Chàng ta cũng hiên ngang bước tới trung tâm đại sảnh nơi hắn đang đứng rồi chia tay ra kiểu chào hỏi. Hắn cũng khẽ nở nụ cười nhạt và bắt tay lại.
-Vị bang chủ lừng danh đây sao? Thật vinh hạnh khi được tận mắt chứng kiến gương mặt của ngài.-Khanh nở nụ cười khinh bỉ
-Ồ không! Tôi mới đúng là vinh dự khi cậu đã dành thời gian đến đây-hắn ban cho Khanh một nụ cười lạnh tựa băng ngàn năm.
Mọi người ở dưới khẽ nhìn vào ánh mắt của hai vị bang chủ đứng đầu Mafia thì rùng mình, vừa lạnh lùng vừa nham hiểm lại mang đầy sát khí.
Han buông tay Khanh ra rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Mọi người tản ra và đi làm việc của mình, theo họ đó là đi mở rộng các mối quan hệ. Hắn thì bỏ ngay cái lớp mặt nạ vừa nãy, thay vào đó là gương mặt lo lắng bắt tay vào việc tìm kiếm nó. Khanh thấy hắn biết mất thì cũng rời đi.
Sau đại sảnh:
-Cậu nói sao?-khuôn mặt hắn bớt lo lắng hơn khi nãy một tí.
-...............-Lâm(tên đàn em của hắn)
-Hãy hỏi rõ người đó, tôi sẽ về nhanh nhất có thể-hắn nói rồi cúp máy
-Có chuyện gì?-Toàn nhìn vẻ lo lắng của hắn thì không khỏi ngạc nhiên, chưa có điều gì khiến cậu ta lo lắng như vậy.
-Cậu không biết đâu-hắn nghĩ không nói với Toàn thì hơn, dù gì chuyện của Vy cũng là cũng là chuyện của hắn không liên quan đến Toàn.
-Cậu có xem tôi là bạn?-Toàn khó chịu nhìn hắn, chẳng lẽ lại không tin tưởng anh sao?
-Tất nhiên! Được rồi, Vy mất tích-hắn thỉu não trả lời, chỉ có Toàn mới biết chuyện của hắn và Vy vì Toàn ở Việt Nam mà.
-Tôi có thể giúp gì?-Toàn nhìn vẻ mặt xem hắn có vẻ bất lực.