• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Kỹ năng ẩn núp


Đường Nham sau khi ăn đậu hũ trong phòng làm việc, mấy Phó chủ tịch mới từ trên lầu đi xuống, khi bọn họ thấy Đường Nham lần thứ hai, thái độ của họ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.


Bọn họ đều vội vàng chạy tới vừa bắt tay vừa khen ngợi, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Đường Nham như tìm được bảo vật quý hiếm gì đó, không ngừng nói cái gì mà thực sự là lợi hại các loại, còn lặng lẽ rỉ vào tai Đường Nham vài câu, hỏi anh ta có thể giúp nhà mình xem phong thủy một chút có được hay không.


Sau khi lên lầu tự mình kiểm tra, bọn họ lúc này mới tin lời Triệu Tiểu Phàm nói, sự nghi ngờ ban đầu của họ đã bị sự thật đánh gục, không ngờ thanh niên trẻ tuổi trước mắt lại có không ít tài năng. Chẳng trách chủ tịch đích thâm tiến cử anh ta, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài a.


Đường Nham nghe một tràn tân bốc này lại rất thoải mái, thò tay từ trong túi quần áo lấy tấm vé nhỏ tuyên truyền cho của hàng của mình, đưa cho một người trong số họ, dặn bọn họ có chuyện gì có thể đến cửa hàng tìm anh ta.


Sau khi trao đổi với nhau vài câu, Đường Nham đã được một nhóm người vây quanh và đưa ra khỏi tòa nhà, dọc theo đường đi gặp phải công nhân, họ đều xì xào bàn tán về anh, tự hỏi đây là một nhân vật lớn cỡ nào? Đương nhiên trong tài khoản ngân hàng của anh, cũng nhanh chóng nhiều hơn gấp năm số tiền ban đầu.


Khi Triệu Tiểu Phàm ngồi vào buồng lái đã hỏi Đường Nham phải đưa anh đến đâu.


Nghĩ đến chuyện vừa rồi thừa nhận bản là yêu tinh, Đường Nham nói dối rằng chính mình cùng chủ tịch Tô cũng xem như có tình cảm bạn bè qua lại, ông ta ngã bệnh, theo nguyên tắc anh phải đi thăm ông ta một chút, anh để Triệu Tiểu Phàm đưa mình đến bệnh viện.


Yêu cầu này đã làm thay đổi không ít cái nhìn của Triệu Tiểu Phàm về anh, không ngờ vị Đường tiên sinh này còn là một người chủ trọng tình trọng nghĩa, anh hoàn toàn không giống những kẻ giàu kia luôn làm bộ làm tịch tự cho mình là thanh cao, anh quả nhiên là một chính nhân quân tử, rất xứng đáng để học hỏi theo.


Nếu như bị Tô Thiên nghe được tiếng lòng của cô ta lúc này, chắc chắn sẽ nhảy ra hung hăng đánh cô ta một trận, đều là không biết nhìn a, cầm thú sao có thể nói là chính nhân quân tử, đây hoàn toàn là cần phải đi khám giác mạc a.


Xe chạy rất nhanh đã tới bệnh viện, Đường Nham mang theo một giỏ hoa quả mua được ở dọc đường, đi theo Triệu Tiểu Phàm đến một căn phòng vip ở tầng ba


Thời điểm gõ cửa bước vào, Tô Kiến Quốc đang nằm ngửa trên giường, mang kính mắt, cẩn thận lật xem một cuốn sách cũ trong tay.


Mà Tô phu nhân lại yên lặng ngồi một bên giúp ông ta gọt hoa quả.


“Chủ tịch, Đường tiên sinh đến thăm ngài.” Triệu Tiểu Phàm bước lên cúi đầu nói.


Đường Nham vội vã bước lên trước, đặt giỏ hoa quả trong tay lên bàn bên cạnh, mặt mỉm cười chào hỏi: “Ngài khỏe a, Tô tiên sinh, cơ thể thế nào, có khỏe không?”


Tô Thiên ở một bên không kịp chờ đợi lập tức vọt lên trước giường bệnh ngồi xuống, ân cần đánh giá sắc mặt của cha mình, thấy ông ấy tuy rằng bên ngoài có vẻ bị bệnh, nhưng sắc thái vẫn có chút hồng hào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Sau khi Tô Kiến Quốc nhìn thấy Đường Nham, vô cùng kinh ngạc, vội vã để cuốn sách trong tay xuống, kêu anh ta ngồi xuống.


“Đường tiên sinh thật là có tâm. Chao ôi, người tôi già rồi cũng trở nên vô dụng, gần đây chuyện gì cũng không thể tự làm được, luôn xảy ra vấn đề. Bây giờ ngay cả công ty cũng không thể giữ được.” Tô Kiến Quốc nhăn mặt cau mày nói.


“Ngài đang nói gì vậy, người sống trên đời đều phải trải qua tam tai ngũ nạn, đây cũng không phải chuyện ngài có thể quyết định, thư kí Triệu đã nói với tôi về tình hình thực tế của tòa nhà đế quốc, vừa rồi chúng tôi đã đi xem qua,, tôi sẽ hỗ trợ tu sữa lại nơi này một chút, hiện tại đã không còn gì đáng ngại, có thể tiếp tục công việc lại như bình thường.” Đường Nham nhanh chóng an ủi.


“Ô, thật sao?” Tô Kiến Quốc kinh ngạc hỏi, quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Phàm.


Triệu Tiểu phàm vội vàng gật đầu nói rằng: “Là thật, Đường tiên sinh thật sự quá lợi hại, không bao lâu đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.”


“Thật sự là quá tốt, tôi ở bệnh viện đều không thể yên tâm nghỉ ngơi, vẫn lo lắng chuyện của công ty, hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tâm, thật là cảm ơn anh rất nhiều, Đường tiên sinh, tôi biết cậu nhất định có biện pháp.” Tô Kiến Quốc vẻ mặt cảm kích nói rằng.


“Ha ha, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Đường Nham không thoải mái với thái độ cung kính của ông ta, dù sao con gái ông ta cũng bị anh lợi dụng cả ngày rồi.


Tô phu nhân cũng đi tới chào hỏi, mấy người nói chuyện một hồi, cho đến khi Tô Thiên xác nhận cha mẹ đều mạnh khỏe, Đường Nham mới từ biệt rời đi.


Vẫn là Triệu Tiểu Phàm lái xe, lúc này trời đã nhá nhem tối, đến khi về đến cửa hàng nhỏ nhà mình, tạm biệt Triệu Tiểu Phàm, Đường Nham cùng lúc này gọi điện thoại cho Trương Lương, nói chuyện đã xảy ra hôm nay.


Biết được Đường Nham vừa ra tay, đã tăng gấp năm lần tiền sổ sách, Trương Lương vui vẻ không ngớt, trong lòng âm thầm tán thưởng một phen, quả thật là quá tinh mắt, anh ta chỉ biết, dựa vào Đường Nham, vị đại Phật này nhất định anh ta có thể thuận lợi làm giàu.


Sau khi về đến nhà, Đường Nham không kịp nghỉ ngơi, anh vội vàng tìm ra bộ kinh Phong Thủy do Tô Thiên phiên dịch và bắt đầu tìm cách trấn áp tà ma.


Ứng Với Phong được anh cử ra ngoài để điều tra xem những vùng lân cận có cô hồn dã quỷ thường lui tới, còn lại Tô Thiên lại bị yêu cầu tiếp tục phiên dịch chân kinh.


Cầm lấy cuốn Phong Thủy chân kinh, chép lại từng câu trên đó, sau đó sẽ dùng điện thoại di động để dịch chúng thành những câu mà người bình thường có thể hiểu được, quá trình này rất khô khan vô vị.


Nhìn một hồi, Tô Thiên có chút không mở mắt ra được, nếu không làm như vậy, cô sợ Đường Nham sẽ tìm cơ hội để bắt nạt mình, cho nên cô chỉ có thể kiên cường chống đỡ một chút.


Ngay khi cô đang buồn ngủ, đột nhiên, một câu nói được dịch ra thu hút sự chú ý của cô.


Đợi khi khế ước linh hồn đầy tớ ma xảy ra biến hóa và đạt đến cấp độ bốn, còn có thể phát sinh một loại năng lực ẩn núp, đó là có thể tạm thời thoát khỏi trong tay chủ nhân, có thể đến một nơi xa hơn tùy ý hoạt động, cụ thể thời hạn là dựa vào sức mạnh của linh hồn đầy tớ làm chuẩn, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi vượt quá thời hạn, bất kể cơ thể người ở vị trí nào, nó sẽ tự động trở về bên chủ nhân.


Tạm thời thoát khỏi bàn tay của chủ nhân còn có loại chuyện tốt như này làm Tô Thiên vui mừng muốn nhảy cởn lên, vừa định hét lớn một tiếng, lại đột nhiên nhớ đến Đường Nham vẫn đang bên cạnh, nếu như để anh biết chuyện này, anh sẽ có phòng bị đối với cô.


Vì vậy cô nhanh chóng kiềm chế kích động trong lòng, lén lút đem những lời này xóa đi, hắc hắc, dù sao từ khi bắt đầu dịch Phong Thủy chân kinh, Đường Nham cũng không nhìn qua bản gốc, cô không nói, anh ta tuyệt đối không thể biết có loại chuyện như vậy.


Rõ ràng là trời cùng giúp cô a, lúc xế chiều còn đang suy nghĩ làm sao tìm được cơ hội trừng trị tên khốn nạn này, không ngờ bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, chỉ cần cô có thể tạm thời thở ra một ngụm ác khí, sau này bị bắt nạt nhiều hơn nữa cô cũng chấp nhận.


Còn bây giờ, đương nhiên là phải lên kế hoạch cẩn thận một chút, làm sao có thể sử dụng hiệu quả khoảng thời gian quý báu này.





Chương 77: Bóng ma khủng bố


Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Tô Thiên mới quyết định được biện pháp. Tiếp đó cô dựa theo miêu tả trong Phong Thủy Chân Kinh, tập trung toàn bộ sức mạnh bản thân vào trong đầu, tạm thời ngắt thần giao cách cảm với Đường Nham.


Đường Nham đang chuyên tâm tập trung làm việc chợt thấy đầu mình đau nhói, giống như có thứ gì đó bị đứt mất. Anh đưa tay ấn huyệt thái dương, chỉ nghĩ là sáng nay mình làm việc quá mệt chứ không nghĩ sang hướng khác. Anh tiếp tục đọc bản bút ký trong tay.


Một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua lưng Đường Nham, da thịt bị gió lướt qua nổi lên một lớp da gà. Đường Nham cảm thấy không được dễ chịu, vô thức quay đầu liếc mắt nhìn.


Lần này anh sợ đến mức hồn phi phách tán, trực tiếp hét lên một tiếng.


“A!”


Anh vội vàng vứt bản bút ký trong tay rồi quay người lui ra thật xa, mắt anh lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn chăm chú vào chỗ mình vừa ngồi.


Một cái bóng không biết tên đang lơ lửng ở đó, đôi mắt cá chết trợn trừng nhìn chằm chằm Đường Nham. Lỗ mũi nó đã mất chỉ còn lại hai cái lỗ đen máu thịt be bét, hai bên miệng bị xé ra, vết thương kéo đến tận lỗ tai, tóc tai bù xù lại chỉ có nửa cơ thể.


Nếu không phải Đường Nham từng gặp quá nhiều hồn ma, không chừng bây giờ anh đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh rồi. Cho dù gan anh hơi lớn nhưng trái tim vẫn đập bịch bịch, dáng vẻ như chưa tỉnh hồn.


Má ơi, nửa con ma này ở đâu ra vậy? Sao lại xuất hiện ở sau lưng mình mà thần không biết quỷ không hay thế này? Tô Thiên đâu rồi? Cũng không thèm nhắc nhở anh.


Đường Nham quay đầu nhìn sang chiếc ghế sô pha mà Tô Thiên nằm, nơi đó trống không, chỉ có một quyển sách cổ để trên bàn.


Tô Thiên cũng biến mất không còn tăm hơi!


Đường Nham lập tức có dự cảm xấu. Anh vội vàng tập trung tinh thần, định cảm ứng xem Tô Thiên đang ở đâu. Sau khi thử xong, anh kinh hoàng phát hiện cảm ứng giữa mình với tiểu yêu tinh đã biến mất.


Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Không phải trong Phong Thủy Chân Kinh có nói trừ khi chủ nhân chết, nếu không thì nô lệ quỷ không thể mất liên hệ với chủ nhân ư? Vậy tại sao lại xuất hiện tình huống này? Đường Nham thử liên hệ với Tô Thiên mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng thất bại.


Linh cảm không lành dần dần xuất hiện trong lòng anh. Không đâu, Tô Thiên không phải bị hồn phi phách tán đâu. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim Đường Nham lập tức giống như bị khoét một lỗ vậy, đau dữ dội.


Không, không thể nào, Tô Thiên là ma hóa từ hồn thể thật, thực lực bản thân cũng rất cao, sao cô có thể bị kẻ khác giải quyết mà không hề có động tĩnh gì được?


Ngay lập tức, trong đầu Đường Nham đã luẩn quẩn mấy cái suy nghĩ, nhưng hiện thực lại không cho phép anh được suy nghĩ nhiều.


Linh hồn khiếm khuyết đột nhiên xuất hiện sau lưng anh khi nãy bất ngờ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy mà lơ lửng về phía anh.


Đường Nham vô thức đưa tay vào trong ngực muốn lấy sợi roi của mình ra, nhưng anh sờ một cái lại là sờ hụt.


Lúc này anh mới chợt nhớ ra, sau khi về nhà anh đã bỏ sợi roi lên giường phòng ngủ rồi.


Mẹ nó, đúng là nhà dột còn gặp mưa. Đường Nham không kịp hối hận, vội vàng di chuyển cơ thể trước, tạm thời né tránh hồn ma kia.


Một đòn không trúng, con ma kia không có hành động nào nữa mà chỉ lơ lửng giữa không trung. Nó cứ trừng mắt nhìn Đường Nham, phối hợp với gương mặt thảm không nỡ nhìn khiến người ta vô cùng sợ hãi!


Đường Nham nghĩ bất kể thế nào thì cũng phải giải quyết thứ trước mặt trước đã, rồi anh mới có thể phân tích xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, anh lập tức dùng thần giao cách cảm để liên hệ với Ứng Phong, dặn anh ta nhanh về hỗ trợ.


Sau đó anh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nửa cái thân không hề nhúc nhích kia, đề phòng nó có động tác kế tiếp.


Không khí trong phòng lập tức nặng nề hơn, không ai nói gì, giống như nếu có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng vang vậy.


Ngay lúc này, Đường Nham đột nhiên cảm thấy cổ chân bị siết chặt. Anh vô thức cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thứ chỉ có nửa người đang nằm trên đất. Nó ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt bị đè ép, ngũ quan đều bị ép một lượt, còn không ngừng rỉ máu ra ngoài, nhìn vô cùng buồn nôn. Tay của nó đang túm chặt cổ chân anh.


“A!”


Đường Nham nhịn không được lại phát ra một tiếng hét kinh hãi. Anh nhảy dựng lên, ra sức đụng đưa cổ chân muốn hất cái tay kia ra.


Nửa cái thân kia cũng bị kéo qua kéo lại theo động tác của anh, để lại vết máu loang lổ trên sàn nhà. Những nơi lành trên cái thân ấy bởi vì ma sát mà xuất hiện vết thương, nhưng nó vẫn túm lấy cổ chân Đường Nham không chịu buông ra.


Hiện tại Đường Nham đang rất luống cuống, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Dưới tình thế cấp bách, anh vô thức duỗi cái chân còn lại giẫm mạnh vào cái đầu đang ngửa mặt nhìn mình chằm chằm kia.


“Bẹp bẹp!”


Lực của một cước này hẳn là rất lớn, trực tiếp đạp nát cái đầu kia. Máu loãng hòa lẫn não trắng tràn ra, biến thành một đống thịt nhão. Chân Đường Nham cảm nhận được xúc cảm dinh dính như hồ, dạ dày anh cồn cào rồi trực tiếp úp sấp một bên nôn như điên.


Anh nôn một trận đất trời tối tăm. Đợi đến khi nôn hết đồ ăn trong dạ dày, lúc này anh mới vịn vách tường, di chuyển về hướng bên cạnh, sau đó xụi lơ trên sô pha.


Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể lơ là, đối diện anh là một nửa hồn ma lơ lửng cứ nhìn anh cười quỷ quyệt, cách đó không xa còn một con đang nằm, đầu bị anh giẫm nát. Nó nằm im trên đất, không biết đã chết chưa.


Hai con ma này không điên cuồng tấn công Đường Nham, mà thong thả đợi trong phòng giống như muốn cố tình hù dọa anh. Hiện tại thần kinh của anh đang rất căng thẳng, không dám lơ là một giây nào, rất sợ lại có một hồn ma khác xuất hiện lúc nào mà anh không biết.


Trong bầu không khí đè nén, một ánh mắt lạnh như băng cứ nhìn Đường Nham trừng trừng, không khí thì toàn mùi máu tanh, anh sắp bị bức điên rồi.


Anh vừa cố gắng liên hệ với Tô Thiên, lại vừa điên cuồng mắng tên Ứng Phong khốn kiếp. Anh ta chạy đi đâu không biết, sao vẫn chưa quay lại?


Ngay lúc này, lại có một hồn ma đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Lần này lại rất hoàn chỉnh, nó có tay có chân, người nhăn nheo gầy gò, bị đốm đen và xanh che kín. Nó mặc một bộ đồ tắm màu đỏ gợi cảm, nhiều nếp nhăn trên mặt, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi. Nó cứ cố nặn ra một nụ cười đến là khó coi, còn không ngừng nháy mắt với Đường Nham.


Cảnh đó đánh vào thị giác, quả thực không cách nào dùng lời nói để hình dung.


Đường Nham chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, mẹ nó, lại muốn nôn rồi.


Nhưng dạ dày anh đã chẳng còn gì trong đó, sau khi nôn khan mấy lần, anh liền nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi sô pha trốn qua chỗ khác mới được.


Anh hơi động, chợt hoảng sợ phát hiện tay chân của mình bắt đầu không nghe theo sai khiến. Anh muốn xê dịch chân, nhưng hai chân giống như bị dính trên mặt đất, không thể động đậy.





Chương 78


“Anh yêu!”


Ma nữ kia hét lên một tiếng, sau đó vặn vẹo eo đi về phía Đường Nham.


m thanh chói tai, Đường Nham nghe thấy thì cả người đều nổi da gà, không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma nữ giống như yêu quái kia đang tới gần.


Ma nữ đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, vặn vẹo eo rồi nằm xuống trong lòng Đường Nham, cơ thể cao gầy quấn lấy người anh, ả ta xoay người nhảy qua ngồi ở giữa hai bắp đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, bày ra vẻ mặt nũng nịu, ôn nhu nói: “Anh yêu, người ta rất thích anh đó, chi bằng chúng ta cùng làm chuyện thú vị đi.”


Sau khi nói xong, bàn tay dính đầy đốm xanh nhẹ nhàng di chuyển xuống, chui vào bên trong vạt áo của Đường Nham, cùng da thịt của anh tiếp xúc thân mật.


Đối với Đường Nham mà nói, đây không phải là vuốt ve, đây là một cây khô cọ xát ở trên người mình, cái cảm giác này còn khiến anh khó chịu hơn so với đâm anh một đao.


“Fuck, nhanh lên lăn xuống khỏi người lão tử.” Đường Nham cuồng loạn giận giữ hét lớn.


“Không nên đối xử hung dữ với người ta vậy nha, người ta dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp yếu đuối a, cùng lắm em lại thích sự thô lỗ này, ha ha.” Ma nữ trước tiên là bày ra bộ dạng ủy khuất, sau đó lập tức cười phá lên, âm thanh sắc nhọn, đâm vào màng nhĩ Đường Nham như muốn xuyên thủng.


Thế nhưng thân thể không thể nào tự khống chế được, căn bản là không có chút phản kháng nào, chỉ có thể chịu đựng như thế.


Mùi hôi thối quanh quẩn nhàn nhạt ở chóp mũi, hơn nữa khuôn mặt người trước mặt có thể sánh ngang với gương mặt của lão quỷ Hắc Sơn, Đường Nham không khỏi tỏ vẻ chán ghét ra bên ngoài.


Trước đây anh thích nhất là tư thế này, chỉ cần tiểu yêu tinh nhà mình vừa ngồi lên, anh ngay lập tức muốn cương, mẹ nó, bây giờ đổi thành lão ma già da khô xấu xí, anh mới biết được đây là một phút mà tư thế này có thể lấy mạng của anh.


Người đâu cứu mạng a, ai mau tới cứu tôi a, trong lòng Đường Nham lớn tiếng reo hò, suýt nữa ngất xỉu vì khóc.


Ma nữ nhìn thấy anh một mực không thể yêu thương, ả ta không những không dừng tay, ngược lại còn sát lại gần anh hơn một chút, ngẩng đầu muốn hôn lên môi Đường Nham.


“Tôi thao mười tám đời tổ tông nhà cô, mau tránh ra mau tránh ra.” Đường Nham hoảng sợ hét lên, nếu thật sự bị ma nữ này hôn, anh chắc chắc sẽ buồn nôn đến chết.


Ma nữ kia căn bản không chú ý tới tiếng mắng của anh, ngược lại làm chậm động tác, lại gần anh thêm một chút, như là đang cố ý đùa giỡn anh.


Đường Nham đau đớn nhắm hai mắt lại, cảm giác mình cách cái chết đã không còn xa, nhưng ngay lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ hơn một chút, cảm giác bị đè ép kia cũng theo đó mà biến mất.


Sau đó, bên tai anh truyền đến một tiếng nổ “ầm” thật lớn.


Đường Nham lập tức bật người dậy mở mắt ra, nhìn thấy ma nữ vừa nãy nằm trên người anh đã ngã xuống sàn cách đó không xa, còn Ứng Phong thì đang đứng bên cạnh.


“Chủ nhân, người không sao chứ?” Ứng Phong lo lắng hỏi.


Sau khi nghe thấy tiếng gọi cửa Đường Nham, anh ta vội vàng quay lại ngay lập tức, kết quả nhìn thấy cảnh tượng mà cay cay khóe mắt, một ma nữ gầy gò và xấu xí đang tỏ ra thân thiết ngồi trên người Đường Nham, còn chủ nhân của anh ta thì như chết đi sống lại, vừa nhìn chính là đang bị cưỡng bức, chẳng trách gấp như vậy đã gọi mình trở về. Ứng Phong vội vàng chạy tới, dùng một tay xách cổ của ma nữ kia lên, hung hăng kéo ả ta ra khỏi người Đường Nham, sau đó dừng lực ném ả văng ra ngoài.


“Cuối cùng anh cũng về.” Đường Nham nước mắt lưng tròng nói, emma, thật sự là đúng lúc a, trinh tiết lao động cuối cùng cũng được bảo vệ, nếu thật sự bị con ma nữ kia chiếm ưu thế, anh cũng không sống được.


“Mau bắt tên ma nữ kia lại cho tôi, dám đối xử với tôi như thế, tôi phải đánh cho cô ta hồn phi phách tán.” Sau khi ma nữ bị tống ra ngoài, Đường Nham phát hiện thân thể của mình rốt cuộc cũng có thể của động được, lập tức nhanh chóng từ ghế salon đứng dậy ra lệnh.


“Tốt.”


Ứng Phong gật đầu, vừa định ra tay với ma nữ kia, lại kinh ngạc phát hiện thân thể anh ta bắt đầu thay đổi.


Làn da gầy guộc từng chút một rơi ra, hóa thành khói tan trong không khí, giống như trứng gà bị bóc vỏ, gương mặt xấu xí cũng thay đổi hoàn toàn, cuối cùng là thay đổi cả người.


Đường Nham vừa nhìn thấy gương mặt đó, anh ta lập tức kinh ngạc hét lên: “Tiểu yêu tinh.”


Không sai, dáng người đẹp đẽ sáng sủa kia, chính là Tô Thiên đã biến mất vô cớ trong nhà cách đây không lâu.


Sau khi cô thoát khỏi ràng buộc của hợp đồng, lập tức nghĩ ra một thủ đoạn như thế, muốn hù dọa Đường Nham một chút, thuận tiện cho anh ta cảm thấy chán ghét một chút, xuất cho mình một chút khí, kết quả còn chưa làm được bước cuối cùng đã bị Ứng Phong đột nhiên xuất hiện làm hư chuyện.


Cùng lúc đó, thời gian tác dụng của năng lực vừa lúc kết thúc, cho nên cô mới khôi phục khuôn mặt ban đầu của mình.


Tô Thiên thầm kêu lên một tiếng không ổn, vốn dĩ cô muốn biến mất sau khi trêu chọc Đường Nham, sau đó giả vợ bị người khác gài bẫy, vất vả mới trốn về được, như vậy đã có thể hoàn thành kế hoạch một cách hoàn mỹ, cũng sẽ không bị Đường Nham hành hạ.


Thật không ngờ, đã không như mong muốn, vậy mà cô còn bị phát hiện trực tiếp hiện nguyên hình.


Đường Nham bước tới trước mặt Tô Thiên, nhìn cô có chút bối rối hốt hoảng như có đang suy nghĩ điều gì.


Chẳng trách vừa rồi không tìm thấy cô, hóa ra là thay đổi một khuôn mặt khác, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Nhờ thay đổi thân phận, anh cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô mới đúng, nếu không anh đã phát hiện ra vấn đề sớm hơn, chỉ có điều chuyện này có khả năng tạm thời không nhắc tới.


Tiểu yêu tinh lại dám biến thành hình dạng kia để hù dọa anh, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu a, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi đặc biệt là trinh tiết lao động sắp bị lấy đi lập tức không kiềm được mà ghê tởm, tim muốn chết đi sống lại, cô lại còn áp sát khắp cơ thể anh, nếu không phải Ứng Phong xuất hiện đúng lúc, không chừng còn có thủ đoạn nào nghiêm trọng hơn a.


Quả nhiên là cần phải huấn luyện lại một lần nữa.


“Ứng Phong, ở đây không có chuyện của anh nữa, còn lại tôi tự giải quyết, anh trở lại trong bình sứ đi.” Đường Nham vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ rồi thu anh ta vào trong.


Sau đó trở về phòng ngủ, lấy ra roi da Xích Viêm, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt u ám, từng bước hướng về phía Tô Thiên.


Tô Thiên sợ đến mức trong đầu tê dại trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của anh, run rẩy giải thích: “Uh, vừa, vừa rồi em chẳng qua là muốn đùa với anh thôi, anh đừng để bụng ~”


“Không, anh đương nhiên sẽ không để bụng, đây cũng là một loại sở thích nên anh coi như là hoạt động giải trí.” Đường Nham bình tĩnh trả lời, nhưng bước chân đến gần cô vẫn không dừng lại.


“Vậy, vậy em mệt rồi, em đi nghỉ trước.”


Tô Thiên xoay người vội vàng chạy về hướng đối diện Đường Nham, nhưng lúc này đã quá muộn.


Đường Nham từ phía sau đưa tay phải ra, nhẹ nhàng di chuyển, chiếc roi da nhỏ vù vù bay về phía cô, một mực quấn lấy cổ chân cô, tay còn lại dùng chút lực, Tô Thiên lập tức ngã trên mặt đất với trong tư thế cực kỳ khó coi.


“Đừng vội đi, vừa hay tôi cũng tình cờ nghĩ ra một trò giải trí, cùng tôi thử xem a.” Đường Nham khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng nói.





Chương 79


“Muốn thử thí nghiệm với anh thôi mà” Tô Thiên giãy dụa đứng dậy khỏi mặt đất, âm thanh mang theo chút run rẩy, cô biết, chuyện thằng cha chết tiệt này muốn làm tiếp theo chắc chắn sẽ không tốt lành gì.


Đường Nham tiến đến bế ngang cô lên, cất bước về phía phòng ngủ, ung dung thốt ra một câu.


“Đừng vậy, hai người chơi chung mới có ý nghĩa chứ, tôi chơi một mình thì chán lắm”


Sau đó không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném người, à không, ném ma lên giường.


Thẳng tay xé toạc quần áo của Tô Thiên, sau đó đưa tay vỗ vỗ cái mông vểnh trắng nõn của cô.


“Ba ba ba” ba tiếng giòn vang, có thêm mấy dấu bàn tay trên cái mông mềm mại.


“A, đau, anh làm gì vậy hả” Tô Thiên kêu la, bây giờ cô đang ở tư thế nằm sấp, căn bản là không thấy rõ Đường Nham đang làm gì.


“Nói, vừa rồi cô cố ý trêu đùa tôi đúng không” Đường Nham lại đánh thêm hai cái rồi lạnh giọng nói.


“Không phải không phải, tôi chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải để ý đến thế, mau thả tôi ra” Tô Thiên vội trả lời.


“Tôi còn nhớ gần đây cô rất ngoan, sao đột nhiên trở thành một kẻ giỏi nói dối rồi, cái này không được, cô nên là một cô gái tốt, hôm nay tôi sẽ dạy cô thế nào là một nô lệ biết tự giác, bằng không để người khác biết được vết nhơ này của cô sẽ nói tôi dạy dỗ không nghiêm.” Đường Nham vung tay đánh thêm một cái, chậm rãi nói.


“Tôi chưa nói dối mà, đau, ối ối ối, đau” Tô Thiên thấp giọng khóc nức nở, mông của cô đã trở nên sưng đỏ vì bị đánh mạnh, người đàn ông này sao có thể sử dụng phương pháp này được, thật sự là điên rồi, điên thiệt rồi.


“À vẫn còn già mồm, xem ra chữa trị của tôi không dùng được rồi, phải tăng cường độ lên mới được” Đường


Nham bình tĩnh lại nâng tay lên, hung hăng đánh xuống.


“Chỉ cần cô nhận sai, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô, bằng không sự dạy dỗ này sẽ được nâng cấp”


“Tôi không có, thật sự không có mà, chỉ là đùa một chút mà thôi, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ xảy ra chuyện này nữa, thật sự” Tô Thiên vẫn nghiến răng phủ nhận, cô tuyệt đối không thể bị đầu độc, nếu gật đầu, chắc chắn tiếp theo chính là mưa rền gió dữ.


Thế nhưng lần này đáp lại cô không phải là Đường Nham, mà là Xích Viêm, sau khi roi da nhỏ dài hạ xuống, trên cái mông nhỏ sưng đỏ lập tức có thêm một vết thương.


“A”


Tô Thiên vô thức kêu lên sợ hãi.


Kích thích thị giác trắng đỏ cùng với tiếng khóc nức nở yếu đuối bất lực làm cho trái tim Đường Nham hưng phấn đập nhanh hơn, tay cầm roi cũng càng thêm không chút lưu tình.


Tô Thiên thống khổ vặn vẹo thân thể, nhưng mà căn bản là không tránh được đòn roi, mắt thấy vết thương trên người càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cô không chịu nổi áp lực tâm lý, cầu xin tha thứ nói: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi thừa nhận tôi thừa nhận, là tôi cố ý muốn trêu đùa anh, chủ nhân tôi sai rồi, tôi không dám nữa, sau này tôi chắc chắn sẽ làm một nô lệ biết nghe lời”


“A, không chịu nổi rồi sao, tôi còn tưởng cô sẽ mạnh miệng đến cùng chứ, xem ra giáo dục trị liệu của tôi vẫn rất có hiệu quả, ngoan, biết thừa nhận sai lầm là được rồi.”


Đường Nham dừng tay, thu hồi roi da, xoay người lên giường, dù bận vẫn ung dung nói: “Thế này đi, hay là bây giờ dùng thân thể của tiểu yêu tinh làm dịu cơn giận của chủ nhân nhé”


“Được, chủ nhân.”


Tô Thiên vội vàng cung kính đáp lại, lau nước mắt trên khóe mi, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên người Đường Nham, bắt đầu dùng các bộ phận của thân thể bù đắp hậu quả chính mình gây nên.


Một đêm không có chuyện gì xảy ra.


Bây giờ phải nhắc tới Trương Thiên Minh bỏ ra món tiền lớn để dẫn nô lệ quỷ Mạnh Mộng về nhà một chút, sau khi ông ta quay về khu nhà trọ cao cấp của mình, ngồi trên sô pha cầm trên tay chiếc bình xứ tinh xảo, đánh giá trên dưới một lượt, trong lòng hơi hơi hưng phấn lên, chỉ cần nghĩ đến dáng người uyển chuyển cùng khí chất thành thục quyến rũ của con ma nữ kia thì ông ta lập tức cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ hơi thở nóng như lửa.


Ông ta gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng mà chưa từng nghe nói qua ma nữ với bộ dạng xinh đẹp, không ngờ rằng lúc sinh thời ông ta lại có thể có cơ hội tiếp xúc với thứ mà đến người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, quả thật rất thú vị.


Đất nước ta mênh mông rộng lớn, đúng là kỳ nhân dị sự gì cũng có.


Sau khi mở được bình sứ theo cách Đường Nham dạy cho ông ta, Trương Thiên Minh gấp rút đứng lên khỏi ghế sô pha.


Một làn khói đen chậm rãi bay giữa không trung, biến hóa huyền ảo thành dáng người xinh đẹp của Mạnh Mộng.


Sau khi xuất hiện cô ta đã ngoan ngoãn bày ra bộ dáng nhu thuận, cung kính nói: “Xin hỏi khách nhân có điều gì cần phân phó”


Thái độ cô ta khiêm tốn, hoàn toàn không vì có một người đàn ông xa lạ ngồi trước mình mà đối xử tiêu cực


Đây là thành quả dạy dỗ của Đường Nham, đối với con nô lệ quỷ nghiêm túc đầu tiên đi ra từ cửa hàng nhà mình, Đường Nham dụng tâm không ít, ra tay với Mạnh Mộng cũng vô cùng nghiêm khắc, có chỗ nào làm không đúng thì sẽ lập tức dùng roi da chăm sóc, sau khi đánh xong lại hứa cho chút quyền lợi, Mạnh Mộng đơn thuần đã sớm quen với quy củ tùy ý của anh ta cho nên tuyệt đối không chút phản kháng.


Hơn nữa, trước đây Đường Nham đã cảnh cáo cô ta rằng nếu để bị khách hàng khiếu nại sẽ đánh cho cô ta mình đầy thương tích thì thôi, cho nên cô ta mới có thái độ như hiện tại.


Trương Thiên Minh rất hài lòng với biểu hiện của cô ta, bởi vì khi cúi người, trước ngực cô ta lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, da thịt trắng trẻo kích thích thần kinh của Trương Thiên Minh.


Ông ta nuốt nước miếng, cố gắng đè nén ngọn lửa toát ra trong đáy lòng, khô khan nói: “Tôi cũng không hiểu về mấy kiến thức phong thủy này, chắc chắn Đường Nham đã dạy cô rồi đúng không, cô cứ dựa theo những gì mình biết giúp tôi giải trừ xui xẻo là được rồi”


“Được, thưa quý khách, nhưng trước tiên ngài cần phải thắp nến và hương, sau đó đặ tngày sinh tháng đẻ cho tôi, quỳ gối trước mặt, thành tâm thành ý đọc chú ngữ, như vậy tôi mới có thể phát huy sức mạnh của mình hơn nữa.” Mạnh Mộng giải thích.


“A, còn phải làm như vậy sao, tôi đây sẽ nhanh chóng đi làm” Trương Thiên Minh vội vàng chạy vào phòng lục tung một trận, tìm một lát mới chợt nhận ra nhà trọ xa hoa của mình căn bản không có mấy thứ này.


Đành phải gọi điện thoại cho tài xế nói anh ta mau chóng đi mua.


“Thật ngại quá, bình thường tôi cũng không có dùng mấy thứ kia nên không có sẵn trong nhà, nhưng mà tôi đã nói người ta đi mua rồi, sẽ nhanh chóng đưa đến đây thôi.” Trương Thiên Minh xoa xoa tay xấu hổ nói,


“Được, thưa quý khách, đầu tiên tôi sẽ giúp ngài diệt trừ khí mù mịt trong người và trong phòng đi.” Mạnh Mộng nói xong thì huy động quỷ khí trong thân thể lại, chia chúng ra thành từng sợi chỉ, lan ra đến mọi chỗ trong nhà.


Những sợi chỉ này chỉ cần vừa tiếp xúc với khí xám bẩn trong không khí sẽ giống như mấy dây leo quấn quanh để đi lên, trước hòa tan sau hấp thụ, rồi lại tiếp tục hướng đến mục tiêu kế tiếp đánh móc sau gáy.


Đến tận khi mọi góc trong nhà đều bị bọn chúng quét sạch, quỷ khí của sợi chỉ lập tức biến thành một sợi dây thừng mập mạp, sau đó lại lần nữa bay đến chui vào thân thể của Mạnh Mộng.


Những khí này đối với nô lệ quỷ mà nói đều là đại bổ vật.








Chương 80


Mạnh Mộng càng hấp thụ loại sức mạnh này, thực lực lại tăng càng nhanh. Cô ta cũng có thể học được kỹ năng trấn trạch đổi vận cao cấp hơn.


Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, Mạnh Mộng bắt đầu rửa sạch cơ thể Trương Thiên Minh. Vì gần đây ông ta có số con rệp nên thân thể bị bao trùm bởi rất nhiều thể khí màu xám. Nếu muốn thay đổi số mệnh của ông ta thì những thứ màu xám này đều không thể tồn tại.


Mạnh Mộng vươn tay ngọc thon dài chạm nhẹ lên ấn đường của Trương Thiên Minh, sau đó từ từ theo mũi lướt xuống miệng của ông ta. Theo động tác của cô ta, từng sợi thể khí màu xám chui ra từ trong cơ thể Trương Thiên Minh, lại chui vào trong tay cô ta như thiêu thân lao đầu vào lửa.


Sau khi Mạnh Mộng hấp thụ hết, tay cô ta tiếp tục đi xuống theo một đường thẳng, từ lồng ngực của Trương Thiên Minh trượt thẳng tới chân.


Trương Thiên Minh được một cô gái xinh đẹp, đầy đặn áp lại thật gần thì cảm thấy hô hấp của mình như sắp ngừng luôn rồi. Dù cảm giác mà cánh tay ngọc kia mang tới là lạnh buốt, nhưng cũng không thể hạ lửa trong lòng ông ta.


Đối với ông ta mà nói, cách đổi vận như thế này cho cảm giác như là cực hình.


May mà thời gian cũng không quá lâu, một loáng đã xong.





Thời gian từng giờ trôi qua, Trương Thiên Minh với Mạnh Mộng lại nói về một vài kiến thức liên quan tới phong thủy, lúc này tài xế mới đưa nến và đèn nhang tới.


Ông ta vội vàng làm theo yêu cầu của Mạnh Mộng, bày nến và đèn nhang thành hai hàng trên bàn. Sau đó ông ta viết ngày sinh tháng đẻ của mình lên bùa vàng, sau khi châm lửa đốt cháy thì rải tro vào trong lư hương.


Lúc này ông ta mới quỳ gối trên sàn nhà, chắp tay trước ngực, thành tâm thành ý niệm thần chú.


“Tâm tôi hồn tôi, đều trung thành với quý linh.”


“Tâm tôi hồn tôi, đều trung thành với quý linh.”


“Tâm tôi hồn tôi, đều trung thành với quý linh.”


Lực tín ngưỡng màu trắng lúc ẩn lúc hiện mà thoát ra khỏi cơ thể ông ta, sau khi đi một vòng trên không thì lao vào trong cơ thể Mạnh Mộng.


Sức mạnh tinh khiết tư dưỡng hồn phách của Mạnh Mộng, như một chùm ánh sáng ấm áp bao trùm lấy cô ta, khiến cô ta vô cùng dễ chịu.


Mãi đến khi lực tín ngưỡng không còn bay ra khỏi người Trương Thiên Minh nữa, Mạnh Mộng mới niệm chú cho ông ta dừng lại.


Mà hồn phách vốn hơi mờ của cô ta cũng đã thực thể hóa được một phần nhỏ.


“Vậy là được rồi sao?” Sau khi Trương Thiên Minh đứng dậy lại hỏi một câu.





“Đúng vậy, ông có thể tắt nến và nhang đi được rồi đấy. Tôi đã bổ sung sức mạnh xong, có thể toàn tâm toàn lực phục vụ ông.” Mạnh Mộng đáp lời.


“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cô ngồi xuống trước đi đã. Từ lúc cô đến vẫn cứ đứng miết, chắc là mệt lắm!” Trương Thiên Minh nhiệt tình quan tâm.


“Không sao đâu, tôi chỉ là một con ma nên không có cảm giác mệt.”


Một câu của cô ta đã khiến Trương Thiên Minh lúng túng không thôi, có phần không giữ được nụ cười trên mặt, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ. Ông ta đang không biết nên làm gì mới phải thì ngoài cổng đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.


Trương Thiên Minh chưa kịp phản ứng thì một người phụ nữ mặc váy ngắn gợi cảm đã lắc eo bước vào. Giày cao gót giẫm trên sàn phát ra tiếng cộp cộp, mái tóc dài được uốn lọn to, nhuộm màu nổi. Cô ta trang điểm đậm, môi đỏ mọng, giơ tay nhấc chân đều có vẻ lẳng lơ, là kiểu người đi trên đường sẽ có xác suất quay đầu cực cao.


Người này là Vu Lệ Lệ, bạn gái hiện tại của Trương Thiên Minh, bị Đường Nham nhận định là người xấu.


“Thiên Minh, anh ở nhà hả? Em còn tưởng anh bận chuyện công ty không về được đấy!” Lúc Vu Lệ Lệ vừa nhìn thấy Trương Thiên Minh thì lập tức nở nụ cười nhu mì. Cô ta bước trên đôi giày cao gót đi đến bên cạnh ông ta, kéo cánh tay ông ta một cách thân mật.


“Ặc, anh làm xong chuyện ở công ty rồi, cho nên mới về sớm.” Trong mắt Trương Thiên Minh xẹt qua vẻ hoảng hốt, chột dạ nói.


Khoảnh khắc thấy Lệ Lệ bước vào, ông ta suýt chút nữa bị dọa đến mất hồn mất vía. Phải biết rằng bây giờ Mạnh Mộng đang đứng bên cạnh ông ta, nếu để Lệ Lệ thấy được cô ta thì chuyện thành khó giải thích, nhưng lúc này có muốn ngăn cản cũng đã không kịp.


Trương Thiên Minh đang suy nghĩ lý do ứng đối trong đầu thì không ngờ Vu Lệ Lệ cứ thế đi thẳng đến chỗ ông ta, như thể không hề nhìn thấy Mạnh Mộng. Sau khi ông ta sững sờ mấy giây thì lúc này mới nhận ra, Mạnh Mộng là một hồn ma, người bình thường căn bản không thể thấy cô ta. Nếu không phải ông ta dùng nước thuốc Đường Nham cho thì cũng không có cách nào thấy được sự tồn tại của Mạnh Mộng.


Sau khi hiểu được điều này, trái tim ông ta mới hơi thả lỏng. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mạnh Mộng đã nhìn thấy hết cảnh Vu Lệ Lệ tiếp xúc thân mật với mình, ông ta lại cảm thấy toàn thân không được thoải mái. Ông ta hất tay Vu Lệ Lệ ra một cách tự nhiên, rồi ngồi xuống sô pha.


Vu Lệ Lệ không hề nhận ra sự khác thường của ông ta, chỉ cho rằng ông ta làm việc ở công ty quá mệt nên mới như vậy.


Cô ta cũng vội vàng ngồi theo xuống sô pha, ôm lấy Trương Thiên Minh như chim non nép vào người, nửa là nũng nịu nói: “Làm sao vậy? Dự án thu mua công ty sao rồi anh? Có phải tiến hành không được thuận lợi không? Anh cũng đừng để mệt quá, không thì em sẽ rất đau lòng đấy.”


“Hả? Không có gì, tiến hành rất thuận lợi, em đừng lo lắng quá.” Trương Thiên Minh giả vờ đứng dậy đi lấy ly trà trên bàn, lại lần nữa né tránh cử chỉ thân mật của Vu Lệ Lệ. Sau khi nghe mấy câu Đường Nham nói, trong lòng ông ta cũng vô thức đề phòng người phụ nữ này, bởi vậy ông ta mới không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan tới công ty.


Vu Lệ Lệ tự cho là đã khiến Trương Thiên Minh mê mình như điếu đổ, chứ không hề nghĩ rằng người đàn ông trước mắt đã nghi ngờ mình nên vẫn tiếp tục đề tài này.


“Được rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì anh nhất định phải nói với em đấy, đừng sợ em lo lắng mà giấu em. Không thì bọn mình hãy nghĩ đến chuyện tìm một công ty để hợp tác đi, như thế anh có thể hài lòng vừa có thể an tâm, còn đồng thời được bảo đảm nữa. Quả thực là trăm lợi mà không hại, có chăng chỉ là kiếm ít tiền lại thôi. Nhưng nếu thu mua thành công thật thì chút tiền này muốn kiếm lại cũng dễ dàng hơn nhiều!”


“Đây cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định. Trong công ty còn cổ đông và mấy vị phó giám đốc nên muốn thống nhất ý kiến chỉ sợ rất khó, cho nên cứ tạm thời để chuyện này xuống đã!” Trương Thiên Minh nói với vẻ thờ ơ.


“Thiên Minh, anh sao thế? Không phải trước đó đã nói rồi ư? Anh sẽ cố hết sức thuyết phục mấy vị cấp cao của công ty, bây giờ sao lại nói rất khó chứ? Có phải anh gặp chuyện gì rồi không?” Lúc này Vu Lệ Lệ mới cảm giác được điều bất thường, vội vàng hỏi.


“Không phải đã nói với em là không có chuyện gì rồi ư? Em đừng hỏi nữa. Hôm nay em muốn ăn gì? Ra ngoài ăn đi!” Trương Thiên Minh không muốn xoắn xuýt với cô ta về vấn đề này nên nói sang chuyện khác.


Rốt cuộc Vu Lệ Lệ có phải đem lòng bất chính với ông ta hay không vẫn rất khó nói. Trước khi lấy được chứng cớ xác thật, ông ta vẫn chưa muốn trở mặt. Thứ nhất là muốn nắm được sự thật, thứ hai, thực tế ông ta cũng không muốn tin người phụ nữ mà mình đối xử thật lòng lại là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.


“Thế cũng được, đối diện con phố vừa mở một nhà hàng món Pháp, bọn mình đi ăn thử đi!” Thấy Trương Thiên Minh không muốn nhiều lời nữa, Vu Lệ Lệ cũng thức thời ngậm miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK