Lâm Vu gật đầu. Nhìn bóng lưng anh rời đi, áo khoác trắng mặc trên người anh có một sức hút khó diễn tả.
Tần Hành về văn phòng, dọn đồ của mình.
"Bác sĩ Tần, người ngoài hành lang là ai vậy?"
Tần Hành hào phóng trả lời: "Bạn gái của tôi."
Mấy người trong văn phòng nhìn nhau, bác sĩ nam thì cười.
Tần Hành: "Tôi đi về trước đây."
Buổi tối hai người ăn cơm tại một quán gần đó, Lâm Vu hiếu kỳ nói: "Khoa nhi thì như thế nào?"
Tần Hành không khỏi cười một tiếng, "Ồn ào lắm!"
Lâm Vu có thể tưởng tượng được.
Từng món ăn được dọn lên bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tần Hành nhìn một bàn đồ ăn, đột nhiên cảm khái, "Anh rất nhớ canh gà của dì."
Lâm Vu gắp một miếng nấm bỏ vào trong bát của anh, "Bác sĩ Tần, anh chấp nhận một chút." Trên núi mỗi mùa hè đều mưa to, nấm dã khuẩn mọc lên như nấm bình thường, đặc biệt nhiều. Đối với người trong thôn mà nói là chuyện thường ngày, bọn họ ngược lại còn cảm thấy đây là mỹ vị.
Tần Hành nhấc mi, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay của cô, "Chiếc nhẫn đâu?"
Lâm Vu nói: "Buổi sáng làm thí nghiệm, em cất đi rồi."
Tần Hành thoáng trầm ngâm, "Vậy nhẫn cưới của chúng ta về sau có đổi cái khác không?" Chờ hai người có công việc ổn định.
Lâm Vu đối với đồ trang sức từ trước đến nay không quá để ý, "Đây chẳng qua chỉ là một loại hình thức, không có cũng không quan trọng."
Tần Hành cười, "Người người đều nghĩ như em thì chắc tiệm trang sức phá sản mất."
Lâm Vu liếc anh một chút, "Học kỳ này em không còn làm gia sư nữa." Mấy năm này trường học còn có học bổng, cô đều không phung phí, cũng tiết kiệm được một khoản tiền.
Tần Hành gật gật đầu, anh đã sớm hi vọng như thế. Bất quá anh một mực tôn trọng ý kiến của cô."Tiểu Hàn phản ứng như nào?"
"Cậu bé giận dỗi hai ngày nay rồi, không có trả lời tin nhắn của em." Lâm Vu có chút buồn bực.
"Hiện tại nam sinh thật quá trẻ con."
Lâm Vu yên lặng không nói, chính anh làm sao không nghĩ lại một chút, anh lúc bằng tuổi cậu bé thì rất trưởng thành sao?
"Đúng, « sinh sôi không ngừng » có thưởng, điều hoà mẹ anh nhờ người lắp rồi. Thưởng một chuyến du lịch theo ý em, tiền mặt quyên góp cho trẻ mồ côi. Còn lại thưởng lớn, tổ tiết mục nói chờ chúng ta kết hôn, lúc đó bọn họ sẽ mua."
Lâm Vu á một tiếng, hững hờ nói một câu, "Vậy cũng phải năm năm nữa."
Tần Hành nghiến răng nghiến lợi, "Yên tâm! « sinh sôi không ngừng » nhất định có thể kiên trì năm năm nữa."
Lâm Vu biết lại lại chạm đến điểm mẫn cảm của anh rồi.
Ăn xong cơm tối, Tần Hành cùng Lâm Vu trực tiếp đi lên lầu, đến rạp chiếu phim, xem bộ phim đang hot « Tôi không phải thần y ».
Lâm Vu lần đầy tiên đến rạp chiếu phim, những năm này cô mặc dù cũng đang trưởng thành, nhưng những thú vui yêu thích một chút cũng không thay đổi. Trong ngoài nước mấy bộ phim nổi tiếng, cô không ngó đến. Cũng chính là ngẫu nhiên, Trình Trình bọn họ ở ký túc xá xem phim này, cô ngó vài lần. Những diễn viên nổi tiếng cô chỉ biết lác đác chứ cũng không rõ.
Lâm Vu xưa nay không ăn bắp rang bơ hay mấy đồ kiểu nay, Tần Hành cũng chỉ mua hai bình nước khoáng. Kết quả, phim xem được một nửa, anh phát hiện chính mình uống hết sạch.
Phim có cách diễn xuất rất hài, thế nhưng phần sau có chút cảm động.
Hai người học Y nên lại càng có cảm xúc, cộng thêm Lâm Vu từ nhỏ bởi vì chuyện của mẹ, cô ra vào bệnh viện không ít lần.
Nhờ tia sáng mờ mờ, Tần Hành mấy lần bắt gặp Lâm Vu lặng lẽ lau nước mắt.
Xem bộ phim này, nước mắt Lâm Vu tùy ý trượt xuống.
Tần Hành đành phải nắm chặt tay của cô, hai người không nói lời nào.
Thẳng đến phim kết thúc, hai mắt Lâm Vu đỏ như con thỏ vậy.
Tần Hành cũng hô một hơi, "Anh tin, dựa theo sự tiến bộ của y học, ung thư sẽ bị đánh bại vào một ngày nào đó." Làm bác sĩ, đều hi vọng bệnh nhân có thể được chữa trị.
Cô tin tưởng!
Lâm Vu nặng nề mà gật gật đầu, cô nhìn màn hình lớn."Không nghĩ tới, trong nước còn có thể có phim nhựa hay như này."
Tần Hành cười cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt của cô, hai con ngươi tràn đầy ôn nhu, "Sớm biết, anh đã đổi phim khác."
"Không! Em rất thích!" Lâm Vu yên lặng nói. Cô nắm chặt tay của anh, "Đi thôi. Ngày mai anh còn phải đi làm."
Những đôi tình nhân hẹn hò lần đầu hầu như đều sẽ đi xem phim hài mà lãng mạn, đại khái chỉ có hai người bọn họ lần đầu tới rạp lại chọn xem loại phim nhựa như này.
Rất nhiều năm sau, Tần Hành cùng Lâm Vu đều không đi xem phim. Đến khi con gái họ ba tuổi, cả nhà mới dắt nhau ra rạp xem phim hoạt hình.
Một đoàn người xuống thang máy, màn đêm hơi lạnh, ánh đèn thành phố sáng chói.
Tần Hành bắt lấy tay của cô, "Còn buồn không?"
Lâm Vu lắc đầu, sương mù đáy mắt sớm đã biến mất, "Không có."
Tần Hành dừng bước lại, một giây sau, liền đem cô kéo đến trong ngực."Vừa rồi ở rạp anh chỉ muốn ôm em một cái. A Vu, trên đời này có rất nhiều việc, không gì mà chúng ta không gì không thể trải cùng nhau, chỉ cần ta ở bên nhau."
"Em biết."
"Tương lai chúng ta ở bệnh viện, sinh em bé càng là chuyện thường tình." Tần Hành nhẹ nhàng vuốt sau gáy cô.
Lâm Vu dứt khoát tựa ở lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập của anh, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại."Tần Hành, em phát hiện anh mặc áo khoác trắng thật nhìn rất đẹp."
Tần Hành cười, "Để anh chụp hình anh cho em kẹp ở trong sách, mỗi ngày đều mở ra ngắm."
Lâm Vu ngẩng đầu, nhìn qua mặt của anh, "Em nghĩ cả một đời này nhìn cũng không thấy chán."
Sáng hôm sau, Lâm Vu có thí nghiệm.
Cô cùng Trình Trình một tổ, hôm nay là giải phẫu con thỏ. Lâm Vu thay xong áo khoác trắng, mang găng tay y tế, từ lồng bên trong lấy con thỏ ra, mọi người ai cũng bận rộn.
"Trình Trình, cậu lấy con thỏ, để tớ gây tê."
Trình Trình: "Được."
Lâm Vu gây tê cho nó, hai người bắt đầu chia việc.
Trình Trình miệng bên trong nói: "Con thỏ nhỏ, đừng trách tao nhé!"
Lâm Vu: "... Chú ý phần cổ, nơi này mạch máu nhiều, cẩn thận một chút."
Trình Trình: "Biết ——" lời còn chưa dứt, dao giải phẫu trong tay cô không biết trượt đến động mạch nào của con thỏ, đỏ tươi trong nháy mắt phun ra.
"A ——" Trình Trình rít lên một tiếng.
Lâm Vu vội vàng đưa tay phần cổ con thỉ, "Cầm lấy miếng bông! Giữ vào!"
Quần áo của hai người bên trên dính đầy máu, mọi người bình tĩnh nhìn lướt qua, tiếp tục công việc.
Trình Trình gấp đến nỗi đầy mồ hôi.
Bất kể như thế nào, vẫn là làm theo yêu cầu, rạch bụng con thỏ ra, làm theo trình tự, từng bước một tiến hành thí nghiệm, khi kết thúc, thì khâu lại vết thương cho chú thỏ.
Mà con thỏ này, cuối cùng vẫn hi sinh.
Hai người đem xác thỏ cho vào túi ni lông chuyên dụng.
Lâm Vu lau dọn xong, an ủi Trình Trình, "Không sao, lần sau chú ý một chút."
Trình Trình giống như bị hù ngã, "Vừa rồi máu phun ra như phim ấy, sợ chết lên được. Lâm Vu, cậu có thấy mắt con thỏ ấy không?"
Lâm Vu lắc đầu, "Tớ không để ý."
Trình Trình: "Hồng hồng, giống như đang khóc."
Lâm Vu nghiêm túc nói: "Không phải mắt con thỏ nào cũng màu hồng sao?"
Trình Trình: "... Cậu không áy náy à?"
Lâm Vu im lặng một chút: "Không dám nghĩ." Cô nhéo nhéo mi, "Chúng ta hẳn là nên nhớ lại "Bia kỉ niệm chuột thí nghiệm", không có những động vật này, y học cũng sẽ không đi được đến bây giờ." Mỗi một sinh mệnh đều đáng được tôn trọng. Từ khi lần đầu thí nghiệm, cô đã không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sắc mặt Trình Trình cũng trầm xuống.
Tử Uyển đi tới, "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
"Nào có khẩu vị chứ." Trình Trình khổ não nói.
Lâm Vu cũng lắc đầu, "Tớ cũng không đói bụng, tớ đến thư viện trước đây." Cô mang theo balo vội vàng đi.
Tử Uyển nhìn Trình Trình, "Lần sau đừng nói như vậy! Ai mà muốn dùng động vật làm thí nghiệm chứ. So với sinh mạng của người và vật, cậu cảm thấy cái gì nhẹ cái gì nặng?"
Trình Trình: "Vậy động vật cấp quốc gia so với người thì sao?"
Tử Uyển dở khóc dở cười, "Thì cậu sẽ không bằng nó."
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Về sau Tần Hành ở bệnh viện thực tập, hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt. Cùng ngày hai người liên hệ với nhau, Lâm Vu nhận được điên thoại của Triệu Ngọc Tuyền.
"A Vu, nếu như Trần Hạ Triết liên lạc với em thì không cần để ý anh ta."
Lâm Vu trong lòng hơi hồi hộp một chút, "Chị Tuyền, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chị với anh ta chia tay rồi, chuyện khác, em không cần quan tâm."
Lâm Vu chậm rãi tưởng tượng, cả tháng bảy, cô trở về, liền không gặp Trần Hạ Triết, chị Tuyền cũng không có đề cập đến."Chị Tuyền, chị sẽ không có chuyện gì chứ?"
Triệu Ngọc Tuyền: "Không có việc gì." Cô cùng Trần Hạ Triết nhiều năm tình cảm như vậy, bây giờ nói chia tay liền chia tay, trong nội tâm cô cũng rất bất đắc dĩ. Chỉ là đã không có kết quả, cần gì phải lãng phí thời gian.
Lâm Vu nhăn nhăn mi, "Chị Tuyền, chị đã không nói, em cũng không hỏi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu như chị cần, em nhất định sẽ trở về."
Triệu Ngọc Tuyền cười một tiếng, "A Vu, chị biết. Em an tâm học tập, chờ chị xử lý xong chuyện này, chị lại cùng em nói." Cô cúp điện thoại, ngước mắt nhìn màn hình điện tử bên trên, lập tức tới cô.
"Số 156, Triệu Ngọc Tuyền."
Triệu Ngọc Tuyền vào phòng, một bác sĩ nữ khoảng bốn năm tuổi."Mang thai bốn tháng, có dấu hiệu sinh non."
Triệu Ngọc Tuyền sắc mặt tái nhợt, "Tôi không cần đứa bé này, bác sĩ, tôi muốn phá thai."
"Cô đã hai mươi chín tuổi, thai đầu tiên, suy nghĩ kĩ đi."
Triệu Ngọc Tuyền gật gật đầu.
"Giải phẫu phá thai cần người nhà ký tên, để người nhà cô ký đi." Bác sĩ mở tờ đơn.
Triệu Ngọc Tuyền đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Trong sảnh bệnh viện đầy người. Cô cười khẽ, cô liều mạng nhiều năm như vậy, đổi nội thất cho ngôi nhà, cho anh cô ở Đông Lăng một ngôi nhà mới, cô ở Tấn Thành cũng có nhà riêng, cô rốt cuộc không cần chen chúc ở cái nhà thuê trước kia nữa. Thế nhưng nhiều năm như vậy, cô liều mạng lâu như vậy, đến cùng là vì cái gì chứ?
Mẹ chỉ coi cô là một công cụ kiếm tiền.
Anh trai chị gái luôn tươi cười đón cô, bất quá chỉ hi vọng hằng năm cô có thể cho con họ tiền.
Lúc cô bệnh, sốt cao không giảm, là Trần Hạ Triết chăm sóc cô.
Bọn họ quen biết sáu năm.
Năm nay cô hai mươi chín, anh ta ba mươi.
Thật ra cũng nên kết hôn rồi.
Triệu Ngọc Tuyền ngồi ở trên ghế, lần nữa gọi điện thoại cho Lâm Vu."A Vu, hai ngày nữa chị đến thành phố B."
"Được. Chị qua đây giải sầu một chút. Cuối tuần em và Tần Hành cùng chị đi chơi."
Triệu Ngọc Tuyền cười cười, "Chờ gặp mặt rồi nói."
Cô lập tức trở về công ty, đem công việc giao phó xong xuôi. Rồi về nhà thu dọn hành lý, không nghĩ trước cửa nhà lại gặp được Trần Hạ Triết.
"Tuyền Tuyền, em nghe anh nói có được hay không?"
Triệu Ngọc Tuyền mặt lạnh, "Nói đi!" Cô đứng ở nơi đó.
Trần Hạ Triết gọi điện thoại cho cô cả chiều, cô đều không nghe máy, đến công ty tìm cũng không thấy. Anh cũng gấp không chịu được. Về sau, gọi điện thoại cho anh cô, nói bóng nói gió, cũng không hỏi ra cái gì.
"Nữ sinh kia là con gái của mẹ anh, anh giúp cô ấy một chuyện, cô ấy mời ta ăn một bữa cơm." Không ngờ lại bị Triệu Ngọc Tuyền thấy được. Anh cảm thấy không có gì, cũng không có giải thích. Không ngờ trong lòng Triệu Ngọc Tuyền âm thầm đem anh đày vào lãnh cung.
Trần Hạ Triết sợ chết rồi.
Triệu Ngọc Tuyền tức không chịu được, lập tức liền bảo anh chia tay. Hai người những năm này, cũng cãi nhau rồi, hoàn cảnh lớn lên không giống nhau. Triệu Ngọc Tuyền mặc dù đến được hôm nay, bề ngoài mạnh mẽ, nội tâm thực ra cực kì yếu ớt.
"Em đừng nóng giận. Sao sắc mặt em lại xấu như vậy? Bà dì tới sao?"
Triệu Ngọc Tuyền nhìn chằm chằm anh, "Em không tức giận. Hạ Triết, anh nghĩ chúng ta có tương lai không?"
"Đương nhiên."
"Vậy lúc nào kết hôn?"
Trần Hạ Triết sắc mặt vui mừng, "Em nguyện ý gả cho anh rồi?"
"Mẹ anh đồng ý không?"
"Không có quan hệ gì với bà ấy."
Triệu Ngọc Tuyền lắc đầu, "Em chịu không nổi, em đã hai mươi chín, không phải mười chín. Trở về nói cho mẹ anh đi, em sẽ không dây dưa với bảo bối của bà ấy nữa."
"Em nói cái gì đó?" Sắc mặt Trần Hạ Triết trầm xuống.
Triệu Ngọc Tuyền khẽ cắn môi, "Anh vẫn chưa rõ sao?" Cô khẽ cười một tiếng, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Trần Hạ Triết lập tức dựa vào cửa, Triệu Ngọc Tuyền dùng sức đem anh ngăn ở ngoài cửa. Anh lại sợ đụng vào cô, không dám dùng sức.
"Anh sẽ không đi." Anh tức hổn hển, nghĩ mãi không thông, làm sao lại không thể nói lý với người con gái này chứ.
Triệu Ngọc Tuyền đỏ mắt, bấm một số điện thoại."Hạ Triết ở cửa nhà con, con sẽ cùng cậu ta chia tay, dì để cậu ấy đi thôi." Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon, toàn thân đều đang run. Không biết từ lúc nào, cửa lại không còn động tĩnh.
Có đôi khi cô rất hâm mộ A Vu, mẹ của cô, bà cô, còn có Tần Hành.