• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa, hai nam nhân lặng lẽ đấu mắt với nhau, trong không khí tản ra mùi thuốc súng nhàn nhạt.


"Chuyện này là sao?" Trương Đông Vũ mở lời, "Không phải cậu từng thấy qua cô ấy là người của tôi?"


"Cậu nói của cậu thì lập tức là của cậu?" Vương Tử Thao khinh thường, "Người cũng không phải đồ vật, đảo tới đảo lui như hàng hoá thế mà coi được à?"


"Tôi không..." Trương Đông Vũ hấp tấp cãi lại, hắn rõ ràng đấu không nổi nam nhân trước mắt, chỉ cần tên kia hắng giọng một tiếng liền có thể đem hắn giết chết không một tiếng động.


"Câm miệng!" Vương Tử Thao lướt qua phần kính trong suốt nhìn vào bóng lưng an yên ngủ trong phòng, khẽ cười, "Tận lực chữa trị cho em ấy, tôi không tin tưởng đám người kia. Nếu còn để tôi phát hiện cậu quá phận thêm một lần nào nữa, thì sớm liên hệ lão gia nhà cậu tới nhặt xác đi."


"Trừ khử một kẻ như cậu, với tôi đơn giản như giẫm chết một con kiến." Hắn âm u, ngoắc tay gọi hai vệ sĩ cao to lực lưỡng chắn trước cửa phòng. Hai người vệ sĩ cực kỳ cung kính hướng hắn gập sâu người, liền chắp tay đứng canh chừng, tư thế không để ai vào trong.


Trương Đông Vũ nắm chặt lòng bàn tay, không cam lòng nhìn người trước mắt xoay người kéo cửa vào phòng. Cuối cùng vẫn ngậm ngùi thu dọn đồ đạc rời đi.


Phong Nhã Vân mấy ngày cuối cùng này liên tục mộng xuân, đến một lúc cô cố gắng nâng mi mắt, liền ngoài ý muốn biết không phải mộng xuân gì cả, toàn bộ đều là tác phẩm của Vương Tử Thao. Cô nghiến răng nghiến lợi mắng chửi hắn là đồ cầm thú, hắn lại trơ trẽn bảo lại đây là phương pháp hạ sốt mới mà hắn vừa nghĩ ra.


Hôm nay đã là ngày thứ năm, theo hạn chính là ngày kết thuốc chuỗi giam cầm đáng sợ kia, nhưng từ sáng bảnh mắt tới giờ, Vương Tử Thao vẫn chưa một lần rời xuống khỏi người cô.


"Bên ngoài... có người..." Phong Nhã Vân thở hổn hển, tay túm chặt ga giường phủ kín thân thể hai người, hai chân bị hắn giữ chặt quấn quanh eo không cử động được.


"Thuộc hạ mắt mù tai điếc, căn bản không nghe không thấy gì đâu." Hắn thốc mạnh, bàn tay khẽ vân vê hoa đế. Phong Nhã Vân run rẩy mãnh liệt, từ trong hoa kính phun trào thủy dịch ướt át, tưới ngập trên côn thịt hắn.


"Vẫn còn kẹp chặt như vậy? Hay bởi vì có người bên ngoài?" Côn thịt bên trong hoa kính đảo một vòng, vách tường xung quanh đầy rẫy nếp nhăn gắt gao cắn mút hắn sảng khoái. "Bé con, khoẻ rồi chứ nhỉ? Một lát nữa anh đi làm thủ tục xuất viện nhé?"


Phong Nhã Vân liều chết gật đầu, tiểu huyệt khẩn trương thít chặt lại, làm hắn sung sướng thét lên: "Gấp đến như vậy? Chờ khi anh thoả mãn bé ngoan nhà anh đã chứ!"


Cô khóc không ra nước mắt, nỗ lực đem vách trong ép chặt mong hắn mau xuất, đáng tiếc kế hoạch bị phát hiện, Phong Nhã Vân bị hắn lăn lộn đến tận trưa mới miễn cưỡng để cô đi vào phòng tắm tắm rửa.


Cô thở dài nhìn thân ảnh trong gương, trên người toàn vết đỏ hồng xanh tím, giữa hai chân đã không khép lại được. Cô cắn răng dùng nước ấm vệ sinh từ trên xuống dưới, hơi ấm dịu đi vết đau trên người, bộ quần áo bệnh nhân bao bọc lấy bên ngoài che khuất đi dáng người, không còn nhìn thấy rõ được đường cong.


Nhất định phải xuất viện trong ngày hôm nay. Theo tính toán của cô, đêm nay sẽ là thời điểm lần nữa bộc phát Delcomthrillrax 102, càng phải cách xa dân cư càng sớm càng tốt, cô sợ rằng khi bản thân mình mất đi lý trí, bàn tay sẽ nhuốm máu người vô tội.


Phong Nhã Vân đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy hai nam nhân kia một kẻ an nhàn nhấp một ngụm cà phê, một kẻ bất an đi tới đi lui, trong lòng lộp bộp một cái, thầm dự đoán có gì đó không ổn.


"Bảo... Vân Vân, tình huống của em có chút không ổn, vẫn là chưa nên xuất viện thì hơn." Trương Đông Vũ vội vàng nói, không tự chủ liếc nhìn nam nhân kia vẫn đang ung dung thư thả.


Hy vọng Phong Nhã Vân vốn bay cao đến chín tầng mây, giờ đây bị hắn tàn nhẫn vứt xuống địa ngục.


"Không được!" Cô hét lên, "Tôi nhất định phải xuất viện trong ngày hôm nay."


Vương Tử Thao một bên nhướn mày, nổi lên một chút hứng thú: "Bảo bối nhỏ, làm sao thế? Có chuyện gì quan trọng sao?"


Hắn nhìn vẻ hoảng loạn trên mặt cô, cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ chuyện gì đó thú vị.


Vốn dĩ hôm nay xuất viện là hợp lý, nhưng hắn bỗng dưng nổi hứng, quyết định để cô ở lại thêm một đêm nữa, kết quả không ngờ cô đúng thật nôn nóng, dường như tồn tại bí mật hắn không thể tra tới.


Phong Nhã Vân cắn cắn môi, bất an trong lòng dâng cao, nhưng vẫn lựa chọn bảo trì im lặng.


Phải làm sao đây làm sao đây?


"Thật ra..." Trương Đông Vũ định nói, trạng thái của cô hiện giờ đã có thể xuất viện, nhưng hắn không đoán được mưu mô của người kia, lại bị người kia dùng ánh mắt cảnh cáo, bèn sửa lại lời nói. "Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là để đảm bảo an toàn cho em, tốt nhất hãy để sang ngày mai hẵn rời khỏi."


Lại một lần nữa hy vọng của cô bị dập tắt.


Cô chán chường lên giường gục đầu vào chăn, trong lòng âm thầm tính toán.


Hiếm hoi đêm nay Vương Tử Thao không ở lại bên cạnh. Phong Nhã Vân rón rén, đầu nhỏ thò ra bên ngoài cánh cửa, tươi cười nhìn chằm chằm hai người vệ sĩ.


"Có thể cho tôi mượn điện thoại anh một chút được không?" Cô giở trò làm nũng nâng cặp mắt long lanh chắp tay cầu xin, hai má phồng lên như hai cái bánh bao. Người vệ sĩ chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân ngoại trừ mẹ hắn ở khoảng cách gần như vậy, lập tức bị cảm hoá, vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô.


Phong Nhã Vân nhận lấy, không quên hướng hắn thổi một nụ hôn gió tạ ơn. Vệ sĩ kia mặt đỏ như gấc chín, cúi đầu không dám nhận.


Huhu, bà chủ tương lai thả thính hắn. Hắn phải nhận thế nào bây giờ?


Phong Nhã Vân đạt được mục đích, nhanh chóng ấn lấy dòng chữ số đã nằm lòng, đầu dây bên kia kéo dài ba hồi chuồng, cuối cùng cũng có người bắt máy.


"Alo?"


Phong Nhã Vân đem mọi chuyện tóm tắt lại, cũng để Ray nhờ Giang Vỹ Đình thâm nhập vị trí điện thoại, hối thúc cô mau tới giải cứu.


Chỉ còn khoảng hai tiếng nữa.


Cô lén lút xoá lịch sử cuộc gọi, còn chưa đem điện thoại trả lại, bên tai hơi thở ấm nóng phả khí cận kề. Phong Nhã Vân hoảng hốt đem điện thoại giấu sau lưng, nhìn thấy người kia liền không cẩn thận làm rớt.


"Bảo bối nhỏ, làm gì thế?" Vương Tử Thao híp mắt nhìn, điện thoại rơi trên mặt đất không chút sứt mẻ. Hắn cúi người cầm lên, mở ra bên trong là giao diện cuộc gọi.


"Gọi người nhà đến sao?"


Hắn lướt qua sơ lược lịch sử. Cũng nhanh tay đấy! Hắn tấm tắc. Vừa rồi hắn sơ sẩy ra bên ngoài xử lý công việc, bên trong này đã có người không chịu an phận, thậm chí còn tìm cách mượn điện thoại kêu gọi cứu trợ.


Hắn không biết cô làm cách nào để lấy được điện thoại, trong đầu phỏng đoán tất cả các tình huống xảy ra, híp mắt lại.


Vương Tử Thao cao hơn gần cô hai cái đầu, bây giờ đang hạ thấp người ngang tầm mắt, khí thế từ trên cao nhìn xuống áp chế Phong Nhã Vân một trận run rẩy.


"Còn chưa có xuất viện, rốt cuộc em nôn nóng cái gì?" Hắn cười, huơ loạn điện thoại trong tay. "Còn đánh chủ ý lên thuộc hạ của anh. Em còn bao nhiêu chiêu trò nữa chưa bày ra?"


Khí thế đáng sợ của hắn dần dần lan toả. Chân Phong Nhã Vân lùi lại, hắn tiến tới, thẳng tới khi cô phát hiện mình không còn chỗ để lùi, liền nuốt nước bọt nhìn hắn, bắt đầu tính toán giở trò lưu manh.


Vẫn như cũ, Phong Nhã Vân đầu óc rất rộng trong khoảng vấn đề này, tiếc thay trò nghĩ ra trong tích tắc không kịp thực thi.


"Định trốn? Anh đã nói em thế nào?" Vương Tử Thao nhìn thấu âm mưu, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cúi người chống tay lên, đem cô gái nhỏ vây trong lòng mình.


Ai cũng có thể sợ hắn, nhưng cô thì không được phép.


Hắn nhớ như in ánh mắt lạnh lẽo năm đó cô để lại, bàn tay lưu luyến vuốt ve suối tóc mềm mượt, đặt lên trán cô một nụ hôn phớt. "Đừng sợ!" Hắn ôm lấy bả vai cô, thầm thì tựa như kể chuyện. "Anh sẽ không làm hại đến em."


Hắn không rõ làm sao cô lại luôn trốn tránh hắn. Không phải mấy hôm trước còn tốt sao, cái bộ dạng ngoan ngoãn hầu hạ hắn ngon miệng thực quá thoải mái, khiến hắn không kiềm chế mà luôn mong mỏi lần tiếp theo.


Nhưng trải qua thêm mấy ngày, ngoan ngoãn đâu không thấy, càng ngày càng cách xa hắn là thế nào?


Không phải bảo bối nhỏ cũng thích hắn sao? Hắn dùng tâm ý bồi đắp, vì cớ gì lại cảm thấy sợ hắn?


Hắn ôm cô leo lên giường, duy trì tư thế vô cùng trong sáng. Phong Nhã Vân ngơ ngác nhìn, trong lòng vẫn cố ý cách xa hắn một chút, vẫn bị hắn mạnh bạo kéo vào ngực.


"Ngủ đi!" Hắn vỗ vỗ lưng, gác đầu lên tóc cô, cứ thế mà nhắm mắt.


Phong Nhã Vân mờ mịt bị hắn ôm chặt, giãy giụa vài cái không thành, bèn đưa lưng về phía hắn nhắm mắt ngủ.


Hai mươi phút sau.


"Không ngủ được?" Vương Tử Thao với tay bật đèn, ánh sáng le lói chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt cô. Phong Nhã Vân gật gật đầu, cô trằn trọc trở mình lần này đã là lần thứ năm, hắn ở bên cạnh muốn ngủ cũng khó.


"Vận động một chút để buồn ngủ nhé!"


Phong Nhã Vân hiện còn đang lơ lửng trong thế giới của mình, câu nói của hắn trôi tuột từ tai này sang tai kia.


"Hả?"


Đợi đến lúc cô hoàn hồn, bản thân bị hắn đẩy ngã trên giường. Cô thẹn quá hoá giận, ở trên vai hắn cắn xuống.


"Anh... Anh là đồ cầm thú!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK