Liễu Dung Nghiên dẫn Diệp Mộc Ánh đến một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Cả người cô gái run rẩy, lạnh toát, sắc mặt nhợt nhạt trông tiều tụy và thiếu sức sống vô cùng.
Hai tay Diệp Mộc Ánh nắm chặt ống tay áo của cô không buông, dù đã qua một tiếng đồng hồ nhưng cô ấy vẫn không nói một lời.
Liễu Dung Nghiên không biết nên làm sao để an ủi chỉ đành ngồi bên cạnh tìm cách sưởi ấm cho cô em gái bên chồng.
“Chị dâu, có phải là do em chưa đủ tốt mới khiến anh ấy chán ghét em vậy không?”
Chẳng biết qua bao lâu, cô bé đột nhiên cất lời, thanh âm tràn ngập nỗi thống khổ, đau thương.
Gió đêm rít lên từng tiếng, bên ngoài là một mảng trời đen kịt và những tán cây rung chuyển theo chiều gió.
Ánh mắt Liễu Dung Nghiên nhìn qua cửa kính, rồi lại cúi đầu nhìn cô bé kế bên.
“Mộc Ánh, đó không phải lỗi của em.” Cô không cần nghĩ ngơi một giây, trả lời với giọng kiên định: “Là do anh ta không xứng nhận được tình cảm của em.”
Diệp Mộc Ánh lặng người chốc lát, khóe môi giật giật, ý đồ muốn cười để lảng qua chuyện khác.
Nhưng giờ đây, cô ấy mới phát hiện bản thân không có cách nào cười nổi.
Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, một màn sương nước giăng đầy trong đôi mắt.
“Anh ấy rất tốt.
Chị dâu, Bắc Lãng không xấu chút nào.
Chỉ là… anh ấy không yêu em thôi.”
Sự xuất hiện của anh ấy đã từng là sợi dây cứu mạng của Diệp Mộc Ánh, cũng là nguồn nước trong sạch nhất trong cuộc đời của cô gái vốn chưa từng nhận được tình yêu của gia đình.
“Ánh Ánh.”
“Vâng.”
Liễu Dung Nghiên xoa xoa đầu cô bé, trong mắt ngập đầy yêu thương và quý mến, cùng sự thương cảm xúc động: “Trên đời này có rất nhiều người tốt hơn anh ta.
Đừng phí hoài thời gian vì người đó nữa.”
Bên trong cửa hàng tiện lợi là tiếng ồn ào của các vị khách và tiếng máy tính tiền kêu tít tít.
Diệp Mộc Ánh hít hít mũi, nói: “Nhưng ai cũng đều không phải anh ấy.
Em chỉ yêu Cố Bắc Lãng.”
Mười năm dài đằng đẵng, với hàng vạn vết thương chưa kịp chữa lành.
Con tim này vẫn chỉ chứa mình hình bóng của người đàn ông ấy.
Biết rõ là do bản thân cố chấp, biết rõ sẽ mình đầy thương tích.
Vẫn không kìm được mà tiến đến gần.
Như con thiêu thân lao vào lửa, để rồi chưa thoát ra đã bị nhấn chìm trong hố sâu vực thẳm.
Liễu Dung Nghiên nhận lấy ly cà phê từ nhân viên rồi đưa qua cho cô ấy.
Diệp Mộc Ánh uống một ngụm, sắc mặt cũng có phần tỉnh táo hơn.
Cô ấy mở miệng, cổ họng chua xót nghẹn ngào, lệ tràn hoen mi: “Chị dâu… lần đầu tiên em gặp Bắc Lãng là năm bốn tuổi.
Khi ấy, em là công cụ để ba mẹ nuôi đánh đập, hành hạ, cũng là tu hú chiếm tổ trong mắt người khác.”
“Bắc Lãng bảo vệ em, chia cho em chiếc bánh sinh nhật anh ấy có, cùng em chơi đùa.
Anh ấy trở thành ánh sáng duy nhất trong thời gian tắm tối nhất của cuộc đời em.”
Liễu Dung Nghiên nâng tay, lau nước mắt trên mặt cô ấy, lại lấy tay che đi đôi mắt ngập nước long lanh kia.
Thật sự cô không đành lòng nhìn chút nào.
“Nhưng mà… ánh sáng ấy không thuộc về riêng em.
Thanh Nhã xuất hiện, hôn ước của em và anh ấy bị hủy bỏ.
Em không còn gì cả…”
Ở bên cạnh lúc người đàn ông ấy khó khăn nhất, cực khổ nhất.
Cuối cùng vẫn không sánh bằng người đã rời đi vào lúc hoạn nạn phong ba.
Diệp Mộc Ánh chưa bao giờ yêu cầu anh phải yêu cô.
Cố Bắc Lãng yêu ai cũng được, tại sao lại đâm đầu vào kẻ đã từng bỏ rơi anh lúc anh mất hết tất cả chứ?
Liễu Dung Nghiên gỡ bàn tay đẫm máu vì bị móng tay đâm vào của cô ấy, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Đừng khóc.
Em còn có bọn chị, có các anh của em.”
Bọn họ chưa bao giờ không quan tâm cô bé này.
Vị trí của cô ấy trong lòng ba người đàn ông nổi danh khắp Lăng Thành là không thể nào bàn cãi.
Cũng kể từ giây phút này đây, Diệp Mộc Ánh sẽ trở thành gia đình, là người thân của cô.
Tại Ngự Thiềm Viên, khu biệt thự hàng đầu cả nước.
Phó Liên Ngạo đứng bên ngoài cửa, hai tay siết chặt, tròng mắt nổi tơ máu.
Gác cổng mở cửa, Cố Bắc Lãng từ trong bước ra.
Vẻ mặt lãnh đạm, bình thản không gợn sóng.
Anh tức đến bật cười, tay giơ nắm đấm lao vào kẻ trước mặt.
Hiện tại, anh cũng không để tâm đến hình tượng của mình.
Một đấm giáng xuống là một câu chửi thề không kiêng nể.
“Con mẹ nó, Cố Bắc Lãng, mày rốt cuộc có trái tim hay không vậy hả? Mày dựa vào cái gì mà làm tổn thương Mộc Ánh như thế?”
Lửa giận trong mắt anh không hề che giấu, thậm chí còn ngày càng bùng phát mạnh mẽ hơn.
Lục đánh cũng càng lúc càng nặng.
Cố Bắc Lãng để mặc cho anh đánh, miệng nhếch lên, cười chế giễu: “Phó Liên Ngạo, mày vẫn luôn dễ dàng bị kích thích thế này.
Sao thế? Thương xót cho cô em gái của mình đến mức này à?”
Phó Liên Ngạo dùng sức mạnh hơn, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Khuôn mặt Cố Bắc Lãng bị đánh tới nỗi bầm dập, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Anh ta dùng chất giọng lạnh lẽo, có phần đùa cợt và trào phúng để châm chọc anh: “Mày không thú vị chút nào, Phó Liên Ngạo.
Đừng để cảm xúc lấn át lý trí vậy chứ?” Anh ta dừng một chút, nói tiếp: “Xem ra Diệp Mộc Ánh rất quan trọng với mày nhỉ? Nhưng biết làm sao đây, cô em gái mà mày yêu thương nhất chỉ là trò chơi để tao chơi đùa.”
Bàn tay bóp chặt cổ Cố Bắc Lãng run rẩy, anh chết lặng nhìn người anh em đã từng vào sinh ra tử của mình.
Phó Liên Ngạo buông lỏng tay, cả cơ thể nặng nề nằm xuống đất.
Cố Bắc Lãng mặt không đổi sắc, cũng nằm xuống, không nói lời nào.
Cả hai đồng thời nhắm mắt, như trở về mới năm năm trước, cùng một chiến tuyến, cùng một hoài bão, cùng một gia đình thứ hai.
Nhưng rốt cuộc thì mọi thứ đã chẳng thể quay về được nữa.
Ánh mắt Phó Liên Ngạo thâm trầm, tiếng nói như bị tắc nghẹn: “Bắc Lãng, đừng làm tổn thương con bé.
Mộc Ánh đã đủ đáng thương rồi.”
Mười tám năm đặt một người ở vị trí đầu tim, lại bị người đó xem nhẹ mà làm đâm từng nhát dao vào người.
Đáy lòng Cố Bắc Lãng khẽ rung lên, một chút gì đó xót xa không nói thành lời dâng trào trong tim.
“Cố Bắc Lãng, mười tám năm con bé theo sau cậu, mười năm yêu cậu, bốn năm không màng nguy hiểm giúp cậu leo lên đỉnh cao.
Vì sao còn muốn tính kế con bé?”
“Thù hận của tôi và cậu, có nhất thiết phải kéo con bé vào không?”
Cố Bắc Lãng lặng người, mím chặt môi, mắt lơ đãng nhìn về khóm hoa diên vĩ mà cô gái nhỏ kia trồng vào một năm trước.
Anh ta chống tay ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Là cô ta tự muốn đâm đầu vào tôi.
Không phải tôi kề dao vào cổ ép cô ta.”.
Danh Sách Chương: