Không định nghe lén nhưng anh muốn tìm hiểu vì sao bà nội lại có mặt ở đây thăm Âu Lan.Anh chưa từng nói với bà chuyện cổ nằm viện.
Âu Lan mới gặp là một lần duy nhất, bà cũng không phải là người quan tâm đến người khác như thế?
- Cảm ơn cháu vì một lần nữa lại cứu nó, bây giờ cháu muốn gì ta sẽ cho cháu?
Hải Phong sững người, tại sao bà lại biết cô cứu anh hai lần.
Giữa họ thực ra đã quen biết nhau từ bao giờ vậy?
- Cháu không muốn gì cả, cháu chỉ muốn nói với bà một chuyện.
Thấy Âu Lan ngập ngừng, bà nắm tay cô.
- Có phải cháu thích nó rồi không?
Âu Lan ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu.
- Cháu đã hứa với bà sẽ không thích anh ấy nhưng cháu...!hình như đã đi quá giới hạn rồi.
Anh ấy khiến cháu không còn giữ được rào chắn của mình nữa..nên cháu...!
- Được rồi, không phải lỗi của cháu.
Nếu hai đứa có tình cảm với nhau thì ta đầu có cấm chứ? Ban đầu ta nhắc cháu không yêu nó vì sợ cháu khổ thôi.
Đàn ông trăng hoa không phải là chỗ dựa vững chắc cho phụ nữ.
Ta tìm cháu để hi vọng chứ thật ra không tin lắm vào việc cháu thay đổi được nó nhưng hình như cháu giỏi hơn ta tưởng đấy.
Âu Lan lấy lại sự vui vẻ, gật gù tự mãn.
- Bà cũng thấy cháu giỏi hả? Nhưng...nếu anh ấy biết mọi chuyện thì có còn thích cháu không ạ? Tiếp cận anh ấy có mục đích rồi còn gây ra rắc rối cho anh ấy nữa.
Liệu anh ấy có tin cháu thích anh ấy không ạ?
- Bà không nói, cháu cũng không nói thì làm sao nó biết.
Ta không biết nó sẽ thay đổi đến bao giờ nhưng thôi thì được đến đầu hay đến đó.
Cháu cũng chịu thiệt thòi rồi, sau này lỡ như...!ta chỉ nói lỡ như thôi nhé! Nó lại ngựa quen đường cũ thì cháu hãy mạnh
mẽ mà bỏ nó.
Ta không ép cháu phải bên cạnh nó, nếu nó yêu thì cháu hãy ở lại còn nó thay đổi thì đừng luyến tiếc mà rời đi.
Ta sẽ không để cháu thiệt đầu.
Âu Lan nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, ánh mắt đầy tin tưởng.
- Cháu tin anh ấy sẽ không sống như trước kia nữa, cháu cũng tin anh ấy sẽ không phụ bạc cháu.
Hải Phong đứng chết lặng nhìn Âu Lan, cô gái nhỏ bé của anh lại tin anh thế sao? Anh cũng chưa từng đặt niềm tin vào mình như thế? Chỉ cần câu nói ấy của cô đã khiến cho bao bực dọc trong lòng vì nghĩ mình bị lừa tan biến.Anh lại thấy cảm ơn vở kịch của họ mà anh có Âu Lan.
- Ta cũng mong nó sẽ không phụ lòng tin của cháu còn việc...!
- Bàn yên tâm đi, cháu sẽ hoàn thành nó, nhưng cần có thời gian cho anh ấy hiểu, được không ạ.
- Ừ, ta sẽ đợi.
Tuổi của ta cũng không còn minh mẫn nữa rồi nhưng biết sao bây giờ.
Ta hi vọng cháu sẽ khuyên nhủ được nó.
Khi nào ra viện, cháu kiếm lí do đưa nó về thăm bà được không?
- Dạ được ạ.
Bà về đi ạ, chắc anh ấy về nhà sắp quay lại rồi.
Bà nội đứng lên, mở túi đưa cho Âu Lan chiếc thẻ tín dụng.
- Cháu cầm lấy mà lo chi phí, sắp tới đạo diễn của phim "Mùa nước lũ" sẽ tìm cháu, chúc cháu sẽ thành công nhé! Ta cũng muốn xem phim cháu đóng đấy.
- Dạ cháu cảm ơn bà nhưng thẻ này cháu không cần.Anh ấy chăm cháu rồi nên cháu không cần tiêu tiền ạ.
- Cứ cầm lấy đề phòng bất trắc, không phải ngại gì cả.
Âu Lan nhét chiếc thể trả lại vào túi áo bà, lắc đầu.
- Cháu chỉ giao ước với bà là được đóng phim thôi còn tiền không lấy nên bà đừng làm hư cháu được không? Có tiền là cháu lại tiêu xài hoang phí đấy.
- Thôi được rồi, cần gì thì gọi điện cho ta.
Kể ra mà hai đứa kết hôn sớm được thì tốt biết mấy.
Âu Lan đỏ mặt, xua tay.
- Bà về đi ạ, cháu không tiến bà được mong bà thông cảm ạ.
- Sao cháu phải đỏ mặt? Kết hôn sớm cho ta có chắt....!.
- Chuyện ấy nói sau ạ, mấy ngày nữa anh ấy lại đá cháu thay người khác thì không có lỗ mà chui đầu ạ.
Bà yên tâm, anh ấy sẽ lấy vợ có chắt cho bà.
.
Bà nội cười, xoa đầu Âu Lan trước khi rời khỏi phòng, Hải Phong bước đến cầu thang lối đi bộ tránh mặt.Anh cũng muốn hỏi bà trắng đen về quan hệ giữa bà và Âu Lan.
nhưng lại có một nỗi sợ vô hình khác.
Dù sao anh cũng đã nghe chính miệng Âu Lan nói yêu anh thì còn gì quan trọng hơn nữa.
Sau này nếu muốn, cô sẽ nói, anh lựa chọn tin tưởng người mình yêu..
Danh Sách Chương: