Trương Vỹ thầm cho sếp mình 1000 like, đúng là ông chủ của anh, tác phong luôn nhanh hơn người khác a. Ngày đầu tiên quen nhau liền đưa về nhà rồi
Diệp Tử Yên cảm thấy bình thường, dù sao cô cũng muốn ở gần anh, bọn họ đã bỏ lỡ nhau 5 năm rồi
Sở Viêm vẫn không tin được, hỏi cô:” Tại sao em lại muốn tỏ tình anh a?”
Diệp Tử Yên phì cười:” Bỗng nhiên cảm thấy yêu anh không chịu được, nên phải bắt anh về thôi”
Sở Viêm cười, nhéo má cô:” Vậy sao. thế thì anh cam tâm tình nguyện đứng im cho em bắt”
Trương Vỹ ngồi phía trước nghe hết những lời sến sẩm của sếp mình. Một mặt hắc tuyến, họ có biết vẫn còn một người ở đây không a. Ông chủ anh nhất định phải tăng lương cho tôi. Trước đây anh không gần nữ sắc, công ty chúng ta không khác gì miếu hòa thượng. Tôi còn chưa tìm được bạn gái a
Trương Vỹ nghe hết những âm thanh dịu dàng từ phía sau truyền tới, anh ngày mai nhất định sẽ mang hết xe của sếp đi lắp vách ngăn. Tốt nhất là cách âm luôn a.
Đến nơi, Sở Viêm và Diệp Tử Yên vào nhà, suốt cả đoạn đường anh không buông tay cô ra. Sở Viêm hỏi cô:” Mai em muốn làm gì?”
Cô đáp:” Em muốn đi thăm trường cao trung một chút”
“Anh đi với em”
“được”. Diệp Tử Yên nhìn qua sofa hỏi anh:” Hôm nay anh lại ngủ sofa sao?”
Sở Viêm sát lại gần cô nói một cách mập mờ:” Nếu em không ngại chúng ta có thể ngủ chung”
“Lưu manh” Diệp Tử Yên mắng anh xong liền chạy mất
Sở Viêm nhìn bàn tay trống không của mình mỉm cười: mới vậy đã dọa chạy rồi sao. Đúng là đáng yêu
Hôm sau, Trương Vỹ lại xuất hiện đưa bữa sáng cho anh và cô:” Sếp, không biết phu nhân muốn ăn gì nên tôi mua giống anh luôn”
Sở Viêm nhướng mày nhìn anh: phu nhân, đúng là nắm bắt rất nhanh nha:” Cảm ơn cậu, hôm nay tôi đến cao trung đế đô, cho cậu nghỉ ngơi buổi sáng, chiều quay lại làm việc”. Nói rồi anh đóng cửa
Trương Vỹ đứng ngơ trước cửa nhà anh. Ông trời ơi, ông chủ anh đổi tính rồi sao? Suốt bao lâu không có kì nghỉ như vậy a. Là vì câu phu nhân lúc nãy đúng không. ngày tháng sau này anh nhất định phải ôm đùi phu nhân a.
…
Sở Viêm và cô tay trong tay bước vào lại ngồi trường cao trung đầy kỉ niệm, Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao thoải mái cũng rất đẹp trai a
Sở Viêm dắt cô đến sân bóng rổ, hôm nay cũng có một lớp đang học thể dục. Sở Viêm đến mượn một quả bóng, nhìn cô:” Lần này em chỉ được nhìn anh thôi”
Nói rồi anh xoay người bắt đầu chơi bóng. Động tác vẫn điêu luyện và đẹp mắt như vậy. Anh ném bóng vào rổ khiến nữ sinh xung quanh hét chói tai
“ Anh chàng nào đẹp trai vậy a? Không được rồi tớ chết mất”
“ Đẹp trai quá rồi a. Anh trai này là của mị, không ai được giành”
“Còn đẹp hơn nam thần trường mình a, là giáo viên mới sao?”
Diệp Tử Yên nhìn khung cảnh náo nhiệt, mọi thứ đều giống như năm đó. Sở Viêm vẫn chơi bóng giỏi như vậy, lớp cô năm đó thua thảm nhất là bóng rổ a
Đang hoài niệm thì nghe được lời nói của mấy cô nhóc, Diệp Tử Yên bước đến:” Mấy đứa lớp 12 sao?”
“Vâng ạ”
Cuối cấp rồi ít bài tập lắm sao? Diệp Tử Yên nghĩ mình nên tuyên bố chủ quyền một chút:” 12 rồi, nên chăm chỉ học tập một chút để đậu đại học mơ ước. Còn anh chàng đang chơi bóng rổ đằng kia là bạn trai của chị”
Diệp Tử Yên nói xong liền đi đến góc cây gần đó đợi anh chơi xong. Nữ sinh vừa mới mơ mộng liền bị cô dập tắt:” Đúng là nam thần luôn có một nữ thần bên cạnh a. Chị gái lúc nãy cũng thật xinh đẹp”
“ Đúng vậy a. Nam thần chỉ có thể ngắm thôi a”. Một cô gái cảm thán.