• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Oan gia ngõ hẹp


Oán hận trong lòng Tiểu Vi Vi cũng rất sâu, lần trước vận động bên ngoài, tuy rằng xảy ra chút ngoài ý muốn, bị người ta làm gián đoạn, dọa cô ta mấy ngày đều ngủ không ngon giấc, cũng may kịp thời giải thích rõ ràng, là có người cố ý quấy rối, lòng của cô ta lúc này mới bình tĩnh lại.


Lý Thanh Minh lại vì điều này mà cảm thấy có một loại hứng thú khác, sau đó đã hẹn cô nhiều lần, hai người cứ như vậy mà quấn lấy nhau, mà cô cũng tự cho mình là bạn gái của đại thiếu gia.


Vốn tưởng rằng từ nay về sau là cá chép có thể vượt long môn bay lên cành cây hóa thành phượng hoàng, nhưng không ngờ rằng cô ta nghe nói Lý Thanh Minh có chút tình ý với Lưu Tiểu Niên, cả ngày tặng hoa với tặng quà cho cô, còn rất đắt tiền, điều này làm cho cô ta rất căm tức, dù sao mình cũng làm bạn gái chân chính lại không nhận được bao nhiêu lợi ích như vậy, cô ta muốn đi tìm Lý Thanh Minh hỏi cho rõ, nhưng đối phương căn bản không thèm để ý. Cô ta muốn từ bỏ cái cây to lớn này nhưng lại luyến tiếc, vì vậy cô ta đã có chủ ý đem người đánh Lưu Tiểu Niên, chỉ là muốn khuyên cô vài câu, để cô thấy rõ sự thật, đừng ở đây chen chân vào tình cảm của người khác.


Nhưng không ngờ Lưu Tiểu Niên nhìn bề ngoài mềm yếu nhưng thực chất lại là kẻ keo kiệt, lâu lâu lại chế giễu cô ta, hai người cãi nhau vài câu nhưng cô ta không kiềm chế được đã tát cô một cái.


Vừa vặn chính là, lúc đó sự việc lại xảy ra trong một gian hàng nhỏ, bị một bạn học đi ngang qua chụp ảnh rồi tung lên mạng, cái này xem như rất thảm, làm cho mọi người ai cũng biết mà coi mình như một người đàn bà sâu sắc. Hình tượng bị hủy không nói, Lý Thanh Minh thậm chí còn nhiều lần gọi điện và mắng mỏ cô một cách tức giận, nói anh ta sẽ không bao giờ muốn gặp cô ta.


Tiểu Vi Vi tức giận khóc một hồi lâu mới nguôi ngoai, sau đó tức giận rủ hai cô bạn cùng đi mua sắm ăn uống, những người đàn ông hôi hám này đều là một loại mặt hàng như nhau, có được sẽ không biết quý trọng, thay vì ở đây than trời trách đất, còn không bằng ăn mặc đẹp hơn để quyến rũ người tiếp theo.


Ba chân cóc khó tìm, hai cái đùi đàn ông còn nhiều mà, với khuôn mặt của Tiểu Vi Vi, còn rất nhiều người chạy theo như vịt.


Mấy cô gái trẻ đi dạo cả một buổi chiều, đi ăn ở một nhà hàng lẩu.


Tình cờ là sau khi Đường Nham đưa Lưu Tiểu Niên về nhà, anh ta ở lại với cô cả một buổi chiều, trời đến buổi tối đã bị Trương Lương gọi ra ăn cơm, nói là sẽ giới thiệu vài người với anh ta, xem có thể phát triển thành khách hàng hay không.


Không, khi vừa bước ra khỏi nhà hàng, anh ta đã bắt gặp Tiểu Vi Vi đang cười nói và thân mật đi vào nhà hàng lẩu cùng bạn.


Tôi đi, cái này thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, vốn muốn tìm một cơ hội để xử lý tiểu tiện nhân này, không ngờ cô ta vậy mà lại tìm tới trước cửa, không ra tay thì thật là có lỗi với lần gặp tình cờ này, dưới đáy lòng Đường Nham nảy ra một thủ đoạn.


Thấy Đường Nham đang nhìn chằm chằm phía bên kia đường với ánh mắt đen tối, Trương Lương tò mò nhìn thoáng qua theo ánh nhìn của anh ta, có chút không giải thích được hỏi: “Làm sao, anh đang nhìn cái gì vậy?”


“A, không có gì, gặp lại một người bạn, cậu đi về trước đi, tôi đi ôn chuyện cũ một chút.” Đường Nham nói rằng.


“Phải không, nếu không tôi cũng đi chào hỏi.” Trương Lương tin là thật.


“Không cần, cũng không tính thân thiết gì, tùy ý nói vài câu là được, cậu đi trước đi.” Đường Nham lại thúc dục lần hai.


“Được rồi, vậy không quấy rầy cậu nữa, ai nha, cơm nước xong lập tức quay mặt, thật sự là kết bạn sai người a.” Trương Lương xua tay một cái rồi bỏ đi với vẻ tiếc nuối, khiến cho Đường Nham không nói nên lời một hồi lâu.


Sau khi tìm thấy một con hẻm hẻo lánh không có ai ở một con phố gần đó, Đường Nham thả Tô Thiên ra khỏi chiếc hồ lô nhỏ.


“Ngô, đây là nơi nào a?” Tô Thiên sau khi sau khi hạ xuống, đánh giá xung quanh một mảng đen nên nghi ngờ hỏi.


“Chỉ là một con hẻm nhỏ không có ai mà thôi, được rồi, cậu có cách nào có thể tạm thời che dấu bóng dáng của tôi không?” Đường Nham vội vàng hỏi.


“Nếu như dùng quỷ khí bao trùm, hẳn là có thể làm được, cùng lắm thời gian duy trì sẽ rất ngắn, đối với cơ thể của cậu sẽ có tổn hại. Tại sao cậu lại làm điều này a?” Tô Thiên hỏi.


“Đúng lúc thấy một tên đáng ghét, muốn dạy cho cô ta một bài học, tôi giải thích với cậu sau khi tôi quay lại, mau giúp đi.” Đường Nham sắc mặt u ám nói.


Tô thiên nhìn sắc mặt anh ta không tốt nên không nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn điều động quỷ khí trong cơ thể, tách ra bao phủ một phần rồi bao bọc lấy cơ thể Đường Nham.


Đối với Đường Nham mà nói, anh ta chỉ thấy một màn sương đen bốc lên xung quanh mình, nhưng nếu có người ngoài nhìn thấy, họ sẽ ngạc nhiên khi phát hiện cả người anh ta biến mất khỏi làn không khí mỏng trong chốc lát.


“Như vậy là được rồi sao?” Đường Nham nhìn cơ thể của chính mình, cảm giác như không có gì thay đổi.


“Hẳn là không, tôi cũng là lần đầu tiên làm, nếu không cậu đi ra ngoài làm thử nghiệm ngỏ xem.” Tô Thiên đề nghị.


“Cũng được, đi, đi ra ngoài!” Đường Nham hưng phấn nói xong lập tức tăng tốc bước ra khỏi ngõ, vừa tới đường lớn đã có rất nhiều người đi bộ hơn, anh ta đầu tiên là lén lút làm thử, nói thí dụ như vỗ vào vai người khác một cái, người nọ chỉ là nghi ngờ quay đầu nhìn lại một chút đã tiếp tục bước tiếp, hoàn toàn không thấy Đường Nham đang đứng phía sau lưng.


Lần này, Đường Nham rất vui vẻ, anh ta còn kéo tóc đuôi ngựa của cô gái đi qua rất quỷ quyệt, vui chết đi được.


“Ai, thời gian này chỉ có thể kéo dài mấy phút, cậu có chuyện gì thì làm nhanh lên một chút, đừng để cho dùng hết rồi lại gặp.” Tô Thiên nhắc nhở.


Emma, cô ấy cao hứng đến mức quên hết chuyện công việc, Đường Nham bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng đưa Tô Thiên đến quán lẩu bên kia đường.


Lúc này, Tiểu Vi Vi đang đãi hai cô bạn gái, vừa ăn vừa trò chuyện.


“Ngày hôm nay thực sự là quá xui xẻo. Tớ chỉ muốn dạy dỗ con nhỏ đó thôi, không ngờ lại đúng lúc chụp lại rồi đưa lên web trường, cũng không biết là tên nào não tàn lại đi làm việc thừa thãi này.” Tiểu Vi Vi nhét một miếng đậu hũ cá vào miệng, bất mãn nói.


“Được rồi Tiểu Vi Vi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, không cần cùng cái loại tiện nhân này phân cao thấp, cậu cũng không sợ mất mặt. Cậu đừng nhìn vẻ bề ngoài ngây thơ thường ngày của Lưu Tiểu Niên, quả thực laoij phụ nữ này trong xương cốt rất phóng đãng, không chừng trước đây đã ngủ với không ít đàn ông.” Cô gái mặc váy đỏ nói với vẻ khinh thường.


“Vậy đó, giả vờ ngây thơ mà cướp danh hiệu hoa khôi học đường của cậu, bây giờ còn muốn cướp bạn trai của cậu, tớ thấy cô ta chính là cố ý đối nghịch với cậu, người như thế rất đáng ghét, nhắc đến cô ta lập tức thấy kinh tởm.” Thiếu nữ mặc áo trắng nói phụ họa.


Hai người kẻ thêm mắm người thêm muối, không ngừng bôi nhọ Lưu Tiểu Niên, còn nhân tiện dát vàng lên mặt Tiểu Vi Vi, khoe khoang rằng cô ta giống như một tiên nữ hạ phàm, một tuyệt thế mỹ nữ. Tia lửa trong mắt của Đường Nham rất nhanh đã bốc cháy.


Hừ, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tiện nhân bạn bè cũng đều là tiện nhân, bây giờ nếu đã chạm tới tay của ông nội đường Đường rồi thì tôi đây bắt đầu trừng trị các người nhé!





Chương 62: Bóng người trong đêm


Đường Nham sau khi vào cửa lặng lẽ lấy ra một viên đá nhặt ở ven đường, sau đó nhanh chóng ném vào bên trong nồi nước lẩu, lập tức nước canh nóng rực tản ra khắp nơi. Vài cô gái vì ngồi gần quá không tránh được vừa vặn bị dính trúng, trên mặt trên quần áo dính không ít nước canh màu đỏ thoạt nhìn cực kì thảm hại. Đặc biệt là Tiếu Vi Vi, có vài giọt vừa vặn rơi trúng đôi mắt của cô ta, sự nóng rát khiến đôi mắt bị kích thích lên đau đớn. Cô ta không nhịn được hét lên một tiếng: “Ôi chuyện gì xảy ra vậy, đôi mắt của tôi, đau quá đi.” Tiếu Vi Vi che đôi mắt thống thiết kêu la, khiến cho ánh mắt của những người xung quanh chú ý đến.


Hai cô bạn thân chỉ lo dùng giấy ăn lau sạch nước canh trên người mình, căn bản là không có ai phản ứng gì với cô ta. Tiếng gào thét khiến nhân viên phục vụ phải đến, lúc này mới vội vàng đưa Tiếu Vi Vi đến toilet, đám bạn thân cũng kịp phản ứng mà đi theo. Diện mạo áo quần của bọn họ hiện tại vô cùng ngột ngang rối bời, trên quần áo đều là vết bẩn, đâu còn dám ở lại trước mặt mọi người để nhận lấy ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh.


Nhìn thấy bộ dạng ba người chật vật chạy, Đường Nham suýt chút nữa cười ra tiếng. Hừ, thật là đáng đời, anh vừa cười khẩy vừa bước nhanh qua.


Nhân viên phục vụ đang cẩn thận dùng nước sạch rửa đôi mắt cho Tiếu Vi Vi, hai cô bạn thân thì tranh thủ thời gian sửa sang lại áo quần dung mạo. Thậm chí không có lấy một người hỏi mắt cô ta như thế nào rồi, quả thực tình cảm không thể nào nhạt hơn.


Khi rửa dưới nước lạnh, sự đau đớn mới thật không dễ dàng mà giảm đi chút. Tiếu Vi Vi đẩy nhân viên phục vụ bên cạnh cô ta đi, mở to con mắt bị đau nhìn chính mình trong gương. Dung mạo được trang điểm tỉ mỉ đã hoàn toàn thay đổi, đường kẻ mắt màu đen bị nhoè giống như hai quầng thâm lớn dưới mắt. Sợi tóc lộn xộn, chiếc váy màu trắng dính vài giọt mỡ màu vàng, mất đi phân nửa khí chất xinh đẹp. Hiển nhiên là trông giống như mới bò ra từ đống rác.


“Thưa cô, cô không sao chứ.” Người phục vụ ân cần hỏi han.


“Cô tránh ra, cái quái gì đã phá tiệm cơm hả. Yaa… rõ ràng muốn biến tôi thành ra bộ dạng này, tôi muốn gặp quản lí các cô để khiếu nại cô.” Tiếu Vi Vi thở hổn hển nói.


“Chuyện này, chuyện này không có liên quan đến tôi, là tự cô không cẩn thận khiến nước canh đổ lên trên người mà.” Người phục vụ nghe cô ta nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng giải thích.


“Còn dám già mồm, cút, tôi không muốn gặp lại cô.” Tiếu Vi Vi nổi giận đùng đùng, đem người đẩy ra, thẳng tay đẩy ngã cô gái trên mặt đất.


Người phục vụ kia cùng lắm chỉ là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi. Sau khi té lăn trên đất, vành mắt đỏ lên như là sắp khóc, không dám lên tiếng lần nữa, yên lặng đứng lên quay người ra khỏi toilet.


“Ái chà, Vi Vi, được rồi được rồi. Đừng trút giận lên một phục vụ nhỏ như vậy, cũng không phải một mình cậu bị như thế. Cậu xem, hai ta không phải là đều không may mắn như nhau sao. Mau chóng chỉnh đốn lại một chút đi, lớp trang điểm cũng trôi rồi.” Cô bạn cuối cùng đã xử lý xong xuôi, lúc này mới vực dậy Tiếu Vi Vi, vội vàng đến an ủi.


“Hừ, vừa rồi cậu đã đi đâu. Mình bị thương lâu như vậy mới đến nịnh bợ, có phải bạn bè hay không vậy?” Tiếu Vi Vi mặt lạnh lùng nói mỉa mai, khỏi phải nói có người bị giật mình.


“Cậu.” Cô bạn mặc váy đỏ bị nghẹn tức nói không ra lời, thở phì phò quay đầu bước đi. Cô gái mang màu trắng lúc nhìn Tiếu Vi Vi lúc nhìn ra ngoài cửa, đắn đo nửa ngày mới bỏ lại một câu lo lắng rằng sợ Lệ Lệ làm chuyện gì điên rồ, tranh thủ lúc này chạy khỏi toilet.


Trong toilet rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tiếu Vi Vi, cô ta tức giận, nước mắt chảy ào ạt. Mấy vị khách nữ đến toilet chỉ trỏ cô ta, lúc này cô ta mới ý thức được rằng mình đang ở nơi công cộng, vội vàng sửa sang lại quần áo và dung mạo, lúc này mới che mặt chạy chậm ra ngoài.


Vừa chạy đến cửa ra vào đã bị hai người nhân viên phục vụ chặn lại, bảo cô ta còn chưa thanh toán, khiến Tiếu Vi Vi không tức giận không được. Bản thân mình bị hại thành ra như vậy, người của tiệm cơm không những không đến xin lỗi còn dâm đến đòi tiền cô, thật là quá đáng. Cố ý muốn ở lại tranh cãi vài câu, ánh mắt liếc lên thấy khách hàng của cô ta đang liên tục nhìn chăm chú, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình bây giờ là cô ta đã lập tức cảm thấy mặt mũi không còn nữa, thầm nghĩ mau rời khỏi chỗ này. Lập tức nhanh chính lấy túi tính tiền, được, coi như là xui xẻo tai bay đi.


Thời điểm sắp bước ra khỏi cửa, Đường Nham không khách khí vươn chân ra, Tiếu Vi Vi bị đẩy một cái, thân thể lảo đảo lập tức té lăn trên đất. Đây là cách tồi tệ nhất như chó gặm phải bùn, đau đến mức cô ta kêu ôi chao ôi chao không ngừng, đầu bị ngã đến rối bời. Mãi cho đến khi có người đến muốn đỡ cô ta dậy, lúc này mới tự nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng bỏ qua cánh tay của người kia, khập khiễng chạy đi xa.


“Ha ha ha ha ha, thật là đáng đời.” Đường Nham vừa cầm điện thoại quay video vừa hả giận cười.


“Ôi, chuyện này anh không phải là quá đáng sao, cô ta dù sao cũng là con gái.” Tô Thiên có chút không nỡ trong lòng.


“Hừ, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Trái lại cô đừng có tuỳ tiện đồng cảm, tôi là chủ cô, vâng theo ý tôi mới là nhất.” Đường Nham hừ lạnh một tiếng nói.


“Đã biết, quỷ khí trên người anh trong như sắp tản đi hết. Mau tìm chỗ nào vắng vẻ, tôi sẽ xuất hiện bất thình kình trên đường, khiến hù chết anh.” Tô Thiên thúc giục nói.


Đường Nham cúi đầu nhìn, sương trên người mình quả nhiên đã phai nhạt đi rất nhiều. Vội vàng dựa theo đường lúc đến đã tìm được cái hẻm nhỏ kia, đợi đến lúc cái cơ thể này khôi phục bình thường, lúc đó mới có thể thuê xe về nhà.


Lại nói về phía Tiếu Vi Vi, chật vật chạy khỏi tiện cơm, đi thẳng đến thấy được một cái góc hẻo lánh. Lúc này mới dám dừng lại, thở một hơi, trong lòng không ngừng chửi mắng hai cô bạn thân bỏ cô ta một mình mà đi, oán trời trách đất nên cô ta căn bản không để ý đến có hai bóng đen đang theo cô ta mỗi lúc một gần.


“Đừng nhúc nhích.”


Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, theo sau đó còn có một vật cứng lạnh như băng trên lưng. Tiếu Vi Vi trong lòng nhất thời liền bỗng chốc hồi hộp, cô ta có thể cảm nhận được vật kia tựa hồ là một cây đao, thân thể không làm chủ được mà run lên, run rẩy hỏi: “Anh, anh là ai?”


“Bất kể tôi là ai, ngoan ngoãn đi theo bố mày, nếu không hiện sẽ phải lấy cái mạng nhỏ của cô.” Giọng khàn khàn hung dữ nói.


“Được được, chỉ cần đừng giết tôi, bảo tôi làm gì cũng được.” Tiếu Vi Vi bị hù dọa sắp khóc, đầu óc trống rỗng không biết nên làm cái gì bây giờ thì tốt, người nọ bảo cô ta làm gì thì cô ta làm cái đấy.


Cứ như vậy, cô ta bị bịt kín đôi mắt, hai tay trói sau lưng, bị dẫn đến một chiếc xe không biết tên.


Người nọ không cho cô ta ngồi ở vị trí đằng trước mà đem cô ta nhét vào dưới mặt chỗ ngồi, một tay còn gắt gao đè lên vai cô ta tựa như lo lắng cô ta sẽ phản kháng. Cái tư thế kia khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu, thế nhưng cô ta ngay cả nửa chữ cũng không dám nói, sợ đối phương trong cơn tức giận sẽ lập tức xuống tay giết chết cô ta.





Chương 63: Kho hàng cũ


Tiếu Vi Vi tính toán trong lòng, không biết đối phương bắt ép cô ta ở đây là vì cài gì, nếu vì tài sản, tiền mặt trong túi không nhiều lắm, cô tiêu tiền hết mấy trăm nghìn, nếu vì sắc thì sẽ rất thảm, nhìn tư thế này, người bắt cóc cô ta không ít, chắc chắn đêm nay sẽ khó mà nhịn được, nghĩ lại hôm nay xảy ra một loạt chuyện, cô ta không nhịn được chảy nước mắt, sớm biết vậy sẽ không trêu trọc Lưu Tiểu Niên, nói không chừng sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo.


Xe chạy một đường xóc nảy trong một thời gian dài mới dừng lại, Tiếu Vi Vi bị người ta thô bạo lôi từ trên xe xuống, người kia không biết lôi cô ta đến nơi nào, đẩy ngã cô ta xuống mặt đất.


Đầu gối đập vào nền đá cứng chắc, đau đớn ập đến, Tiếu Vi Vi cắn răng nhịn, lúc này, có người tháo tấm vải bịt mắt của cô ta ra.


Ánh sáng mờ nhạt ngay lập tức xuất hiện trong mắt, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện hình như mình đang ở tại một kho hàng cũ, mà ở bên cạnh cô ta có bốn người đàn ông vây quanh, nhìn chằm chằm cô ta như hổ rình mồi.


“Anh, các anh muốn làm gì, nếu là tiền thì mấy anh có thể lấy tiền mặt trong túi và điện thoại của tôi, chỉ cần tha cho tôi, ra ngoài tuyệt đối tôi sẽ không nói ra.” Tiếu Vi Vi thấp giọng cầu xin tha thứ.


“Vương Đông, không phải anh nói là một đại mỹ nữ sao, sao lớn lên lại khó coi như này?” Một người đàn ông da ngăm đen đánh giá Tiếu Vi Vi, nhíu mày nói.


“Khi đó cô ta rất xinh đẹp, tôi cũng không biết tại sao lại biến thành cái dạng này, thế nhưng dáng người cô ta cũng không đến nỗi, da cũng rất trắng.” Vương Đông vội nói, thật sự anh ta cũng không rõ, lúc trước theo dõi Tiếu Vi Vi, cô nàng này còn rất xinh đẹp, tại sao trong nháy mắt mặt lại biến thành như vậy.


Lúc này, hai mắt Tiếu Vi Vi sưng vù, lớp trang điểm trên mặt bởi vì lúc này vừa khóc nên nhòe nhoẹt hết ra, làm gì có dáng vẻ của mỹ nữ.


“Nói cũng đúng, dù sao cũng không dùng đến mặt cô ta, ha ha, cuối cùng tối nay cũng có thể hưởng thụ, anh đừng nói, thật ra chơi như vậy rất kích thích.” Người đàn ông da ngăm đen nói rồi tiến lên kéo váy Tiếu Vi Vi.


“A, không được, cầu xin các anh tha cho tôi.” Tiếu Vi Vi vừa giãy dụa vừa khóc cầu xin tha thứ.


Nhưng tiếng khóc của cô ta không những không khiến mấy người này thương hại, ngược lại càng kích thích bọn họ, ba người khác cũng rất nhanh xông tới.


Ngay lập tức kho hàng trống trải vang lên tiếng khóc của phụ nữ và tiếng trêu đùa của những người đàn ông, rất lâu sau mới yên tĩnh trở lại.


Lúc này toàn thân Tiếu Vi Vi đã thành một đống hỗn độn, khóc đến khản cả giọng, cuối cùng còn không phát được ra tiếng.


Vương Đông hài lòng mặc quần áo, uy hiếp: “Vừa rồi chúng tôi đã ghi hình lại, chuyện tối nay không được nói ra, nếu như nói cho người khác, chúng tôi sẽ gửi video cho bạn trai cô, không chỉ mỗi anh ta biết, tôi sẽ cho mọi người trong trường học biết hết, đến lúc đó nhìn cô sẽ không cần giả vờ nể mặt, cô hại ông đây mất một chân, trừng trị cô như vậy đã quá khách khí rồi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy cô.”


