• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

62: Mọi Chuyện Sẽ Trở Nên Tốt Đẹp


Tôn Giai Ân dựa đầu vào cửa xe, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh buổi chiều bên ngoài của làng quê nơi mình đã sinh ra và lớn lên.

Sau đó cô lại nghĩ đến ước mơ từ hồi còn bé của mình, chính là được học tập thật tốt, sau đó sẽ gả cho một người hết lòng yêu thương mình.

Rồi cả hai sẽ có những đứa con đáng yêu giống với bố mẹ của chúng…
Cô cũng từng nghĩ về tình yêu mà mình sẽ trải qua, liệu người đó trông như thế nào, làm công việc gì, lý do tại sao người đó lại yêu cô và muốn cùng cô đến đi đến lâu dài.


Tuy chưa thể tưởng tượng hết, nhưng nghĩ đến đó cũng đã thầm cười trong lòng vì hạnh phúc…
Rồi số phận đưa đẩy cô gặp Hà Uy Kiệt, trong mắt cô hắn là người khó tính, nghiêm khắc thích dạy dỗ cô phải thế này thế nọ, nhưng sau đó cô nhận ra hắn chỉ là muốn tốt cho cô, muốn cô trở thàng phiên bản tốt hơn so với ngày trước…
Một người đàn ông trưởng thành, có công việc ổn định, lại yêu thương quan tâm cô nhiều như vậy thì lí nào cô lại không có tình cảm với hắn được chứ…? Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, cô cố gắng nhiều như vậy để xứng đáng ở bên cạnh hắn, gặp biết bao nguy hiểm liên quan đến tính mạng vẫn chọn ở bên hắn, vậy mà bây giờ chỉ đổi được câu “Ngủ với nhau có mấy lần mà em đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi à…?”
Nhưng một điều khiến Tôn Giai Ân không ngờ nhất chính là hôn nhân của bọn họ là giả, giấy kết hôn được nhận ở nơi công chứng cũng là giả nốt, cuối cùng cô nhận ra bản thân cố gắng nhiều như thế chỉ đổi lại được một con số không tròn trĩnh từ những người có tiền…!
Tôn Giai Ân không khóc nổi, nhưng đau lòng thì vẫn còn đó, đây sẽ là vết thương lòng duy nhất theo cô đến cuối đời, khi cô đã trót yêu một người đàn ông nhiều đến thế…
Chiếc xe khách nhanh chóng dừng ở trạm, Tôn Giai Ân chỉ cầm đúng một chiếc điện thoại xuống xe, cô không hề trở về nhà để lấy đi bất kì hành lí nào khác, vì đa số đều là đồ dùng mà Hà Uy Kiệt mua cho cô…
Tôn Giai Ân cứ thế men theo con đường nhỏ trở về nhà mình, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn ai vì sợ sẽ gặp người quen, chẳng may họ lại hỏi cô tại sao lại về, chồng đâu, thì cô cũng không biết phải trả lời thế nào…
Tôn Giai Ân vừa bước vào nhà đã thấy bà của cô đang ngồi nhai trầu trước cửa, gương mặt của bà vẫn bình thản không chút gợn sóng như vậy, cô cứ tưởng sau khi nhìn thấy cô thì bà sẽ hỏi đến chuyện của Hà Uy Kiệt…nhưng không phải vậy…
“Về rồi à…cháu đói rồi đúng không…? Khi nãy bà mới nấu cháo cho cháu đấy…!”
Bà của cô nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía Tôn Giai Ân nắm lấy tay cô mà dắt vào nhà, nhưng bà lại không hỏi bất kì chuyện gì…
“Cháu li hôn rồi…bà mắng cháu đi ạ…”

Bà lão vẫn cầm tay Tôn Giai Ân dắt vào trong bếp, bà nhanh chóng tìm một cái tô sạch sẽ để múc cháo cho cô ăn lót dạ, dù sao từ đó về đến tận đây cũng khiến cô chịu đủ mệt mỏi rồi…
“Li hôn gì chứ, hai đứa có cưới nhau đâu, sau này cháu sẽ gặp được người tốt hơn cái thằng đó thôi…!”
Tôn Giai Ân không hỏi nhưng cũng biết chắc Kiều Anh đã nói gì với bà rồi, cô cũng im lặng nhận lấy tô cháu nóng hổi từ tay bà mà ngồi xuống ăn từng thìa một…
“Lúc trước bà nói nếu cháu li hôn thì hàng xóm sẽ dị nghị, bà khuyên cháu hãy hòa thuận với chồng…không phải vì bà sợ ảnh hưởng đến bộ mặt của gia đình mình, nhưng bà nghĩ Hà Uy Kiệt chịu xuống nước dỗ cháu là một điều tốt, điều đó cho thấy hắn thương cháu thật lòng…nhưng bà lại không nghĩ nó chịu ở cùng một chỗ với cháu, săn sóc cháu như vậy chỉ bởi ông nó bắt nó làm thế…!”
Tôn Giai Ân chợt dừng động tác, cô liền ngước mặt lên nhìn bà của mình…
“Là Hà Uy Kiệt đã kể cho bà tất cả mọi chuyện xảy ra sao…?”
Bã lão trầm lặng gật đầu.

Nhớ lại lúc nhận được điện thoại của Hà Uy Kiệt cứ ngỡ hắn báo việc khám thai của Tôn Giai Ân, nào ngờ đâu hắn lại nói ra hết thảy sự việc, dù bà có trọng sĩ diện cỡ nào đi nữa nhưng đã khiến cháu bà tổn thương như vậy thì đừng bao giờ mơ đến việc nhận được sự tha thứ của bà…

“Để cháu gặp phải cái thằng khốn nạn như vậy đều là lỗi của bà, bà xin lỗi Giai Ân nhé…!”
Tôn Giai Ân không trách bà của mình, cô chỉ trách bản thân quá nhu nhược yếu đuối khi mải chìm đắm trong tình yêu của Hà Uy Kiệt mà đánh mất chính bản thân mình lâu như vậy.

Thay vì đau khổ khóc lóc thì chi bằng tìm cách tự vực dậy bản thân, vì cô còn rất nhiều người luôn yêu thương mình ủng hộ mình cơ mà…
“Không sao đâu ạ, cứ xem như trải nhiệm đầu tiên trong cuộc số của cháu thôi… cháu tin sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên ạ…!”.

63: Ân Kiếm bị bắt

Khoảng bảy giờ tối Hà Uy Kiệt tan làm, hắn mang theo khuôn mặt mệt mỏi lái xe trở về nhà, nhưng hắn lại quên mất việc mình đã chuyển đi chỗ khác mà vô tình trở lại căn nhà quen thuộc của bọn họ. May mắn sau căn nhà vẫn tối đèn, chứng tỏ Tôn Giai Ân chưa về...

Hà Uy Kiệt không biết việc Tôn Giai Ân đã trở về quê, hắn cứ nghĩ cô đang ở tạm chỗ của Kiều Anh cho đến khi sức khỏe hồi phục. Nhưng sau đó mấy ngày lại nghe Tiêu Hiên kể về việc Tôn Giai Ân đã về quê, hiện tại đang theo học ở một trường đại học gần nhà, cô cũng đang đi làm thêm một vài công việc để phụ giúp cho gia đình của mình...

Tiêu Hiên lại không kìm lòng được nói thêm mấy câu trông Tôn Giai Ân dạo này gầy lắm, ăn uống không đầy đủ nên thường xuyên bị đau bụng, có lần cô còn suýt ngất ở chỗ làm. Đáng ra Tôn Giai Ân đã có thể sống hạnh phúc, nhưng cô lại gặp biến số của cuộc đời mình chính là Hà Uy Kiệt...

Hà Uy Kiệt có ý định gửi tiền học phí và sinh hoạt của Tôn Giai Ân cho gia đình cô, nhưng bị cha cô từ chối thẳng thừng, còn không quên nói rằng gia đình tôi thấp kém, không xứng với nhà cậu, mong cậu đừng bao giờ tìm gặp con gái tôi nữa...!

Hà Uy Kiệt nghe thế cũng không nói gì, vì hắn biết đây đều là lỗi của hắn, nhưng nhìn hình ảnh Tôn Giai Ân vất vả sáng tối, lâu lâu hắn đến thăm cô lại phát hiện cô ngồi một góc ấm ức khóc, nhưng khóc xong lại đứng dậy lau nước mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuần nào cũng vậy, Hà Uy Kiệt đều dành ngày cuối tuần của mình bay về quê của Tôn Giai Ân, dành nguyên một ngày quan sát hành động của cô, ngắm cô những lúc làm việc lẫn những lúc rảnh rỗi. Hắn chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình, chỉ là vì những lời lúc trước tổn thương cô, nên bây giờ cảm thấy bản thân không có tư cách để đến gần cô nữa...

Công việc của Hà Uy Kiệt vẫn trôi qua như vậy, hắn tiếp tục điều tra Ân Kiếm, thu thập vô số chứng cứ để kết án ông ta, còn đêm về thì làm bạn với rượu, uống nhiều đến mức có thể tưởng tượng ra việc đang ôm Tôn Giai Ân vào lòng, cùng cô nói lời yêu đương ngọt ngào...

Sau hơn hai tháng kết hợp điều tra từ nhiều vùng khác nhau, kết hợp với lời khai của Mallus, Hà Uy Kiệt cũng nhận được lệnh bắt khẩn cấp Ân Kiếm từ phía tòa thanh tra, việc này gây ra một làn sóng vô cùng lớn trong dư luận. Người trực tiếp nhận lệnh và chỉ huy cảnh sát đến bắt Ân Kiếm là Hà Uy Kiệt, đây cũng xem như sự sỉ vả mà hắn chính thức đáp lễ ông ta...!

Tuy Ân Kiếm bị người của phía cảnh sát dẫn đi, nhưng ông ta lại nở một nụ cười đắc thắng, không quên trò chuyện một lúc với Hà Uy Kiệt...

"Tôi đã bảo người thắng trong cuộc chiến này sẽ phải mất rất nhiều đúng không...? Nhưng cậu mất nhiều hơn tôi nghĩ đến...!"

Hà Uy Kiệt không thèm đáp lại lời của một tên sắp nhận án tử hình, hắn theo đội cảnh sát áp giải ông ta về đồn để tiếp tục điều tra khiến cho vụ án được giải quyết triệt để. Nhưng đúng như dự đoán, Ân Kiếm không khai ra bất kì điều gì thậm chí vẻ mặt lại chẳng có chút căng thẳng hay sợ hãi nào...

Mỗi lần Hà Uy Kiệt bước vào phòng thẩm tra, ông ta chỉ cười cười rồi hỏi dạo này Tôn Giai Ân thế nào, chắc bây giờ hận muốn gi3t chết Hà Uy Kiể rồi. Ngay khi ông ta nghe tin bọn họ đã ly bôn, Tôn Giai Ân bỏ về quê liền cảm thấy vô cùng hả dạ, mục đích khiến người hắn yêu thương rời bỏ hắn cuối cùng cũng trở thành sự thật...

"Hà Uy Kiệt à...cậu ở đây với tôi không bằng đi dỗ dành vợ của cậu đi...để cô ta đau lòng như vậy ngay cả tôi cũng không đành lòng nha...!"

Hà Uy Kiệt thật sự muốn đánh ông ta một trận ra trò như đánh cái tên Mallus kia, nhưng phía trên đã cảnh cáo không cho phép cậu ra tay rồi nên đành phải nhịn xuống thôi...

"Ông nên lo cho thân mình đi, chuyện yêu đương của người trẻ chúng tôi không phiền lão già khú đế như ông lo liệu đâu...!"

Ân Kiếm tiếp tục nở nụ cười, ông ta nhìn vẻ mặt nghiêm nghị kiềm chế của Hà Uy Kiệt liền cảm thấy hả dạ...

"Cậu chia tay với cô ta chính là để tôi không động đến cô ta nữa đúng không...? Nhưng Hà Uy Kiệt này, cậu lầm to rồi đấy...việc tôi động đến cô ta chính là để cậu vì bảo vệ cô ta mà chia tay, tôi muốn từng người cậu yêu thương rời xa cậu mãi mãi đấy...cả đứa con chưa ra đời của hai người nữa...hahaha...!"

Hà Uy Kiệt điên tiết định lao vào đấm Ân Kiếm nhưng bị Nhuận Phát cả lại kéo ra ngoài, cậu nhanh chóng lên tiếng trấn an hắn...

"Ngài đừng kích động như vậy, dù sao mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi...Ân Kiếm sẽ bị pháp luật trừng trị thôi...!"

Hà Uy Kiệt tức mình liền lái xe rời đi trước, thay vì về nhà thì hắn lại đến quán bar để uống rượu, nơi mà hắn chưa bao giờ đặt chân đến trước đây...! Hà Uy Kiệt không nhớ hắn đã uống bao nhiêu rượu, nhưng khi hắn đã tờ mờ say liền nghe thấy một giọng nữ vang lên...

"Tôi là vợ của anh ấy, để tôi đưa anh ấy về...!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK