Lý Thư Ý cười giễu cợt, lại một lần nữa nghiêng đầu hôn hắn, còn đưa tay xuống phía dưới, cởi bỏ thắt lưng của Bạch Kính, luồn vào trong quần lót.
(Chỗ này có một đoạn H++ Hy không tiện post lên web nên các bạn có thể vào Wattpad của Hy để đọc bản full và đừng mang ra nơi công cộng nhé!!)
Hôm sau Bạch Kính tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Trên giường không có người, đến lúc nhỏm dậy mới thấy Lý Thư Ý đang ngồi tựa vào cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, bên dưới chỉ có một chiếc quần lót màu trắng, đôi chân thon dài đều lộ ra ngoài.
Trên miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, gạt tàn thuốc bên cạnh cũng có không ít đầu thuốc lá, không biết người này đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Bạch Kính cau mày, nhặt quần của Lý Thư Ý từ dưới đất lên, ném qua cho y nói: “Mặc vào.”
Bây giờ đã vào thu, còn trần trụi ngồi trên sàn nhà, đến lúc đó sinh bệnh lại gây phiền toái cho bản thân. Bạch Kính vừa nghĩ vừa mặc quần áo vào, lại nghe Lý Thư Ý nói: “Cậu muốn bạn giường, tôi cũng có thể.”
Lại là những lời này.
Nhưng mà lúc này Bạch Kính căn bản không có cách để phản bác.
Giường cũng đã lên, người cũng đã thịt, bây giờ nếu hắn lặp lại câu nói tôi không muốn “làm” với cậu, có phải là có chút buồn cười hay không?
Hắn đồng ý lời đề nghị của Lý Thư Ý, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Chỉ là bạn giường.”
Hắn xoay người rời đi, cho nên không nhìn thấy ánh mắt của Lý Thư Ý lúc đó, y cúi đầu trên mặt nở một nụ cười tự giễu: “Đương nhiên chỉ có thể là bạn giường.”
Mối quan hệ giữa hai người tạm thời được xác định như vậy.
Lúc đầu Bạch Kính còn có chút lo lắng, sau đó lại qua một quãng thời gian dài mới phát hiện Lý Thư Ý vẫn giống như trước kia. Nên làm việc thì làm việc, chuyện nên cãi nhất định sẽ cãi, chưa bao giờ bám dính vào hắn, cũng tuyệt đối không đề cập đến chuyện yêu đương. Hai người ngoại trừ việc lên giường với nhau thì mọi thứ vẫn giống như trước kia không có gì thay đổi.
Bạch Kính hoàn toàn yên tâm. Hắn đối với một Lý Thư Ý không hề dính chút tình cảm ướt át bẩn thỉu lại thấy rất vừa lòng, cũng rất thích thân thể của y, cho nên không nghĩ tới chuyện đi tìm người khác, mối quan hệ này cứ thế duy trì qua hai năm.
Đến khi Bạch Kính tới tuổi lập gia đình, hắn cảm thấy bản thân mình nên sớm ổn định. Vừa lúc mấy chú bác trong gia tộc cũng thúc giục hắn, sau khi bàn bạc trao đổi với các vị trưởng bối, Bạch Kính đã quyết định liên hôn với Phó gia.
Mối quan hệ giữa hắn và Lý Thư Ý vốn không có liên quan tới vấn đề tình cảm, nếu muốn kết thúc cũng chỉ cần một câu nói, cho nên từ trước đến nay hắn ra quyết định đều chưa từng nghĩ tới Lý Thư Ý.
Nhưng không ngờ được chính là sau khi Lý Thư Ý biết chuyện đã nói với hắn: “Cậu không thể kết hôn.”
Bạch Kính nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không thể kết hôn?” Tại sao lại không thể, Lý Thư Ý là cái thá gì, có tư cách gì để bắt buộc hắn là không thể?
Lý Thư Ý một mặt lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải dựa vào hôn nhân để mở rộng Bạch gia. Chuyện cậu muốn làm tôi đều có thể giúp.”
Bạch Kính cảm thấy rất buồn cười, hắn đúng thật là không có suy nghĩ muốn dựa vào hôn nhân để củng cố quyền lực, hắn còn chưa tới nỗi vô dụng như vậy. Chỉ là hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phải kết hôn rồi sinh con, nếu đây là con đường mà hắn phải đi thì với tư cách của một thương nhân hắn đương nhiên sẽ chọn con đường có lợi nhất cho mình. Hơn nữa Lý Thư Ý cũng đâu thể làm được những gì hắn muốn.
Hai người lại tan tã không vui.
Vốn dĩ còn cho rằng việc này rất nhanh sẽ qua đi, nhưng ai ngờ từ đó về sau, Lý Thư Ý bắt đầu trăm phương ngàn kế ngăn cản hôn sự của hắn và Phó Oánh.
Khi Bạch Kính còn đang bực bội khó xử thì Tả Minh Viễn lại tới nói với hắn cuộc đàm phán về dự án khoa học kĩ thuật với Hoa Thụy đã thất bại.
Bạch Kính hỏi nguyên nhân.
Tả Minh Viễn không dám nói, chỉ đem tài liệu đưa cho hắn, Bạch Kính mở ra nhìn, sau đó ném luôn tài liệu xuống đất.
Tại sao lại thất bại? bởi vì người phụ trách dự án này là Lý Thư Ý căn bản không có nghĩ đến chuyện muốn hợp tác thành ra đã đắc tội với đối tác ở bên kia.
Bạch Kính đưa tay ấn huyệt thái dương, qua thật lâu mới áp chế lửa giận trong lòng xuống. Lần này hắn mất đi một dự án, lần sau có phải cả công ty cũng mất luôn không?
Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp xử lý, Phó Đình đã hẹn hắn ăn cơm, vừa gặp đã đem mớ tài liệu quăng đến trước mặt hắn, hỏi hắn có thể quản được con chó mình nuôi hay không. Lúc đó Bạch Kính mới biết, Lý Thư Ý không chỉ đối đầu với hắn mà ngay cả bên Phó gia y cũng động tay vào rồi.
Bạch Kính lại nhớ đến Tần Quang Chí và Giang Mạn Thanh lúc trước không khỏi thở dài.
Lý Thư Ý vẫn không hề thay đổi chút nào cả, vẫn tàn nhẫn như vậy. Chỉ cần là chuyện y muốn làm, cho dù phải đặt mạng mình vào đó y cũng nhất định sẽ làm bằng được.
Người như vậy, nếu trở thành đối thủ, hắn không thể giữ lại.
Ngày đính hôn đã tới rất gần, hai người lại hẹn nhau gặp mặt.
Ở trên xe, Bạch Kính kiên nhẫn hỏi một lần cuối cùng: “Cậu có thể dừng lại hay không?”
Lý Thư Ý vẫn là câu nói cũ: “Cậu không thể kết hôn.”
Bạch Kính không lên tiếng nữa. Nếu chuyện đã đến mức này không còn đường để cứu vãn, vậy thì không cần nói gì thêm nữa.
Hắn đã nhẫn nhịn Lý Thư Ý quá nhiều lần rồi.
Bọn họ mỗi người ngồi một bên tiếp tục lên đường, không khí trong xe lạnh tới cực hạn.
Lúc đến nơi, Lý Thư Ý bước xuống xe trước, Bạch Kính đi theo sau, kết quả chân vừa mới chạm đất đã nghe thấy tiếng súng. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Lý Thư Ý chắn trước mặt hắn, đưa tay ra đẩy mạnh hắn vào trong xe.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, Bạch Kính rõ ràng đã cảm nhận được thân thể của Lý Thư Ý đình trệ lại một chút, nhưng hắn vẫn đang quay lưng về phía cánh cửa, không thấy được gì cả.
“Lý Thư Ý!” Bạch Kính hét lên một tiếng, chỉ thấy thân thể người nọ từ từ trượt xuống, nhưng tay vẫn còn cố dùng sức muốn đóng cánh cửa. Cửa sổ của chiếc xe này có khả năng chống đạn, chỉ cần đóng lại ở bên trong lập tức được an toàn, nhưng mà cuối cùng y còn chưa chạm vào được cánh cửa, người đã mất đi ý thức ngã nhào trên mặt đất.
Lúc này Bạch Kính mới thấy rõ trước ngực của y toàn là máu, vội vàng chạy tới bế người lên, hướng về xung quanh cuồng nộ gào to: “Người đâu!”
Vệ sĩ đuổi theo truy sát đám người đánh lén đã trở lai, nhìn hình ảnh trước mắt, sắc mặt đều thay đổi.
Không kịp chờ xe cứu thương đến, Bạch Kính đã ôm Lý Thư Ý ngồi vào ghế sau, mấy tên vệ sĩ cũng vào cùng, đạp mạnh chân ga lao về phía bệnh viện.
Trong mắt của Bạch Kính là một màu đỏ rực, ngực của Lý Thư Ý bị thủng một lỗ đầy máu Bạch Kính cố dùng tay của mình che nó lại, nhưng máu lại càng chảy ra nhiều hơn nữa, máu từ kẻ tay của Bạch Kính chầm chậm thấm ra ngoài.
Hắn không dám tin, hắn không thể tin cái người này vừa mới mấy giây trước còn nhất định phải sống chết với hắn, còn muốn đấu với hắn đến đồng quy vu tận, ấy vậy mà một giây sau đã dám dùng thân thể của mình che chắn viên đạn cho hắn?
Lý Thư Ý! Lý Thư Ý! C.M.N cậu đúng thật là bị điên rồi!
Bạch Kính chửi thầm trong lòng, nhìn sắc mặt Lý Thư Ý càng ngày càng trắng bệch, sờ tay của y lại bị cảm giác lạnh lẽo làm cho run run. Hắn lật bàn tay của y lên bao bọc lấy nó, lại phát hiện có một vết sẹo thon dài trong lòng bàn tay ấy, Bạch Kính ngây ngẩn cả người.
Không đúng.
Trên tay y không nên có vết sẹo này.
Nhưng mà tại sao lại không nên có?
Trong lòng hắn hoang mang cực độ, thậm chí còn không biết đã đến bệnh viện lúc nào hay Lý Thư Ý đã được đưa vào phòng phẫu thuật từ lúc nào.
Hắn chỉ nghe được bác sĩ bước ra nói với hắn: “Rất xin lỗi anh Bạch, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin nén bi thương.”
Có một đứa nhóc tên Cân Ngôn vừa gào khóc vừa chạy vào phòng phẫu thuật đã bị Bạch Hạo nắm lấy cổ áo bắt trở về, Tả Minh viễn thở dài vỗ vỗ vào vai hắn, đám vệ sĩ trước mặt cũng cúi đầu không nói một lời.
Những bóng đèn sợi đốt ở hành lang đã mờ dần.
Bạch Kính đứng tại chỗ, trái tim từng chút một lạnh lẽo đi, máu trên người đọng lại, lời không nghe rõ, hô hấp cũng đình trệ.
Lý Thư Ý đã chết.
Bạch Kính thở dốc thật mạnh, đột nhiên mở mắt ra tỉnh lại.
-----------------------------------------------------------