Người mình sớm chiều nhớ nhung bây giờ đang nằm ngay dưới mắt mình, Tần Tu Trạch hận không thể lập tức nhào tới đem người ôm vào trong ngực! Nhưng hắn không thể!
Tần Tu Trạch cố gắng bình phục hơi thở hỗn loạn của mình, để bản thân tỉnh táo lại.
Nghĩ tới những lời bác sĩ tâm lí nói với mình, hắn từ đầu đã dùng sai cách rồi, con người và đồ vật không giống nhau.
Con người có suy nghĩ của riêng mình, hắn không thể dùng cách giải quyết công việc để áp đặt lên một người khác.
Căn cứ theo những việc hắn làm lúc trước, nếu hắn còn tiếp tục dùng thủ đoạn bắt ép người khác thì đến cuối cùng hắn chỉ thu lại được một cái xác không hồn.
Hắn muốn một người lạnh lùng, thơ ơ, thậm chí là oán hận ở bên mình? Hay một người có sức sống, biết nóng biết lạnh? Tần Tu Trạch đương nhiên là muốn một người tình nguyện ở bên cạnh mình!
Đối với Tô Thần, Tần Tu Trạch tuy rất giận cậu nhưng hắn biết mình không thể làm những việc như trước nữa.
Nếu hắn còn không thay đổi thì khoảng giữa hai người có thể sẽ càng ngày càng xa, vết thương cũng sẽ ngày càng sâu thêm, cuối cùng sẽ không có cách nào bù đắp lại được!
Người này lúc nào cũng mặt lạnh với hắn, bị động tiếp thu con người Tần Tu Trạch, nếu một ngày Tô Thần có thể nở một nụ cười thật lòng với hắn, chủ động quan tâm, chủ động ôm, chủ động hôn hắn, nghĩ tới hình ảnh kia, thật làm Tần Tu Trạch có chút mong chờ.
Tần Tu Trạch nghĩ, nếu như Tô Thần có thể đáp lại một chút tình cảm của mình thì hắn đã cảm thấy cuộc đời này viên mãn.
Hắn đã ba mươi mấy tuổi rồi, không còn là một tên tiểu tử vắt nũi chưa sạch nữa, hắn biết bản thân mình muốn điều gì.
Tần Tu Trạch muốn cuộc sống sau này của mình có Tô Thần ở bên, mặc kệ là gian nan khốn khổ hay là vinh hoa phú quý!
Tần Tu Trạch rất lâu rồi không chấp chất một chuyện như vậy, lần đầu tiên gặp gỡ, Tô Thần đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Đó là một người con trai làm hắn rung động rất mạnh mẽ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay! Hắn không muốn trải nghiệm cuộc sống không ngủ được vì nhớ thương một người nữa!
Ai kêu vào lần đầu gặp gỡ Tô Thần đã chủ động nhào vào lồng mình, đây chính là số mệnh an bài!
Nhưng cho đến bây giờ khi thấy thái độ tránh né không thôi của cậu, trong lòng Tần Tu Trạch lại cảm thấy không thoải mái!
Nhưng hắn vẫn tin tất cả những chuyện này đều là vấn đề thời gian mà thôi, một ngày nào đó hắn sẽ làm Tô Thần cam tâm tình nguyện ở bên mình, bởi vì hắn là một thợ săn rất kiên trì!
***
Tô Thần cảm giác đầu có chút choáng, cậu hoảng hốt mở mắt ra, nhìn căn phòng quen thuộc thì yên tâm nhắm hai mắt lại.
Nhưng không bao lâu sau, Tô Thần lập tức mở mắt ra lần nữa, đầu óc vừa nãy còn trống rỗng trong nháy mắt đã tỉnh táo.
Tô Thần đột nhiên ngồi dậy nhìn trang trí của căn phòng, căn phòng này rất quen thuộc, giống như căn hộ gần trường mà cậu từng ở ba năm trước.
Tô Thần giơ tay ấn đầu, cậu nhớ hôm qua mình gặp lại Tần Tu Trạch, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, tiếp theo thì không nhớ gì nữa.
Tô Thần hoảng hốt nhảy dựng lên, lẽ nào cậu bị mang về A thị rồi? Tô Thần vội vàng vén chăn lên, chạy đến bên cửa sổ, kéo màn cửa ra, khi nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là còn ở H thị.
Cho dù đang ở H thị nhưng cảm giác căn phòng này mang lại cho Tô Thần vô cùng quen thuộc, ngay cả bao gối, ga giường, rèm cửa sổ và đèn bàn cũng như trước.
Tô Thần cúi đầu nhìn quần áo ngủ của mình, cũng là kiểu dáng cũ, cậu càng nhìn càng hoảng sợ! Cậu đột nhiên cảm thấy còn đáng sợ hơn so với lúc trước ở A thị!
Tô Thần chậm rãi đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cửa tủ ra, nhìn thấy quần áo cùng nhãn hiệu đều giống như trước đây.
Quần áo Tần Tu Trạch treo bên trái, của cậu thì treo bên phải, Tần Tu Trạch trước đây đã nói với Tô Thần, đây là đồ đôi của hai người.
Tô Thần đi Mĩ ba năm so với trước kia đã cao hơn một chút, mà những quần áo ở đây so với trước cũng lớn hơn một size, vừa vặn với vóc người hiện tại của cậu.
Tô Thần cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, cả người phát lạnh! Tần Tu Trạch tên điên này đến cùng đang làm gì!
Tô Thần đột nhiên cảm giác thấy Tần Tu Trạch hiện tại so với trước đây còn khủng bố hơn!
Tô Thần đang nhìn chằm chằm tủ quần áo đến xuất thần thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy Tần Tu Trạch đang mặc quần áo ở nhà, trên người mang tạp dề đứng trước cửa, đây là lần đầu tiên Tô Thần thấy hắn trong bộ dạng này, trước đây hắn sẽ không bao giờ mang tạp dề, hiện tại nó lại xuất hiện trên người Tần Tu Trạch thì càng trở nên quái dị không nói được.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần đứng trước tủ quần áo, hình như là đang chọn đồ.
Chỉ là một hình ảnh đơn giản như vậy mà dưới cái nhìn của hắn dường như trở nên rất tốt đẹp, người hắn thương nhớ ba năm cuối cùng cũng gặp lại.
Căn phòng này, chỉ có sự hiện diện của cậu mới trở nên ấm áp hơn!
Tần Tu Trạch cười nhìn về phía Tô Thần, ôn hòa nói: "Dậy rồi? Đã rửa mặt chưa? Tôi làm điểm tâm xong rồi, ra ăn chút đi."
Tô Thần ánh mắt quái dị nhìn Tần Tu Trạch, đây là lần đầu cậu thấy hắn xuống bếp, trước đây lúc hai người ở chung toàn là cậu nấu cơm, Tần Tu Trạch nhiều lắm là chỉ chuẩn bị nguyên liệu, chưa từng tự mình xuống bếp.
Tần Tu Trạch nhìn biểu tình ngơ ngác của cậu, buồn cười nói: "Sao vậy? Chóng mặt sao?"
Tô Thần lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Tần tổng, anh rốt cuộc có ý gì?" Tần Tu Trạch hành động quá kì lạ, làm cậu âm thầm sợ hãi.
"Đừng gọi tôi là Tần tổng, quá xa lạ." Nói xong dừng một chút mới nói tiếp: "Ăn cơm trước đi, ăn rồi lại nói tiếp."
Tô Thần bây giờ căn bản không có tâm trạng ăn cơm, "Tôi không đói, anh nói rõ ràng những chuyện này đi."
Tần Tu Trạch nhấc chân lên muốn đi đến cạnh cậu, nhưng hắn vừa bước một bước Tô Thần đã vội vàng lùi về sau nói: "Anh đừng tới đây!"
Thấy Tô Thần một mặt phòng bị nhìn mình, Tần Tu Trạch trong lòng rất khó chịu.
Hắn dừng bước, chăm chú nhìn vào mắt cậu, chân thành nói: "Tiểu Thần, tôi muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, tôi biết hành vi của tôi trước đây rất quá đáng.
Sau này tôi sẽ thay đổi, không bao giờ làm những chuyện như vậy với em nữa, em cho tôi một cơ hội được không?"
Tô Thần không tin nhìn Tần Tu Trạch, lần đầu cậu nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy.
Nếu hắn vẫn giống như trước đây cậu ngược lại sẽ cảm thấy bình thường, nhưng hắn biến thành như vậy, Tô Thần cảm thấy rất quỷ dị.
Bất quá thấy thái độ của đối phương bình tĩnh, cậu cũng không tiện trở mặt, Tô Thần kiên định từ chối nói: "Xin lỗi, Tần ca, tôi không thích đàn ông."
Tần Tu Trạch lắc đầu, "Em đừng lấy lí do này để từ chối, em không chán ghét khi tôi chạm vào người em, điều này nói rõ là em có thể tiếp nhận người cùng giới."
Tô Thần cau mày, "Đó là phản ứng sinh lý bình thường, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, cưới vợ rồi sinh con."
Tần Tu Trạch không chút nghĩ ngợi từ chối, "Không được!" Hắn vừa nói xong đã lập tức hối hận, muốn thu hồi cũng không được.
Tô Thần giễu cợt nói: "Làm sao? Nếu tôi từ chối anh sẽ cưỡng ép giống như trước đó sao?" Mới vừa rồi còn nói sẽ không miễn cưỡng mình mà bây giờ đã nhanh chóng thay đổi!
Tần Tu Trạch vội giải thích: "Tiểu Thần, tôi không có ý đó, sau này tôi tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh với em nữa.
Em đừng vội từ chối! Chúng ta thử một chút, có được không?"
Tô Thần không nhịn được nói: "Tần ca, chúng ta đã kết thúc vào ba năm trước rồi, anh đừng phí sức lên người tôi nữa, chúng ta không thể.
Anh ra ngoài đi, tôi muốn thay đồ."
Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần một hồi, "Quần áo của em tôi ném hết rồi, em mặc quần áo trong tủ đi." Nói xong quay người rời đi.
Tần Tu Trạch vừa rời đi, Tô Thần lập tức lấy quần áo trong tủ ra thay, lấy đồ đạc của mình rồi đẩy cửa ra ngoài, thấy Tần Tu Trạch đang ngồi trên ghế sa lon, Tô Thần gật đầu với hắn rồi nói: "Hôm qua làm phiền anh rồi, tôi đi trước."
Nhìn Tô Thần muốn mở cửa rời đi, Tần Tu Trạch khẩu khí kiên định nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc!"
Tô Thần không để ý lời hắn nói, trực tiếp mở cửa rời đi.
Cậu vừa ra khỏi căn hộ liền ngẩn người, Tần Tu Trạch hắn ở nhà đối diện cậu.
Tô Thần vừa nãy lúc nhìn xuống ban công cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng đầu óc cậu lúc đó có chút loạn, dĩ nhiên không phát hiện đây là cùng một khu nhà với mình.
Tô Thần buồn bực tiêu sái trở về nhà, không chờ được vội vàng cởi quần áo.
Cậu không muốn liên quan gì tới hắn, quần áo hắn mua cậu càng không muốn mặc.
Nhưng Tô Thần không biết, nhất cử nhất động của mình trong nhà đều bị Tần Tu Trạch nhìn thấy rõ ràng.
Trong lúc Tô Thần trang trí căn nhà này, hắn đã đặt camera quay hình ở mỗi phòng.
Tô Thần thay quần áo xong thì đi khỏi nhà, định ngồi xe buýt đi làm thì nhận được điện thoại từ bệnh viên, dì Khương nói bà có chút không thoái má, muốn cậu đến bệnh viện một chuyến.
Tô Thần bị doạ không nhẹ, vội vàng đón xe đến bệnh viện.
Tô Thần đi đến phòng làm việc của dì Khương, bởi vì sốt ruột nên cậu không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lúc cậu bước vào dì Khương đang dựa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, Tô Thần nhanh chân bước đến, lo lắng hỏi: "Dì Khương, dì làm sao vậy? Không sao chứ?" Bà hiện tại đang có thai, tuổi tác lại hơi lớn, Tô Thần thật sự sợ bà có chuyện gì.
Dì Khương lắc đầu nói: "Vừa nãy bị bệnh nhân va phải, dì kiểm tra rồi, không bị gì nghiêm trọng cả, chỉ là kinh sợ một chút, chúng ta về nhà đi."
Tô Thần thở phào nhẹ nhõm nói: "Được." Nói xong thì dìu bà đứng lên, vào lúc này người thanh niên đứng bên cạnh dì Khương cũng đứng lên dìu bà, tay hắn vừa vặn đặt trên mu bàn tay Tô Thần.
Tô Thần lúc này mới chú ý tới một người còn lại trong phòng, vừa nãy suốt ruột quá nên cậu không chú ý tới, hiện tại vừa nhìn cậu mới biết đây là thực tập sinh của dì Khương tên là Hàn Húc Đông, trước đây Tô Thần đã gặp qua mấy lần.
Hàn Húc Đông trưởng thành rất tuấn tú, đặc biệt là khi mặc đồ trắng, càng làm người khác cảm thấy thoải mái.
Tô Thần trước đây nghe dì Khương nói gia thế người này vô cùng tốt, trong bệnh viện có rất nhiều cô gái thầm mến.
Tô Thần gật đầu cười với Hàn Húc Đông, hắn cũng cười lại với cậu rồi rút tay về.
Tô Thần ngẩn người một lát, mấy lần trước gặp cậu hắn đều lạnh lùng thờ ơ, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cười.
Hàn Húc Đông nhìn Tô Thần hỏi: "Cậu tới đây bằng cách nào?"
"Bắt xe tới ".
"Chủ nhiệm Khương, em đưa hai người về." Hàn Húc Đông nói rồi cởi áo blouse trên người ra.
Khương Huệ biết gần bệnh viện rất khó để bắt xe nên cũng không từ chối.
Vì bà mang thai nên bình thường đều là cha Tô đưa đón, do sợ ông lo lắng cho nên vừa rồi mới gọi cho Tô Thần.
Hai người đưa dì Khương về nhà, Hàn Húc Đông lập tức tạm biệt rời đi.
Khương Huệ kêu Tô Thần đi làm, cậu biết ở nhà có người chăm sóc cho bà cũng không ở lại nữa.
Tô Thần và Hàn Húc Đông cùng nhau xuống cầu thang, lúc đi ngang qua xe hắn, Hàn Húc Đông hỏi: "Cậu làm ở đâu, tôi đưa đi."
Bởi vì vừa vặn tiện đường nên Tô Thần không khách khí nữa.
Tô Thần không nhiều lời, Hàn Húc Đông so với cậu còn kiệm lời hơn, nhưng trên đoạn đường này hai người nói khá nhiều chuyện.
Tô Thần sau khi xuống xe nói với hắn: "Hôm nay cảm ơn anh, hôm nào rảnh mời anh ăn bữa cơm."
Hàn Húc Đông gật đầu nói: "Được thôi, số điện thoại của cậu là gì?"
Tô Thần vừa nãy vì lịch sự nên mới nói vậy, không ngờ Hàn Húc Đông tưởng thật.
Tô Thần nói số điện thoại của mình cho hắn, sau đó chuông điện thoại nhanh chóng vang lên.
Hàn Húc Đông chớp mắt với Tô Thần: "Số điện thoại của tôi, hẹn gặp lại." Nói xong đạp chân ga nhanh chóng rời đi..
Danh Sách Chương: