Tiểu hòa thượng rất nhức đầu vì kẻ thù truyền kiếp này lại có thể tìm đến chỗ của hắn. Hắn nhìn Huyền Tĩnh nói:
"Tên khốn! ngươi đã đoạt thân xác ta, giờ lại tìm đến đây đoạt nhà của ta sao?" (Ghi chú: Truyện không có đam mỹ!)
"Lúc Tuệ nhãn mở, Phật chủng động, ta đắc quả La Hán, ngươi vốn nên không còn tồn tại. Ngươi chính là tâm ma của ta"
Nghe Huyền Tĩnh nói vậy, tiểu hòa thượng tức giận hét lớn:
"Tâm ma con mẹ ngươi! Khi sư phụ bị đâm, Ma nhãn mở, Ma chủng động, ta đã ngộ đạo, trở thành Huyền Ma. Lúc đó Niết Bàn thiền viện, và niệm lực của sư phụ trấn áp ta khiến ta không thể không trốn vào Thiền giới. Ngươi là do thiền viện và Phật chủng sinh ra, ngươi không phải Huyền Tĩnh, ngươi lại càng không phải tiểu hòa thượng."
"Thôi đi! chuyện này có tranh cãi cũng chẳng giải quyết được gì."
Tiểu hòa thượng im lặng một chút rồi nói:
"Từ xưa đến nay, có rất nhiều người trở thành Phật, ai cũng xưng là có vô lượng từ bi, nhưng chẳng ai có thể cứu chúng sanh khỏi khổ não. Còn có người khi nhận ra mình không đủ khả năng thì ngưng truyền đạo, chọn ẩn cư chờ tịch diệt. Nếu không có thực lực thì làm sao phục chúng, nếu không có lợi ích thì ai theo đạo của ngươi?"
"Với thực lực của ta và ngươi, đạt đến cấp độ Thượng Thần chỉ là trò đùa, chúng ta có thể đạt đến cảnh giới Hỗn Độn tối cao, thống lĩnh 6 cõi luân hồi, thiên đường, địa ngục, thần, nhân, yêu, quỷ, chấp chưởng nhân quả, cứu giúp chúng sanh. Đương nhiên sẽ có hy sinh. Nhưng đến khi chúng ta chấp chưởng nhân quả và luân hồi, chẳng phải tất cả đều có thể giải thoát sao?"
"Sự giải thoát mà ngươi nói chỉ là càng thêm ràng buộc mà thôi."
Nghe Huyền Tĩnh nói vậy, tiểu hòa thượng chỉ có thể bực bội nhìn hắn:
"Để tất cả luân hồi trong vô minh hạnh phúc, không phải là việc tốt đẹp sao. Cõi Niết Bàn hư vô kia, có bao nhiêu người thật sự mong muốn."
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Huyền Tĩnh cũng không muốn tranh cãi nữa, lại tiếp tục nhập định, cố gắng hồi phục thiền lực của mình. Tiểu hòa thượng nhìn hắn, cười lạnh nói:
"Ngươi nghĩ ngươi có thể nhanh chóng khôi phục đủ thiền lực để cứu mọi người khỏi Huyết Vực Luyện Ma trận sao. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Mau để ta ra ngoài đi"
Chờ một lát, lại không thấy Huyền Tĩnh nói gì, tiểu hòa thượng gào thét:
"Nhanh thả ta ra ngoài! Gia gia vì cố bảo vệ chúng ta mà cũng đã sức cạn lực kiệt rồi. Ngươi biết rõ gia gia không thể bỏ chúng ta mà đi."
Huyền Tĩnh vẫn im lặng hít thở.
"Đông tỷ và Hạ nhi sắp không xong rồi. Hạ nhi căn bản không thể chờ được đến khi Thiên Tàn Kỵ Binh giải cứu. Ngươi mau thả ta ra ngoài."
Huyền Tĩnh vẫn im lặng.
"Ngươi thật vô tình! Được! Ta hứa với ngươi. Cho đến khi ngươi hoàn toàn khôi phục thiền lực, chúng ta sẽ đình chiến, ta sẽ không tranh chấp với ngươi, sẽ giam mình ở Nam Thiên Ma vực an ổn tu hành. Mau thả ta ra ngoài."
Chính lúc này, Thiền giới bắt đầu ngưng chống đối tiểu hòa thượng. Thấy vậy, hắn vỗ ngực nhỏ, hào khí nói:
"Xem ra chúng ta vẫn còn có thể thỏa thuận với nhau. Từ hôm nay ta là Huyền, ngươi là Tĩnh. Ngươi sinh sau ta, vậy ta sẽ là anh. Tĩnh đệ cứ nghỉ ngơi, mọi việc còn lại cứ giao cho huynh. Ha Ha Ha Ha"
-----------
Trong lúc Huyền và Tĩnh đang đàm luận ở Thiền Giới, một người đàn ông trung niên khôi ngô vạm vỡ, râu tóc xồm xoàm, đang cưỡi chiến mã đen tuyền, vô cũng nôn nóng giục ngựa chạy trên trời cao. Đây chính là người được Hỏa Vân kỳ lân chúc phúc ở Huyền Ma Cung. Sau lưng người đàn ông này là 5 vạn Thiên Tàn kỵ binh. Tất cả đều mặc giáp đen, trên mặt mang mặt nạ dạ xoa, chỉ lộ ra những tròng mắt tràn ngập sát ý. Nơi mà binh đoàn này chạy qua, ánh sáng mặt trời như bị nuốt mất, bầu trời trở nên tối tăm vô cùng.
"Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cung chủ và thiếu chủ. Nếu không, Liễu tổng quản nhất định sẽ vứt ta xuống biển mây tím sâu vô tận."
Của khẩu vào Quỷ Diện lâm vừa lọt vào tầm mắt thì mặt mày của người trung niên trở nên tái nhợt. Từ chỗ này, ông ta có thể nhìn thấy rất nhiều binh sĩ vây quanh một quả cầu máu khổng lồ lơ lửng trên không trung chậm rãi xoay tròn, ở dưới đất có rất nhiều xác chết tái nhợt. Máu từ xác chết lách mình qua những vết thương trên người, nhẹ nhàng bay lên, tan vào trong quả cầu bằng máu kia. Ngẩn ngơ trong giây lát, người đàn ông tức giận hét lớn:
"Giết! Giết hết cho ta!"
Kỵ binh tế ra trường thương đỏ như máu, thúc ngựa xông đến. Mỗi khi vó ngựa giẫm xuống, hư không nứt vỡ, phát ra âm thanh như sấm động.
Vị tướng quân bên cạnh công chúa hoảng hốt nói:
"Là Thiên Tàn kỵ binh! Công chúa! Người phải mau chóng rời khỏi nơi này."
Thiên Thủy Nguyệt là công chúa của Thiên Thu Quốc, là thiên tài vạn năm có một, là người duy nhất trong cả đế quốc có thể gảy U linh cổ cầm. Huyết Vực Luyện Ma trận có thể ép ra hồn phách của người bị vây trong trận. Cô có thể sử dụng U Linh cổ cầm bắt lấy những hồn phách này, biến chúng trở thành nô dịch. Cô vốn muốn dùng cách nay để ép hồn phách của Huyền Mục lão tổ khai ra Vô Cấu Thể. Nhưng không thể ngờ, nó lại không phải là một môn công pháp, lại còn phải giết người nuốt tim. Chuyện đã đến bước này, cô chỉ có thể buông bỏ Vô Cấu Thể. Nhưng nếu để lão ma đầu và binh mã sống sót rời đi lúc này thì Thiên Thu quốc nhất định sẽ bị đánh trở tay không kịp và sẽ phải bị diệt. Ngẫm nghĩ một hồi, Cô nhẹ nhàng nói:
"Binh sĩ! Tự sát!"
Nói xong cô bắt đầu gảy U Linh cổ cầm. Các binh sĩ nhận được lệnh, không một chút do dự, lấy kiếm cắt cổ. Từng dòng máu tươi như tơ lụa uống lượn bay quanh, hòa vào huyết cầu trên không trung. Hồn phách của những binh sĩ bị điều khiển thì tấn công về phía kỵ binh đang đến gần. Vô số oan hồn trong Quỷ Diện lâm cũng lao ra. Cả cửa khẩu trở thành địa ngục. Máu đỏ tươi và mà ma khí đen tuyền cắn nuốt lẫn nhau trên bầu trời. Vô số âm binh gào thét làm điên đảo thần hồn, cầm đủ loại binh khí chém giết với kỵ binh. Năm vạn người nhìn như quỷ dạ xoa dữ tợn cầm trường thương đang tản ra huyết vụ nồng đặc. Dưới đất thì là thi thể chồng chất. Sau khi gảy đàn, cô gái nhanh chóng rời khỏi chiến trường. Cô muốn mau mau trở về Thiên Thu quốc để liên hệ các gia tộc và môn phái ở Trung châu, đề phòng Huyền Ma cung tiến binh.
Tuy Thiên Tàn kỵ binh thể chất vô cùng mạnh mẽ, họ cũng không thể trong giây lát vượt qua tầng tầng lớp lớp âm binh. Người trung niên, giờ đã hóa thân thành nữa người nữa kỳ lân, đang nhìn Huyết vực với vẻ mặt lo lắng.
---------------
Huyền Mục lão tổ thì đang thôi thúc Huyết Ma kiếm bảo vệ Huyền Tĩnh, lão cũng đang cố tìm khe hở trong trận pháp để mang hắn rời đi. Huyền Đông thì đang cố hết sức thúc dục Âm Dương nhãn để hóa giải uy năng của Huyết Vực. Cô quay đầu sang nhìn Huyền Hạ mà lòng đau xót. Huyền Hạ giờ này đang gào khóc kêu la thảm thiết. Cô bé cảm thấy như có một ngọn lửa đang bập bùng cháy trong đầu, thiêu đốt ý thức của mình. Huyền Hạ nhìn sang Huyền Tĩnh với ánh mắt chờ mong. Bóng hình Huyền Tĩnh trong mắt cô trở nên nhạt nhòa vì nước mắt, thế nhưng cô vẫn chăm chú nhìn hắn, cô tin Huyền Tĩnh chẳng mấy chốc sẽ lao đến cứu cô. Cô muốn thấy bóng lưng nhỏ bé nhưng rất vững chắc đó gánh cả trời đất cho cô, giống như lúc ở Bình An Thôn.
Huyền Tĩnh mở mắt, hắn nhìn xung quanh, nở nụ cười trìu mến với Huyền Hạ, rồi quay đầu nhìn Huyền Mục lão tổ mà nói:
"Từ trước đến giờ, ta chưa từng cầu xin ai chuyện gì, hôm nay ta muốn xin gia gia đồng ý với ta một việc."
Huyền Mục lão tổ nghe vậy, tưởng rằng hắn đang nghĩ quẩng và định làm điều gì ngu xuẩn. Lão cả giận nói:
"Tĩnh nhi yên tâm, gia gia dù liều mạng già cũng sẽ đưa ngươi an toàn rời khỏi đây."
Huyền Tĩnh nghe vậy, nhìn gia gia hắn rồi cười nói:
"Ta chỉ muốn gia gia hứa với ta sẽ không tiến quân Thiên Thu quốc."
Không chờ lão đồng ý, hắn tiếp tục nói:
"Có lẽ trong thời gian tới, ta sẽ khiến gia gia rất vừa lòng."
Nói xong hắn nhắm mắt. Linh lực trong Huyết Vực lập tức trở nên cuồng loạn, nhanh chóng tiến vào trong người hắn. Hắn mở mắt ra. Đôi mắt đen tuyền yêu dị nhìn xung quanh. Hắn thuấn di đến bên cạnh Huyền Hạ, áp lực trên người cô bé lập tức mất đi, cảm giác đau đớn trong đầu cũng tan biến. Cô bé mỉm cười với hắn:
"Ta biết thiếu chủ ca ca nhất định sẽ cứu ta."
Sau đó cô bé liền ngất đi bởi vì quá suy yếu.
Hắn nhìn xung quanh rồi cười khinh miệt:
"Ta lúc 3 tuổi đã dùng nước giếng bố trận, cái gì Máu Chó Luyện Miu trận, đối với ta chỉ là trò trẻ con."
Hắn thôi thúc linh lực của mình, một cái giếng cổ xuất hiên sau lưng hắn. Chính là Trấn Ngục tỉnh ở Niết Bàn thiền viện lúc trước, chỉ là trên thành giếng giờ này bóng loáng không còn dấu vết đao kiếm như trước. Từng dòng nước trong giếng bay ra rồi quấn quay người hắn.
"Huyền Không trận! Động"
Hắn vừa hét lên một tiếng, thì nước hóa thành sương mù tràn ngập Huyết Vực.
"Diệt"
Tiếng thứ hai vừa được hét lên thì trong sương mù, một đôi tay bàn tay có móng vuốt sắc nhọn vươn ra chụp đúng vào mắt trận vô hình rồi xé rách Huyết vực. Quả cầu máu tan vỡ như bong bóng nước, máu tươi chảy lai lán trong cửa khẩu Quỷ Diện lâm.
Lúc này, cuộc chiến đang ở hồi khốc liệt, nhưng người của Thiên Tàn kỵ binh nhìn thấy huyết vực vỡ nát, tất cả đều hoan hô trong lòng. Khi thấy cung chủ của họ vẫn oai phong đứng đó, đứa bé trai bên cạnh có nét tương tự cung chủ chắc chắn là thiếu chủ, sĩ khí càng dâng cao.
Huyền Tĩnh nhìn xung quanh, thấy vô số âm binh đang chém giết với Thiên Tàn Kỵ Binh. Hắn cảm thấy mình thật may mắn. Hắn vốn đang muốn tìm số lượng lớn âm binh để luyện thành Ma ngục, một vi diện riêng cho Ma chủng của hắn, không còn phải lệ thuộc vào Thiền giới của tên kia. Hắn lật tay, tế ra một chiếc bát khất thực. Vì Tĩnh đệ của hắn đã hao hết thiền lực, hắn phải chuyển ma khí thành linh lực, rồi dùng linh lực tinh thuần này để kích hoạt pháp bảo. Chiếc bát trở nên to lớn, đủ để mười người đứng bên trong. Một luồng linh lực đen tuyền xoáy nhanh trong bát. Tất cả âm binh đang chiến đấu, không thể cưỡng lại, bị hút hết vào trong bát.
Toàn bộ Thiên Tàn kỵ binh ngẩn ngơ. Những âm binh mà họ phải khổ cực ngăn chặn, toàn bộ đều bị thiếu chủ giải quyết trong giây lát. Đứng trong đám người, người trung niên râu tóc xồm xoàm đầy khâm khục hét lên:
"Thiếu chủ uy vũ."
Toàn bộ kỵ binh nghe vậy cũng vui mừng hét lớn:
"Thiếu chủ uy vũ."
Tiếng hét của Thiên Tàn kỵ binh vang vọng khắp Quỷ Diện lâm. Qua vài hôm nữa, toàn bộ Nam Thiên Ma vực. À không! Toàn bộ nhân giới, ai ai cũng sẽ biết lão ma đầu đã trở lại. Lão còn dắt thêm một tiểu ma đầu, là thần đồng siêu hạng, có năng lực kinh người, giết người như ngóe, ăn thịt nuốt hồn.