Tên côn đồ sau khi xuống xe liền cung kính nói với Trịnh Xá:
- Đại ca, lão "con cua" là thương nhân buôn bán vũ khí nóng nổi danh nhất trong khu này. Ở chỗ này không ai dám trêu vào hắn, thậm chí là đám Black Jack quản lý toàn bộ thị trấn này cũng không dám trêu vào hắn. Đương nhiên, hắn là người thường nên khẳng định là vô pháp so sánh với đại ca. Đến đây đi, đại ca, hắn đang ở gần kho hàng khu A.
Ba người Trịnh Xá cứ như thế theo tên côn đồ không ngừng xuyên qua đường ngang ngõ tắt, mà Chiêm Lam rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện với Trịnh Xá, nàng thì thào nói:
-........ Lúc đó ở trên xe bus, Trương Kiệt đã liếc mắt nhìn ta, sau đó ta liền tự mình đi theo hắn, tuy rằng thân thể cử động nhưng ý thức lại lâm vào mơ hồ. Không biết vì sao, lúc đó liền cảm thấy ngươi là quái vật lớn nhất trong phim kịnh dị lần này, chỉ cần giết chết ngươi thì bộ phim kịnh dị này có thể giải quyết hoàn mỹ. Hơn nữa lúc đó tuy rằng trong lòng có chút không nỡ thế nhưng hành động lại phảng phất coi ngươi như giống như quái vật vậy, hận không thể tự tay giết chết ngươi mới tốt.......
Trịnh Xá cất tiếng thở dài nói:
- Quả nhiên là giống với suy đoán của ta, các ngươi đại khái là đã bị Trương Kiệt thôi miên...... Ta nhớ rõ tại nơi du lịch ở Hawaii lần trước, ngươi cũng từng bị hắn thôi miên, tuy rằng ý thức coi như thanh tỉnh thế nhưng thân thể lại không tự chủ được đi ra ngoài khơi. Hiện tại gần như đã có thể khẳng định: người muốn giết chết ngươi lúc đó quả nhiên là Trương Kiệt!
Chiêm Lam lại là vành mắt hơi đỏ lên nói:
- Thế nhưng hắn vì sao phải làm như vậy chứ? Mọi người không phải muốn làm đồng bọn cùng kề vai chiến đấu sao? Hơn nữa ngươi đã hơn mấy lần cứu sống hắn, hắn cũng đa từng cứu chúng ta. Còn nữa, trong bộ phim kinh dị The Mummy đó, hắn vì sao không công kích người của Ấn Châu đội? Nếu không thế, Zero khẳng định là sẽ không chết rồi......
Trịnh Xá hung hăng nghiến răng nói:
- Dẫn đạo giả........ Hắn nói hắn là cái gì gọi là Dẫn đạo giả, ta không biết Dẫn đạo giả rốt cuộc là cái gì, thế nhưng ta chỉ biết ta nhất định phải cho hắn ăn đòn! Vô luận hắn có nỗi khổ tâm gì, chỉ cần có thể tin tưởng nói cho ta biết, ta nghĩ tất cả mọi người sẽ tha thứ cho hắn. Thế nhưng đây lại là toan tính cái gì? Cứ như thế làm cho giữa các thành viên trong đội tự tàn sát lẫn nhau, lẽ nào hắn thật sự không quan tâm trong chúng ta sẽ có người phải chết? Đáng ghét!
Vương Hiệp chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh mà nghe, tân nhân như hắn không có tư cách nói xen vào. Cho nên đợi đến khi hai người nói chuyện xong, rốt cục hắn mới mở miệng nói:
- Trịnh Xá, nếu như ngươi định đi tấn công tòa nhà đài truyền hình đó, ta cảm thấy chúng ta còn thiếu vài thứ, ngoại trừ vũ khí ra thì.......
Trịnh Xá lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Còn thiếu cái gì?
- Xe vận chuyển tiền mặt...... Lúc trước ta đã chứng kiến uy lực của một tiễn đó, không ngờ xỏ xuyên qua hơn phân nửa chiếc xe ta-xi phía trước đó, uy lực này đã xấp xỉ với súng ngắm. Ta cảm thấy xe chống đạn bình thường căn bản không đủ để ngăn cản uy lực của một tiễn này. Nếu như muốn an toàn tiến công nơi đó, ắt phải từ nơi trống trải mà xông vào trong tòa nhà đài truyền hình, đoạn đường này chí ít có khoảng một nghìn thước, chỉ có thể ngang nhiên chịu đòn mà không thể hoàn thủ. Dựa theo tốc độ và lực đạo đó, cho dù là ngươi căn bản cũng không có khả năng đột nhập vào trong tòa nhà. Cho nên chúng ta nhất thiết phải dùng một chiếc xe vận chuyển tiền mặt mới được!
Vương Hiệp khẳng định nói.
Trịnh Xá khẽ xoa huyệt thái dương, hắn biết Vương Hiệp nói không sai, uy lực cung tiễn của Trương Hằng, khi bắn bình thường đã tương đương với súng ngắm bình thường, nếu là hắn sử dụng "Phong chi tiễn" mặc dù nội trong mười phút sau khi sử dụng sẽ vô lực công kích tiếp, thế nhưng uy lực của một tiễn đó rất có khả năng gần bằng uy lực của súng ngắm ion Gauss. Uy lực đó tuyệt đối không phải nhục thể có khả năng chống đỡ được, cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại, cũng tuyệt đối là: chạm phải là thương, đánh trúng là chết. Trước kia Zero nhiều lần đã phô bày sự khủng bố và uy lực này, Trịnh Xá thật sự không muốn liều mạng đi mạo hiểm như vậy.
- Nếu như thực sự là vừa đánh bại Trương Kiệt liền có thể lập tức qua cửa ải này, như vậy đi cướp lấy một chiếc xe vận chuyển tiền mặt cũng không sao cả. Thế nhưng chỉ sợ tử thần lại một lần nữa quấy rối, làm cho chúng ta rơi vào tình cảnh vừa bị cảnh sát vây công, vừa bị bọn Trương Kiệt đằng sau công kích. Nếu như thực sự tới loại tình trạng này, vậy ta nghĩ chúng ta nhất định phải chết!
Trịnh Xá thì thào nói.
Một lát sau, Trịnh Xá đột nhiên hỏi Chiêm Lam:
- Bọn họ ở đâu? Bây giờ còn có thể cảm giác được bọn họ không?
Chiêm Lam lắc đầu nói:
- Không được, chỉ có thể cảm giác được cách tòa nhà đài truyền hình hơn năm nghìn thước, sâu thêm vào về phía trong thì hoàn toàn vô pháp cảm giác được. Phảng phất như nơi đó có vật gì che chắn tầm mắt của ta vậy. Còn nhớ rõ người có tinh thần lực khống chế kia của Ấn Châu đội không? Cô ta hồi đó có lẽ cũng gặp tình huống như ta bây giờ!
Trịnh Xá hung hăng nghiến răng nói:
- Được, mẹ kiếp, cái gì cũng không quan tâm nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi cướp đoạt xe vận chuyển tiền mặt! Sau đó Vương Hiệp sẽ theo ta cùng đi công kích tòa nhà đài truyền hình. Ta cũng không tin còn có thể nhịn tiểu mà chết được!
Lúc này, tên côn đồ kia lại quay đầu lại lần nữa, hắn cung kính nói:
- Đại ca, trong kho hàng bên kia chính là căn cứ của lão"Con cua", có thể bị lục soát thân thể một chút, đây là quy củ cũ của bọn họ, đại ca nhịn một chút đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trịnh Xá gật đầu, hắn đưa mắt nhìn theo phía tên côn đồ vừa chỉ, quả nhiên ở chỗ rìa đường có một kho hàng cũ nát to lớn. Bên ngoài kho hàng còn có vài người da đen đang ngồi xổm ở nơi đó nói nói cười cười. Nhìn bộ dạng bọn họ rất nhàn nhã thong dong, thật sự là không giống như người bảo vệ một kho hàng súng đạn, mà trái lại giống như đám côn đồ tự do tự tại vậy.
Đợi đến khi bước tới bên cạnh kho hàng đó, vài người này tức thì đứng lên, trong mắt của bọn họ ẩn chứa một tia băng lãnh, từ trên khí thế mà nhìn xác thực có chút bất đồng đối với đám côn đồ, chí ít trên người đám côn đồ cũng không có loại cảm giác băng lãnh lăng lệ như thế này. Một tên cầm đầu trong đám người đó lạnh lùng lên tiếng:
- Johan, đây chính là lão đại mà ngươi nói đến sao? Mẹ kiếp, ngươi dám chơi chúng ta à?
Tên côn đồ lập tức đỏ bừng mặt lên, hắn còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Xá hung hăng đấm một quyền lên cửa chính của kho hàng, "rầm" một tiếng, không ngờ làm cho cửa chính kho hàng lõm vào hơn mười ly, còn rõ ràng một dấu nắm tay in lại.
Lúc này trong lòng Trịnh Xá hoàn toàn không có tâm tư dây dưa cùng đám nhân vật trong phim này, hắn nói thẳng:
- Mẹ kiếp! Đừng nhiều lời vô ích như vậy. Ta là tới mua hàng, các ngươi là người bán hàng, đừng coi ta như đám tiểu lưu manh mà ra oai phủ đầu. Bảo lão đại của các ngươi xuất đầu, bằng không ta sẽ cho các ngươi đi gặp thượng đế!
Sắc mặt mấy người này đều có chút khó coi, bởi vì Trịnh Xá không chỉ đấm lõm cửa chính, mà tay hắn còn là bốc lên một cỗ hỏa diễm, không ngờ đốt thủng vết lõm kia. Uy lực khủng bố này nhất thời làm cho mấy người vô thức nuốt nước miếng. Có thể đối với người thường mà nói, bọn họ dám đánh dám giết, có chết người cũng sẽ không nhíu mày một cái. Thế nhưng khi đối mặt với lực lượng mà con người vô pháp tưởng tượng, những người này nhất thời đều sẽ sợ hãi, bọn họ cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn gì cùng người trước mặt này. Nếu không một quyền này sẽ thực sự đủ làm cho bọn họ đi gặp thượng đế.
Một gã trong đó lập tức nói:
- Ngươi chờ một chút, lão đại chúng ta ở bên trong chờ ngươi đã lâu."
Trịnh Xá thu hồi nắm tay, hắn yên lặng đứng ở ngay cửa vào kho hàng, mà tên côn đồ trái lại giống như được cái gì vinh quang lắm, không ngờ ra vẻ đắc ý nhìn về phía mấy người kia. Mà mấy người kia thì toàn bộ đều cụp đầu xuống, bọn họ căn bản không dám liếc nhìn về phía Trịnh Xá nhiều.
Ai cũng đều không chú ý tới, xung quanh cái lỗ mà Trịnh Xá thiêu đốt, vài giọt thép nóng chảy từ chỗ lỗ thủng rơi xuống dưới, vừa vặn rơi trúng tờ giấy nhãn hiệu. Mà đốm lửa bùng lên trên tờ giấy này lại bị một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay đi, nương theo cơn gió nó rơi xuống một góc của kho hàng. Chỗ đó là đống hòm gỗ được che phủ bằng một ít vải bạt. Mà tờ giấy lập lòe đốm lửa kia cứ như thế rơi xuống đống vải bạt. Chậm rãi, chậm rãi....
Chờ không bao lâu, Trịnh Xá liền trông thấy một gã da trắng ục ịch chầm chậm bước ra, mồm ngậm một điếu xì gà. Vốn hắn còn đang thờ ơ nghe thủ hạ không ngừng báo cáo, khi hắn nghe được mấy câu cuối cùng thì sắc mặt tức thì chợt biến. Đặc biệt là khi hắn đi tới cửa chính kho hàng, trông thấy một lỗ thủng rõ ràng trên cửa chính đó, sắc mặt gã ục ịch này đột biến, hắn lập tức vui tươi hớn hở cười nói:
- Vị bằng hữu này tới rồi à, ta chính là đã ở chỗ này chờ các ngươi cả buổi sáng rồi, à không, sắp hơn bốn giờ chiều rồi.... các vị chuẩn bị lập tức đi vào xem vũ khí chứ?
Trịnh Xá cũng không nhiều lời, hắn nói thẳng:
- Ngươi bán vũ khí cho chúng ta, chúng ta trực tiếp trả bằng vàng, về phần chuyện khác ngươi không cần biết gì cả. Sau đó chúng ta cũng sẽ không trở lại phiền phức ngươi...... về giá cả thì ta sẽ chi cho ngươi gấp năm lần bình thường!
Gã lùn mập không chút nào chần chờ, lập tức hướng về thủ hạ của hắn khẽ gật đầu. Một tên da đen trong đó lập tức xuất ra một chuỗi dài chìa khóa, tiếp theo liền không ngừng mở khóa cửa chính kho hàng. Sau khi mở bảy tám cái khóa, cửa chính kho hàng này rốt cục đã được mở ra hoàn toàn. Mà gã ục ịch đã dẫn đầu từ cửa chính đi vào trong.
- Các vị, nhìn khẩu AK47 này thế nào? Giá cả rẻ, uy lực cực lớn, hơn nữa còn tặng kèm 100 viên đạn.
Kéo ra tấm vải bạt, phía dưới chính là các loại vũ khí được bôi dầu mỡ bảo dưỡng, còn có từng hòm từng hòm đạn bày la liệt, tổng sản lượng đạn ở đây cũng đủ đem cả kho hàng nổ tung lên trời. Mà gã lùn mập cũng cẩn thận, trước khi bước vào trong kho hàng, hắn đã vứt bỏ điếu xì gà ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy vũ khí, hắn lập tức hưng phấn cầm lên một khẩu AK47 mà giới thiệu. Đáng tiếc trong ba người thì Trịnh Xá đã có vũ khí cho bản thân rồi, mà Chiêm Lam lại không quen dùng những vũ khí này. Chỉ có Vương Hiệp là đi tới chọn lựa vũ khí, đáng tiếc hắn chính là chuyên gia đối với vũ khí, những vũ khí lại là này không lọt vào mắt hắn.
- Nếu như là đột kích, có thể lựa chọn súng tiểu liên mini mà thành viên Delta Force đều thích sử dụng, một ít lựu đạn phối hợp là được......
- Mặt khác còn có thể dùng một khẩu súng trường nửa súng ngắm, tầm bắn trong vòng 300 yard (1 yard=914m), ta cũng coi như một tay súng bắn tỉa hợp cách.....Còn nữa ta đã xem một chút, bom đạn của hắn ở đây xem như đầy đủ cả, chỉ đáng tiếc không có địa lôi. Nếu như ngươi cần, ta có thể đem những quả tạc đạn này cải biến thành loại cạm bẫy kiểu tiếp xúc, nhưng mà đại khái phải đến ngày mai mới có thể cải tạo xong được.
Vương Hiệp vừa tìm kiếm vũ khí cho bản thân, vừa nói cho Trịnh Xá cách nhìn nhận của hắn, mà Trịnh Xá cũng tỉ mỉ nghe những lời của hắn. Đột nhiên, Trịnh Xá trong lúc vô ý trông thấy hai chữ "bạo phá" viết trên cái hòm vũ khí đó, trong lòng hắn chợt động, vội vàng lại nhìn về phía cái hòm khác bên cạnh chiếc hòm "bạo phá", mà thật xảo hợp chính là: trên cái hòm đó lại viết hai chữ "kho hàng".....
- Bạo phá...... Kho hàng! Khốn thật!!
Trịnh Xá bất chấp tất cả, ôm Chiêm Lam điên cuồng chạy ra ngoài kho hàng.......
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn theo Trịnh Xá đang chạy về hướng cửa kho hàng, bọn họ trong lúc nhất thời đều chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ có Vương Hiệp đột nhiên phảng phất nhớ tới cái gì đó, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt. Thế nhưng hắn còn chưa kịp buông súng trong tay xuống, đột nhiên từ hòm đạn dược ở góc nào đó vang lên tiếng nổ "bụp bụp bụp" thật nhỏ. Sau đó tiếng nổ này càng ngày càng vang dội, cho đến lóe lên một cái, cả cái cái hòm đó nổ tung lên trời. Đạn văng loạn xạ phảng phất như là súng máy. Trong tiếng nổ đó, mấy gã da đen đứng kế gần đó lập tức bị tử đạn bắn thành tổ ong. Tiếp theo gã ục ịch và cái tên côn đồ kia cũng bị đạn lạc bắn chết. Chỉ có Vương Hiệp đứng cách đó khá xa, nhưng còn chưa kịp chạy ra được mấy bước, thì đã bị hỏa quang nuốt chửng......
Trịnh Xá gắt gao nghiến răng, khi hắn vừa mới chạy thì đã tiến nhập vào trạng thái mở cơ nhân tỏa. Trong lúc chạy, cơ nhục hai chân nhất thời liền phồng lên, cả người điên cuồng gào thét vọt mạnh về phía cửa chính kho hàng. Cơ hồ là trong nháy mắt, khoảng cách giữa hắn và cửa chính kho hàng đã càng ngày càng gần, thế nhưng đồng dạng, sóng xung kích cũng mạnh mẽ ập tới, còn có những mảnh đạn lạc tùy ý văng đến. Trong cự ly mười bước ngắn ngủi này, sau lưng hắn chí ít đã bị dính gần mười phát đạn, còn may đều chỉ là tử đạn nổ mà thôi, cũng không phải là đạn từ trong súng ống bắn ra. Mà cùng lúc đó, khoảng cách giữa hắn và kho hàng đã chỉ còn có mấy thước nữa.....
- A!
Trịnh Xá dứt khoát nhảy bật lên, hắn vận khinh công nhảy lên cao hơn nửa thước, cả người bay lơ lửng giữa không trung không hề dùng sức chút nào. Mà cơ hồ trong nháy mắt mà thôi, lực xung kích phía sau đã đánh bay Trịnh Xá ra ngoài, thế nhưng bởi vì thân thể hắn đang ở trạng thái khinh công nên thương tổn mà trận sóng xung kích này gây ra cho hắn trên thực tế đã giảm thiểu tới mức thấp nhất, hắn chỉ bị đánh bay ra ngoài thôi. Đương nhiên trong lúc bị trận lực xung kích này đánh trúng, phía sau lưng của hắn bị găm rất nhiều mảnh đạn, toàn bộ lưng nhìn như một mảng huyết nhục bầy nhầy đáng sợ.
Đợi đến khi hai người rơi xuống đất, Chiêm Lam vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Xá. Lúc này miệng hắn đầy máu tươi, sắc mặt trông trắng bệch dọa người, Chiêm Lam vội vàng ôm lấy hắn, ai ngờ Trịnh Xá lại kéo tay nàng chạy nhanh ra bên ngoài. Còn chưa chạy được xa lắm, kho hàng đó rốt cục đã phát nổ mãnh liệt, bên trong không ngừng truyền đến tiếng đạn dược nổ đùng đoàng. Không chỉ như vậy, còn có một số mảnh vỡ kho hàng không ngừng bị nổ văng ra. Vừa rồi trên vị trí hai người vừa đứng cũng bị những mảnh vỡ này oanh tạc. Chiêm Lam trông thấy tình cảnh nơi đó cũng kinh hãi không thôi. Cho đến khi hai người chạy đến chỗ bên đường rất xa, lúc này Trịnh Xá mới lôi kéo Chiêm Lam đi vào trong một hẻm nhỏ.
Vừa đi tiến vào con hẻm, Trịnh Xá lập tức liền nhịn không được quỵ xuống mặt đất, mà Chiêm Lam cũng đã nhìn thấy một mảng vết thương ghê rợn trên lưng hắn. Cô gái này tức thì run rẩy cả hai tay, nàng nghiến răng chậm rãi vạch lớp áo trên lưng Trịnh Xá ra, phía dưới lớp áo, toàn bộ lưng cơ hồ không có một chỗ nào nguyên vẹn. Nhưng mà còn may chính là, cột sống xem ra tựa hồ còn chưa có bị thương tổn gì, nếu không Trịnh Xá đã sớm không có khả năng chạy ra xa như vậy.
Trịnh Xá thở hắt ra một hơi, hắn đưa Prog Knife cho Chiêm Lam nói:
- Không được rung tay, duy trì sự ổn định của nó, sau đó moi hết tất cả mảnh đạn ra...... Yên tâm đi, uy lực của chúng không mạnh bằng uy lực khi bắn ra từ súng đâu. Hơn nữa thân thể của ta cũng kiên cố hơn so với người bình thường nhiều, chúng tối đa chỉ găm bên ngoài cơ nhục thôi chứ không chui sâu vào trong được. Nhanh một chút, sau khi moi toàn bộ mảnh đạn ra mới có thể phun thuốc cầm máu lên.....
Chiêm Lam run rẩy đưa tay tiếp nhận Prog Knife, nước mắt của nàng rốt cục là nhịn không được rơi lã tã. Nhưng mà nàng cũng biết chuyện rất khẩn cấp, cho nên ngay tức khắc cũng không nói nhiều liền cầm chủy thủ chĩa về phía lưng Trịnh Xá. Ai ngờ bởi vì tay nàng còn đang run rẩy, kết quả là Prog Knife cũng bắt đầu khẽ rung lên, cứ như thế vừa mới chạm vào, trên lưng Trịnh Xá lập tức liền bị khoét ra một cái lỗ thủng nhỏ........
Chiêm Lam hít một hơi thật sâu, trong đầu nàng không ngừng nghĩ tới tình cảnh khi Trịnh Xá cứu nàng trong phim Alien, tấm lưng ôn nhu đó, khí tức an toàn đó......... Khi ôm nàng nhảy từ trên lầu xuống trong phim The Grudge, cánh tay cơ nhục nở to của hắn cơ hồ xương cốt nát vụn........ Trong The Mummy, hắn bảo vệ mọi người, hình dáng trầm ổn bình tĩnh như một vị chỉ huy........ Còn có vừa rồi, giữa ánh lửa đó hắn đã lao ra ngoài kho hàng.........
Cứ nghĩ ngợi, hai mắt của Chiêm Lam dần dần trở nên mờ mịt, tay nàng cũng chậm rãi ổn định lại. Tinh thần lực tảo miêu được nàng tập trung trong vòng một thước trước mắt, vị trí của mỗi một mảnh đạn đều được nàng "Nhìn" rõ ràng. Nàng dùng chủy thủ nhẹ nhàng gẩy một cái, một mảnh đạn liền bị khêu ra....... Sau đó là mảnh thứ hai, mảnh thứ ba......... Dần dần, trên mặt đất đã chồng chất một đống lớn mảnh đạn. Cho đến sau khi viên đạn cuối cùng được khêu ra, Trịnh Xá lập tức đưa lọ thuốc phun cầm máu cho Chiêm Lam, nàng vội vàng phun thuốc lên khắp lưng hắn nhiều lần. Cảm giác mát lạnh kích thích trên lưng, rốt cuộc Trịnh Xá cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Quá tuyệt vời, Chiêm Lam, không nghĩ tới ngươi không ngờ còn có tiềm chất làm bác sĩ........ Chiêm Lam?
Trịnh Xá vừa nói chuyện vừa lấy ra băng vải hiệu quả cao từ trong Nạp giới. Đáng tiếc hắn còn chưa kịp cầm băng vải đưa qua thì Chiêm Lam đã ngã lăn xuống mặt đất.
Cả người Chiêm Lam mãnh liệt co rút, nàng phảng phất như đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng. Hình dạng đó thật sự là đã thống khổ tới cực hạn, nước mắt nước mũi không ngừng trào ra, mà bên khóe miệng càng không ngừng rỉ ra máu tươi. Bất quá chỉ hai giây, Chiêm Lam lại bỗng nhiên há to miệng liều mạng hít thở, thế nhưng nhìn bộ phận phổi của nàng rõ ràng không có phồng lên, không khí căn bản không thể tiến vào trong phổi của nàng.
Trịnh Xá vừa nghĩ đã biết xảy ra chuyện gì, không ngờ Chiêm Lam vừa rồi trong lúc trị liệu cho hắn đã đột phá giới hạn cơ nhân tỏa, lần đầu tiên tiến nhập vào trạng thái mở ra cơ nhân tỏa. Mà khi lần đầu tiên tiến nhập loại trạng thái này là nguy hiểm nhất, cái loại thống khổ này căn bản là so với chết còn khó chịu hơn. Trịnh Xá còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hắn gặp phải loại đau đớn này, nếu như không phải bởi vì có Chiêm Lam cấp cứu, nói không chừng lúc đó hắn đã vì hít thở không thông mà chết rồi. Có thể biết được, với tố chất thân thể của Chiêm Lam vẫn còn thấp hơn so với hắn lúc đó, thì khi trải qua loại đau đớn này sẽ phải khó chịu cỡ nào.
Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi, hít sâu một hơi liền ôm lấy Chiêm Lam rồi áp miệng lên môi nàng, đồng thời không ngừng thổi không khí vào trong phổi của nàng. Về phần Chiêm Lam toàn thân thống khổ còn hơn chết, hắn thật sự là không có biện pháp chịu thay cho nàng, cho nên chỉ có thể yên lặng ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận sự co rút thống khổ của nàng....
Ngay lúc này, bộ đàm của Trịnh Xá đột nhiên vang lên, chỉ là hiện tại hai người ai cũng đều không có tinh lực để ý tới cái bộ đàm đó, vô luận là bộ đàm nói cái gì, so ra không quan trọng bằng phải trước tiên bảo trụ tính mạng bản thân đã.......
Ở một đầu khác của thị trấn, Hoàng Lệ Lâm và Chu Văn vừa khóc vừa không ngừng cố gắng liên lạc qua bộ đàm. Hơn nửa ngày sau, Hoàng Lệ Lâm mới bực bội quẳng bộ đàm xuống đất, nàng hung dữ nói:
- Tên lừa đảo, còn nói cái gì liên lạc qua bộ đàm.... thực sự tới lúc sinh tử quan đầu, ai lại còn chiếu cố cho người khác chứ!"
Chu Văn bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía chỗ trống trải ở giữa phòng, sau đó nàng khiếp sợ ôm lấy Hoàng Lệ Lâm nói:
- Thật là khủng khiếp, vừa rồi hình như có một bộ xương khô dạo chơi trong phòng, khi nó phát hiện ta mở mắt ra, liền lập tức nở nụ cười khủng bố, hu hu, thật là khủng khiếp..........
Hoàng Lệ Lâm miễn cưỡng cười cười một chút nói:
- Đâu có khả năng có bộ xương khô nào dạo chơi trong này chứ. Vừa rồi chỉ là một trận gió mà thôi..........
Sau khi nói ra những lời này, Hoàng Lệ Lâm cũng cay đắng không nói thêm được gì nữa. Bởi vì nàng rất quen thuộc với loạt phim Final Destination, nên tất nhiên cũng biết đại biểu của tử thần trong bộ phim này là "Gió". Một trận gió quái lạ khó hiểu, khi trận gió này thổi qua, như vậy chính là là lúc tử thần bắt đầu tập kích.
Hai người nghe theo an bài của Trịnh Xá nên đã trở lại khách sạn đằng sau quán bar. Đáng lẽ vẫn luôn vô sự, hai người đều cẩn thận từng li từng tí, đặc biệt là Hoàng Lệ Lâm đã xem qua loạt phim kinh dị Final Destination, mà Chu Văn lại có một loại dự cảm đặc thù. Trong khoảng thời gian này, hai người cũng cẩn thận đề phòng vài khả năng ngoài ý muốn, rốt cục là vẫn bình an tới hiện tại. Thế nhưng ngay lúc vừa rồi, sau khi một trận gió thổi qua, bỗng nhiên từ tầng một truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, sau khi hai người cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên nghe được phía dưới tầng một truyền đến tiếng hô hoán hỏa hoạn.
Hai cô gái thoáng cái đã mụ mị cả người, Hoàng Lệ Lâm phản ứng nhanh nhất, nàng lập tức liền định mở cửa chính gian phòng, thế nhưng căn bản không được, khóa của cửa chính này đột nhiên mắc kẹt, vô luận nàng mở như thế nào cũng không thể mở ra được. Mà đồng dạng, cửa sổ thủy tinh cũng bị đóng chặt lại, bằng lực lượng của hai người không có khả năng mở nó ra.
Dần dần hai cô gái đã ngửi thấy mùi khét ở trong phòng, hơn nữa cũng cảm giác được một cỗ nóng bức từ dưới chân truyền đến, may mà sàn nhà này là bằng đá, trong lúc nhất thời cũng không lo lắng sẽ bị cháy thủng.
Hoàng Lệ Lâm nghiến chặt răng, nàng giơ cái ghế đập mạnh về phía cửa sổ thủy tinh, sau vài lần đập mạnh, cửa sổ thủy tinh này rốt cục đã bị đập vỡ. Tiếp theo nàng liền thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời bắt đầu liều mạng hô hoán gọi người tới cứu mạng.
Điểm này ngược lại không thể không nói người nước Mỹ rất có lòng nhiệt tình. Một số người đi đường đều chạy tới, bọn họ tụ tập phía dưới tầng một đến hơn mười người, trong đó mấy gã nam nhân to khỏe bắt đầu kêu gọi các nàng nhảy xuống, với độ cao tầng hai thì bọn họ vô luận như thế nào cũng có thể đỡ được hai cô gái.
Hoàng Lệ Lâm nghiến răng, nàng trước tiên đưa Chu Văn tới bên cửa sổ nói:
- Văn Văn ngoan, yên tâm đi, tỷ tỷ lập tức sẽ nhảy theo sau, ngươi cứ yên tâm nhảy xuống trước đi, không cao đâu, hơn nữa phía dưới có người có thể đỡ được chúng ta.
Trên mặt Chu Văn lộ ra biểu tình lo lắng, nhưng mà nàng vẫn là khẽ gật đầu chấp nhận, cho đến khi Hoàng Lệ Lâm buông tay ra, Chu Văn khẽ nghiến răng nhảy ra ngoài cửa sổ. Mà mấy gã nam tử to khỏe phía dưới quả nhiên đã dễ dàng đỡ được nàng. Cho đến lúc này Hoàng Lệ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, nữ nhân này lại là rất lo lắng đối với Chu Văn, phần cảm tình này thuần phác giống như là chị em ruột vậy.
Tiếp theo, Hoàng Lệ Lâm cũng đứng ở trên cửa sổ yên lặng nhìn xuống dưới, vài tên nam tử to khỏe nước Mỹ ở dưới đó đều lớn tiếng la lên, thế lửa ở dưới tầng một đã càng ngày càng mãnh liệt, khói đen cuồn cuộn bốc lên, Hoàng Lệ Lâm cũng chỉ có thể bên trong làn khói đen mù mịt mà mơ hồ nhìn thấy mấy người bên dưới, nàng khẽ nghiến răng, rốt cục thả người nhảy xuống phía dưới.
Ngay khi Hoàng Lệ Lâm rơi xuống giữa tầng một sắp nhảy xuống mặt đường thì bỗng nhiên trong phòng tầng một phát nổ dữ dội. Một cây gỗ bốc cháy đầu nhọn lởm chởm bị nổ văng ra từ cửa sổ tầng một, nó vừa vặn bắn về phía Hoàng Lệ Lâm đang ở giữa không trung, cứ như thế đâm thủng ngực và treo nàng ở đó. Nhưng thế vẫn chưa đủ, lửa cháy trên cây gỗ đó còn thiêu cháy nàng ngay tại giữa không trung. Trong lúc nhất thời cô gái này còn chưa chết ngay mà bị thiêu sống. Tiếng gào thét thảm thiết đó, những người trên đường nghe thấy mà thất sắc tái xanh, trong mắt mỗi người đều lộ ra biểu tình kinh khủng không gì sánh được, mà Chu Văn càng là khóc đến mức cơ hồ hôn mê đi.
Cứ như thế giữa ánh mắt của tất cả mọi người, Hoàng Lệ Lâm giãy dụa gào thét thảm thiết, dần dần cuối cùng đã bị thiêu đốt hoàn toàn biến thành một khúc than đen..........