Từ khi anh ta bị bác sĩ kết luận tàn tật, thì ghi hận Lý Thanh Minh và Tiếu Vi Vi, lén theo dõi bọn họ một thời gian, chính là vì thời cơ trả thù, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng tìm được một cơ hội tốt, khiến anh ta thực hiện thuận lợi, không giống với cao phú soái trêu đùa phụ nữ, thật sự không có gì để nói.


Nói xong anh ta dẫn ba người kia nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một mình Tiếu Vi Vi cuộn mình nằm trên mặt đất lạnh như băng im lặng rơi lệ.


Thẳng đến rạng sáng lúc hai ba giờ, cô ta mới khôi phục một ít sức lực, lúc trước khi đi mấy người đó có cho cô ta mấy chục đồng, nói để cho cô ta gọi xe về, đương nhiên không phải là lòng tốt, mà là Vương Đông sợ cô ta không thể về sẽ xin giúp đỡ từ người khác, người ta thấy bộ dáng bị giày vò của cô ta sẽ báo cảnh sát, như vậy sẽ rất nguy hiểm.


Tiếu Vi Vi khó khăn đứng dậy, trong lòng vô cùng hối hận, hận không thể chém chết bốn tên đàn ông kia, nhưng ngay cả báo cảnh sát cô ta cũng không được, người nọ nói đúng, nếu như bị bạn học thấy được video, thật sự cô ta chỉ có đường chết, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà người khác có thể sống giàu có sung túc, mà cô ta lại phải chịu kiếp nạn này, không được, cô ta không thể chết sớm như vậy, cô ta không cam lòng.


Mặc quần áo, sửa sang lại đầu tóc, Tiếu Vi Vi lấy cái khẩu trang trong chiếc túi đã bị cướp sạch không còn gì, đeo vào, lúc này mới khập khiễng đi ra khỏi kho hàng, dọc theo đường lớn một hồi lâu, đến lúc sắp không gắng sức được nữa, lúc này cô ta mới gặp được một chiếc taxi, thuận lợi lên xe về nhà.


Trên đường, tài xế hỏi sao cô ta lại ở chỗ hẻo lánh như vậy, cô ta đành phải nói qua loa, bởi vì cãi nhau với bạn trai, cho nên mới đi lạc đến đây, người tài xế nghe vậy an ủi cô ta một hồi.


Sau khi trở về phòng nhỏ mình thuê, lúc này Tiếu Vi Vi mới nằm bò ra bàn khóc rống.


Tất cả chuyện này tất nhiên Đường Nham không biết, sau khi anh về nhà đại chiến ba trăm hiệp với em gái ma của mình rồi ôm cô ngủ.


Đến khi có người nói lớn ở bên tai anh, lúc này anh mới dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, ngẩng mắt thấy người vừa gọi anh đúng là Tô Thiên.


Nhìn ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, Đường Nham bất mãn nói: “Em làm gì vậy, giờ đã hơn nửa đêm, còn không cho người ngủ.”


“Đừng trách tôi, là anh đã quên tối nay có chuyện gì rồi sao?” Tô Thiên nói.


“Chuyện gì?” Vẻ mặt Đường Nham lờ mờ.


“Không phải nói tối nay sẽ đi bắt ma ở gần nhà đôi vợ chồng già sao?” Tô Thiên nói thầm.


“Ai nha, sao tôi lại quên được chuyện này, đúng, đúng, chuẩn bị đi.” Đường Nham bừng tỉnh đại ngộ vỗ gáy, vội vàng xoay người từ trên giường xuống.


“Ứng Phong đâu, anh ta chuẩn bị sao rồi?” Đường Nham vừa cất bùa, hương nến vào balo vừa hỏi.


“Anh ta đã chuẩn bị xong, đang chờ ở sảnh lớn.” Tô Thiên vội nói.


“Ừ, rất nghe lời, so với em mạnh hơn nhiều.”


“Hừ, anh cũng không động tay động chân với anh ta, anh ta không sợ hãi nên đương nhiên sẽ nghe lời.” Tô Thiên hừ lạnh nói.


“Lại bắt đầu cãi, tối nay có chuyện quan trọng, tôi sẽ không so đo với em, đi nhanh đi, lát nữa cần biểu hiện tốt vào, con ma nữ này rất lâu năm, chắc chắn sẽ rất ác.” Đường Nham dặn.


“Ừ, tôi đã biết.” Tô Thiên gật đầu đồng ý.


Lúc này Đường Nham mới xách balo ra khỏi phòng, quả nhiên Ứng Phong đã thành thật đứng ở sảnh lớn, anh hài lòng gật đầu, lúc này mới dẫn hai con ma ra ngoài, nơi này cách ngõ Liễu Hà rất xa, cho nên trước đó Đường Nham đã thuê một chiếc xe, cuối cùng tấm bằng lái xe anh thi lúc không có việc gì làm cũng có chỗ dùng.





Chương 64: Bóng ma áo đỏ!


Sau khi phải chạy một đoạn dài đằng đẵng, Đường Nham rốt cuộc cũng lái đến một khu dân cư vắng vẻ. Anh đậu xe ở một nơi hẻo lánh rất khó bị người khác phát hiện rồi lặng lẽ đi dọc theo khu dân cư, đến cửa nhà của cặp vợ chồng già kia, tìm được nơi hài cốt bị đào lên lúc trước.


Nghe nói hàng xóm đối diện nhà bọn họ bị mời đến cục cảnh sát để lấy lời khai, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Cư dân sống quanh đây cũng vì nơi này phát hiện ra thi thể nên cảm thấy xúi quẩy, căn bản không ai dám tới gần. Cho nên hiện tại đối với Đường Nham mà nói thì đây chính là một cơ hội tốt.


Cái xác kia vẫn chưa rõ thân phận, bởi vậy cũng không có cách nào biết được ngày sinh tháng đẻ của cô ta, anh hết cách đành phải thử phương pháp gọi hồn khác. Nếu là bình thường, kiểu linh hồn lâu năm giống như cô ta thì sức mạnh đã đạt tới trình độ nhất định, muốn rời khỏi xác của mình sẽ dễ như trở bàn tay. Chẳng qua không biết vì sao cô ta lại không rời đi, mà vẫn còn ở quanh đây.


Có điều như thế vừa khéo lại cho Đường Nham cơ hội, khỏi mất công tìm vị trí. Sau khi anh thắp một hàng nến thì nhanh chóng dẫn theo hai con ma trốn sang một bên, sương trắng lượn lờ bay lên, cái mùi này có thể tăng sức mạnh cho linh hồn nên nó có sức hấp dẫn trí mạng với hồn ma. Anh không tin con ma kia có thể nhịn được.


Quả nhiên chẳng phải chờ lâu, Tô Thiên là người đầu tiên nhận ra điều khác thường. Cô kéo tay áo Đường Nham rồi đưa tay chỉ về một hướng, ra hiệu cho anh nhìn sang.


Đường Nham vừa quay đầu vừa thần giao với Tô Thiên, chuyển sức mạnh của cô sang người mình. Lúc này anh mới chậm rãi mở mắt, nơi ánh mắt anh hướng đến đang bị bao phủ bởi một làn khói đen kỳ lạ.


Nó mượn bóng đêm để ẩn mình một cách hoàn hảo, nếu không phải Đường Nham mở mắt thông linh thì có đánh chết anh cũng không nhìn ra.


Làn khói đen kia như đang quan sát, thăm dò chứ không hề vội vã xuất hiện.


Đường Nham, Tô Thiên và Ứng Phong liếc nhìn nhau. Hai nô lệ quỷ hiểu ý liền biến mất không còn tăm hơi, sau đó nhanh chóng xuất hiện ở hai vị trí một trái một phải bên cạnh làn khói đen, tạo thành thế bọc sườn.


Ma hoang kia không hổ đã tu hành nhiều năm, cảm giác của cô ta cực kì nhạy. Tô Thiên với Ứng Phong chỉ khẽ động đã bị cô ta phát giác được. Cái bóng định di chuyển lên trước nhưng dừng lại tại chỗ, cảnh giác đánh giá bốn phía.


Đường Nham thấy kế hoạch đánh lén bị bại lộ thì dứt khoát đi ra, mặt đối mặt với bóng đen kia.


“Chào cô, à, để tự giới thiệu vậy. Tôi tên Đường Nham, là thầy phong thủy. Cô đừng sợ, tôi không có ý xấu, chỉ là có chút chuyện muốn nói với cô thôi!”


Làn khói đen kia im lặng một lúc rồi hóa thành một bóng người, váy dài màu đỏ bao lấy dáng người lả lướt hấp dẫn của cô ta, làm lộ ra vẻ đẹp kỳ lạ.


“Lại có người thấy được tôi, thật là kỳ quái!” Âm thanh chậm rãi vang lên lúc có lúc không. Bóng người kia ngẩng đầu, lộ ra gương mặt diêm dúa lẳng lơ.


Nếu nói vẻ đẹp của Tô Thiên là gợi cảm hấp dẫn, vậy vẻ đẹp của ma nữ áo đỏ này chính là vẻ quyến rũ trưởng thành trải qua tang thương, như quả đào mật chín mọng khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. Đường Nham nhìn thấy, trái tim liền lỡ nhịp.


Bóng người kia thấy Đường Nham cứ im lặng, nhìn mình chằm chằm thì trong ánh mắt chán ghét hiện lên vẻ nghiêm nghị, tựa như mũi tên bén nhọn đâm thẳng tới.


Đường Nham sợ run cả người, lập tức lấy lại tinh thần. Anh lúng túng khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ặc, chuyện là, vì tôi có mắt thông linh nên mới có thể thấy cô. Thế này đi, chúng tôi nói ngắn gọn thôi, dù sao bây giờ cô cũng là một con ma, lẻ loi ở lại cái nơi hoang vu này cũng chẳng hay ho gì. Không thì cô giao dịch với tôi đi, tôi có thể cho cô một cuộc sống giống như người bình thường lần nữa!”


“Hừ, đàn ông đều là thứ dối trá, anh tưởng tôi dễ bị lừa lắm sao? Bây giờ tôi còn không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời thì sao có thể sống cuộc sống của người bình thường được? Nói đi, rốt cuộc anh có ý đồ gì với tôi!” Bóng người kia không hề tin tưởng lời nói của Đường Nham.


“Dùng hai chữ ý đồ này để hình dung cũng thật quá đáng. Tôi đúng là có vài yêu cầu với cô, chỉ cần cô ký khế ước với tôi, nhận tôi là chủ nhân thì lời hứa của tôi tuyệt đối sẽ thành hiện thực!” Đường Nham nói nghiêm túc.


“Chủ nhân? Ha ha, anh? Dựa vào cái gì để tôi cúi đầu xưng thần? Lời hứa của đàn ông là không đáng tiền nhất. Nếu tôi làm theo lời anh, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả bây giờ. Tôi đã biết là anh không có lòng tốt mà. Lúc đầu tôi không định tổn thương người vô tội, nhưng anh đã tự mình tới cửa thì cũng đừng trách tôi ra tay vô tình!” Bóng người kia vừa chuyển đề tài, khí thế cũng đột nhiên kéo tới. Xung quanh cô ta tuôn ra một làn khói dày, che ngợp bầu trời bao phủ về hướng Đường Nham.


Chuyển biến xảy ra quá nhanh, Tô Thiên và Ứng Phong căn bản không kịp phản ứng. Đợi đến khi các cô xông tới đấu với bóng người kia thì Đường Nham đã bị làn khói đen dày đặc ấy nuốt chửng.


Dù sao Đường Nham cũng chỉ là người bình thường, lúc làn khói đen ngập trời ấy bay tới anh căn bản không có biện pháp phản kháng. Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người đột nhiên giảm xuống, lạnh đến mức như bị đặt vào trong hầm băng vậy. Tứ chi anh đều bị đông cứng, không cách nào động đậy, ý thức cũng dần dần mơ hồ.


Đợi đến khi anh mở mắt lần nữa lại kinh ngạc phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ. Cấu tạo phòng đơn sơ, trên một cái bàn hư cũ bày tùm lum bát đũa, còn anh thì đối diện với một người đàn ông đang ngồi ghế cúi đầu hút thuốc. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, mặc một cái áo khoác lao động cũ kỹ, tóc bóng bết, không biết đã bao lâu rồi chưa gội, ngón tay đầy vết chai kẹp đầu thuốc đỏ lửa.


Đường Nham muốn mở miệng hỏi người đàn ông đó xem tình huống hiện tại là sao, nhưng khi mở miệng anh lại kinh ngạc phát hiện miệng mình như bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không thể nói rõ chữ mà chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ. Hai tay anh dường như cũng bị trói ở sau lưng ghế, anh dùng sức giật giật nhưng không thoát được.


Chuyện này khiến anh lập tức thấy sốt ruột, cmn, sao lại không khớp số? Không phải mình đang nói chuyện với ma nữ kia ư? Chỉ chớp mắt sao lại đến cái chỗ quái lạ này? Anh nhớ lại cảnh vừa rồi, hình như ma nữ kia tản ra một làn khói đen rồi nhào tới cạnh mình, mẹ nó, chẳng lẽ ông đây chết rồi sao? Vậy thì cũng không đúng, chết thì nên ở âm tào địa phủ, nơi này rõ ràng là dương gian mà. Chẳng lẽ sau khi mình chết lại xuyên qua rồi? Sẽ không tà môn thế chứ? Đường Nham nghi ngờ nên suy nghĩ đủ thứ trong đầu.


Không đợi anh nghĩ ra, người đàn ông đối diện đã hút xong điếu thuốc. Anh ta đứng dậy đi tới, nhìn chằm chằm vào Đường Nham. Khuôn mặt chữ quốc của anh ta bị che bởi râu cằm, sắc mặt tiều tụy, dường như đã lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon. Trong ánh mắt anh ta có ai oán, có thương tiếc, có cả không nỡ. Đường Nham thấy thế liền kinh hãi, đậu xanh, người đàn ông này không phải đồng tính đấy chứ! Đường Nham hoảng sợ hét lớn trong lòng.


Trong mắt người đàn ông kia hiện lên từng loại cảm xúc khác nhau, cuối cùng hóa thành chán ghét sâu sắc!





Chương 65: Ánh nhìn chết chóc


Sau đó Đường Nham trơ mắt nhìn hắn ta lấy ra một con dao nhọn sáng loáng trong ngăn kéo tủ bên cạnh, hung tợn đâm một nhát vào bụng anh ta.


“Đừng.”


Cơn đau đớn dữ dội ập tới, Đường Nham chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, nhát dao thứ hai lập tức đâm tới, đến nhát dao thứ ba, thứ tư, trong tầm mắt của anh ta bây giờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì oán hận mà vặn vẹo, đôi khi phun ra một ngụm máu tung tóe màu đỏ sẫm, dao nhỏ không ngừng ra vào, cơ thể đến tê dại, thậm chí không cảm giác được đau đớn, cảm giác sợ hãi khổng lồ bao trùm lấy anh ta, cái chết có thể ập tới bất cứ lúc nào,


Không, không được, đại kiếp nạn của lão tử chỉ mới bắt đầu, tuyệt đối không thể vo duyên vô cớ chết ở chỗ này, nghịch cảnh có thể kích thích tiềm lực của con người, Đường Nham nghĩ tới những thứ này, phải cố gắn tập trung khí lực cuối cùng trong cơ thể, hung hăng nhấc chân lên đạp giữ dội vào bụng của người đàn ông trước mặt.


“A.”


Người đàn ông kia đau đớn hét to một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, cơ thể loạng choạng ngã xuống đập vào chiếc tủ bên cạnh, đầu đập vào thành tủ, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.


Lúc này, vết thương ở bụng Đường Nham chảy rất nhiều máu, ý thức dần dần dần không rõ, trong mơ hồ anh ta hình như nghe được có người đang gọi tên của mình.


“Đường Nham, Đường Nham, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a.”


Thanh âm trong trẻo, giống như một ngọn hải đăng trong bóng tối, hướng dẫn anh ta đi đúng hướng.


Đường Nham cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn ập đến, kéo ý thức mơ hồ của anh ta trở lại vài phần, anh ta từ từ mở mắt, vẻ mặt lo lắng của Tô Thiên hiện lên trong mắt anh ta.


Nhìn thấy anh ta mở mắt, Tô Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Anh cuối cùng cũng tỉnh, làm tôi sợ muốn chết, hiện tại cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”


“Ách, rất tốt, đã xảy ra chuyện gì?” Đường Nham cúi đầu phát hiện anh ta đang nằm trên mặt đất, muốn đứng lên, vừa cử động thân thể, một cảm giác yếu ớt liền dâng lên.


“Oh, anh đã quên sao, vừa rồi anh bị sương đen của ma nữ kia bắn trúng, tôi cùng Ứng Với Phong hợp lực đối phó với với ma nữ, cho nên mới không để ý tới anh, đợi đến khi ả ta bị trừng trị thỏa đáng, thời điểm lấy lại tinh thần, anh đã nằm trên mặt đất bất tỉnh không dậy nổi, tôi vội vàng ở bên cạnh anh kêu nửa ngày, cũng may anh tỉnh lại, bằng không tôi thật không biết nên làm gì bây giờ.” Tô Thiên như trút được gánh nặng giải thích.


A, hóa ra chuyện là như vậy, xem ra sau khi bị sương mù đen tấn công, tôi đã rơi vào ảo ảnh, bởi vì tiếng kêu của Tô Thiên mà tôi tỉnh lại, cầm một cây cỏ lớn, vừa rồi thực sự là dọa chết người, còn cho là mình thật sự sẽ chết đi, ngẫm lại thực sự là không cam lòng, không ngờ chỉ là một giấc mơ mà thôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng.


“Ma nữ kia thế nào?” Đường Nham hỏi.


“Đã bị tôi cùng Ứng Với gắn sức hợp lực bắt lại, lần trước anh nói ả ta tu luyện đã nhiều năm, tôi còn tưởng rằng ả ta lợi hại chứ, không ngờ giao đấu một lúc mới phát hiện, thực lực của ả ta rất yếu, mới mấy chiêu đã bị tôi bắt lại rất dễ dàng, chậc, anh xem, Ứng Với Phong chính là đang bảo vệ ả ta đi.” Tô Thiên nhíu mày, mọi thứ diễn ra quá thuận lợi, bọn tôi nghĩ có chút hơi kỳ lạ.


Đường Nham ngẩn đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng màu đỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, một đầu sợi xích do năng lượng màu đen tạo thành đang buộc chặt vào eo của ả ta, đầu còn lại bị Ứng Với Phong nắm chặt trong tay, sắc mặt ma nữ tái nhợt vô cùng, căm hận nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt vô cùng oán độc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.


Sau khi nhẹ nhàng cử động cánh tay, ra hiệu cho Tô Thiên đỡ mình dậy, Đường Nham nặng nề thở hổn hển mấy cái, anh ta nghĩ rằng cơ thể của chính mình giống như bị một chiếc xe tải lớn đè qua lại, vừa chua xót vừa yếu ớt vô lực. Nghỉ ngơi một lúc, mới quay đều nói với ma nữ rằng: “Tôi vừa thương lượng với cô, cô không nghe, đợi dùng vũ lực mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thế nào, hiện tại muốn tôi kính tôi làm chủ nhân sao?”


“A phi, tôi dù hồn phi phách tán, cũng sẽ không để tên xú nam nhân như anh được như ý.” Nữ Quỷ hung ác nói, muốn nhào tới phía trước, cơ thể vừa động đã bị xiềng xích trong tay Ứng Với Phong lôi trở lại.


“Hai ta không thù không oán, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy? Tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có lừa cô, cô xem hai con ma bên cạnh tôi , họ đều là do tôi thu phục, dưới sự chăm sóc dạy bảo của tôi, sức mạnh nhanh chóng tăng cao, dễ dàng đánh bại cô. Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc trao đổi, nếu cô ở lại trần gian, không chịu đi đầu thai kiếp khác, chắc chắn cô có khổ tâm riêng, chi bằng cô cứ nói ra biết đâu tôi có thể giúp được cô.” Đường Nham nghiêm túc nói.


“Anh thực sự có thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng sao?” Quỷ nữ nghe xong lời này, lập tức hai mắt sáng ngời, hoài nghi hỏi.


“Đương nhiên, nói được thì làm được, chờ tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện cô sẽ cùng tôi ký kết khế ước, như vậy còn chưa đủ công bằng sao?” Đường Nham lại một lần nữa khẳng định nói.


“Tốt, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, đừng nói là cùng tôi ký kết khế ước, hay khiến tôi hồn phi phách tán, tôi cũng không hề oán hận một câu.” Ma nữ sau khi nhận được koiwf khẳng định, tâm trạng vui mừng mà nói rằng.


“Ừ, bây giờ nói cho tôi biết tâm nguyện của cô là gì?” Đường Nham hỏi.


“Ôi, chuyện này phải nói đến trước khi tôi chết, tuy rằng lớn lên tôi xinh đẹp nhưng số mệnh lại không tốt, gả cho người chồng tính khí nóng nảy, cả ngày đối xử với tôi chỉ có chửi mắng và đánh đập, cuộc sống thật sự không thể chịu đựng được. Tôi đã lén lút chạy ra ngoài, gặp được người đàn ông thứ hai chỉ là công nhân bình thường, một tháng làm việc mệt mỏi nhưng anh ta kiếm được rất ít tiền, chỉ đủ cho cuộc sống của cả gia đình, vội vã kiếm sống. Tôi chỉ muốn ra ngoài kiếm việc làm, kiếm ít tiền mua đồ gia dụng trong nhà, nhưng chồng của tôi lại không hiểu tôi. Anh ấy luôn nghi ngờ tôi ngoại tình bên ngoài, bởi vì trong đoạn tình cảm này, anh ta luôn cho rằng tôi sẽ tìm cơ hội thứ hai để trốn đi, tôi đã giải thích với anh ấy rất nhiều thứ nhưng anh ta cũng không chịu tin tưởng tôi. Có một lần ở đơn vị tôi được một đồng nghiệp nam tiện đường đưa tôi về nhà thì lại bị anh ấy bắt gặp. Anh ta lập tức trở nên quái gở, trở về nhà mắng tôi một trận lớn, tôi trong lúc tức giận đã cùng anh ấy lớn tiếng một trận, nói là muốn ly hôn, kết quả anh ta trong nháy mắt bùng nổ lên. Anh ta đạp tôi té trên mặt đất rồi lấy dây thừng buộc chặt tôi trên ghế, sau đó rõ ràng điên cuồng giết tôi, khi nãy trong ảo ảnh, anh hẳn là đã thấy được rồi.” Nữ quỷ nói đến đây, ánh sáng trong con ngươi ai oán nhìn về phía Đường Nham.


Nhớ lại tất cả những gì mình đã thấy trong ảo cảnh, quả thực đúng như cô ta nói, người phụ nữ này chết quá thảm, Đường Nham thương tiếc gật đầu.


Nữ quỷ kia lúc này mới tiếp tục nói tiếp.


“Sau khi tôi bị giết, anh ta sợ bị phát hiện nên đã chôn tôi ở khu đất hoang nhà mình, để tránh cho hồn ma của tôi quay lại quấy rối anh ta, anh ta còn dựa theo truyền thuyết của nông thôn, sử dụng phương pháp dân gian chôn người chết, xung quanh thi thể của tôi đều chôn gỗ cây đào, khiến thi thể của tôi kẹt ở bên trong, muốn cũng không thể đi, mà tôi chết lại không có ai hay biết, cũng không ai tìm kiếm.” Nữ quỷ nói đến đây, lập tức dừng lại, có chút tổn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK