Editor: An Dĩnh Hy
CHƯƠNG 99
Bạch Kính rời khỏi đôi môi của Lý Thư Ý, nhìn y một cái, lại cúi đầu hôn thật mạnh lên môi y, sau đó thì đi ra ngoài.
Bên miệng của Lý Thư Ý vẫn còn mang theo hơi ấm của hắn, chớp mắt nhìn căn phòng tắm trống rỗng, hình như có chút không phản ứng kịp.
Trước kia ở trên giường tuy rằng y là do y chủ động, nhưng Bạch Kính cũng không phải là loại người sẽ để bản thân chịu ủy khuất, hơn nữa lúc đó y biết đối phương không yêu mình, nếu không muốn hoặc là quá mệt mỏi, y cũng sẽ chịu đựng mà chiều theo ý của hắn. Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày, đổi ngược lại là Bạch Kính dựa vào y, để mặc cho y đòi hỏi bất kì điều gì.
Lý Thư Ý mở vòi sen, thân thể nhanh chóng ướt đẫm, y hất mái tóc ướt ngược ra sau, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, để mặc cho nước ấm xối lên mặt của mình, trong lòng dường như có một trận giao chiến giữa người và thần.
Y thừa nhận, vừa rồi là do bản thân nhất thời nổi lòng tham, là nam nhân tinh trùng thượng não, cũng không nghĩ tới phải vì chuyện này mà để lại lời hứa hẹn gì, hoặc là có thái độ gì với mối quan hệ của cả hai. Nhưng loại chuyện như thế này, nếu đổi lại là trước đây sẽ dễ nói hơn nhiều, hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau lăn giường một trận, cũng không có hại đến ai, dù sao thì không có liên quan đến vấn đề tình cảm, càng đừng nói đến trách nhiệm gì trong đó.
Nhưng hiện tại để nói những lời này với Bạch Kính, không khó để tưởng tượng ra đối phương sẽ có phản ứng như thế nào.
Tình yêu mà mình cẩn thận nâng niu cùng trả giá một khi bị coi thường, bị đối xử ghẻ lạnh sẽ có bao nhiêu khổ sở, Lý Thư Ý biết rất rõ tâm tình này. Bởi vì biết, cho nên không muốn dùng cách thức tương tự như vậy để tổn thương người khác. Huống hồ vết thương trước ngực, hay là vết sẹo sau đầu, mỗi một lần lựa chọn, đi đến bước đường ngày hôm nay, người tạo thành cục diện như hiện tại, là chính bản thân y. Cho nên từ trước đến nay y đều không nghĩ tới việc muốn trả thù Bạch Kính, cũng không nghĩ tới việc khắc lại nỗi đau mà mình đã phải gánh chịu lên người của đối phương.
Y đã nghĩ thông suốt, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muốn sống thật tốt quãng đời còn lại của mình. Nhưng quãng đời còn lại này, rốt cuộc có thể để cho Bạch Kính tham dự vào hay không, thật ra y vẫn còn lưỡng lự.
Bạch Kính nói yêu y, bây giờ thì y tin vào điều đó. Nhưng giữa hai người còn có thể thuận lợi mà tiếp tục hay không, thật sự không có gì để tin tưởng cả.
Từ khi Ninh Việt trở về, Cận Ngôn xảy ra chuyện, Tống gia thay đổi, y lại sinh bệnh, biến cố cứ thế mà liên tục phát sinh, Bạch Kính ở trong đó cũng rất là bị động. Nếu sinh hoạt thật sự yên ổn trở lại, hai người bọn họ tính cách quá cường thế, thật sự thích hợp sao? Thật sự có thể cùng nhau sống hết một đời này? Nói không chừng qua thêm được mấy ngày, Bạch Kính sẽ chán ghét, lại bắt đầu nhớ nhung một tiểu tình nhân an phận nghe lời ngoan ngoãn nào đó.
Khi Lý Thư Ý tắm rửa xong đi ra ngoài, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối đệm trên ghế sô-pha cũng gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn không nhìn ra được có người đã làm chuyện xằng bậy ở trên đó. Lý Thư Ý có hơi mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, cũng may là bọn họ phải lập tức rời đi, nếu không Cận Ngôn rất thích nằm trên đó chơi game. Tuy là y không biết xấu hổ, nhưng đối mặt với hậu bối, lương tâm cũng có vài phần thẹn.
Nghĩ đến cái người đã mất tích nửa ngày nay, Lý Thư Ý cầm điện thoại gọi cho Cận Ngôn. Cận Ngôn nói cậu với Bạch Hạo đi ngâm suối nước nóng, lúc đi thì đúng vào giờ nghỉ trưa, sợi quấy rầy y nghỉ ngơi mới không nói cho y biết, đêm nay hai người bọn họ cũng sẽ không quay về.
Cận Ngôn ở bên cạnh Bạch Hạo Lý Thư Ý cũng không có gì để lo lắng, chỉ dặn dò hai người bọn họ đi đường cẩn thận một chút, liền ngắt điện thoại.
Lúc y gọi điện thoại, Bạch Kính đang đứng ở bên bàn ăn lấy ra hai quả cam đường trong túi mà Triệu Huy đã cầm tới. Sau khi cắt, nhìn thấy Lý Thư Ý đã nói chuyện xong, liền cầm một miếng cam đưa tới bên miệng y.
Lý Thư Ý cũng không cự tuyệt, há mồm cắn miếng cam trong tay của hắn.
“Ngọt không?” Bạch Kính hỏi.
Quả cam này da mỏng thịt căng, nước vừa nhiều vừa ngọt, tâm tình Lý Thư Ý không tồi gật gật đầu.
Bạch Kính nhìn chằm chằm vào y, không nói một lời mà hôn lên, còn ở bên môi y khẽ liếm một cái, sau đó mặt không đổi sắc mà đánh giá: “Là rất ngọt.”
Lý Thư Ý cạn hết mọi loại ngôn ngữ liếc nhìn hắn, lại nâng mu bàn tay lên ghét bỏ mà lau lau khóe miệng: “Anh đủ chưa?”
Vừa mới nói xong chuông cửa liền vang lên, bên ngoài có người hỏi: “Lý Thư Ý tiên sinh, tôi đến đưa cơm cho anh.”
Bạch Kính nghe vậy muốn đi lên, vừa bước một bước đã bị giữ chặt. Hắn khó hiểu quay đầu lại, thấy Lý Thư Ý liếc nhìn mình một lượt không rõ ý tứ, sau đó dùng sức kéo hắn lui về phía sau, ngữ khí có phần hơi xấu xa mà hạ lệnh ‘Đứng đó đừng nhúc nhích.’ Nói xong liền tự mình ra mở cửa.
Bạch Kính cúi đầu nhìn nhìn, lập tức phản ứng lại, khóe miệng không nhịn được mà nở một nụ cười. Bộ dạng hiện tại của hắn, áo sơ mi tuy rằng vẫn nghiêm chỉnh mặc trên người, nhưng chỗ nào cũng nhăn nhúm dúm dó, quần thì càng không cần phải nói, quanh đùi toàn là nếp nhăn. Nghĩ rồi lại đưa tay sờ lên gáy, chỗ này vẫn còn để lại dấu vết do Lý Thư Ý cắn. Nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, quả thực chẳng khác nào rêu rao khoe khoang ‘tình hình chiến đấu’ vừa rồi của bọn họ có bao nhiêu kịch liệt.
Khi Lý Thư Ý cầm đồ vật đi vào, Bạch Kính biết y lăn lộn một ngày đã sớm đói bụng, cũng không nói chuyện nữa, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn hoặc là thêm canh cho y, hai người an an tĩnh tĩnh dùng bữa tối.
Cơm nước xong xuôi, trong lúc Bạch Kính đang thu dọn, Lý Thư Ý mở tủ ra, cầm một hộp quần lót mới, chọn thêm một bộ đồ rộng thùng thình của mình, đem vào trong nhà tắm. Chờ y súc miệng xong rồi đi ra, Bạch Kính đã thu dọn sạch sẽ, y cũng không thèm nhiều lời, chỉ kêu người đi tắm rửa, tự mình uống thuốc, rồi leo lên chiếc giường thoải mái dễ chịu mà nằm xuống.
Lúc này thứ y muốn ăn cũng đã được ăn, cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Vốn dĩ định đợi Bạch Kính ra để nói mấy câu, nhưng bản thân lại ngủ từ lúc nào không biết. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê chỉ cảm thấy nệm giường hơi lún xuống một chút, sau đó bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mùi sữa tắm thoang thoảng truyền đến xoang mũi, Lý Thư Ý mơ mơ màng màng mở to mắt, giơ chân đá vào đối phương, giọng nói không vui: “Ai cho phép anh lên đây?” Chỉ là vì cơn buồn ngủ, động tác đá người cùng âm thanh mắng chửi có vẻ mềm như bông.
Bạch Kính không nói lời nào, hôn lên môi y một cái, sau đó dùng chân quấn lên, tay cũng siết chặt, nhốt y trong vòng tay của mình.
Lý Thư Ý thoáng thanh tỉnh hơn một chút, cuối cùng cũng nhớ tới việc lúc nãy mình muốn hỏi: “Bạch Ý cùng Lý Niệm sao rồi?” Đã lâu như vậy y vẫn không quen với tên của hai đứa con, khi mở miệng hỏi đầu lưỡi còn muốn co rút, thầm nghĩ sau này nhất định phải đem tên sửa lại.
“Đều rất ngoan.” Bạch Kính thấp giọng trả lời, thấy y hình như không còn buồn ngủ như ban nãy nữa, liền nói nhiều thêm vài câu. Nói tính cách của Lý Niệm rất tốt, gặp người liền cười, rất ít khóc, nếu nhận được đồ ăn hoặc là đồ chơi gì cũng rất vui lòng chia sẻ cho người khác, người bên cạnh ai cũng yêu thích nó.
Lý Thư Ý nghe hắn vẫn đang mãi mê nói về Lý Niệm, có chút bất mãn cau mày: “Bạch Ý thì sao?”
Bạch Kính dừng lại, mắt cũng không hề chớp mà nhìn y, chậm rãi nói: “Ý Ý cũng rất ngoan.”
Lý Thư Ý sửng sốt, trong đầu dường như có thứ gì đó nổ tung, biểu cảm trên mặt cũng sắp nứt toạc ra, tim đập nhanh cực kỳ, coi như đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Kính: “Con mẹ nó ai cho phép anh gọi như vậy?”
“Nhưng nó không phải tên Ý Ý à?” Bạch Kính cười nhẹ một tiếng, còn ngại y chưa đủ giận mà bồi thêm một câu, “Lý Thư Ý Ý.”
“Anh……” Lời Lý Thư Ý còn chưa nói xong, đã bị chắn ở trong miệng. Bạch Kính không mang theo chút dục vọng nào mà hôn y, hết sức ôn nhu mà hôn lấy lòng y, hôn đến mức y mất hết bình tĩnh.
Hôn xong rồi, lại áp lên trán y, nhắm mắt lại lúc này mới chịu nói lời đứng đắn. Nói Bạch Ý tính cách ‘độc’ hơn một chút, không thích thân cận với người khác, nhưng từ nhỏ lại có thể cùng Lý Niệm ở bên nhau, đối xử với Lý Niệm cũng rất tốt, Phó Oánh thường hay nói đùa rằng Bạch Ý xem Lý Niệm như là đồ chơi của nó.
Lý Thư Ý nhớ tới đoạn video mà Phó Oánh đã gửi tới, cũng cảm thấy buồn cười, theo bản năng nói một câu “Xem ra đến lúc tách hai đứa nhỏ ra sẽ rất là phiền toái.”
Bạch Kính mở mắt ra hỏi: “Tại sao lại muốn tách bọn nhỏ ra?”
Lý Thư Ý thu lại nụ cười trên khóe miệng, lấy tay của Bạch Kính ra, xoay người nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà hờ hững nói: “Em muốn mang Lý Niệm đi.”
Y cũng không nhìn thấy biểu tình trên mặt của Bạch Kính là gì, trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Em sẽ ở lại Kim Hải. Nếu anh còn suy nghĩ đối với em, hai người chúng ta sẽ thử lại, nhưng em với Lý Niệm không thể ở chỗ của anh. Nếu như anh không muốn, vậy thì quên đi.”
Từ sớm y đã bắt đầu rối rắm, lắc lư không chừng, cuối cùng vẫn chọn cách nhượng bộ.
Cũng chẳng có gì để không dám thừa nhận, chính là y yêu Bạch Kính, chỉ cần nhìn thấy người này liền sẽ động tâm. Loại tình cảm này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chưa khi nào dừng lại. Nếu như đã không thoát ra được, coi như cho cả hai thêm một cơ hội sau cùng, nếu lần này vẫn không được, y sẽ hoàn toàn từ bỏ, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, cũng tuyệt đối không mềm lòng.
Nhưng mà y cũng muốn chừa lại cho mình một đường lui, không thể giống như lúc trước, không thể một lần nữa đánh mất chính mình. Từ lúc bị đuổi ra khỏi "nhà" của mình, cảm giác bị xua đuổi đó, cả đời này Lý Thư Ý không muốn trải nghiệm nó thêm một lần nào nữa.
Trong bóng đêm Bạch Kính chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Lý Thư Ý, nghe giọng nói của đối phương không hề chất chứa một chút cảm tình nào, tim hắn như bị người khác dùng kim đâm vào, từng chút xót đau.
Trước kia hắn cảm thấy mình đã ăn chắc Lý Thư Ý, cảm thấy bất luận mình xằng bậy thế nào, người này cũng sẽ không nỡ bỏ mình mà đi, cho nên mới dám đem Ninh Việt đón về nhà, mới dám không kiêng nể gì mà giẫm đạp lên tình cảm cùng tôn nghiêm của đối phương. Còn tự cho là đúng mà nói với bác Ngô muốn thử lại, muốn tìm một người ‘yêu nhau hiểu nhau’ gì đó.
Bây giờ thì hay rồi, đến lượt Lý Thư Ý muốn đem hắn ra thử lại.
Bạch Kính nghiêng người tiến đến, một lần nữa kéo người vào trong ngực của mình, giọng nói nghèn nghẹn chỉ trả lời một từ “Được.”
“Chúng ta phải nói rõ ràng trước, chỉ cần một trong hai người chúng ta có ai cảm thấy phiền chán, đều có thể kết thúc mối quan hệ này. Nếu thích người khác, thì cứ thẳng thắn nói ra, chúng ta bất kể gặp gỡ hay chia xa đều vui vẻ thoải mái. Không cần phải dây dưa hoặc là miễn cưỡng để ở bên nhau.”
Thích và yêu một người, hẳn là nên bốc đồng, là không màng tất cả, bất kể hậu quả được mất như thế nào. Lý Thư Ý thì hoàn toàn ngược lại, y lý trí đến mức giống như đang bàn một hợp đồng nào đó, chỉ thiếu việc ngồi dậy, ghi chú rõ bên nào là bên A bên nào là bên B, viết rõ điều kiện, lại cho hai người ký tên đóng dấu.
Nhưng chuyện này trách ai được đây, tình cảm và sự tin tưởng của y, còn không phải do chính mình từng chút một tiêu hao sạch sẽ sao. Trước ngày hôm nay, Bạch Kính hắn còn không dám mơ ước xa xôi hy vọng đối phương sẽ tha thứ cho mình. Lúc chiều Lý Thư Ý làm bậy với hắn, trong lòng y suy nghĩ điều gì có lẽ hắn cũng đã đoán được, cho nên hắn cũng không muốn một đáp án chính xác. Nếu không với tính tình của Lý Thư Ý, nói chỉ xem hắn là bạn giường, hoặc ngay cả bạn giường cũng không phải, cùng lắm chỉ là nhất thời nổi lên dục vọng, hắn phải nên làm như thế nào đây? Lý Thư Ý có thể cho hắn thêm một cơ hội để ‘thử’, cho dù thái độ này giống như bất cứ lúc nào y cũng có thể vứt bỏ, đã là niềm vui ngoài dự đoán của hắn, hắn làm sao còn dám yêu cầu thêm bất kì điều gì khác?
Nếu giờ khắc này đưa tay lên trời thề thốt những lời yêu thương hứa hẹn ‘một đời’, loại lời nói này cũng chỉ là nói suông còn có vẻ buồn cười. Cho nên cuối cùng Bạch Kính chỉ hôn nhẹ lên trán y, thấp giọng nói một câu: “Chỉ cần em vẫn cho anh được gặp em, chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng.”
Lý Thư Ý biết hắn đã hiểu ý tứ của mình, cả người lại thả lỏng xuống. Nếu đã hạ quyết định rồi, cũng không cần phải rối rắm thêm làm gì, lải nha lải nhải lo lắng cái này băn khoăn cái kia cũng không phải là tác phong từ trước đến nay của y, dù sao thì lời nên nói y cũng đã nói rõ ràng rồi. Cơn buồn ngủ lại một lần nữa kéo tới, Lý Thư Ý nhắm mắt lại, vẫn không nhịn được mà trả lời một cách mỉa mai: “Em không cho anh gặp anh sẽ lập tức biến mất sao?”
Qua một lúc lâu vẫn không chờ được câu trả lời, trước khi vào giấc ngủ y còn không muốn buông tha cho người ta mà nói thầm một câu: “Bớt nói lời vô nghĩa.”
Trông mong từ miệng của y thốt ra được một lời dỗ dành dễ nghe quả thực còn khó hơn lên trời. Bạch Kính bị y chọc giận, nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thích.
Đây là một Lý Thư Ý khỏe mạnh.
Là một Lý Thư Ý có thể trả lời hắn, có thể đáp lại nụ hôn của hắn, an ổn ngủ ngoan trong vòng tay của hắn.
Còn gì không thỏa mãn nữa đây.
Bạch Kính nghe tiếng hít thở đều đặn của Lý Thư Ý, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới cơn ác mộng đã đeo bám lấy hắn suốt hơn một năm qua.
Trong giấc mơ hắn ngồi trên một băng ghế dài, trên đầu còn có thể nghe thấy âm thanh con bướm đêm lao thật mạnh vào ngọn đèn đường. Lý Thư Ý đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu để lại cho hắn một nụ hôn, sau đó nói lời từ biệt, rồi chỉ để lại một bóng lưng mảnh khảnh, dần dần chìm vào trong bóng tối. Mà từ đầu tới cuối chính bản thân hắn không có cách nào để cử động, cũng không có cách nào để mở miệng nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt như vậy, nhìn người nọ hết lần này đến lần khác rời đi.
Ý cười trong mắt của Bạch Kính dần tắt hẳn, vẫn luôn chuyên chú nhìn người trong lồng ngực, lắng nghe tiếng hít thở của y. Qua thật lâu, lâu đến mức ngoài cửa sổ bóng đêm cũng đã hoàn toàn yên tĩnh, hắn mới nhắm mắt lại, đặt lên trán Lý Thư Ý một cái hôn nhẹ nhàng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta quả thật không biết nên sửa thế nào mới có thể qua được kiểm duyệt, phía trước toàn bị xóa.
Editor: Chương 98 bị xóa tụi mềnh đã tìm về cho các bạn đó..kkk
Còn nhớ lần chú Lý hôn tạm biệt chú Bạch dưới ngọn đèn đường không, mình cũng không ngờ lần đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng chú Bạch, đúng kiểu lần từ biệt đó là lần khiến chú Bạch phải khắc cốt ghi tâm.
Là đoạn nằm ở cuối chương 54, ai muốn tìm cảm hứng thì quay xe lại đọc rồi khóc chơi cho zui.