• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Albaric đi theo bên mình, Phong Nhã Vân sợ rằng con tim bé bỏng của hắn sớm không chịu nổi cú sốc quá to lớn này, bèn ngậm ngùi để hắn ở lại nhà.


Nhưng để Phong Nhã Vân một mình đi theo hai tên đàn ông to lớn bặm trợn, Al thực sự không tiếp thu nổi, ủy khuất ra vẻ đáng thương, nhưng cô lại nhẫn tâm cắn răng từ chối.


Hắn ấm ức đứng ở cửa tiễn cô, trông đến khi cô chui vào ghế sau ngồi an toàn, hai người kia người ghế lái kẻ ghế phụ, Al rốt cuộc thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không yên tâm đứng tại chỗ vẫy vẫy tay.


Phong Nhã Vân đang tìm mọi cách để nín cười. Bộ dạng này của hắn vì sao giống với tiểu thiếp tiễn lang quân đi đánh trận vậy chứ?


Xe chạy cách biệt thự Phong gia đã một đoạn. Trương Đông Vũ từ ghế phụ một đường gọn gàng nhảy xuống ghế sau, từ từ chèn ép Phong Nhã Vân, khí thế bức người nhanh chóng lan toả.


"Nam nhân khác sao?"


Trương Đông Vũ quen biết tên này, hắn còn chưa quên nụ hôn dạt dào tình cảm giữa hai người đâu, nhưng cũng bởi vì là Albaric nên liền buông lỏng, dù sao thì đối với hắn Al chỉ như một tiểu bạch kiểm không có sức sát thương mấy.


Hắn tất nhiên không biết Al chính là một trong những người quan trọng nhất của Phong Nhã Vân ở thời điểm hiện tại.


Phong Nhã Vân đưa một chân đặt lên lồng ngực hắn. Trương Đông Vũ sửng sốt, nhưng hình như hiểu sai ý, cười khẽ chuẩn bị cúi xuống liền bị cô đá bay một cái, mặt dán sát vào cửa xe.


À, quên mất. Cô gái này có võ, hơn nữa giết người cũng rất giỏi.


Trương Đông Vũ thu liễm hành sự, sắc mặt ủ dột, lại nghe bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, nhận ra đây là của người bạn tốt tâm giao, liền quắc mắt cảnh cáo.


Hứa Tử Khang nhìn hắn nhất thời manh động, nụ cười càng lúc càng sâu, ngước mắt nhìn Phong Nhã Vân qua gương chiếu: "Không định giới thiệu một chút à?"


"Không cần." Phong Nhã Vân ngồi thẳng người, áo sơ mi bị tác động hơi hỗn loạn, cô đưa tay chỉnh lại, nhàn nhạt lắc đầu. "Dù sao cũng không có gì quan trọng."


Trương Đông Vũ vốn cho rằng hắn hỏi mình, cũng đã thủ sẵn câu trả lời, nhưng vẫn không ngờ tới người đáp lại là cô.


Hai người này quen biết nhau sao?


Hình như hắn bỏ sót hơi nhiều thứ thì phải.


Nhẩm đi nhẩm lại cũng chỉ mới mấy ngày, thế sự sao lại xoay chuyển mạnh mẽ như vũ trụ Càn Khôn thế kia? Hắn thực sự không hiểu nổi. Hắn hiện giờ có quá nhiều câu hỏi, tiếc thay người nọ không có ý tứ muốn trả lời, cũng bèn chôn trở lại vào trong lòng.


Hắn nhớ những ngày ở Kỷ Sơn, nơi cô vui vẻ bầu bạn bên cạnh hắn, khiến hắn như trở về thời thuở nhỏ, lúc một người xui rủi ủ rũ bên giường bệnh, lại may mắn gặp được chân ái của đời mình. Hai ngày. Cô chỉ ở Kỷ Sơn vỏn vẹn hai ngày, sau đó lại bị Vương Tử Thao bắt đi mất, tiếp kế quay về liền tránh mặt hắn. Trương Đông Vũ cảm thấy bản thân mình sắp bùng nổ rồi.


Rõ ràng khoảng cách giữa hai người đã kéo giãn ra không ít, vì sao quay phắt một cái liền trở về như lúc ban đầu? Hắn chợt nhớ buổi tối hôm ấy cô khác thường, bàn tay tàn sát toàn bộ thủ hạ được phái tới, nhưng tầm mắt vẫn chưa hề dừng trên người hắn.


Vì sao vậy? Vì sao?


Trương Đông Vũ mải chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, không hề nhận ra bàn tay trên vô lăng đang siết chặt lại.


Vừa nãy cô bảo rằng không có gì quan trọng, hắn còn tưởng rằng cô đang ám chỉ tên bác sỹ thiểu năng bạn tốt hắn kia, chuẩn bị bồi thêm một câu, lại sững sờ nhận ra không phải.


Hắn không quan trọng?


Vậy ai mới quan trọng?


Tử Dật em trai hắn sao?


Hứa Tử Khang lần đầu tiên vừa ghen ghét vừa vui mừng với em trai, cảm giác này hắn chưa từng trải qua. Suy cho cùng, hắn cường thế hơn em trai nhiều, hắn không có gì phải ghen tị với em trai hết, vốn tưởng cảm xúc này sẽ mãi không bao giờ xuất hiện, lại bị lôi ra trong tình thế bất đắc dĩ như hiện tại. Hứa Tử Khang cũng cảm thấy không xong.


Hai người hai mạch suy nghĩ rối loạn. Phong Nhã Vân nhận thấy hắn mất tập trung, liền buông lời nhắc nhở: "Nhanh một chút, bạn trai tôi chờ."


Kít.


Hứa Tử Khang tấp xe ngay vào trong, không may khiến đầu Phong Nhã Vân đập xuống ghế ngồi, đầu Trương Đông Vũ lại một lần nữa tiếp giáp cửa kính.


"Có chuyện gì vậy?" Phong Nhã Vân xoa xoa đầu, vừa nãy theo quán tính đầu cô đập thẳng vào ghế, cũng không tính là đau, nhưng Trương Đông Vũ va mạnh vào cửa gây nên tiếng vang lớn, cô thực sự lo lắng.


"Cô có bạn trai?" Hứa Tử Khang cất lời, sát khí trong mắt cuồn cuộn chảy vòng, bàn tay siết chặt đến ngón tay trắng bệch. Nếu cô có bạn trai, vậy em trai hắn thế nào? Nó phải làm sao đây?


Hắn rất tức giận, nhưng không biết mình tức giận là vì em trai, hay là vì bản thân hắn cảm thấy vậy.


"Chuyện này khó tin đến vậy à?" Phong Nhã Vân không nhìn tới hắn, không biết được phản ứng của hắn có bao nhiêu bất thường. Cô chỉ cho rằng hắn ngạc nhiên chuyện này, bèn lơ đãng đáp lại. "Không phải anh cho rằng tôi không thể có bạn trai đấy hử? Đông Đông, không sao chứ?"


Hắn thực sự muốn hét lên phải, cô không được phép có bạn trai, nhưng nghĩ tới hai người sau này còn tiếp tục bên cạnh nhau, còn hợp tác lâu dài, sợ rằng nếu bản thân không suy nghĩ thấu đáo đem lời nói doạ cô sợ, có phải sau này sẽ không tìm tới hắn cùng em trai? Không được. Hắn còn chưa đấu đủ với cô. Hắn không thể để mọi chuyện đi theo chiều hướng đó được.


Còn chuyện em trai mình muốn theo đuổi cô, hắn có thể ở phía sau tạo dựng cơ hội. Nếu cô cùng bạn trai sớm nở chóng tàn, vậy hắn cũng không cần nhúng tay quá nhiều. Nếu hai người họ tình ý mặn nồng, cũng đâu có nghĩa hắn không được phép cướp người về bên em trai? Hứa Tử Khang bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, nhưng lại cảm thấy không chỗ nào không hợp lý, âm thầm ra tay là thủ pháp đặc trưng của hắn. Kẻ nào đắc tội hắn đều không có khả năng sống yên ổn, mà mục tiêu sắp tới của hắn, nếu Phong Nhã Vân may mắn biết được, cô sẽ không do dự chém bay đầu tên điên này.


"Anh không sao." Trương Đông Vũ đưa tay xoa, thầm lẩm nhẩm sau này ra khỏi nhà phải nhớ xem ngày. Nhìn xem chỉ mới một lúc hắn gặp bao nhiêu chuyện xui xẻo.


"Bảo Bảo, em có bạn trai mới sao?" Hắn kiếm tra cô không có vấn đề gì mới yên tâm hỏi.


Bạn trai mới? Lông mày Phong Nhã Vân bất giác nhíu lại. Cô từng có bạn trai khi nào, sao cô chưa từng nhớ nhỉ?


Nhận thấy biểu tình Phong Nhã Vân khác thường, Trương Đông Vũ lại ngạc nhiên: "Không phải?"


Cô lắc đầu: "Trước giờ không có, Al là bạn trai đầu tiên."


Quả thực thông tin này khiến cho hai con người kia mất một khoảng thời gian mới tiêu hoá nổi.


"Vậy còn hôn phu của em?" Hắn hấp tấp hỏi ngược lại.


Khục. Lần này Hứa Tử Khang thực sự không nén cười nổi. "Vũ, hôn phu là hôn phu, bạn trai là bạn trai. Hôn nhân giữa các gia tộc lớn chín phần mang theo lợi ích, trên danh nghĩa chỉ là hôn nhân chính trị, giữa hai bên không hề tồn tại tình cảm. Chuyện đơn giản này, cậu không hiểu sao?"


Trương Đông Vũ xấu hổ cười cười, im lặng ngồi ở một bên.


Hắn quên mất hai con người trước mắt này xuất thân cao hơn hắn rất nhiều. Có nhiều chuyện họ cũng không thể làm chủ. Trương gia không tính là một gia tộc có tiếng tăm đặc biệt nổi trội, nhưng nếu so với hai người này chẳng qua như muối bỏ biển. Trương Đông Vũ thu lại một góc, thức thời nhìn ra bên ngoài, suốt quãng đường sau đó không nói thêm gì.


Phong Nhã Vân nhìn hắn, cũng không định quấy rầy, cất lời hỏi Hứa Tử Khang: "Vương Tử Thao làm sao vậy?"


"Đột nhiên phát bệnh rồi. Chỉ biết suy nghĩ chuyện gì đó kỳ lạ, Dạ cũng không nói rõ, cũng không chịu dùng thuốc, một mực đòi gặp cô."


"Tức là chỉ cần tôi khiến hắn cam chịu uống thuốc, sau đó rời đi?"


Hứa Tử Khang nhún vai: "Gần như vậy."


Phong Nhã Vân gật đầu, suy nghĩ thêm một chút mới chạm nhẹ vào áo Trương Đông Vũ: "Tống Thành có đến không?"


Vương Tử Thao là bệnh nhân có vấn đề khá nặng về não bộ, hơn nữa tâm lý vặn vẹo bá đạo biến thái, không để ai vào mắt, mà người tự nhận không có năng khiếu trong hạng mục này là Trương Đông Vũ. Nếu nói hắn là bác sỹ phụ trách của Vương Tử Thao, đến cô một người hay vô lo về sức khoẻ cũng không cảm thấy yên tâm nổi.


Lựa chọn an toàn nhất hiện giờ chỉ có thể là Tống Thành, một vị bác sỹ tận lực với chuyên môn không hề có tâm tư quái dị nào khác, cũng không có khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài.


"Đang trên đường tới." Trương Đông Vũ lạnh nhạt.


Khoé miệng Phong Nhã Vân không tự chủ kéo cao. Chỉ cần Tống Thành ở bên cạnh, kế hoạch trốn thoát khỏi tên đại ác ma Vương Tử Thao hơn một nửa có khả năng hoàn thành.


"Chút nữa có thể để em cùng bác sỹ Tống ở riêng được không?" Cô thử dò hỏi, nhận được cái gật đầu của hắn mới yên tâm nhìn ra bên ngoài, về sau cũng không nói thêm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK