mua được đây!"

Tạ thúc cùng Lý Trường Phong ngồi cạnh nhau, nghe thôn dân xung quanh thở ngắn than dài, Tạ thúc vừa cảm thấy may mắn lại vừa khổ sở, "Vẫn là ngươi có tầm nhìn xa a, bằng không..". Trong lòng Lý Trường Phong cũng không được bình tĩnh.

Họp thôn xong Lý Trường Phong không trực tiếp về nhà, mà đi ra ruộng, nhìn đồng ruộng hoa màu đã hơi khô vàng, Lý Trường Phong lau mồ hôi trên trán, đi đến bờ sông, hiện tại con sông đã trở nên rất nhỏ, bờ sông mở rộng ra, điều này có nghĩa là mùa khô thật sự đã đến.

Không chỉ riêng thôn Hạnh Phúc mở ra cuộc họp, người dân thôn An Nhạc, thôn Cát Tường đều bị lí chính trong thôn gọi tới tập hợp, lời nói đều tương tự nhau. Lý lão gia tử cùng Lý lão đại cơ hồ là vẻ mặt đưa đám trở về nhà, hôm nay quá nóng, ngay cả hài tử trong nhà cũng không muốn chơi đùa ở trong sân.

"Cha, đại ca, đã trở lại? Lí chính nói cái gì?" Lý lão tam hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ở nhà chính cho mát mẻ, thấy Lý lão gia tử bọn họ vào nhà, liền uể oải tiếp đón, Lý lão gia tử đem thuốc hộp lá sợi đặt mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang làm Lý bà tử cùng Lý tiểu ca nhi ở trong phòng cũng đi ra.

"Nói cái gì? Trước đó lão nhị nhờ người tiện thể nhắn cho chúng ta sớm sẽ có chuyện, kêu chúng ta đi trấn trên mua lương thực, ngươi không đồng ý cho chúng ta đi mua! Giờ thì tốt rồi! Tốt rồi! Ta thấy, cả nhà chúng ta đừng mong sống! Chờ bị chết đói thôi!" Lý lão gia tử tức giận toàn thân phát run, hắn làm sao lại sinh ra tên nghiệt súc như vậy!

Lý bà tử cùng Lý tiểu ca nhi còn có tức phụ lão tam, lão đại đứng ở một bên, lẳng lặng không nói, bọn nhỏ cũng an tĩnh không rên một tiếng, không khí trong nhà khiến bọn nhỏ bản năng cảm giác được vẫn là không nên ầm ĩ thì tốt hơn. Lý lão tam còn tưởng rằng là chuyện gì lớn lắm, "Chuyện này có gì đâu, ngày đó không phải đã nói rồi sao? Dùng tiền này đưa ta đi khảo cử nhân đi, chỉ cần ta thi đậu cử nhân lão gia," Lý lão tam hưng phấn vỗ đùi, "Kia còn không phải là cái gì cũng có, làm sao còn sợ chết đói!"

Lý lão đại há miệng th ở dốc, "Nhưng mà, lão tam, lương thực còn lại chỉ đủ cả nhà chúng ta ăn trong hai tháng, nếu không có lương thực thu hoạch, chúng ta..", tức phụ Lý lão đại nghe lời này cũng thấy tuyệt vọng, đúng vậy, dù có tính toán tỉ mỉ, không có lương thực, không nói hài tử, mà ngay cả người lớn cũng chịu không nổi a!

Lý lão tam lắc lắc đầu, "Đại ca, không phải nói chứ, chút bạc này của nhà chúng ta, ngươi nói xem hiện tại đi trấn trên có thể đổi được bao nhiêu lương thực?" Lý lão đại ngẩn ra, "Có thể..". Lý lão tam thấy Lý lão đại hoảng thần, bật cười: "Chính là lương thực ăn trong một tháng, nhà chũng ta cũng không mua nổi đi, hiện giờ lương thực lên giá, cho nên, vì cái gì không đem hy vọng ký thác trên người ta đây? Tháng sau ta liền có thể đi khảo cử nhân, các ngươi chỉ cần nhẫn nại một tháng! Liền cái gì đều có!"

Lý tiểu ca nhi thấy bộ dáng Lý lão tam đắc ý chắc chắn sẽ thi đậu, thật sự nhịn không được liền chen vào một câu, "Vậy nếu ngươi không đậu thì sao?"

Lý lão tam vừa nghe lời này, lập tức đứng lên bước đến trước mặt Lý tiểu ca nhi, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi đây là trong lòng bất an cái gì?" Lý bà tử và mọi người cũng bị lời này của Lý tiểu ca nhi làm cho giật mình kinh sợ.

Lý bà tử vội vàng chắp tay, không ngừng bái lạy bốn xung quanh, "Ngươi đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy! Lời không may mắn! Phi phi phi, các vị thần tiên qua đường đừng trách tội, hài nhi trong nhà tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu chuyện!"

Lý tiểu ca nhi mắt đỏ hoe, nhưng hắn vẫn nhìn mọi người trước mắt, "Đây là lời nói thật, tam ca, ngươi đã từng nghĩ cho chúng ta chưa, nghĩ tới đại ca và hài tử của ngươi chưa, ngươi thi đậu, đó là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi không thi đậu thì sao? Cả nhà chúng ta làm thế nào để sống sót?"

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! Ta kêu ngươi câm miệng!" Lời Lý lão tam không muốn nghe nhất là nói hắn thi không đậu, Lý tiểu ca nhi mỗi một câu đều chọc vào tim hắn, vì thế, Lý lão tam đã bị danh lợi làm cho lóa mắt trực tiếp liền hung hăng vả Lý tiểu ca nhi mấy bạt tai, Lý tiểu ca nhi không phòng bị bị đánh ngã xuống đất, trong đầu kêu "Ong ong", cũng không nghe được bất luận âm thanh gì nữa.



"Lão tam! Ngươi làm gì vậy?" Lý lão đại hét lên rồi nhào tới chỗ Lý lão tam đã phát cuồng còn muốn tiến lên tiếp tục đánh Lý tiểu ca nhi, hung hăng tát hắn một cái, "Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta, đó là đệ ca nhi ruột thịt của chúng ta!"

Lý Lão Tam quỳ trên mặt đất, hai mắt tràn ngập tơ máu, giãy giụa muốn lại lần nữa bò dậy. Tức phụ Lý lão tam vội vàng đi qua ôm lấy hắn, mấy hài tử đều bị dọa khóc, Lý bà tử kêu tức phụ Lý lão đại đem bọn nhỏ mang vào nhà, chính mình cùng Lý lão gia tử muốn đem Lý tiểu ca nhi đang ngồi yên trên mặt đất không nhúc nhích nâng dậy.

"Ca nhi bé nhỏ a, không đau không đau." Lý bà tử đau lòng vừa giúp Lý tiểu ca nhi thổi thổi khuôn mặt bị Lý lão tam đánh sưng đỏ, vừa trấn an Lý tiểu ca nhi, Lý lão gia tử đỡ Lý tiểu ca nhi dậy, "Mau, đứng dậy đi, đợi chút ta sẽ thu thập tên súc sinh kia, đứng dậy ha."

Lý tiểu ca nhi chỉ cảm thấy không khống chế được đôi mắt nóng lên, hắn ngơ ngẩn nhìn miệng cha mẹ không ngừng khép mở, còn có đại ca giống như đang răn dạy tam ca, tam tẩu đang khóc lóc ôm lấy tam ca.

"Cha, mẹ."

Lý tiểu ca nhi phát ra tiếng gọi, làm mọi người ở nhà chính đều nhìn về phía hắn, Lý lão đại còn cố ý hung hăng chụp một chưởng ở trên đầu Lý lão tam, cười nói với Lý tiểu ca nhi: "Đừng sợ, đại ca liền trút giận cho ngươi!"

Lý tiểu ca nhi như cũ không nhúc nhích, mà dùng sức nhẹ nhàng đẩy Lý lão gia tử ra, chống hai tay đứng lên, đôi mắt đỏ hoe hàm chứa nước mắt nhìn Lý lão gia tử bọn họ.

"Ta, dường như không còn nghe thấy."

Lý Trường Phong nghĩ thịt trong nhà ăn cũng không được bao lâu, liền mang theo đồ nghề, chuẩn bị đi lên núi đào mấy cái bẫy rập, ngày mai tới xem có thể thu hoạch được thứ gì hay không, hiện giờ mùa khô đang đến gần, cũng không có ai muốn đến tạc tượng, dù sao cũng nhàn rỗi.

Hứa Thanh cũng rất muốn đi, nhưng cái bụng chính là lý do lớn nhất khiến cậu không thể đi, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn Lý Trường Phong một mình rời đi, còn cậu ngốc trong nhà chờ Lý Trường Phong trở về.

Thời tiết oi bức, đi được một chút liền cảm thấy cả người mệt rã rời, vừa động liền đổ mồ hôi, nước trong giếng cũng không còn nhiều lắm, trong không gian cũng có giếng, nhưng mà dùng linh tuyền để tắm rửa cũng quá xa xỉ rồi. Vì thế Hứa Thanh nhàm chán lại không có việc gì làm đành phải nằm trên ghế mà Lý Trường Phong làm cho cậu đặt ở nhà chính, trêu đùa Tiểu Bảo trong chốc lát, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Trên đường lên núi, Lý Trường Phong gặp được rất nhiều nhóm người cõng sọt đào rau dại ở bên ngoài núi, thời tiết hôm nay rất nóng bức, lương thực trấn trên bán lại mua không nổi, đành phải đi kiếm chút rau dại trở về, cố gắng duy trì vượt qua những ngày tiếp theo, cũng không biết rau dại này còn có thể cho bọn họ đào được bao lâu.

Lý Trường Phong vì muốn bắt được nhiều con mồi, nên đi sâu vào trong núi một chút, đào xong bẫy rập, lại làm ký hiệu đánh dấu vị trí xong thì trời cũng đã tối đen một mảnh. Lý Trường Phong nhớ mong Hứa Thanh ở nhà, bước chân vội vàng chạy về.

Kết quả là khi Lý Trường Phong về đến nhà, ngoại trừ Tiểu Bảo lắc lư vây quanh hắn, không thấy bóng dáng Hứa Thanh cũng không nghe thấy âm thanh của cậu, trong nhà một mảnh tối đen, không có chút ánh sáng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK