• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

75


Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Hứa Thanh là người thông minh, lập tức nhìn về phía Lý Trường Phong đang không vui, ngượng ngùng cười, "Này này, Trường Phong ngươi có đói bụng không?"
Lý Trường Phong nhướng nhướng mày kiếm, đắc ý nhìn làn da Hứa Thanh bị quần áo che lấp chỉ còn lộ ra một chút da thịt trắng nõn, trả lời: "Lúc nào cũng đói.

"
Hứa Thanh nghe xong mặt nóng lên, vội vàng nhìn về phía Tạ thẩm và Tạ ca nhi, thấy hai người đều đang tập trung trêu đùa với Đoàn Đoàn, trong lòng mới thả lỏng hơn một chút, bàn tay dưới ống tay áo nhẹ nhàng vươn ra vòng đến bên hông Lý Trường Phong từ sau lưng, véo nhẹ phần da thịt rắn chắc nhưng vẫn có độ đàn hồi của hắn, ý bảo Lý Trường Phong trước mặt người khác phải kiềm chế một chút.

Lý Trường Phong không đau không ngứa, "Ây zô, tiểu béo Đoàn Đoàn ị rồi!" Theo Tạ thẩm vừa cười vừa hô lên, Hứa Thanh vội vàng tiếp nhận Đoàn Đoàn vẻ mặt mờ mịt, đặt hắn ngồi ở trên đùi, kéo tã ra nhìn, quả thật là ị rồi!
"Đứa nhỏ này thật là, không dính lên người các ngươi chứ?" Hứa Thanh ngượng ngùng hỏi, mới ngày đầu năm mới đã bị hài tử ị dính lên người thật đúng là không được tốt cho lắm.

"Không có, ta cảm thấy thân mình hắn run lên còn dùng chút sức, liền biết hắn đang rặn ra!" Tạ thẩm cực kỳ có kinh nghiệm trong việc chăm sóc hài tử, động tĩnh này của tiểu Đoàn Đoàn cũng không thể qua mắt hắn được.

Lý Trường Phong đưa cho Hứa Thanh cái tã mới, nhân tiện còn đem một thùng nước ấm lại đây rửa mông cho Đoàn Đoàn, lại cầm tã mới được thay ra đi giặt sạch.

Hứa Thanh vừa lau mông cho Đoàn Đoàn vừa nghe Tạ thẩm nói, Tạ ca nhi cũng tò mò, "Tất cả những thứ này cũng có thể nhận biết sao?"
"Đúng vậy, xem ra về sau ta và Trường Phong phải đến học hỏi thêm thẩm những chuyện chúng ta không biết.

" Hứa Thanh lau khô mông cho Đoàn Đoàn rồi mặc tã mới xong liền hôn lên khuôn mặt Đoàn Đoàn, nhìn Tạ thẩm nói.

Vừa nói đến chuyện chăm sóc hài tử, Tạ thẩm giống như mở máy hát liền nói không ngừng, cũng may mắn người nghe đều là người đã có hài tử hoặc là sắp có hài tử, nếu không cũng không biết là có thể kiên nhẫn lắng nghe nổi không nữa.

Này vừa nói, liền nói tới thời gian phải làm cơm chiều, nguyên liệu nấu ăn ngày tết đều đã được chuẩn bị sẵn, muốn ăn chỉ việc đem nấu cũng rất nhanh, sau khi Tạ thẩm và Tạ ca nhi rời đi, Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh nấu không tới mười lăm phút đồ ăn đã được bưng lên bàn.


"Ngày mai chúng ta đi thăm viếng mộ cha mẹ đi.

" Lý Trường Phong gắp thịt xông khói cho Hứa Thanh, nhìn thấy cậu ăn rồi mới nói.

Hứa Thanh nhai kỹ thịt xông khói, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Trường Phong ở đối diện, trong lòng bình thản đáp lại: "Được, nghe ngươi.

"
Sáng sớm hôm sau, ăn cơm sáng xong Lý Trường Phong và Hứa Thanh liền đem theo những thứ cần thiết khi đi thăm viếng mộ như đồ ăn, pháo, đèn cầy, hai người khóa cổng, bung dù cõng theo Đoàn Đoàn đi về hướng bên trái của ngôi nhà.

Cha Hứa, mẹ Hứa được chôn cất ở nơi cách nhà hơn mười phút đi đường.

Hai ngôi mộ đã bị tuyết dày bao phủ tròn vo, nhìn từ xa giống như hai cái bánh bao lớn được đặt trên nền đất, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đem đồ vật mang đến xếp ra xong, nến trắng cũng được thắp lên, pháo cũng được treo trên cây đại thụ ở bên cạnh.

"Cha, mẹ" còn có nguyên thân Hứa Thanh, "Ta mang theo nam nhân của ta, còn có con của chúng ta tới gặp mọi người, thứ lỗi cho nhi tử bất hiếu, lâu như vậy mới đến gặp mọi người.

" Hứa Thanh cõng Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống đốt tiền giấy ở trên mộ, tuyết không lớn, nhưng lạnh, chỉ trong chốc lát giấy tiền đốt cháy thành tro cũng bị đông lạnh thành cục.

Cậu tới thế giới này một năm, một năm này cậu cũng không an bình, từ phòng bị đến an tâm tiếp nhận, mạt thế tàn khốc khiến sâu trong nội tâm Hứa Thanh đã tở nên rất máu lạnh, nhưng cũng bởi đã quen nhìn thấy nhiều người, nhiều chuyện tàn khốc máu lạnh ở mạt thế, nên thế giới này đối với Hứa Thanh chính là ánh mặt trời, chính là cuộc sống mới, cho nên cậu mới có thể từ từ khôi phục lại bản tính vốn có, nguyên bản, trước khi trải qua một đoạn thời gian mạt thế, cậu cũng chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà thôi.

Cũng không biết những người ở cô nhi viện sẽ ra sao, có phải vẫn còn tồn tại ở cái thế giới tàn khốc và máu lạnh kia không, hay là họ đã chết, nghĩ đến đây, Hứa Thanh không khỏi thở dài một tiếng.

Sau đó liền bị một đôi bàn tay to ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói của nam nhân có vẻ ngoài thuần lương, kỳ thật nội tâm phúc hắc lại máu lạnh: "Có ta cùng hài tử ở đây.

"
Hứa Thanh thả lỏng cơ thể dựa vào trên người Lý Trường Phong, nam nhân này đối với cậu thật sự rất tốt, tốt đến không còn gì để nói, cậu còn có cái gì không thỏa mãn nữa? Đoàn Đoàn đang an tĩnh phun bong bóng, Lý Trường Phong lẳng lặng ôm lấy hai người là đầu quả tim của hắn vào lòng, bông tuyết trên trời vẫn không ngừng rơi xuống, vừa mỹ lệ lại thuần khiết.

Đối với những người ở nhà khác mà nói, tháng giêng là những ngày bận rộn, nhưng đối với hai người Hứa Thanh và Lý Trường Phong mà nói, thì tháng giêng là những ngày chỉ ở nhà chăm con và sưởi ấm.

Lý Trường Phong đã nói rõ với người bên Lý gia là năm nay sẽ không đến chúc tết, cho nên cũng không có nơi nào cần đi, hơn nữa bên phía Hứa Thanh cũng không có họ hàng thân thích, càng không có người tới cửa hoặc là cần đi chúc tết ai, hai người cũng vui vẻ nhàn nhã.

Ngốc ở trong nhà Hứa Thanh không có việc gì làm liền bắt đầu nghĩ xem năm nay sẽ làm những gì "Nhà chúng ta không có người lớn tuổi, đứa nhỏ này chúng ta cũng chỉ có thể tự chăm sóc, khai xuân liền bắt đầu xuống ruộng trồng trọt, trồng trọt xong cũng không có gì chuyện gì để làm, nhưng chúng ta cũng không thể cứ miệng ăn núi lở như vậy được.

"
Hứa Thanh nói với Lý Trường Phong ý tưởng của mình, "Ta muốn mở tiệm tạp hóa ở nhà, ngươi cảm thấy thế nào?" Hiện tại trong thôn không có người bán đồ, phàm là trong nhà hết dầu, gạo, muối, trà, hoặc là hùng hài tử trong nhà nháo đòi ăn vặt, người lớn đều phải đi đến trấn trên mua, có người vì chờ gom đủ đồ vật thiếu trong nhà mà kéo dài hơn một tháng mới cùng nhau đi trấn trên mua.

Lý Trường Phong suy nghĩ, cảm thấy chủ ý này không tồi, "Vậy chúng ta liền đem nhà kho chuẩn bị cho hài tử dùng làm thư phòng để bày biện đồ vật đi.

"
Hứa Thanh lắc đầu, "Không được, chỗ đó quá nhỏ, huống hồ khi hài tử lớn lên, nơi đó càng phải có khoảng trống rộng rãi.

"
Lý Trường Phong cười nói: "Ngươi thông minh như thế sao lại có lúc hồ đồ rồi, nói không chừng tới khi hài tử trưởng thành, nhà ở của chúng ta lại sửa mới, đổi một cái nhà lớn hơn nữa càng tốt, khi đó còn sợ hài tử không có thư phòng sao.

"
Hứa Thanh đầu óc ngẩn ngơ, thật đúng là như vậy, ai có thể biết trước được vài năm sau bọn họ còn ở ngôi nhà này nữa hay không, "Vậy được, liền nghe ngươi, ta sẽ dọn dẹp lại phòng kia một chút, còn nguồn cung cấp muối cùng một vài gia vị nấu ăn, chúng ta có thể đến trấn trên mua thật nhiều mang trở về, ăn cơm không được ngon thì ta sẽ thử làm các món ăn vặt khác.

"
Vì thế Hứa Thanh và Lý Trường Phong liền biến thư phòng vốn chuẩn bị cho Đoàn Đoàn thành một tiệm tạp hóa nhỏ, Lý Trường Phong còn làm ba cái kệ lớn, bên trên từng tầng đều có thể đặt đồ vật, cửa sổ nhỏ của tiệm tạp hóa hướng ra cửa sân cũng được đổi thành cửa lớn hơn để khi mọi người mua đồ có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy đồ vật ở trong phòng, thuận tiện mua bán.

"Mấy ngày tết này trong nhà dùng đồ nhiều, ta đi trấn trên mua chút muối, đồ ngọt, đồ ăn vặt trở về, trước hết đánh tiếng một chút người trong thôn mới biết tới.

" Lý Trường Phong tràn đầy nhiệt huyết, liền đổi một thân quần áo chuẩn bị đi trấn trên.

Hắn vừa chuẩn bị đi kéo xe lừa ra ngoài, Hứa Thanh liền gọi lại: "Đúng rồi, nói đến đồ ngọt, không bằng ngươi đến Vương gia nhìn xem, thuận tiện gặp tiểu tử muốn cưới đệ ca nhi của chúng ta.

"
Lý Trường Phong trong lòng vừa động, đây còn không phải là cái cớ tốt sao, "Được, ta sẽ đi gặp xem, một mình ngươi ở nhà cẩn thận một chút.

"
Hứa Thanh oán hận nói: "Nói một mình ta là có ý gì! Vậy Đoàn Đoàn của chúng ta là cái gì!"
Lý Trường Phong nhếch miệng cười, kéo xe lừa ra cổng, liền đi về phía trấn trên.

Lý Trường Phong đi vài vòng ở trấn trên, tìm được cửa hàng đồ ngọt Vương gia mà Lý tiểu ca nhi nói liền bước vào.

Sinh ý cửa hàng đồ ngọt rất tốt, một mình Vương Lỗi lo liệu không hết quá nhiều việc, nên đặc biệt nhờ Vương lão hán tới giúp đỡ.

Thời điểm đón năm mới nhà ai cũng đều chuẩn bị một chút kẹo ngọt, Lý Trường Phong nhìn người trong tiệm, ánh mắt xoay chuyển, liền nhìn thấy Vương Lỗi đang tính tiền cho một bà tử.

Hắn cũng không vội vàng tiến lên hỏi cái gì, ngược lại đứng ở một bên lẳng lặng nghe Vương Lỗi nói.

"Lâm thẩm, tổng cộng là bốn mươi bảy văn, hiện tại đang Tết nhất, ta cho ngài một con số cát lợi, ngài đưa ta bốn mươi sáu văn là được, nhân tiện, tiểu tử ta cũng nhân cơ hội này gửi tới ngài một lời chúc năm mới! Chúc ngài khỏe mạnh an khang, tuổi tuổi bình an!" Vương Lỗi vừa nói vừa cười, lời nói ngọt ngào kia làm Lâm bà tử vui vẻ không ngừng, vô cùng cao hứng đưa bốn mươi sáu văn tiền, cầm kẹo trái cây rồi đi ra ngoài.

Mà Vương Lỗi lại mỉm cười tiếp tục tính tiền cho người tiếp theo, vẫn là tươi cười đầy mặt như cũ, vẫn là không chê phiền lụy chúc đối phương một lời chúc năm mới như cũ, lời chúc lại không giống nhau, khiến người ta nghe mà thoải mái cũng sẽ không cảm thấy phản cảm.

Lý Trường Phong nghe một hồi, thực sự cảm thấy người này tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi lưu loát, cách xử sự làm người bội phục, không bao lâu sau, chờ dòng người trong cửa hàng giảm xuống, Lý Trường Phong trực tiếp đi đến trước mặt Vương Lỗi, "Huynh đệ, một cân kẹo bao nhiêu tiền?"
Vương Lỗi chúc tết Lý Trường Phong xong liền cười nói: "Đều là mười hai văn một cân, giá cả hợp lý, ngài xem ngài muốn mua bao nhiêu?"
Lý Trường Phong suy nghĩ, nếu muốn đợi đến thời điểm có quả dại sợ là còn một đoạn thời gian, vẫn là mua nhiều một chút, "Ta mua bằng này, ngươi có thể bớt cho ta bao nhiêu?"
Lý Trường Phong duỗi năm ngón tay ra quơ quơ trước mắt Vương Lỗi.

Vương Lỗi cũng là có chút hiểu biết, tự nhiên không cảm thấy Lý Trường Phong là muốn năm cân, "Ngài đây là muốn năm mươi cân?"
Lý Trường Phong gật đầu, Vương lão hán vừa nghe liền biết đây chính là một sinh ý không nhỏ! Tuy nhiên cũng không mạo muội lên tiếng, hài tử của mình có rất nhiều ý tưởng, hắn cũng không thể xen vào làm gián đoạn tình hình.

Lý Trường Phong vốn dĩ muốn mua năm trăm cân, nhưng sợ mua nhiều về lại bán không hết, liền gật đầu theo lời Vương Lỗi nói, "Trước lấy năm mươi cân đi, nếu có cơ hội khả năng sẽ lấy nhiều hơn.

" Cũng còn phụ thuộc vào mức độ tiêu thụ của thôn dân thế nào.

Vương Lỗi gật đầu, "Ta liền tính cho ngài chín văn một cân, cung chúc ngài cùng người nhà ngài sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc vĩnh viễn!"
Lý Trường Phong nghe vậy mỉm cười, lời chúc phúc này hắn thích! "Được! Vậy lấy cho ta hai lượng bạc đi!"
"Được chứ! Ngài chờ chút, chúng ta sẽ tìm một cái túi chắc chắn dễ sử dụng để đựng cho ngài!" Vương Lỗi nhanh nhẹn cùng Vương lão hán lấy những món bánh kẹo mà Lý Trường Phong muốn.

Lý Trường Phong nhìn Vương Lỗi làm việc nhanh nhẹn, trong lòng cũng coi như đã đồng ý người này, nếu Vương Lỗi dám đối xử với Lý tiểu ca nhi không tốt, Lý Trường Phong cũng có rất nhiều biện pháp đối phó hắn! Đừng quên Mã Phú Quý lúc trước.


Mã Phú Quý đang ngồi ngốc ở tiệm tạp hóa hắt xì một cái, "Đây là tiểu quả phu nhà ai lại nhớ thương ta.

" Mã Phú Quý xoa xoa cái mũi, nghĩ tới đêm qua gặp gỡ với quả phu Cao gia, trong lòng một trận nóng hổi, ca nhi xấu xí béo mập trong nhà kia làm hắn không có hứng thú ở trên giường, nhưng lại không thể không "Trả bài!" Khiến hắn ghê tởm, nhưng vẫn may mắn là có đồ ăn ngon đang chờ hắn.

Nghĩ như vậy Mã Phú Quý trước đó còn vụng trộm vui trong lòng, ngay sau đó liền lại uể oải chán nản, nếu hắn không cùng Tạ ca nhi hòa ly, thì hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, aizz!
Lý Trường Phong về đến nhà, đem bánh kẹo, muối, gia vị mua được bày biện ở trong phòng tạp hóa, "Kẹo tổng cộng hơn hai trăm cân, mua vào là chín văn, nơi đó hắn bán mười hai văn, chúng ta bán mười bốn văn, tiền xe bọn họ đi đi về về trấn trên là sáu văn rồi, cũng không lỗ.

"
Hứa Thanh gật đầu, những thứ khác cũng đều tăng thêm hai đến ba văn, dọn xong đồ Lý Trường Phong liền đi vào trong thôn tìm người chuyên môn viết câu đối cho dân làng viết một tấm biển nhỏ, trở về treo ở phía trên cửa sổ của phòng bán tạp hóa.

Hắn vừa đi chính là một lời giải thích trực tiếp, còn cố ý đến Ngụy gia, Ngô gia, đi bộ một vòng qua chỗ mọi người thường tụ tập, khiến tất cả người trong thôn đều biết nhà Lý Trường Phong và Hứa Thanh mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, thiếu đồ vật vụn vặt gì đều có thể đến tìm bọn họ, giá cũng chỉ cao hơn hai văn tiền, ngồi xe lừa đi trấn trên phải tốn ba văn đó! Còn lãng phí thời gian.

Không nói, Hứa Thanh bọn họ mới vừa đem tất cả đồ vật sửa sang lại cho ổn thỏa, thôn dân liền không ngừng kéo đến.

"Nha, còn có cả đồ ngọt nữa! Vừa lúc chiều nay nhà ta có thân thích muốn tới, cũng có mấy hài tử! Lấy cho ta hai cân!" Nói chuyện chính là một bà tử ở bên cạnh nhà lí chính, con của hắn làm bán thời gian ở trấn trên, cuộc sống trôi qua thoải mái, người cũng rộng rãi, hào phóng.

Hứa Thanh lập tức gật đầu đáp ứng, nhanh nhẹn cân số lượng, còn nhét vào trong tay hài tử hai tuổi người nọ mang đến một viên kẹo, bà tử kia liền vội vàng từ chối, Hứa Thanh cười nói: "Ngài chính là vị khách đầu tiên đến mua hàng nhà chúng ta, cái này cũng không nhiều lắm, cứ nhận lấy đi.

"
Bà tử kia cười vui vẻ, đem tiền đặt vào trong tay Hứa Thanh, bế hài tử, cầm lấy kẹo, vô cùng cao hứng rời đi, dọc theo đường đi gặp những người đang đi đến Hứa gia còn cố ý nói một phen, khiến mọi người càng thêm tò mò.

Có người thứ nhất, liền có người thứ hai, không sai, mới qua một buổi chiều, kẹo cũng chỉ còn lại hơn năm mươi cân, hàng hóa khác cũng vơi đi gần một nửa, Hứa Thanh mặt mày hớn hở, cái này mở ra không tồi!
Buổi tối hai người tính toán tiền, trừ bỏ phí tổn, bọn họ kiếm lời được năm trăm văn, cũng chính là nửa lượng bạc, Lý Trường Phong liền quyết định ngày mai lại đi trấn trên mua một xe lớn trở về, giá cả cũng có thể giảm thêm chút nữa.

"Đúng rồi, ngươi cũng gặp qua Vương Lỗi kia, người như thế nào?" Hứa Thanh nhớ tới chính sự của đệ ca nhi, lôi kéo Lý Trường Phong đang chơi đùa với Đoàn Đoàn hỏi.

Lý Trường Phong nhéo nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, nghĩ đến ban ngày nhìn thấy Vương Lỗi, "Tinh thần cũng không tồi, làm việc nhanh nhẹn, linh hoạt, xử sự cũng rất chu đáo, có thể xem như tương đối ổn.

"
"Tuy nhiên, đây cũng chỉ là ở phương diện làm ăn buôn bán, nếu nói đến cuộc sống sinh hoạt, ta còn không rõ lắm, cũng không thể kêu hắn tới để ta xem thử rồi có kết luận đi?" Lý Trường Phong hiếm khi nổi lên vui đùa, Hứa Thanh cũng không biết nói gì tiếp theo.

"Kỳ thật nếu ngươi làm như vậy, ta cũng sẽ không để ý, đúng không Đoàn Đoàn?"
Hứa Thanh ôm lấy Đoàn Đoàn, chọc vào cái trán nhỏ của Đoàn Đoàn nói.

Lý Trường Phong cười dung túng, thấp giọng nói ở bên tai Hứa Thanh: "Ngươi không sợ bản thân phòng không gối chiếc?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Thanh: Ta nguyện ý mỗi ngày đều phòng không gối chiếc, ừm, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ở cùng nhau, cũng đều là nam nhân!.

76

Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

"Hiện tại ta cũng không cô đơn, có Đoàn Đoàn bồi ta." Hứa Thanh không khỏi khoe khoang, nếu là trước kia Lý Trường Phong nói như vậy, có thể Hứa Thanh không biết đáp trả thế nào, nhưng hiện tại thì khác, cậu có một hài tử đáng yêu.

Lý Trường Phong nghẹn trong lòng, chờ Hứa Thanh ru Đoàn Đoàn ngủ xong liền trực tiếp nhào lên ăn sạch sẽ Hứa Thanh, trong lúc ăn còn bắt Hứa Thanh nói rất nhiều lần cậu sai rồi mới chịu buông tha cho cậu.

Ngày mùng tám tháng giêng âm lịch là sinh nhật Lý Trường Phong, hai người cũng không làm gì lớn, chỉ tự làm món gì đó mới mẻ ăn ngon là được.

Hứa Thanh muốn ăn lẩu, trời lạnh như vậy mà không ăn lẩu thì đúng là làm người chịu không nổi, vì thế cậu liền dùng phương pháp nấu nước sôi, đem đồ ăn và thịt đã chuẩn bị sẵn đều nấu chung với nhau, có chút giống với luộc thịt cắt lát, nhưng cũng rất hợp khẩu vị ăn uống của Hứa Thanh và Lý Trường Phong, tất cả mọi thứ đều được ăn sạch sẽ, lúc rửa chén cũng nhẹ nhàng không ít.

Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lát, Hứa Thanh muốn đi tới nhà Tạ thẩm chơi, mỗi ngày đều ở nhà cũng không thoải mái, nào biết khi hai người chuẩn bị xong, vừa nói vừa cười mở cổng ra lại phát hiện ngoài cổng là Lý lão đại đang chuẩn bị gõ cửa.

"Đại ca?"

Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong hai mặt nhìn nhau, xem ra bọn họ cũng không thể rời khỏi nhà trong chốc lát.

Lý Lão Đại là tới khuyên Lý Trường Phong, nguyên bản Lý gia cho rằng Lý Trường Phong là bị Lý lão tam chọc tức, dưới tình thế cấp bách mới có thể nói sẽ không tới chúc tết.

Nào biết đợi vài ngày Lý gia thật sự không thấy Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh tới cửa, Lý lão bà nhớ thương Đoàn Đoàn, mặt cũng đen lại ở nhà, liền nói Lý lão gia tử lớn tuổi như vậy còn cùng hài tử chấp nhặt, Lý lão gia tử tự nhiên không bỏ được sĩ diện tới tìm Lý Trường Phong, Lý lão tam thì càng đừng nói nữa, Lý tiểu ca nhi lại chuẩn bị gả, đành phải để Lý lão đại tới làm thuyết khách.

"Nào, đại ca, uống chút trà nóng."

Hứa Thanh rót một chén trà nóng đưa cho Lý lão đại, rồi ôm Đoàn Đoàn ngồi ở bên người Lý Trường Phong.

Lý lão đại cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của bức tường truyền đến, hàm hậu tán thưởng: "Thứ này thật là tốt!" Lý gia không có, cũng vì Lý lão bà không muốn bỏ tiền ra làm, nếu không đã sớm làm xong, Lý Trường Phong và Hứa Thanh đã nói cho bọn hắn cách làm thứ này như thế nào rồi.

"Này có cái gì, sau này lại tự làm một cái cho mình là được, cũng không tốn nhiều công sức, bọn họ lại nói cái gì sao?" Lý Trường Phong có chút biếng nhác khoanh tay trước ngực hỏi.

Lý lão đại ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ngươi cũng đừng nói kiến thức với lão tam, hắn là người đọc sách, so với người quê mùa chúng ta thì tốt hơn nhiều." Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy chuyện Lý lão tam thu tiền này cũng hơi quá.

Lý Trường Phong lắc đầu, "Ta không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng qua là vấn đề mà hắn nói đến không phải hỗ trợ ta sửa đổi sao, hiện tại ta đã gả vào cửa nhà tức phụ nhi, nếu cứ nghĩ đến chuyện giúp đỡ nhà cũ, không nói đến việc tức phụ nhi không cao hứng, để người ngoài nói cũng không dễ nghe, vẫn là lúc trước ta không suy xét chu toàn, may mắn có lão tam nhắc nhở ta, không phải sao? Ta cảm tạ hắn còn không kịp đây!"

Nói xong lại quay đầu nhìn Hứa Thanh đang ngồi ở một bên ôm Đoàn Đoàn không nói một lời, "Tức phụ nhi, ta nói có đúng không?"

Hứa Thanh kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, cười đáp lại: "Còn không phải sao, người ngoài không hiểu tình huống nhà ta, lời qua tiếng lại truyền đi cũng không dễ nghe, cái gì mưu gia sản, bạch nhãn lang, nhiều lắm, nếu không phải lão tam nhắc nhở, chúng ta còn không hiểu vì sao lại bị mắng như vậy đâu, cũng không biết rốt cuộc là trêu chọc đến bọn họ khi nào."

Lý Trường Phong và Hứa Thanh thay phiên ra trận, làm Lý lão đại tính tình thật thà càng cảm thấy Lý Trường Phong đúng, lão tam nhà hắn cũng là đúng, đều không ai làm gì sai cả.

Nghĩ rằng hai bên đều không sai, Lý lão đại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi, vì thế tự nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ, Lý lão đại uống mấy ngụm trà nóng xong liền vội vàng đi về nhà.



Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không còn hứng thú ra cửa, "Đúng rồi, đồ chua ta làm cũng có thể đem ra bán." Hứa Thanh nhớ tới mấy cái bình đồ chua lớn, nhà mình lại ăn không hết, hơn nữa chi phí có thể nói là bằng không, hoàn toàn là lợi nhuận nha!

"Nghe ngươi, nhưng phải dùng cái gì để đựng đây?" Lý Trường Phong cảm thấy nếu mua bình nhỏ thì sẽ không có lời.

"Chuyện này thì có gì khó, ngươi làm một ít thùng gỗ nhỏ, phía trên đục hai cái lỗ nhỏ, xỏ một sợi dây thừng dùng để xách là được!"

Nghe Hứa Thanh nói, Lý Trường Phong đột nhiên phản ứng lại, đây không phải là một món quà sao! "Tức phụ nhi ta thật lợi hại!"

Lợi hại cái lông! Lợi hại, Hứa Thanh quả thực không muốn cho Lý Trường Phong sắc mặt tốt.

Nhắc tới đồ chua, Lý Trường Phong lại đột nhiên nhớ tới chao, "Đúng rồi, chao cũng có thể bán!"

Hai mắt Hứa Thanh sáng ngời, vỗ đùi, "Còn không phải sao, món kia so với dưa muối còn ăn ngon hơn! Hơn nữa chỉ cần dùng mấy cái lá cây sạch sẽ gói lại là được! Được, mang cả lên bán đi!"

Bên này hai cái miệng nhỏ nói chuyện vô cùng vui vẻ, bên kia Lý lão đại về đến nhà lại là bị mắng tới máu chó phun đầy đầu.

"Ngươi cứ như vậy mà trở về? Ngươi cũng không hỏi cho rõ ràng bọn họ rốt cuộc có tới chúc tết hay không? Bọn họ rốt cuộc còn đưa phí phụng dưỡng hay không? Ngươi tại sao đã trở lại? Ngươi nói xem ngươi đang làm chuyện gì vậy?"

Lý lão gia tử tức giận muốn phát điên với tên đầu đất trước mắt rồi! Sao lại sinh ra một tên ngốc như vậy!

Lý lão đại buồn chán không lên tiếng, trong lòng cũng không dễ chịu, lão nhị vốn dĩ cũng đã gả đến nhà người ta rồi, lúc trước đưa phí phụng dưỡng là làm theo hiếu tâm của bản thân mà không biết nhân ngôn đáng sợ, hiện tại cũng sắp bị nước bọt người ngoài dìm chết rồi, không phải nên rút về hay sao!

"Không cần lão nhị phụng dưỡng, ta và lão tam phụng dưỡng không nuôi nổi hai người sao?"

Lý lão đại thấp giọng thì thào nói.

"Cái gì?"

Lý lão gia tử không thể tin được đây là lời mà đại nhi tử trung thực thật thà của mình nói, "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Lão đại! Ngươi nói gì vậy, mau nhận sai với cha ngươi." Lý lão bà thấy tình hình không đúng, lập tức khuyên Lý lão đại nhận sai.

Nhưng cố tình hôm nay Lý lão đại rất quyết tâm, "Ta nói, ta và lão tam cũng có thể nuôi sống các ngươi, cũng đừng nhớ thương lão nhị nữa, lão nhị cũng không dễ dàng."

"Tên nhãi ranh này, ta, ta," Lý lão gia tử tức giận nhìn xung quanh tìm đồ vật, chuẩn bị đánh Lý lão đại, nhưng trong nhà chính trừ bỏ bàn ghế thì cái gì cũng không có, khí nóng xông lên, Lý lão gia tử trực tiếp cầm lấy ghế đẩu ném vào Lý lão đại, "Ta giết ngươi cái đồ chó này ở đây nói mê sảng!"

"Trời ạ, ngươi làm gì vậy! Lão đại, mau về phòng trốn đi!" Lý lão bà nhìn thấy loại cục diện này, lập tức gào thét Lý lão đại trở về phòng, Lý lão đại nhìn cái ghế đẩu thiếu chút nữa đập trúng đầu hắn, trong lòng nghẹn khuất, xoay người ra khỏi nhà chính.



Tức phụ nhi cùng hai đứa nhỏ của Lý lão đại đều ở trong phòng, nhìn thấy Lý lão đại vào cửa, lập tức vây quanh, "Đương gia," tức phụ nhi Lý lão đại sờ sờ mặt Lý lão đại, thấp giọng kêu.

Lý lão đại ôm hai đứa nhỏ cùng tức phụ nhi vào ngực, thở một hơi thật dài.

Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, đây cũng là tết lớn, ý nghĩa những ngày ăn tết của tháng giêng cũng kết thúc từ hôm nay, qua hôm nay, nông dân sẽ phải ra đồng làm việc cho một năm thu hoạch mới, đợt hạn hán vừa qua cũng đã làm nông dân hoảng sợ, lần này dù thế nào cũng phải gieo trồng sớm một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có một chút đồ ăn.

Tết Nguyên Tiêu là tập tục lớn của Trung Hoa, ở đây, người ta ăn viên, gia cảnh tốt thì ăn thịt viên, kém một chút thì ăn rau viên, một số người thân thể không tốt, cũng chỉ có thể uống thuốc viên!

Hứa Thanh nấu một nồi thịt viên với rau, hơn nữa còn có chao và cơm, cũng coi như là một ngày đoàn viên rằm tháng giêng.

"Ngươi đang làm gì?"

Hứa Thanh vừa mới quay lưng lấy đôi đũa, quay lại liền thấy Lý Trường Phong đang gắp thịt viên đã xé nhỏ lên chuẩn bị cho hài tử ăn.

Lý Trường Phong có chút chột dạ nhìn về phía Hứa Thanh, "Đây không phải khai huân sao, ta thấy cũng đã là ngày ăn tết cuối cùng trong tháng giêng, cũng nên cho Đoàn Đoàn ăn chút đồ ngon."

Hứa Thanh ngồi xuống, cũng không nghe Lý Trường Phong nói điều vô nghĩa, "Hôm qua ngươi cũng nói như vậy, hôm kia ngươi cũng nói như vậy!"

Lý Trường Phong sờ sờ mũi, đem sắp miếng thịt viên nhỏ sắp đưa đến bên miệng Đoàn Đoàn rút trở về, Đoàn Đoàn, cũng không phải là cha không cho ngươi ăn, là mẹ ngươi không muốn!

Hứa Thanh sợ Lý Trường Phong không nghe vào tai, "Ngươi không biết, có rất nhiều người vì không biết cách cho hài tử ăn đã vô tình tạo thành thương tổn cho hài tử, Đoàn Đoàn còn nhỏ như vậy, răng cũng chưa mọc, ngươi đã cho nó ăn nhiều thịt như vậy."

Lý Trường Phong ăn thịt viên ngon lành, khiêm tốn thỉnh giáo Hứa Thanh đang thao thao bất tuyệt, "Người nào? Ở thôn nào? Ta có thể coi đây là một bài học!"

Hứa Thanh bị lời này hung hăng nghẹn lại, cậu là lấy người hiện đại tới so sánh, làm sao biết là ở thôn nào, tên gọi là gì! Bị mất hứng, mặt mũi Hứa Thanh lập tức không vui, "Ngươi chỉ cần nói về sau sẽ không làm như vậy nữa!"

Lý Trường Phong vội vàng lắc đầu, "Không được, không được, trước khi Đoàn Đoàn mọc răng, ta sẽ không cho nó ăn nhiều như vậy nữa!" Nhưng có thể cho ăn ít hơn một chút.

"Như vậy còn được đi." Hứa Thanh vừa lòng gật đầu, "Ăn cơm đi, đúng rồi, ngày mai đừng xuống ruộng, trong ruộng vẫn còn tuyết chưa tan hết, cẩn thận bị thương thân thể." Cũng không biết sao, mùa đông ở nơi này giống như dài hơn rất nhiều so với hiện đại, cũng đã mười lăm nhưng trong đất vẫn còn tuyết, mặc dù tuyết đã ngừng rơi.

"Đã biết, ta sẽ đi trấn trên mua hạt giống trước, thuận tiện lại mang thêm một ít muối và đồ ngọt về,"

Sinh ý trong nhà đúng là không tồi, hài tử đều biết sau núi có thể mua kẹo, tình huống trong nhà tốt một chút, khi hài tử tham ăn liền kéo người lớn nhà mình tới mua đồ.

Ăn cơm xong, Hứa Thanh liền bắt đầu làm giày cho Lý Trường Phong, đã đến lúc cày bừa vụ xuân, thời gian dùng giày tổn hao nhất cũng tới rồi, Lý Trường Phong thì khắc mộc tiểu oa ở bên cạnh, đây là món quà chuẩn bị cho Lý tiểu ca nhi khi thành thân.

Đoàn Đoàn thì ở một bên tự chơi vùng vẫy tay chân, Hứa Thanh và Lý Trường Phong tuy không nói chuyện, nhưng căn phòng vẫn tràn ngập ấm áp, một chút quạnh quẽ vắng vẻ cũng không có.

Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, thời tiết cũng ấm lên, bầu trời cũng bắt đầu quang đãng, không còn bông tuyết rơi xuống nhân gian nữa, một ngày đẹp trời như vậy, Lý tiểu ca nhi xuất giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK