Một người đàn ông khoảng gần sáu mươi được hai nhân viên cứu trợ nỗ lực đưa lên mặt đất.
Trên cơ thể ông ấy đầy những vết thương lớn nhỏ, trán chảy máu đầm đìa.
Thanh sắt vừa xê dịch một chút, dòng máu đỏ tươi lập tức tràn ra.
Đáng sợ nhất chính là phần bụng của người đàn ông bị thanh sắt dài khoảng một mét xuyên thẳng qua người.
Dường như đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, rơi vào hôn mê.
Bệnh nhân nhanh chóng được đưa lên cáng cứu thương, di chuyển đến phòng cấp cứu thuộc khu vực huấn luyện của các quân nhân.
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Liễu Dung Nghiên mặc áo choàng và đeo găng tay vô khuẩn, chầm chậm đi vào.
Trước khi tiến hành ca phẫu thuật, quân y ở đây đã kiểm tra giấy tờ và bằng cấp của cô.
Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp khoa y của trường Đại học Yale, từng thực hiện qua hàng ngàn ca phẫu thuật khó nhằn cùng với các giáo sư, tiến sĩ từ khắp nơi trên thế giới.
Chỉ dựa vào điều này cũng đủ để họ tin tưởng vào khả năng của cô.
Bác sĩ hỗ trợ nhìn cô, báo cáo: “Đã tiêm thuốc gây mê xong.”
Liễu Dung Nghiên mím môi, ánh mắt khẽ rung lên, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành rút thanh sắt ra.
Động tác phải thật nhanh và chuẩn.”
Các bác sĩ hỗ trợ, y tá đồng loạt kiên định gật đầu.
“Một, hai, ba…”
Thời khắc thanh sắt rời khỏi cơ thể bệnh nhân, Liễu Dung Nghiên nhanh tay bịt chặt miệng vết thương, không để xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.
“Chuẩn bị thêm túi máu.”
Đứng trước tình huống khẩn cấp, giọng điệu của cô hơi nâng lên, cũng có phần gấp gáp và cuống quýt hơn.
Y tá ở cạnh hiểu ý, gọi cho bộ phận cung cấp máu.
Liễu Dung Nghiên chăm chú quan sát vết thương của bệnh nhân được chiếu trên màn hình.
“Dao mổ.”
“Kẹp cầm máu.”
“Máy hút.”
Các số liệu trên máy điện tâm đồ trở lại bình thường, báo hiệu cho sự sống đã quay lại.
Y tá được phân công theo dõi tình trạng của bệnh nhân chợt thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ, huyết áp bệnh nhân đã ổn định rồi ạ.”
Cơ mặt của Liễu Dung Nghiên thả lỏng, tiếp tục thực hiện công việc của mình.
Ca phẫu thuật được hoàn thành một cách thuận lợi.
Các bác sĩ và y tá trong phòng vỗ tay, mừng rỡ reo lên, trên mặt ai nấy đều treo một nụ cười hạnh phúc.
Phòng cấp cứu mở cửa, Liễu Dung Nghiên cùng các quân y bước ra.
Người nhà bệnh nhân đã sớm có mặt chờ đợi kết quả ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cô, một người phụ nữ ước chừng hơn năm mươi tuổi chạy tới, giàn giụa nước mắt, kích động hỏi cô: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi? Không sao đúng không bác sĩ?”
Liễu Dung Nghiên nở nụ cười hòa nhã, chất giọng ôn hòa dịu dàng dễ khiến đối phương được xoa dịu và an ủi: “Chị yên tâm ạ.
Ca phẫu thuật rất thành công.
Chỉ cần theo dõi thêm một thời gian nữa cho đến khi bệnh nhân tỉnh lại là được rồi ạ.”
Người vợ nghe vậy thì càng khóc lớn hơn, nhưng đây là giọt nước mắt của niềm hạnh phúc trào dâng.
Bà ấy nắm chặt tay cô, không ngừng nói: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”
Nhìn cảnh tượng này, Liễu Dung Nghiên cũng không giấu nổi xúc động.
Cô lén đưa tay lên lau nước mắt, trìu mến nhìn người phụ nữ gầy ốm đối diện.
Darick đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia.
Một cô gái sở hữu vẻ ngoài tuyệt diễm, cử chỉ tao nhã, dù gấp gáp nhưng vẫn luôn giữ được bình tĩnh và sự khoan thai.
Con ngươi trong veo, ánh lên những tia sáng như mặt nước ngày xuân.
Khuôn mặt đẹp không hiếm thấy, tuy nhiên, phong thái ung dung điềm tĩnh, thấy nguy không loạn kia mới là thứ khiến người khác bị thu hút và hấp dẫn nhất.
Đặc biệt là khi bệnh nhân được cứu ra khỏi đống đất đá.
Giọng nói trấn an ấm áp và dịu dàng của cô thật sự đã khắc sâu ấn tượng vào lòng anh ta.
Đúng lúc này, vị cảnh sát trưởng lúc nãy đi vào.
Ông ấy đảo mắt quanh, như đang tìm gì đó.
Liễu Dung Nghiên đang định lên tiếng thì đã thấy ông ấy chạy vội đến, thông báo một tin tức: “Cô bé, có một người đàn ông đứng ngoài kia chờ con đấy.
Anh ta tự xưng mình là chồng con.”
Cô đang hoang mang không biết ai tìm mình ở nơi đất khách quê người này.
Nhưng vế sau đã khiến tâm trạng chán nản và mệt mỏi của cô khôi phục hoàn toàn.
Cô ngay cả nghĩ cũng không kịp, chỉ biết rằng mình không thể để anh đợi lâu.
Phó Liên Ngạo đứng dưới trời tuyết phủ trắng xóa.
Trên người anh bám đầy tuyết, tuyết tan ra khiến quần áo ẩm ướt.
Anh lẳng lặng đứng yên, thân ảnh cô gái nhỏ vừa xuất hiện trong tầm mắt, khóe môi mím chặt của anh hơi cong lên, đáy mắt chứa chan yêu thương.
Liễu Dung Nghiên chạy càng lúc càng nhanh, nhảy bổ lên người anh.
Cô vòng tay qua cổ anh, cơ thể treo trên người anh.
Phó Liên Ngạo ôm chặt lấy cô vào lòng, đội mũ áo khoác lên cho cô.
Bàn tay của cô luôn ở trong trạng thái lạnh buốt, khi thời tiết trở lạnh thì càng nghiêm trọng hơn, có ủ ấm lâu thế nào thì cũng chỉ giữ được trong chốc lát.
Anh phủi hết tuyết trên tóc cô, kéo nhẹ hai tay của cô xuống đặt vào lồ ng ngực của anh.
“Ở đây có lạnh lắm không? Em đã quen với thời tiết chưa?”
Gương mặt cô hơi đỏ, vùi vào cổ anh, thấp giọng đáp: “Không lạnh lắm ạ.”
Phó Liên Ngạo rũ mắt nhìn chóp mũi của cô, thanh âm khàn khàn, có chút buồn bã, lại hơi giống làm nũng: “Vợ ơi, anh nhớ em lắm!”
Liễu Dung Nghiên buồn cười, cẩn thận suy xét, cuối cùng vẫn quyết định giải thích cho anh.
Dù anh không đề cập nhưng không tránh khỏi sẽ sinh ra khúc mắc: “Liên Ngạo, người nói chuyện với em trong điện thoại chỉ là một người anh trong đội.
Quả thật em và anh ấy khá thân thiết.
Nhưng là bởi vì vợ của anh ấy là chị gái kết nghĩa với em.”
“Anh đừng hiểu nhầm, cũng đừng giận em nhé?”
Cô không muốn anh suy nghĩ nhiều, lại làm khổ bản thân.
Càng không muốn anh nghi ngờ tình cảm cô dành cho anh.
Phó Liên Ngạo nghiêm túc lắng nghe từng lời cô nói ra.
Anh ngắm cô bằng ánh mắt chân thành và đầy cưng chiều.
Sau cùng, anh hơi cúi đầu, rủ rỉ bên tai cô, lời nói rất giản đơn nhưng đủ khiến tim người loạn nhịp.
“Anh sẽ không nghi ngờ vợ.
Bé Nghiên, phụ nữ được nhiều người theo đuổi không bao giờ có lỗi.”
“Nếu một ngày em lựa chọn người khác cũng chỉ vì những việc anh làm chưa đủ khiến em an tâm và thỏa mãn.”
Anh hôn vào đuôi mắt cô, nhỏ giọng nói: “Vậy nên vợ à, anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Để mọi người đều biết rằng không ai trên đời yêu em hơn anh.”.
Danh Sách Chương: