Những chén đèn dầu trôi nổi xung quanh lão, tỏa ra ánh sáng lập lòe soi chiếu gương mặt hốc hác. Từng nếp nhăn trên da thịt khô khốc kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Lão giả này chính là thái thượng trưởng lão của Linh Kiếm tông, Mạc Bình. Lão đã bế quan ở đây hơn nơi này cũng đã hơn ba vạn năm rồi.
Lúc lão còn là một đệ tử ngoại môn, sư phụ phạt lão diện bích ba năm ở nơi này. Rồi trong sự bất ngờ của cả tông môn, lão được lão tổ đời trước lựa chọn, đạt được Linh Kiếm truyền thừa.
Kể từ đó, một đệ tử ngoại môn không danh tiếng bỗng chốc trở thành một vị trưởng lão.
Thế rồi ba năm trở thành ba vạn năm, vị sư phụ kia của lão bởi thiên tư có hạn cũng đã trở về với cát bụi.
Sinh tử vô thường, ba vạn năm nay, lão đã chứng kiến nhiều đệ tử trẻ tuổi đến đây nhận kiếm khí để luyện kiếm tâm, rồi lại chứng kiến bọn chúng già nua, trở về đây "trả kiếm".
Ngày tháng khổ tu cứ như vậy trôi qua.
Cứ chừng vài trăm năm, thế nào cũng có vài kẻ ngu si đến đây khiêu khích Linh Kiếm tông tạo công ăn việc làm cho lão.
Lúc đầu lão cũng khá bực bội khi tu hành bị gián đoạn. Nhưng rồi dần dà lão cảm thấy những kẻ này cũng không quá đáng ghét, giúp lão giải khuây trong tháng ngày bế quan dài đăng đẳng.
Hôm nay lại một con nghé con háu đá đến nạp mạng. Lưu Quang kiếm pháp của lão đã đạt đến trình độ đăng phong tháo cực. Kiếm xuất phong hầu, đoạt thủ cấp địch ngoài vạn dặm.
Kiếm ý đại thành sinh ra pháp tướng, Lưu Quang kiếm mà pháp tướng cầm lại là do kiếm tâm của đời đời Linh Kiếm tông dưỡng dục. Cường đại như vậy, một tu sĩ tiên tâm như Huyền Tĩnh không có khả năng chống đỡ.
Mặc kệ cho đám khôi lỗi, âm binh và quỷ vật chạy tán loạn. Mạc Bình hừ lạnh:
"Ma đầu của Huyền Ma cung cũng chỉ có vậy. Không đỡ nổi một kiếm của bản tọa. Đám tiểu tử trong tông cũng thật là không có tiền đồ, bị hắn dọa sợ đến xanh mặt."
Nói rồi lão nhắm mắt, tiếp tục tu luyện, kiếm tâm vấn đạo.
------
Ở trong bóng đêm, một bóng đen đang ngồi chồm hổm ngay trước mặt lão, cười cợt nhìn lão. Ấy thế mà lão vẫn nhập định ngay ngắn tại đó, không hề có chút phản ứng nào.
Giọng nói ma mị vang lên:
"Kiếm vốn là binh khí, cho dù là thần khí cường đại thì vẫn là vật vô tri, làm sao có thể chạm vào đại đạo?"
Mặc Bình trợn trừng hỏi to:
"Ai?"
Những chén đèn dầu đang phiêu phù quanh cạnh lão rực sáng, bóng tối bị đẩy lùi, làm lộ ra cảnh quang nơi đây. Một hang động khô ráo, kín bít, hoàn toàn không có lối ra vào. Ở vị trí trung tâm của thạch động là nơi Mạc Bình đang ngồi.
Lão nhìn quanh thạch động, thần thức bao trùm, cố gắng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia. Nhưng dù cố đến mấy, lão cũng không phát hiện được gì.
"Ha Ha! Từ giọng nói của ta, ngươi hẳn đã biết ta là ai mới đúng."
Những ngọn đèn dầu đang lập lòe bỗng nhiên nổ tung, tạo ra những tia sáng nhỏ nhanh nhẹn, xoáy quanh động phủ. Vách đá bị đâm chém nát bấy. Những mảnh vỡ bắn ra từ vách đá cũng liền bị xoắn thành bụi phấn.
"Ma đầu! Ngươi đang ẩn núp ở nơi nào? Nếu có gan thì hãy hiện thân đàm luận cùng bản tọa."
Huyền Tĩnh không trả lời câu hỏi của Mạc Bình mà từ tốn giải thích:
"Thiên Ma quyết có một bí pháp gọi là Thiên Hồn Phệ Hồn, có thể dùng ma khí luyện linh hồn của bản thân thành Thiên Hồn. Thiên Hồn có thể tự thiêu đốt để nguyền rủa địch nhân. Một khi đã thiêu đốt thì sẽ không thể ngừng lại trừ khi địch nhân tử vong."
"Trò chơi này rất thú vị. Người bị thiên hồn bám lấy suy nghĩ điều gì thì điều đó lập tức trở thành thực tại huyễn cảnh của người đó. Ngươi chết trong thực tại huyễn cảnh thì Thiên Hồn có thể đoạt xá thân thể để sống tiếp. Nhưng nếu ngươi có thể chịu đựng đến cùng thì Thiên Hồn liền ô hô ai tai, ta liền hồn phi phách tán."
Huyền cười ha hả, trò chuyện với Mạc Bình như đang chơi đùa với bằng hữu lâu năm:
"Từ lúc ta xuất thủ thì ngươi đã bị Thiên hồn của ta bám vào người, ngay cả việc ngươi chém ta thành hai mảnh cũng là giả, ngươi có tin hay không?"
Lão tổ Mạc Bình nhắm mắt.
Lập tức trong mắt của Thiên Hồn Huyền Tĩnh chỉ còn một chữ "TỬ" đỏ rực. Thiên Hồn liền tiêu tán khỏi huyễn cảnh.
------
Huyền Tĩnh bật dậy từ ghế kiệu, chiếc mặt nạ trắng như tuyết của hắn vỡ thành từng mảnh nhỏ, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Tốt! Rất tốt! Không nghĩ đến ngươi lại có thể dùng sát ý đối với ta để phân tâm. Để ta xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?!"
Máu bắt đầu trào ra từ trong hốc mắt. Trên người hắn, các hình vẽ trận pháp bắt đầu di chuyển.
Thiên Hồn đang tự cắn nuốt bản thân để giam cầm lão tổ Mạc Bình.
Chỉ cần lão vọng tâm, nghĩ đến cái chết của bản thân, thực tại ảo ảnh kia sẽ "theo ý của chủ nhân" mà giết lão.
Sợ hãi cái chết chính là bản năng của con người. Tu sĩ càng sống lâu, tu vi càng cường đại thì lại càng sợ chết hơn ai hết.
Lúc bình thường, lão cũng không rỗi hơi mà ngồi nghĩ đến cái chết của mình. Có điều, bằng việc giải thích bí pháp Thiên Hồn Phệ Hồn cho lão nghe, Huyền Tĩnh đã gieo xuống một ý niệm về cái chết cho lão.
Vọng tâm là như vậy, càng không muốn nghĩ tới điều gì lại càng bực rực, càng phải suy nghĩ.
Lần này Huyền Tĩnh đem thần hồn của mình ra để đánh cược với mạng của Linh Kiếm Tông thủ hộ giả.
Nhìn thấy các trận pháp trên cơ thể dần mờ nhạt, Huyền Tĩnh hít sâu một hơi.
Lũ âm binh ở xung quanh hắn liền bị hút vào cơ thể của hắn, hồn phách trở thành than củi để trận pháp thiêu đốt, duy trì Thiên Hồn.
------
Trong nháy mắt, bầu trời trong xanh nứt toác. Nhanh như một tia chớp, một thanh kiếm rớt xuống đầu của Huyền Tĩnh.
Âm thanh sắc bén của kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Tứ tượng hộ pháp đã cầm khiên lớn đỡ một kiếm đó.
Thanh kiếm đâm thủng khiên, xuyên qua cánh tay của hộ pháp, cắm sâu vào trong người mới chịu dừng lại.
Một kích không thành công, bầu trời liền hiện ra mười lỗ hỏng khác. Từ bên trong, những lưỡi kiếm dần nhô ra ngoài. Kiếm khí sắc bén cắt đứt sinh cơ, làm những khóm cây cỏ khô ở vùng đồi núi này bỗng chốc héo úa.
Vô Cấu thể của Huyền Tĩnh vận chuyển đến cực hạn, cố gắng chống đỡ đám kiếm khí sát phạt đó. Ghế kiệu của hắn bị phá nát, mây đen do oan hồn kết thành cũng chịu không được mà tan rã.
Huyền Tĩnh lơ lững trên không, hai tay liên tục tạo thủ ấn. Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm.
"Các ngươi đến quá trễ rồi! A Ha HA!"
Hắn cười lớn, vô số kiếm khí từ trong Lưu Quang đại trận phóng lên, cắt nát mười thanh cổ kiếm vừa lộ diện kia.
Không chỉ như vậy, Lưu Quang kiếm khí còn xông vào lỗ hỏng không gian, muốn truy sát địch nhân.
Ngay trong Linh Kiếm tông, hai vị thái thượng trưởng lão hộc máu, trên mi tâm của hai lão xuất hiện một điểm đỏ. Nếu không phải hai lão giả này nhanh chân đem thần thức của bản thân lùi trở về thì kiếm khí đã xuyên thấu đầu của hai lão.
"Không thể nào! Vì sao Lưu Quang đại trận lại tấn công chúng ta? Chẳng lẽ Mạc Bình sư thúc tổ đã phản bội tông môn?"
Hai người mờ mịt nhìn nhau.
Trước kia, khi bị mê trì địa ngục thâu tóm, rất nhiều Thượng Thần của Linh Kiếm tông bị Vô Song lĩnh bày mưu để ma đầu đoạt xá, bị giết chết hoặc chết trận. Bây giờ chỉ còn lại lèo ngoèo mấy mạng. Ngoài lão tổ Mạc Bình thì tu vi của những người còn lại không mấy cao cường.
------
Ở sâu trong lòng đất của Lưu Quang đại trận, nơi lão tổ Mạc Bình đang cố gắng chống cự nguyền rủa của Thiên Hồn Phệ Hồn, các ngọn đèn bay nhảy xung quanh lão đồng loạt tắt liệm.
Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm lấp lóe linh quanh. Các chén đèn dầu đã tắt bỗng bùng cháy. Lão che mặt cười khúc khích.
"Ha Ha! Kiếm tâm không tệ!"
Không ngoài dự liệu, lão tổ Mạc Bình đã bị Thiên Hồn của Huyền Tĩnh cắn nuốt, đoạt xá.
Bàn tay già cỗi chậm rãi đâm thẳng vào mi tâm của mình. Chút máu huyết trong người sôi sục. Da thị nhăn nheo bắt đầu mục rửa, xương trắng lộ cả ra ngoài.
Đây là lần thứ hai tách rời tiên tâm ra khỏi cơ thể, Huyền Tĩnh làm vô cùng thuần thục. Huống chi lần này hắn không cần chú tâm thi triển trận pháp để lưu lại thân xác. Vô Cấu thể còn ở trên kia, cỗ thân xác sắp xuống mồ này không đáng một xu.
Đến khi bộ xương trắng còng lưng vỡ thành mảnh vụn, nơi đó chỉ còn lại hình bóng thiên hồn đen đúa mờ ảo, cầm trên tay một thanh kiếm nhỏ chừng hai lóng tay.
Thiên hồn há miệng nuốt chửng kiếm tâm rồi tan vào hư không.
------
Huyền Tĩnh gượng người đứng dậy.
Tứ tượng hộ pháp đang cầm khiên lớn gắt gao che chắn bốn phía, năm vạn khôi lỗi thì vây kín vòng ngoài, một con ruồi cũng không thể bay lọt.
Mỗi một con khôi lỗi tay trái thì cầm khiên vuông, tay phải cầm trường thường. Khiên và thương chồng chéo lên nhau tạo thành vòng chắn gai góc. Quỷ vật và âm binh cả gan tấn công đều bị xiên như xiên thịt.
Đúng vậy, chính là lũ quỷ vật âm binh của Huyền Tĩnh.
Sau khi thi triển Thiên Hồn Phệ Hồn, thần hồn của hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt, không còn đủ khả năng chi phối lũ ma quỷ. Bọn chúng liền muốn phản phệ chủ nhân.
Nhưng số lượng ma quỷ muốn cắn nuốt Huyền Tĩnh xa xa không nhiều bằng đám đang tràn về phía Linh Kiếm tông.
Không còn đại trận ngăn cản, không còn bị Huyền Tĩnh chi phối, bọn chúng có thể muốn làm gì thì làm. Sinh khí cường thịnh của Linh Kiếm tông tất nhiên khiến những âm binh quỷ vật ngứa mắt nhất.
Tiếng giết chóc và tiếng la hét thảm thiết bắt đầu vang lên.
---
Một tên trưởng lão khống chế phi kiếm chém một âm binh đang cưỡi ngựa xương thành hai nữa.
Lão hét lớn:
"Đồ nhi! mau dẫn sư đệ của ngươi rời... "
Thanh kiếm từ phía sau xuyên qua cổ họng của lão, để lại âm thanh ú ớ.
Vị nữ đệ tử của lão có đạo tâm yếu ớt nên bị oan hồn dễ dàng đoạt thể. Nàng giết chết lão rồi cắt đầu vị sư đệ chừng mười tuổi đang run rẩy bên cạnh.
Tiểu tử kia vừa nhập môn không lâu. Nghe đâu là một thiên tài có kiếm thể, tương lai vô hạn.
Cách đó không xa có hai nam nữ đang nằm bẹp trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, tình chàng ý thiếp.
Nam tử cả người đẫm máu, vuốt mặt vị sư muội của mình, trìu mến nói:
"Nếu có kiếp sau, ta nguyện cùng nàng... "
Chưa nói hết câu thì đôi mắt của nữ nhân kia đã lồi ra ngoài, đầu bị đánh bẹp dí. Máu tươi và não dịch văng lên mặt hắn, làm nhòa mắt hắn.
Từ ánh mắt trắng dã của nam tử có thể thấy hắn đang thống khổ đến m độ nào. Mà cũng có thể là hắn đã nhìn ra được chân lý hồng phấn khô lâu, thân xác chỉ là túi da hôi được bôi son, trét phấn, xông hương?
Tâm tình của hắn không lâu sau cũng nhanh chóng tiêu tan bởi bị một con quỷ đói đã nhai đầu. Quỷ đói ngồi gặm nhắm xương sọ ngon lành ngay trước cửa tàng kinh các của Linh Kiếm tông.
Mới hôm qua, cặp tình nhân này vừa được tuyển vào nội môn, còn hẹn nhau hôm nay sẽ cùng đi lấy công pháp.
------
Trong sự bảo vệ của khôi lỗi, Huyền Tĩnh nhàm chán ngồi trên ghế kiệu, đôi mắt không dõi theo chiến cuộc mà nheo mắt nhìn dãy Thiên Sơn tuyết trắng.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, Huyền Tĩnh ra lệnh cho khôi lỗi:
"Đi!"
Lời Hành Giả:
Huyền là ác ma. Ta muốn Tĩnh trở lại. T_T