Nghe thế, con ngươi Mộ Thanh Viễn đột nhiên co rụt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bạch y công tử trước mặt, hắn vẫn như thế, không giận tự uy, không hỗ là đương gia Linh Lung Các, có điều hình như hắn đã quên, dân không được áp quan, hắn đúng là can đảm, hảo khí phách.
Nhưng mà hiện tại cũng không thể trở mặt với hắn, có kiên nhẫn hắn sẽ nghe, Mộ Thanh Viễn cười nói: "Thật ra thì có chút hiểu lầm, vừa rồi mấy vị đại nhân nói chuyện có chút không xuôi tai nhưng ý vẫn là lo nghĩ cho nạn dân thiên tai."
Thật sao? Vân Yên lạnh lùng liếc hắn, ngay sau đó ánh mắt chuyển qua Thu Diên và Hạ Ca, vẻ mặt hai người đều uất ức, mặc dù vừa rồi nàng không nghe được bọn họ nói gì cũng có thể từ sắc mặt mà đoán ra được.
Hạ Ca và Thu Diên vẫn luôn thay nàng giải quyết công chuyện của Linh Lung Các, năng lực của các nàng hẳn không thể nghi ngờ!
"Hiểu lầm? Bản công tử vừa mới nghe rất rõ ràng, có một vị đại nhân còn nói muốn vào Linh Lung Các lục soát bạc, bản công tử thật muốn nhìn xem hôm nay người nào dám bước vào Linh Lung Các một bước." Ánh mắt Vân Yên lần nữa rơi vào Mộ Thanh Viễn, giọng điệu không chút nhượng bộ.
Thấy Thất công tử không hề nể mặt mình như thế, sắc mặt Mộ Thanh Viễn cũng có chút không nén được giận, hôm nay hắn gấp gáp đến đây đòi tiền cũng vì nạn dân đến kinh thành đã quá nhiều, quốc khố trống rỗng, phụ hoàng tức giận, nếu như hắn không giải quyết xong chuyện này sợ là phụ hoàng sẽ trách tội hắn, Hơn nữa, hắn thật sự muốn mượn thế lực của Linh Lung Các thắng một ván, dù sao phụ hoàng vẫn chậm chạp chưa chịu lập hắn làm thái tử khiến trong lòng hắn có chút nóng nảy.
"Thất công tử nói đùa, vừa rồi vị đại nhân kia chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng thôi, trong lòng hắn không có ý đó." Mộ Thanh Viễn tiếp tục làm người hòa giải.
Thế nhưng vào mắt Vân Yên lại là châm chọc, bọn họ cũng đã bức đến tận cửa rồi mà còn nói không có ý đó, thật là buồn cười!
"Bản công tử vẫn là câu nói kia, có một vị đại nhân nói đã hạ thánh chỉ, vậy kính xin Tứ vương gia đưa thánh chỉ ra cho bản công tử nhìn một chút, thế nào?" Vân Yên cũng không có ý nhượng bộ, lúc này mà yếu thế nhất định sẽ bị Mộ Thanh Viễn lấy làm vũ khí để sử dụng, đến lúc đó Linh Lung Các sẽ nguy hiểm.
Lời này vừa nói ra, mấy quan viên vốn đang ngạo mạn kia cũng ngậm miệng không nói được lời nào.
Khóe miệng Vân Yên nhếch lên, nói: "Thế nào? Không thể lấy thánh chỉ ra sao? Chẳng lẽ các ngươi lừa gạt bản công tử?"
Mộ Thanh Viễn hơi cau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, nói: "Linh Lung Các là đệ nhất thương hộ của Đông Việt quốc, trong thời khắc gian nguy sao có thể chỉ lo cho bản thân? Trước mắt tình hình nạn dân nghiêm trọng, vì bách tính góp tiền góp sức cũng là điều đương nhiên.
Chẳng lẽ Thất công tử không muốn tạo phúc cho dân chúng sao?"
Nói thật dễ nghe, Vân Yên khịt mũi coi thường: "Nhìn dáng vẻ này chắc là không có thánh chỉ rồi? Vậy tại hạ xin hỏi Tứ vương gia, tại sao ngươi mang những người này tới Linh Lung Các giễu võ giương oai? Chỉ vì ngươi cảm thấy bản công tử sẽ tạo phúc cho dân sao? Đừng quên, người nên tạo phúc cho dân chúng không phải chỉ có bản công tử mà còn có triều đình các ngươi!" Nói tới đây, sắc mặt nàng cũng trầm xuống, trong mắt thoáng qua lãnh ý.
Bên cạnh, Hạ Ca và Thu Diên đều vui sướng, công tử không ở đây họ căn bản không dám nói thế, nhưng chỉ cần là công tử nói, họ sẽ ủng hộ vô điều kiện, bởi vì các nàng tin tưởng công tử!
Mộ Thanh Viễn nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, Tần Hữu Hà bên cạnh lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ Linh Lung Các các ngươi muốn tạo phản hay sao?"
Tạo phản? Nghe vậy, ánh mắt Vân Yên đột nhiên chuyển qua Tần Hữu Hà, hắn dám nói nàng tạo phản? Khóe miệng Vân Yên giương lên, nhìn sang Mộ Thanh Viễn, cười lạnh nói: "Vị đại nhân này đại biểu cho Vương gia sao? Xem ra tại hạ quả thực là không hiểu chính sách của Đông Việt quốc, không muốn quyên lương đã bị nói là tạo phản, Xin hỏi, rốt cuộc cái gì là mưu phản?"
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn liếc Tần Hữu Hà một cái, cảm nhận được ánh mắt Mộ Thanh Viễn, Tần Hữu Hà vội vàng cúi đầu, vừa rồi là hắn nhất thời nhanh miệng thôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra để công tử gầy gò này bắt được sai sót trong lời nói thôi, nhưng nói đến Thất công tử này, người hơi có kiến thức sẽ biết được sự tích của hắn.
Mười mấy tuổi đã buôn bán, thủ đoạn cao vô cùng, mở rộng Linh Lung Các đến tất cả các nước, có thể nói là thiếu niên thiên tài hiếm thấy trên thương trường.
"Xin Thất công tử tha lỗi, Tần đại nhân nói chuyện hơi nóng nảy một chút, nhưng triều đình cũng chỉ hi vọng trong tình hình nguy nan trước mắt, Linh Lung Các có thể quyên ra trăm bao lương thực làm gương thôi." Mộ Thanh Viễn nhìn nam tử trước mặt, khiêm tốn lễ độ nói.
Vân Yên khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn bốn phía, quả thật là người đói khắp nơi, nhưng...!Ánh mắt nàng lần nữa nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, cười lạnh nói: "Làm gương? Tại sao Linh Lung Các phải có nghĩa vụ quyên trăm bao lương làm gương? Triều đình không có tiền, nhờ chúng ta giúp đỡ cũng nên có thái độ tốt một chút, bị người khác bức bách như vậy, ai sẽ cảm thấy vui được? Nếu ta không thấy vui, hậu quả, sợ rằng một đồng tiền triều đình các ngươi đừng mơ tưởng lấy được từ tay ta."
"Ngươi..." Mấy quan viên bên cạnh nhìn chằm chằm Vân Yên, không nói được lời nào.
Nhìn nam tử trước mắt không có chút ý tứ nhượng bộ nào, sắc mặt Mộ Thanh Viễn cũng lạnh xuống, hai phe không ngừng giằng co.
Một quan viên nhỏ giọng nói với Mộ Thanh Viễn: "Vương gia, sợ là lần này chúng ta gặp phải đinh rồi, đã mềm không được chúng ta dùng cứng đi, thế nào?"
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn không khỏi quan sát bạch y công tử trước mắt lại lần nữa, một thân bạch y giống như thần tiên mắc đọa, toàn thân tản ra khí chất nghiêm nghị làm người ta không thể lơ là, nếu thật sự động thủ sợ rằng dân chúng sẽ rối rít bàn luận.
Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy, hắn lại không cam tâm.
Hai phe thế lực giằng co trước cửa Linh Lung Các, Thu Diên kéo cánh tay Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Công tử, làm thế nào?"
"Đợi..." Vân Yên khẽ mở miệng, lạnh nhạt nói.
Trước mắt Mộ Thanh Viễn không có hành động, nàng chỉ có thể đợi, dù sao dân không áp quan, bây giờ nàng đang ở thế bị động, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Đúng lúc này, một thanh âm lười biếng đột nhiên truyền đến: "Tứ ca, bổn vương còn đang thắc mắc sao sáng sớm không thấy ngươi vào cung, thì ra là đến đây a? Linh Lung Các này có gì thú vị? Ơ, đây không phải là Tần đại nhân, Tề đại nhân sao? Các ngươi mang nhiều người như vậy tới đây làm gì? Nghe nói ở thành đông nạn dân huyên náo lợi hại, có phải các ngươi đến nhầm chỗ rồi không."
Nghe thanh âm này, Vân Yên biến sắc, đột nhiên nhìn về hướng phát ra thanh âm, giờ phút này, một nam tử áo đỏ ôm một cô gái áo tím đi về hướng bên này, nhớ tới ngày đó trong cung, hắn như vậy, trong lòng nàng không khỏi trầm xuống, hắn tới đây làm gì? Hơn nữa còn mang theo một nữ nhân!.
Danh Sách Chương: