• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần biết hắn không có ý định chấm dứt với mình.
Tần Tu Trạch sắp đính hôn, lại không chấm dứt với mình, việc này rõ ràng cho thấy hắn nuôi mình như người tình bên ngoài mà.

Tô Thần không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào, bi thương! Phẫn nộ! Khuất nhục...!
Cậu hiện tại rất muốn vung một đấm vào gương mặt vừa tuấn tú vừa tàn nhẫn của Tần Tu Trạch, thậm chí còn muốn đập hư chiếc điện thoại hắn vừa mua, nhưng Tô Thần không thể, cậu sẽ bình tĩnh nói chuyện với Tần Tu Trạch.
Tô Thần nhận lấy điện thoại để trên bàn trà, hỏi: "Tần ca, anh muốn đính hôn sao?"
Tần Tu Trạch sửng sốt, hắn không ngờ Tô Thần sẽ hỏi vấn đề này.

Bởi vì hắn căn bản không nghĩ đến Tô Thần sẽ biết chuyện đính hôn này.
Mặc dù biết chuyện này không thể giấu cả đời, thế nhưng Tần Tu Trạch vẫn không hy vọng Tô Thần sẽ sớm biết.

Hơn nữa việc hắn đính hôn sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, nhiều lắm thì hắn dành nhiều thời gian ở bên cậu hơn trước đó.
Tuy không biết Tô Thần làm sao mà biết được, nhưng bây giờ nếu đã bị cậu phát hiện, hắn cũng không cần phải che giấu.
Tần Tu Trạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm Tô Thần vào lòng, áp trán mình lên trán cậu, nhìn ánh mắt trong suốt sáng ngời của Tô Thần, ôn nhu nói: "Anh có đính hôn hay không thì mọi chuyện đều như cũ, chúng ta vẫn sinh hoạt như bình thường, anh thậm chí còn tốt hơn với em so với trước đây! Anh và Nhã Thiến không liên quan với nhau, chúng ta đều có cuộc sống riêng.

Cô ấy biết đến sự tồn tại của em, sẽ không tìm người kiếm chuyện.


Cho nên em đừng lo lắng gì cả, thành thật ở bên anh là được rồi." Mỗi ngày trải qua đều rất tốt, Tần Tu Trạch hi vọng hai người sẽ sống tiếp những ngày bình thản ấm áp như vậy!
Tần Tu Trạch sợ Tô Thần bị người khác làm khó dễ, hắn đem tất cả mọi chuyện đều xử lý tốt mới đáp ứng cùng Chu Nhã Thiến kết hôn.
Vì việc này hắn đã làm công tác tư tưởng cho mẹ mình, cuối cùng bà thấy Chu Nhã Thiến không ngại, mới đồng ý cho hắn sau khi kết hôn có thể tiếp tục ở bên Tô Thần.
Thật ra đối với việc con trai mình bên ngoài có bao nhiêu người mẹ Tần đều không ngại, việc hắn có con riêng cũng có thể tiếp thu.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bà vẫn muốn thu xếp tất cả mọi chuyện, bà yêu cầu Tần Tu Trạch dọn dẹp hết đống lộn xộn bên ngoài rồi mới kết hôn, chủ yếu là cho Chu gia một câu trả lời.
Thế nhưng sau đó Chu Nhã Thiến tìm mẹ Tần nói chuyện, nói cô không ngại, cô có lòng tin mình sẽ thu hồi được tâm tư của Tần Tu Trạch
Nếu Chu Nhã Thiến đã không để ý, me Tần cũng không muốn quản, chỉ cần để bà sớm ôm cháu là được rồi.
Tô Thần đột nhiên đẩy Tần Tu Trạch ra, lui về sau vài bước, trong mắt mang theo một tia chán ghét nhìn Tần Tu Trạch, tức giận hỏi: "Anh coi tôi là cái gì?" Để cậu và Chu Nhã Thiến dùng chung chồng sao?! Người này sao có thể nhẹ nhàng nói ra một câu vô sỉ như chứ?!
Sắc mặt Tần Tu Trạch trong nháy mắt trầm xuống, hắn tự cảm thấy mình đối xử với Tô Thần vô cùng tốt, có ai sẽ giống hắn vì một tiểu tình nhân mà cân nhắc nhiều như vậy!
Hắn vì không cho Tô Thần chịu ủy khuất, lấy việc không kết hôn uy hiếp mẹ mình, làm bà khóc lớn một trận, bây giờ cả nhà đều biết chuyện hư hỏng của hắn rồi!
Anh chị Tần Tu Trạch luân phiên nhau mắng hắn, anh trai còn kêu hắn chú ý đừng để ảnh hưởng chuyện khác, đừng để người khác bắt được nhược điểm, gia đình hắn làm kinh doanh không giống các gia đình khác.
Chị hắn lải nhải cả ngày, nếu hắn đã qua lại với Chu Nhã Thiến thì nên có trách nhiệm với cô, dù sao con người Chu Nhã Thiến quả thật không tệ, đã đợi hắn nhiều năm như thế, hắn làm vậy thì làm sao ăn nói với người ta.
Việc này cha hắn còn chưa biết đây, với tính cách cứng nhắc của ông, một khi biết Tần Tu Trạch đã kết hôn mà con nuôi đàn ông bên ngoài thì khẳng định sẽ đánh hắn đến chết.
Dù biết trước như vậy, Tần Tu Trạch vẫn chịu đựng, hắn làm những việc này không phải là vì Tô Thần sao?!
Tần Tu Trạch gần đây ứng phó với những người trong nhà cảm thấy rất phiền, mỗi ngày còn phải vội vàng chuẩn bị chuyện đính hôn, còn phải đi dạo với Chu Nhã Thiến, chụp ảnh cưới, ăn không ngon ngủ không yên, nghỉ ngơi không yên ổn, cho nên gần đây hắn rất dễ nổi nóng!
Tô Thần không hiểu tính cách Tần Tu Trạch còn chưa tính, bây giờ còn đang tạo áp lực cho hắn! Ở nhà bị người nhà giáo huấn, trở về còn muốn bị Tô Thần chất vấn, Tần Tu Trạch lập tức nổi giận! Hắn nghĩ Tô Thần chỉ là tiểu tình nhân mình bao dưỡng bên ngoài, việc hắn kết hôn hay không không liên quan tới cậu, hắn căn bản không cần giải thích việc này với Tô Thần! Hiện tại Tô Thần dám chất vấn hắn, sau này thật sự có thể lên đầu hắn ngồi!
Tần Tu Trạch cười lạnh nói: "Tôi coi cậu là cái gì? Con mẹ nó là người để tôi thao! Tôi trước kia không phải đã nói với cậu rồi sao? Cậu tự làm tốt việc của mình đi, rửa sạch cái mông rồi chờ tôi tới! Quản nhiều như vậy làm gì?!"

Trong đầu Tô Thần ầm một tiếng, từng trận đau đớn trong ngực tràn ra, không kìm nén được sự bi thương đang dâng trào, thân thể khẽ run về vì tức giận!
Hai người quen nhau gần một năm, bên nhau đã hơn nửa năm, Tô Thần cảm thấy nuôi chó nuôi mèo ít nhất cũng sẽ có chút tình cảm, huống chi hai người bọn họ gặp nhau mỗi ngày, hàng đêm triền miên!
Trừ lúc trên giường, những lúc khác Tần Tu Trạch rất quan tâm chăm sóc Tô Thần, cậu cứ nghĩ, trong lòng hắn, cậu với những tiểu tình nhân khác là khác biệt!
Nhưng bây giờ khi nghe Tần Tu Trạch không chút lưu tình nói ra những lời làm tổn thương người khác, Tô Thần cảm giác trước mắt có chút mơ hồ, hô hấp trở nên khó khăn, cậu nghe thấy giọng mình bình tĩnh nói: "Anh đính hôn, chúng ta lập tức chia tay!"
Hai chữ chia tay vừa phát ra đã triệt để kích thích Tần Tu Trạch, ánh mắt hắn phát lạnh, đột nhiên kéo cánh tay Tô Thần qua, đem người trực tiếp đè xuống ghế sôpha, mạnh mẽ kéo quần cậu.
Tô Thần đã lâu không thấy dáng vẻ tức giận của Tần Tu Trạch, lâu đến nổi cậu đã sắp quên hắn còn có một mặt bạo lực, Tô Thần bị dáng vẻ hiện tại của hắn dọa sợ.
Tần Tu Trạch một bên cởi một bên tức giận nói: "Cậu dám nói chia tay? Cậu làm lão tử thỏa mãn rồi sao?! Con mẹ nó cậu phải nghĩ làm sao hầu hạ tôi thư thái, làm tôi đừng quá sớm vứt bỏ cậu! Chờ tôi chơi chán rồi, sẽ đem cậu giao cho đám bạn bè! Cậu không thấy ánh mắt bọn nó nhìn cậu ra sao sao?!"
Tần Tu Trạch bởi vì tức giận nên khí lực vô cùng lớn, thô bạo lôi kéo, một chút nhẹ nhàng cũng không có, quần của Tô Thần bị thắt lưng buộc chặt, căn bản kéo không ra.
Mà da Tô Thần vốn đã mỏng, chưa từng chịu qua tác động mạnh như vậy, thắt lưng bị kéo mạnh để lại một vết cào từ bụng dưới.
Tô Thần đau đớn kêu thảm một tiếng, ôm bụng, muốn cuộn người lại.

Tiếng kêu đau này lập tức làm Tần Tu Trạch tỉnh táo lại, hắn vội vàng mở tay Tô Thần ra kiểm tra tình hình.
Tô Thần tuy không muốn để hắn xem, nhưng cậu không đấu nổi Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch vừa nhìn liền giật mình, cơ thể Tô Thần trắng toát, phần eo bị thắt lưng cạo rách một mảnh, dòng máu thuận theo eo chảy xuống.
Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng Tần Tu Trạch nhìn thôi đã thấy đau lòng! Hắn vội vàng cởi thắt lưng của Tô Thần ra, kéo quần xuống một chút, kêu cậu đừng nhúc nhích rồi đi đến phòng ngủ tìm hộp thuốc.
Lúc Tần Tu Trạch cầm hộp thuốc đi ra, Tô Thần vẫn đang thành thật nằm trên ghế sôpha, một tay che mắt một tay đặt trên người.

Tần Tu Trạch tuy rất muốn biết Tô Thần hiện tại có biểu tình gì nhưng có thể là vì đau lòng, hắn cũng không tiện kêu Tô Thần lấy tay ra.

Tần Tu Trạch yên lặng giúp Tô Thần bôi thuốc, tuy động tác của hắn đã rất nhẹ nhưng vẫn làm Tô Thần cảm thấy đau.
Nhìn Tô Thần như vậy, Tần Tu Trạch tay cũng phát run, hắn muốn làm nhẹ hơn nhưng hắn không khống chế được lực tay của mình, khí lực ngược lại càng lớn, Tô Thần không chịu nổi rên lên một tiếng.
Tần Tu Trạch vội vàng nói: "Chờ chút sẽ ổn." Đối với việc mình tiếp tục làm tổn thương Tô Thần, Tần Tu Trạch thực sự là rất ảo não.
Vào lúc này điện thoại Tần Tu Trạch vang lên, hắn cũng lười tiếp, mãi đến khi thoa thuốc cho Tô Thần xong hắn mới cầm điện thoại lên kiểm tra.
Tần Tu Trạch trước tiên gọi cho A Kiệt, hắn miêu tả tình huống của Tô Thần cho y, hỏi có cần băng lại hay không, cũng không biết A Kiệt bên kia quở trách gì chỉ thấy sắc mặt Tần Tu Trạch cực kỳ khó coi.
Tô Thần chỉ bị thương ngoài da, không bị thương nặng, A Kiệt nói không cần băng bó, chỉ nói cho Tần Tu Trạch biết các việc cần chú ý, vết thương lần này không khác vết thương trên trán lần trước lắm.
Tần Tu Trạch nói lại những lời A Kiệt vừa nói cho Tô Thần, thấy cậu vẫn đang che mắt không nhìn hắn, cũng không nói chuyện, tuy Tần Tu Trạch cực kỳ khó chịu nhưng hắn đành chịu đựng.
Tần Tu Trạch gọi lại cuộc gọi bị nhỡ trước đó, là Chu Nhã Thiến.

Bởi vì sức khỏe của ông ngoại Tần Tu Trạch không tốt, ông không thể tham gia lễ đính hôn của cháu mình, nhưng ông lão vẫn muốn nhìn mặt cháu dâu tương lai của mình, vì vậy liền kêu Tần Tu Trạch mang theo Chu Nhã Thiến đi thăm một chuyến.
Tần Tu Trạch và Chu Nhã Thiến trước khi buổi đính hôn diễn ra thì đến Hải Nam thăm ông ngoại, mà Chu Nhã Thiến cũng muốn đi Hải Nam chụp một bộ ảnh cưới.
Đối với chuyện hắn bên ngoài có người khác, Chu Nhã Thiến cho tới nay đều hiểu ý, hiền lành dịu dàng, làm Tần Tu Trạch có chút cảm giác tội lỗi với cô.

Cho nên đối với những yêu cầu có chừng mực của Chu Nhã Thiến, Tần Tu Trạch có thể phối hợp thì sẽ phối hợp.
Tần Tu Trạch lấy điện thoại ra nói: "Bây giờ anh đi đón em."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tu Trạch lẳng lặng nhìn Tô Thần một hồi, giơ tay lên muốn lấy cái tay đang che mắt cậu ra, hắn hiện tại rất muốn nhìn Tô Thần, nhưng hắn lại sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cậu, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn hạ tay mình xuống, "Chuyện chia tay em đừng nghĩ tới nữa, yên tâm ở bên anh, anh sẽ không bạc đãi em! Trên người em còn có vết thương, lúc tắm rửa thì chú ý một chút.

Gần đây không có tiết học thì không cần đến trường.


Ở nhà thì đừng mặc quần áo, như vậy vết thương sẽ nhanh lành hơn.

Em bây giờ không phải có hai cái điện thoại sao? Phải đảm bảo điện thoại mở trong 24 giờ, anh gọi thì phải nghe máy!"
Nói xong thấy Tô Thần vẫn là bộ dáng không nói lời nào, cau mày hỏi: "Có nghe thấy không?"
Tô Thần ừ nhẹ một tiếng.
Nghe Tô Thần trả lời, Tần Tu Trạch lúc này mới thoả mãn, hắn cúi đầu hôn một cái lên cái bụng bóng loáng của cậu, ở chỗ vết thương thì liếm một vòng, cảm giác cơ thể Tô Thần run rẩy, khẽ cười nói: "Nhạy cảm như vậy sao!"
"Chờ anh trở về." Tần Tu Trạch nói xong thì lấy hành lý rời đi.
Tần Tu Trạch vừa đi, Tô Thần lập tức đứng dậy tìm tấm danh thiếp trước đó Tiểu Duệ đưa cho, may là cậu không ném đi.
Tô Thần trước đây học hành không tới đâu, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi du học, cho nên cậu không rõ các thủ tục xuất ngoại, Tô Thần biết bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì hơi trễ nhưng vẫn muốn thử một lần.
Thấy thái độ không chịu chấm dứt của Tần Tu Trạch, Tô Thần ngoại trừ biện pháp xuất ngoại thì không còn cách nào khác.

Đi những chỗ khác có thể bị Tần Tu Trạch bắt về, mà đi Mĩ thì không giống như vậy, có dì Khương ở đó, thời điểm thực sự không được thì cậu sẽ tìm tới sự giúp đỡ của bà.
Tô Thần muốn Tiểu Duệ giới thiệu cho mình những ngôi trường phù hợp với thực lực của cậu, cho cậu biết cần phải chuẩn bị những gì.

Thật ra Tô Thần có thể hỏi dì Khương thế nhưng so với bà thì Tiểu Duệ biết rõ hơn, hơn nữa hiện tại thời gian rất gấp rút.
Tiểu Duệ nhận được cuộc gọi của Tô Thần thì rất vui vẻ, Tô Thần trực tiếp nói cho cậu ta biết: "Tần Tu Trạch không biết chuyện tôi muốn đi du học, anh bây giờ phải giấu hắn, anh của anh cũng không được nói."
Nghe Tô Thần nói như vậy, Tiểu Duệ trầm mặc trong nháy mắt, nói: "Lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu số điện thoại của bạn tôi, sau đó cậu gọi cho người đó, A Trạch nếu biết tôi cổ vũ cậu đi du học thì sẽ tức giận."
Tô Thần không thèm để ý chuyện đó, chỉ cần Tiểu Duệ có thể giúp đỡ cho mình, vì vậy nói: "Được, cảm ơn anh!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK