🤤
Khương Hiểu không phải người đầu tiên trong lớp kết hôn, nhưng lại là người đầu tiên sinh con.
Năm đó nhân duyên ở lớp học của cô quả không sai, Chu Tu Lâm và cô đều mời bạn học hồi cấp ba, đương nhiên còn có cả giáo viên. Thầy Hách đã là phó hiệu trưởng của Nhất Trung, Trương Cần làm chủ nhiệm, năm ngoái cũng kết hôn, vợ là cảnh sát, mấy vị thầy cô khác đều rất tốt, chỉ là bọn họ đều già rồi, thời gian qua thêm không ít tóc bạc.
Tốt nghiệp cấp ba được bảy năm, lớp họ mượn đám cưới của Khương Hiểu làm chỗ họp lớp luôn. Ngày này chỉ có Thẩm Nghi Đình không có tới. Khương Hiểu nói, "Thẩm Nghi Đình nhắn tin cho tớ, bảo đài truyền hình gần đây bận việc, cậu ấy phải đi nước ngoài, không tới được."
Đám người cũng hiểu, sợ là bởi vì Tần Hành cùng Lâm Vu đi. Tần Hành vừa mới phát cẩu lương trên vòng bạn bè mà.
Tôn Dương mang theo vợ mình, Khuất Thần mang theo bạn gái, lớp trưởng, Tưởng Nam... Đều tới.
Mọi người đang trêu ghẹo nhau, Khương Hiểu cùng Chu Nhất Nghiên lúc trước không ưa nhau, hiện tại lại thành chị em, đúng là duyên phận không thể lường trước được.
Chu Nhất Nghiên mặc một chiếc váy hàng hiệu, trong tay nắm tay Chu Tư Mộ. Chu Tư Mộ vừa mới làm tóc, thợ trang điểm còn giúp cậu bé vuốt tóc một chút. Cậu bé mặc âu phục bé bé, đi tới, một đám cô chú đều không dời mắt.
"Xin chào cô chú, hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ba mẹ con." Lễ phép đoan chính, đúng là tiểu soái ca.
Những cô chú này đều muốn giành giật ôm cậu bé.
Chu Tư Mộ mở mắt to, chủ động dắt tay Lâm Vu. "Dì ơi, ôm một cái —— "
Chu Nhất Nghiên mặt đen, "Chu Tư Mộ, con làm gì đó!"
Lâm Vu cười ôm lấy cậu bé.
Tiểu gia hỏa cao hứng cười con mắt cong tớn, "Hôn hôn ——" cậu bé hôn khẽ mặt Lâm Vu một cái.
Chu Nhất Nghiên nói: "Chu Tư Mộ!"
Lâm Vu: "Không sao."
Chu Nhất Nghiên cùng cô nhìn nhau, cô nhàn nhạt cười, ánh mắt lại nhìn về phía Tần Hành. Hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh xám, quần tây, giá trị nhan sắc so với mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí cũng không kém.
Tần Hành hướng phía cô gật gật đầu.
Chu Nhất Nghiên ngây ra một lúc, lập tức cũng gật đầu một cái.
Tôn Dương cười nói: "Tần Hành, Lâm Vu thích trẻ con như thế ư? Cậu nên cố lên nhé!"
Khuất Thần cũng nói, "Hai vị, chúng tôi đều chuẩn bị xong hồng bao rồi."
Mọi người bắt đầu làm ồn.
Tần Hành nghiêng tai nhìn Lâm Vu, "Chờ Lâm Vu tốt nghiệp."
Khuất Thần: "Ui! Đúng là lĩnh chứng xong rồi khác hẳn, từ nay về sau lấy vợ như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tôn Dương: "Khuất Thần, lời này cậu còn có thể nói sai. Cái gì mà lĩnh chứng, rõ ràng liền là từ hồi cấp ba đã vậy rồi."
Tần Hành lắc đầu, tùy ý bọn họ trêu ghẹo. Anh đưa tay sửa sang dây chuyền trên cổ Lâm Vu, Khương Hiểu vì cô mà chuẩn bị váy cho phù dâu, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Khương Hiểu thật hiểu rất rõ cô, bộ váy phù dâu này thật rất hợp với Lâm Vu, thanh nhã.
"Bác sĩ Lâm ——" thợ trang điểm đi tới.
Lâm Vu: "Đến để trang điểm sao?"
Thợ trang điểm: "Phù rể đang trên đường tới. Cô cứ nghỉ ngơi đi, chỉ cần trang điểm nhẹ chút là được."
"Làm phiền rồi." Lâm Vu đưa Tiểu Đậu Nha giao cho Tần Hành, "Em đi một chuyến."
Tần Hành gật gật đầu.
Tưởng Nam hiếu kỳ nói: "Phù rể không phải Tần Hành sao? Sẽ là ai?"
Mọi người nhìn về phía Chu Nhất Nghiên.
Chu Nhất Nghiên mỉm cười, "Mọi người đều biết —— Tấn Trọng Bắc."
Tần Hành mặt đen, Khương Hiểu không có cùng bọn họ đề cập qua việc này.
Chu Nhất Nghiên tự nhiên cũng chú ý tới, ngay tại trong nháy mắt đó, cô đột nhiên hiểu, muốn cười lại phải nhịn xuống, "Khương Hiểu đối với Lâm Vu thật là tốt, giúp cô ấy giải mộng."
Quả nhiên, Tần Hành không nói một lời.
Rất nhanh, Lâm Vu đã trang điểm xong dưới tay nghề của người thợ chuyên nghiệp, rải rác mấy lần, cô giống như thay đổi một chút. Cô nhìn mình trong gương, thái dương có vài lọn tóc xoăn tinh tế, mang theo cảm giác hoạt bát.
"Nhìn rất đẹp."
Lâm Vu cười cười.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao to đi tới.
Lâm Vu nghiêng đầu, đứng lên, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Vị kia đi tới, "Chào cô, tôi là Tấn Trọng Bắc." Anh mặc một thân âu phục màu đậm, khí vũ hiên dương, tiếng nói êm tai.
"Anh Tấn à —— xin chào, tôi là Lâm Vu, bạn học của Khương Hiểu."
Tấn Trọng Bắc khóe miệng ngậm lấy ý cười, "Tôi nhớ được tên của cô. Rất nhiều năm trước, tôi từng ký tên cho cô."
"Đúng thế." Lâm Vu âm thầm hít một hơi, "Rất nhiều năm trước, tôi xem qua phim anh diễn, tôi rất thích vai bác sĩ Cố." Thần tượng chính là năng lượng, để chúng ta càng thêm cố gắng, càng thêm tuyệt vời.
Tấn Trọng Bắc vươn tay, "Tôi cũng rất hân hạnh được biết cô, bác sĩ Lâm."
Lâm Vu chậm rãi vươn tay.
Hai người lần đầu gặp mặt, lại như bạn bè nhiều năm, đàm tiếu rất tự nhiên.
Nhất là lúc phù rể phù dâu cùng nhau đứng ở bên cạnh cô dâu chú rể, rất nhiều người tự mình đều đang nói, phù dâu cùng phù rể thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Tần Hành mặt đen sì.
Cùng ngày, hôn lễ kết thúc. Tần Hành cùng Lâm Vu trở lại nhà mới.
Lâm Vu uống một chút rượu đỏ, mang theo chút men say, hai gò má đỏ ửng. "Tần Hành, em cùng Tấn Trọng Bắc thêm Wechat rồi."
Tần Hành đem cô đỡ lên giường, anh cầm một bình nước khoáng, cho cô uống vào mấy ngụm.
"Anh ấy rất quý fan hâm mộ."
Lâm Vu khanh khách một tiếng, "Đúng vậy nhỉ. Nhìn thấy anh ta, em đột nhiên muốn khóc, cảm giác rất không chân thực."
Tần Hành bĩu môi, không cùng người say so đo. "Sớm biết em thích anh ta như thế, trước kia anh ta đi tham gia tiệc tối ở đài J, anh đã dẫn em đi."
Lâm Vu thì thào nói nhỏ, "Làm sao anh không nói với em?"
Được, lỗi của amh.
Anh đưa tay, "Khi đó trường học quản nghiêm, anh mời em em sẽ đi sao?" Năm đó anh bất quá là đưa cho Khương Hiểu một vé vào cửa, cũng bị người ta tung tin xấu. May mắn, anh cùng Khương Hiểu đều không phải quá quan tâm chuyện nhảm.
Thế nhưng lời người đáng sợ, không phải người nào cũng đều bình tĩnh được. Thế giới này luôn có tiểu nhân, vô tri ngu muội, tự cho là đúng, giống kẻ trộm, bình thường dòm ngó sinh hoạt của người khác.
Tần Hành hôn khẽ trán của cô, anh từng nghĩ ba năm cấp ba sẽ không thú vị, thế nhưng Lâm Vu xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
Cô như một bông hướng dương nở rộ, vĩnh viễn đón ánh nắng, trong lúc lơ đãng sưởi ấm người khác.
Cô nghiêm túc lắc đầu, trả lời vấn đề của anh.
Hai người đứt quãng nói chuyện, lúc này Lâm Vu đặc biệt đáng yêu, cơ hồ là hỏi gì đáp nấy.
Cô nói anh trước kia lên lớp, cố ý dùng chân đá cái ghế của cô, còn có tờ giấy kia. "Thẩm Nghi Đình rất thích anh. Tờ giấy kia —— "
Tần Hành: "Anh nhớ cô ấy khả năng không cam tâm lắm." Thẩm Nghi Đình cố ý viết nét khác, Lâm Vu đoán được, anh cũng đoán được.
"A Vu, lúc trước em có phải hay không bởi vì Thẩm Nghi Đình mới đối xử lãnh đạm như vậy với ta?"
Lâm Vu từ từ nhắm hai mắt, bối rối trùng điệp. "Cô chú Thẩm đối xử tốt với em như vậy, mới đầu em cho là anh cũng thích cô ấy, dù sao hai người quan hệ tốt như vậy."
Tần Hành ôm thật chặt cô, "Không có! Anh chưa từng có thích cô ấy!"
"Em đã biết." Cô đổi tư thế, thoải mái dễ chịu cuộn mình trong ngực anh, chậm rãi chìm vào giấc ngủ
Anh lại hôn trán của cô, "Ngủ đi."
Một tuần sau, Tần Hành từ thành phố B xuất đến Mỹ.
Lâm Vu một mình ở lại thành phố B, y hệt năm đó, anh ở tại thành phố B đợi cô, chỉ là hiện tại đổi thành cô đợi anh.
Tần Hành mỗi ngày đều rất bận, mỗi ngày đều sẽ cùng Lâm Vu liên hệ, trò chuyện việc học tập. Từ trong giọng nói của anh, Lâm Vu không khó nghe ra, anh lần này thu hoạch không ít.
Sau ba tháng, hai người nói chuyện phiếm, Tần Hành đột nhiên nói một câu: "A Vu, nếu là có cơ hội, về sau em cũng nên đi." Cô thông minh như vậy, nhất định sẽ học được nhiều thứ hơn.
Lâm Vu cười: "Được, bác sĩ Tần." Cô đã quyết định ở lại khoa phụ sản.
Tần Hành nhíu mày, "Có nhớ anh không?"
Lâm Vu đang ở văn phòng, mặt của cô đỏ lên một chút."Có."
Tần Hành thanh âm thanh nhuận, "A Vu, anh rất nhớ em. Ban đêm còn mơ tới em."