10
Nguyệt Bính muốn làm gì? Chẳng lẽ nó có cách để trừ khử Duang?
Tôi nhìn Duang trong cái vỏ bọc nghìn nghịt kiến lửa, cảm thấy có làm gì cũng chỉ vô ích. Cả làng Rắn đều đã bị ông ta hủy họai rồi, chúng tôi có thể làm được gì?
"Mau! Không kip bây giờ!" Nguyệt Bính lại ngoáy tít vài chữ nữa, khẩn thiết nhìn tôi.
Tôi khẽ lắc đầu
Hai con kiến lửa bò vào mắt Duang, cắn rách màng mắt chui vào trong con ngươi, chảy ra hai dòng chất lỏng đen đặc. Duang đau đớn rên rỉ: "Để có được ngày này, ta đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Nhưng giờ đây, chỉ còn ta biết được bí mật này, ta là người vĩ đại nhất của tộc Cổ, Duang!"
Đứng trước mắt chúng tôi lúc này đã không còn là một con người bìng thường nữa mà là một kẻ điên, một kẻ điên tuyệt đối.
"Chúng mày chết đi!" Duang cất giọng lạnh lẽo rồi chắp hai tay lầm rầm tụng niệm.
"Bụp!"
Trên người ông ta như phụt ra một luồng khí hất tung bầy kiến lửa ra, bay thẳng lên trời, giống như một đám mây đen rợp, úp chụp về phía chúng tôi.
Bầy kiến quá rộng, chúng tôi không chạy nổi. Tôi đã thấy vài con kiến đáp xuống cơ thể, vừa vững chân đac ngoạc cặp răng nhọn hoắt cắn xé tôi, nhưng tôi cứ như đã mất đi cảm giác đau đớn.
"Thằng khùng, chạy mau!" Nguyệt Bính xô tôi chạy, cuống quýt phủi kiến lửa trên người tôi.
Sau lưng tôi chợt vang lên tiếng gầm rú của thần rắn hai đầu.
Một bóng râm bỗng phủ rợp lên người tôi và Nguyệt Bính, thần rắn hai đầu đã vật lộn thân hình khổng lồ cố gắng nghỏng dậy. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy gương mặt phụ nữ đang nhìn tôi, nở nụ cười thắm thiết mấp máy một câu.
Lần này tôi đã hiểu: "Ta sẽ bảo vệ hai người!"
Đầu rắn há ngoác cái miệng khổng lồ lộ ra hàm răng tua tủa gai nhọn, ròng ròng nọc độc xanh lét, đớp về phía Duang. Duang thoáng kinh ngạc, giật lùi mấy bước. Một đám kiến mau chóng tụ lại, chồng chất lên nhau thành một tấm bình phong che chắn trước mặt ông ta.
Cái lưỡi dài ngoẵng của thần rắn phụt tới trước mặt Duang. Ông ta nhanh như chớp đưa tay túm chặt lấy, né sang một bên, tránh cú táp của nanh độc rồi lôi theo cái lưỡi rắn lao về phía cổ rắn.
Bầy kiến lửa trên mình Duang rào rào bò lên lưỡi rắn, nhe nanh gặm khoét rào rào. Duang lôi thật mạnh, chỉ chốc lát sau đã "phựt" một tiếng, lưỡi rắn đứt đôi, thần rắn hai đầu đau đớn quằn quại trên nền đất. Vảy rắn cọ xát xuống nền đất vang lên những tiếng đanh sắc như kim loại va đập, khuôn mặt của người phụ nữ mài xuống mặt đất thô ráp, trầy trụa rớm máu.
"Vô ích, không ai là đối thủ của ta." Duanv gầm lên.
Đuôi thần rắn khổng lồ quật mạnh xuống đất, bắn tóe lên từng đợt cát mù mịt, mặt đất nứt toác nhưng những cú đập cứ yếu dần.
Tôi cuống cuồng giục giã: "Nguyệt Bính, mày nghĩ ra cách nào đi!"
Nguyệt Bính cũng đã loạng choạng vì hai chân đã bám đầy kiến lửa đang điên cuồng cắn xé: "Lúc nãy mày đã bỏ lơc cơ hội rồi, giờ tao chịu."
Lúc này, đã không còn nghe thấy tiếng rên của thần rắn hai đầu nữa, chỉ còn thấy vùng bụng phập phồng khe khẽ, dấu hiệu cuối cùnh của sự sống.
Duang lao tới trước mặt thần rắn hai đầu, thò hẳn cánh tay vào trong bụng thần rắn khuấy đảo thật mạnh. Cơn đau đớn dữ dội lại khiến thần rắn ngóc đầu lên, giận dữ há miệng, thè ra chiếc lưỡi nát bấy chỉ còn non nửa nhưng không làm gì được hắn.
Đàn kiến lửa đã vây kín thành một vòng tròn dày đặc quấn lấy chúng tôi khiến chúng tôi không chạy nổi nữa. Duang thọc cả hai cánh tay vào trong bụng thần rắn, lôi ra từng khúc ruột đẫm máu.
Đang trong cơn say máu, ông ta không phát hiện ra trên mặt đất đã có một vết nứt dài đang vùn vụt lao về phía ông ta.
Ánh sáng trắng từ khe nứt rọi lên chói lọi kèm theo tiếng gầm rít chói tai khiến màng nhĩ tôi muốn nổ tung.
Trong luồng sáng trắng, có một thứ vàng vàng thình lình bay vụt ra, quay tít vài vòng trên không trung rồi úp chụp xuống đầu Duang.
Cánh diều da người!
-----------------------------------------
Có ai cảm thấy thần rắn hai đầu là bố với mẹ của Khương Nam không?
À mà mấy hôm trước xem lại truyện đã đăng thấy cũng có kha khá lỗi chính tả vì đánh ẩu quá. Ai thấy thì để lại comment cho ta sửa lại nhé!!😚😚😚
Danh Sách Chương: