• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm tối, trên mái hiên, một thân ảnh màu đen đứng vững vàng, khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một cô gái, đi tới bên cạnh hắn, trực tiếp ngồi trên mái hiên.

Nhìn cô gái ngồi cạnh mình, trong mắt người áo đen thoáng qua một tia giễu cợt, nàng đúng là bình tĩnh.

Hắn cũng ngồi xuống theo.

"Sao ngươi biết ta sẽ tới?" Người áo đen hờ hững hỏi.

Vân Yên nhìn bóng đêm thâm trầm, lạnh nhạt nói: "Ngươi biết ta nhận ra ngươi đến rồi, cho nên ngươi nhất định sẽ tới đây."
Người áo đen nhìn nàng một cái, đôi mắt tỏa sáng như ngọn đèn trong bóng đêm, vĩnh viễn là giọng điệu không công kích được như vậy, nàng thật có đủ tự tin.

"Lãnh Tuyết, tại sao muốn ám sát Hoàng thượng? Tôn chỉ của ngươi trước nay là không dính líu đến hoàng thân quốc thích, cho nên người trong lâu tiếp nhận nhiệm vụ cũng phải nhìn đối tượng, sao lần này lại ngoại lệ, hơn nữa còn là ngươi tự mình làm." Vân Yên nghiêm nghị nhìn người áo đen.

Cơ Lãnh Tuyết hờ hững nói: "Mọi việc dù sao cũng có ngoại lệ, lần này thù lao rất cao cho nên ta nhận."
"Thật sao?" vẻ mặt Vân Yên vẫn không tin, nàng nhìn Cơ Lãnh Tuyết, hỏi tiếp, "Có thể nói cho ta biết người thuê ngươi là ai không?"
"Không phải chúng ta đã sớm nói trước rồi sao? Chuyện của Thính Tuyết Lâu, ngươi không được nhúng tay.

Chuyện của ngươi còn lo chưa xong, những chuyện này ngươi không cần quản." Cơ Lãnh Tuyết lạnh nhạt nói, trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý.


Vân Yên cười nhạt nói: "Ngươi đã không muốn ta hỏi, vậy ta cũng không nhiều lời, có mang rượu tới không?"
"Sắc mặt ngươi nhìn không tốt." Nam tử áo đen lấy ra một bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm, tiện tay ném bình rượu cho cô gái.

"Có sao? Hiện tại Lãnh Tuyết đã biết cách nhìn mặt nói chuyện rồi hả?" Vân Yên cười nhạt, nhận lấy bình rượu uống một hớp, nhưng vừa uống vào, nàng cảm thấy cổ họng đau xót, nàng vuốt ngực, nhỏ giọng ho khan, có vẻ hết sức khó chịu.

Cơ Lãnh Tuyết thấy thế, đoạt lấy bình rượu trong tay Vân Yên, nhìn phía xa xa, thu hồi sát khí trên người, nói: "Kinh thành này giống như lời ngươi nói, khắp nơi tĩnh mịch, phồn hoa cũng không che giấu được tĩnh mịch, lạnh đến lòng người."
Nghe thế, Vân Yên nghiêng đầu nhìn hắn, thật hiếm khi nghe được những lời cảm xúc như thế từ miệng hắn.

"Lần này, ngươi gọi ta tới kinh thành, muốn ta thay ngươi làm gì?" Cơ Lãnh Tuyết lại uống một ngụm rượu.

Vân Yên cười khẽ, bộ dáng hắn lãnh khốc trước sau như một, Vân Yên nhìn bầu trời đêm, nhớ tới nam tử tựa như đêm tối, toàn thân tịch mịch làm người ta phát run, nàng lạnh nhạt nói: "Giúp ta tra một người, Dạ Mị!"
Nghe thấy tên này, Cơ Lãnh Tuyết buông bình rượu trong tay xuống, hơi ngạc nhiên nhìn Vân Yên.

Dường như nhận ra phản ứng của hắn, Vân Yên nghiêng đầu nhìn hắn: "Thế nào?"
Cơ Lãnh Tuyết hồi phục tinh thần, lạnh nhạt nói: "Ta cũng đang tra người này, nghe nói võ công hắn cực cao, có thể giết người trong vô hình, thế lực không nhỏ, đáng tiếc hành tung quá bí ẩn, đến nay chúng ta không biết nhiều về hắn."
"Không ngờ Thính Tuyết Lâu cũng không thể tra được tin tức của hắn." Vân Yên lẩm bẩm, trong mắt càng thâm trầm, người kia thật đủ thần bí, mặc dù hợp tác với hắn nhưng nàng đối với người hoặc vật không thể khống chế, trong lòng vẫn có chút không yên tâm.

Nhìn đáy mắt Vân Yên ủ dột, Cơ Lãnh Tuyết đứng lên, lạnh nhạt nói: "Ta sẽ giúp ngươi tra tin tức hắn."

Thấy hắn đứng lên, Vân Yên không khỏi hỏi: "Không đi gặp Bích Thủy sao? Nha đầu kia rất nhớ ngươi."
Khẽ lắc đầu, vẻ mặt lãnh khốc của Cơ Lãnh Tuyết hơi trầm xuống, một hồi lâu, hắn nói: "Có ngươi ở đây, nàng không có việc gì."
Bọn họ thật là tin tưởng nàng nha, Vân Yên cười khổ, nhưng đôi khi cái họ cần không phải là an ổn mà là sự quan tâm của người khác, nàng tự nhận không làm được, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Cơ Lãnh Tuyết, hắn a, đến khi nào mới hiểu được quan tâm người khác đây?
Cơ Lãnh Tuyết nhìn trời, sau đó quay lại nhìn Vân Yên, lạnh lùng nói: "Đừng quên ước định của ta và ngươi, trước đó, ngươi phải lưu lại tính mạng của ngươi, không thể chết được." Nói xong, hắn bay lên biến mất trong màn đêm.

Nói chuyện nửa ngày, cũng chỉ vì câu này sao? Không thể chết được? Khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, nhìn bầu trời đêm, có lúc, con người ta thật sự không có lựa chọn nào khác.

Nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Nhìn phương hướng Cơ Lãnh Tuyết biến mất, Vân Yên nhíu mày, mục đích hắn tới kinh thành tuyệt đối không đơn giản như vậy, ám sát Hoàng thượng không phải chuyện nhỏ, nếu bại lộ, dù thế lực Thính Tuyết Lâu có lớn hơn nữa cũng sẽ bị triều đình chinh phạt, hắn không phải loại người không biết cân nhắc.

Nàng cứ có cảm giác có chuyện gì đó nàng không biết.

...!
Hoàng cung, trong Tường Thiên cung.

Trong phòng, một nam tử đứng bên cạnh bàn, hắn nhíu mày, di động chiếc bút trong tay tựa như đang vẽ cái gì, trên mặt đất khắp nơi đều là giấy, quan trọng nhất là trên mỗi tờ giấy đều vẽ một người.

Đó là một cô gái, dung nhan thanh tú nhưng bên má trái có một cái bớt, phá hư cả mỹ cảm.


Một thái giám đứng bên cạnh nhìn nam tử bên bàn, vẻ mặt gấp gáp, Tứ vương gia đã vẽ suốt một buổi tối rồi.

Hôm qua sau khi từ Tướng phủ trở về liền đóng cửa không ra khỏi phòng, ngay cả chuyện điều tra thích khách Hoàng thương giao cũng không để ý.

Cô gái trong bức tranh, hắn đã từng thấy, không phải là Tam tiểu thư Vân gia sao? Ban đầu Tứ vương gia tự mình cầu xin Hoàng thượng cho từ hôn nhưng bây giờ sao lại vẽ nàng.

Chẳng lẽ là mê muội nàng sao, càng nghĩ thái giám càng sợ.

"Vương gia, ngài nghỉ ngơi thôi." Thái giám lấy hết dũng khí nói.

Bút trong tay Mộ Thanh Viễn nhất thời dừng lại, nhìn bức tranh trên bàn, một cô gái thanh lệ trên giấy, còn thiếu một chấm đỏ bên má trái thôi, nhưng một đêm này hắn hồi tưởng lại dung mạo của nàng, hắn lại cảm thấy cái bớt đó cũng không xấu xí, ngược lại càng thêm xinh đẹp khiến hắn động lòng.

Cả buổi tối nay hắn giống như vướng vào ma chướng của nàng, trong đầu đều là hình bóng nàng, nhìn nàng trong bức họa hắn cũng thấy động lòng, nghĩ tới những thứ này, khóe miệng hắn cong lên.

Bên cạnh, thái giám thấy Mộ Thanh Viễn tự nhiên cười cười, hắn càng thêm sợ hãi, hắn quỳ phịch xuống đất nói: "Vương gia, ngài mau dừng tay đi, cứ tiếp tục như vậy nữa, thân thể ngài sẽ không chịu nổi."
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, trêи mặt Mộ Thanh Viễn thoáng qua tia không vui, nói: "Cẩu nô tài, cút ra ngoài."
Thái giám co rúm lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Viễn, buồn bã nói: "Vương gia, nô tài biết hiện tại mình lớn mật, nhưng Hoàng thượng muốn ngài điều tra vụ ám sát, ngài còn chưa làm đâu, bên kia nếu trách tội, sợ là..."
"Biết, ngươi ra ngoài đi." Mộ Thanh Viễn trầm giọng nói.

Vừa nghe Mộ Thanh Viễn không trách tội, thái giám thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn cô gái trong tranh, bộ dáng như vậy còn có thể mê hoặc Tứ vương gia, người thông minh cơ trí như vậy thật yêu nhân.


An Khang cung.

Cao Thái hậu ung dung nằm trên giường êm, Hoàng hậu ngồi bên cạnh, trong tay cầm một bức họa, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện tia lãnh ý, tay vô thức run rẩy.

Liếc nhìn Hoàng hậu, Cao Thái hậu lạnh mặt nói: "Ngươi làm mẹ kiểu gì, ngay cả chút chuyện nhỏ này của con trai mình cũng không phát hiện, bây giờ ở đây tức giận, hừ."
Nghe thế, Cao Nguyệt Ly luống cuống, nàng cúi đầu nói: "Là nô tỳ sai sót, xin mẫu hậu thứ tội."
"Thứ tội? Ta có thể làm gì ngươi, ngươi là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, có điều vị Hoàng hậu này làm cũng thật uất ức, hậu cung ngươi không quản được, ai gia có thể giúp ngươi, Hoàng thượng ngươi cũng không hầu hạ được, ngươi nói xem tháng này Hoàng thượng ở cung của ngươi được mấy ngày, hiện tại, nhi tử cũng quản giáo không xong, ai gia thật hối hận ban đầu cho ngươi vào cung làm Hoàng hậu." Ánh mắt Cao Thái hậu lạnh lùng nhìn Cao Nguyệt Ly, trong mắt tràn đầy lãnh khốc, lời nói càng thêm vô tình.

Nghe những lời này, vẻ mặt Cao Nguyệt Ly cũng không vui, nàng phản bác: "Bác, ban đầu là ngài nói ta phải diễn cô gái dịu dàng hiền thục, ngài nói Hoàng thượng thích những cô gái như vậy, làm thế có thể được Hoàng thượng thích nhưng ánh mắt hắn khi nào thì liếc qua ta.

Trong mắt hắn rõ ràng chỉ có nữ nhân kia, hừ, ta có gì không bằng nữ nhân kia, hắn lại không muốn liếc ta lấy một cái, ngay cả Nhu phi cũng được yêu thích hơn, rốt cuộc ta làm sai cái gì?" Nói tới đây, trong lòng nàng tràn đầy tức giận, hình tượng cao quý hoàn toàn sụp đổ.

Cao Thái hậu lạnh lùng nhìn Cao Nguyệt Ly, không vui nói: "Kêu ngươi diễn dịu dàng hiền thục là bởi vì nếu ngươi không làm như thế, chỉ sợ ngươi có vào cung, Hoàng thượng cũng sẽ không để ý tới ngươi.

Cũng may, ngươi còn có một nhi tử, chờ hắn kế thừa giang sơn này, ngươi chính là Thái hậu Đông Việt quốc, đến lúc đó Nhu phi còn không phải mặc cho ngươi chà đạp."
Bị Cáo Thái hậu nói vậy, sắc mặt Cao Nguyệt Ly cũng tốt lên, nàng nhìn bức họa trong tay, nhìn gương mặt khiến người ta căm hận này, trầm giọng nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì? Nếu ban đầu không từ hôn, Viễn Nhi cưới nàng, ta sẽ không nói gì, nhưng bây giờ nàng là thê tử chưa cưới của Lục vương gia, tuyệt đối không thể để Viễn Nhi tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị Hoàng trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua).

"Hiện tại biết rồi thì sớm giải quyết cho tốt." Cao Thái hậu liếc nàng một cái, sau đó nhìn về phía trước, lạnh giọng nói: "Ai gia ngược lại muốn nhìn một chút Vân Yên này có phải có ba đầu sáu tay hay không, có thể thoát khỏi tay ai gia.

Dám mơ ước tôn tử của ai gia, nàng nên biết sẽ có kết quả gì."
Nghe vậy, Cao Nguyệt Ly buông lỏng, nàng rất rõ thủ đoạn của Thái hậu, hôm nay Thái hậu đã nói vậy thì chuyện gì cũng đơn giản rồi, Vân Yên, nàng nhất định không thoát khỏi, giống như mẹ nàng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK