Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Tiện tỉnh lại thì nhóc con và Lâm Thanh Hàn vẫn còn đang ngủ say, cô thoáng nghiêng người qua nhìn hai người, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, nghĩ đến việc Lâm Thanh Hàn nói là cô phải theo đuổi em ấy, khóe môi Thẩm Tiện hơi gợi lên.
Chỉ là bây giờ vẫn còn một việc cô chưa nói với Thanh Hàn, Thẩm Tiện không muốn gạt Lâm Thanh Hàn mãi, cô không thuộc về thế giới này, nếu cô nói chuyện này cho Thanh Hàn, em ấy sẽ nghĩ như thế nào? Em ấy có bị dọa sợ không?
Thẩm Tiện khẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Lâm Thanh Hàn giống như nghe được tiếng động, hai mắt đang ngủ mơ màng bỗng mở ra, xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tiện, chị đi chạy bộ buổi sáng à?".
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn tỉnh, đi đến phía mép giường Lâm Thanh Hàn nằm, cười khẽ nói: "Ừm, đã quen mỗi ngày chạy bộ buổi sáng để ra mồ hôi, Thanh Hàn muốn đi cùng không?".
Lâm Thanh Hàn thoáng kéo chăn lên, dùng chăn bao bản thân lại, lắc đầu, giọng nói vẫn còn mơ mơ màng màng, "Không đi, em còn chưa tỉnh ngủ đâu".
Ánh mắt Thẩm Tiện trở nên dịu dàng, cúi người xuống hôn nhẹ vào trán Lâm Thanh Hàn, "Vậy em với Điềm Điềm ngủ thêm một chút, chờ lát nữa tôi quay lại làm bữa sáng".
Lâm Thanh Hàn vùi vào trong chăn nhẹ nhàng gật đầu, cả trái tim giống như rơi vào một đám mây vậy, mềm mại.
Lúc chạy bộ về, Thẩm Tiện thuận đường ghé vào chợ sáng, cua mùa này là ngon nhất, cô dự định lát nữa nấu cho Thanh Hàn và nhóc con một phần cháo hải sản.
Lúc Thẩm Tiện trở về, một lớn một nhỏ trong phòng ngủ vẫn còn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà bếp nấu cháo trắng, sau đó bắt đầu xử lý con cua, tuy cua ăn rất ngon nhưng rửa sạch thật phiền phức, Thẩm Tiện cầm một cây bàn chải đánh răng mới, bắt đầu chà lên vỏ cua để rửa sạch, sau đó tách phần yếm, cắt bỏ lông cua, dùng dao chặt con cua thành hai phần, thấy nồi cháo đang sôi ùng ục, Thẩm Tiện bỏ cua vào trong nồi, tiện tay bỏ thêm lát gừng đã cắt sẵn vào, nêm thêm một chút muối và tiêu xay, chỉ một lát sau hương thơm của cháo và cua đã bay vào không khí.
Nhóc con giống như có gắn cảm biến với mấy món ngon, rõ ràng còn đang rất buồn ngủ nhưng nghe đến hương thơm liền mở mắt, giống như con mèo nhỏ lăn lăn vài vòng ở trong chăn, thấy Lâm Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh, nhóc con dứt khoát tự mình xuống giường, đầu tóc rối bời chạy xuống nhà bếp.
Thẩm Tiện thấy bộ dạng đầu tóc bù xù chưa tỉnh ngủ của nhóc con thì cảm thấy buồn cười, xoa xoa đỉnh đầu nhóc con, ngồi xổm người xuống, cười nói: "Tiểu Thẩm tổng hôm nay dậy sớm quá vậy?".
"Mommy, sáng nay ăn cái gì vậy, thơm quá thơm quá".
Nhóc con nói, hai cánh tay mũm mĩm liền vòng qua ôm lấy Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện buồn cười ôm nhóc con lên, để bé đứng xa xa nhìn nồi cháo cua đang sôi ùng ục, "Mèo nhỏ ham ăn, hôm nay ăn cháo cua, còn phải nấu thêm một lát nữa, mommy dắt con đi rửa mặt trước đã".
"Dạ".
Nhóc con ôm cổ Thẩm Tiện, vui vẻ lắc lư đầu nhỏ.
Chờ đến lúc Thẩm Tiện chải tóc cho nhóc con xong thì Lâm Thanh Hàn cũng từ trong phòng bước ra, "Điềm Điềm hôm nay thức sớm vậy?".
"Em còn không biết con mình sao? Đồ ăn ngon còn có tác dụng hơn đồng hồ báo thức".
Thẩm Tiện cười trêu chọc nhóc con.
Nhóc con cọ cọ khuôn mặt nhỏ lên bả vai Thẩm Tiện, xấu hổ giải thích cho bản thân: "Không có không có".
"Ừ, là mommy nói sai rồi".
Thẩm Tiện đặt nhóc con ngồi lên ghế trẻ em, múc ba phần cháo cho cả nhà, sau đó mới bắt đầu lột thịt cua cho nhóc con, cái răng bé xíu của nhóc con có cắn cũng cắn không nổi lớp vỏ cua bên ngoài.
Lâm Thanh Hàn lột phần thịt cua trong chén của mình, hỏi Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, tối nay ra ngoài ăn ba có đi không?".
Thẩm Tiện dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói: "Đi chứ, người một nhà đương nhiên phải đoàn viên".
Sở dĩ có câu hỏi vừa nãy chính là vì cơ thể của Thẩm Văn Khang hiện tại, tắc mạch máu não đã tạo thành thương tổn rất lớn với Thẩm Văn Khang, lúc ăn cơm có khi sẽ bị nghẹn, ho khan phun thức ăn khắp nơi, mỗi lần cả nhà tụ họp, bên người Thẩm Văn Khang ngoại trừ Phương Tĩnh Lan thì không còn ai muốn ngồi gần, cũng không thể nói mọi người cái gì, dù sao ai cũng không muốn cả người bị phun đầy đồ ăn.
Phương Tĩnh Lan lại là một người không chịu thua kém, bà không muốn chị em trong nhà nhìn thấy một mặt yếu ớt của bản thân, sau này lúc mọi người ăn cơm với nhau, bà rất ít khi dẫn theo Thẩm Văn Khang đi cùng, thật ra đây cũng là một loại bảo vệ danh dự của Thẩm Văn Khang.
Thẩm Tiện nghĩ, vẫn phải nhanh tay kiếm tiền mới được, nguyên thân thật sự thiếu ba mẹ quá nhiều, việc cấp bách bây giờ chính là nhờ hệ thống mau chóng giúp Thẩm Văn Khang khôi phục sức khỏe.
Trước đây những loại tụ họp này luôn là Phương Tĩnh Lan thu xếp, chị cả của Phương Tĩnh Lan vẫn luôn ở thành phố khác, Phương Tĩnh Lan là người lớn tuổi nhất trong số mấy chị em sống ở thành phố Lâm Hải, mỗi năm bà đều muốn người một nhà quây quần bên nhau ăn một bữa, không vì lý do gì khác, chỉ vì để gia đình vẫn có thể giống một cái gia đình, ông ngoại có thể vui vẻ một chút, năm nay là Thẩm Tiện chọn khách sạn, nếu cô đã tới, cô không muốn để Phương Tĩnh Lan lại vất vả quá mức.
"Thẩm Tiện, em, em muốn lát nữa gửi cho mẹ một ít tiền".
Lâm Thanh Hàn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói, ba mẹ có thể làm chuyện có lỗi với cô nhưng dù sao cô vẫn không thể mặc kệ bọn họ, Lâm Thanh Hàn nghĩ gửi một ít tiền về, bọn họ hẳn là vui vẻ hơn nhiều so với việc nhìn thấy cô.
"Ừm, nên vậy, Thanh Hàn, người khác thế nào chị không quản được nhưng chị và Điềm Điềm vĩnh viễn đều là người nhà của em".
Thẩm Tiện dịu dàng an ủi Lâm Thanh Hàn.
Nhóc con đang ăn đến phồng má nhưng vẫn không quên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi ăn xong Lâm Thanh Hàn chuyển qua cho ba mẹ một ngàn đồng, chỉ gửi một tin nhắn để bọn họ mua ít đồ ăn ngon để ăn tết, còn việc số tiền này có đến tay Lâm Chí Tân hay không, Lâm Thanh Hàn đã không để ý.
Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi bên kia cũng đã mấy tháng không nhìn thấy Lâm Chí Tân, trước kia con trai bọn họ cũng thường xuyên cầm tiền xong liền đi, nhưng tốt xấu gì cũng một hai tháng sau, lúc không còn tiền thì sẽ về nhà đòi tiền, bây giờ đã vài tháng cũng không thấy mặt, gọi điện cũng không ai bắt máy, Tưởng Phương rất sợ con trai bà vì chuyện ba mươi ngàn đồng kia mà xảy ra chuyện gì.
Tưởng Phương nhìn thấy tin nhắn Lâm Thanh Hàn gửi đến, sau đó nhìn nhìn tin nhắn chuyển một ngàn đồng, hùng hùng hổ hổ nói với Lâm Hoành Lợi: "Lâm Thanh Hàn đứa con gái chết tiệt này còn biết gửi tiền về! Trước đó lúc đưa tôi và Chí Tân và Cục Cảnh Sát sao không nghĩ đến mọi người là người một nhà? Không chịu cho Chí Tân mượn tiền, cũng không biết Chí Tân bây giờ ra sao".
"Hẳn là không có việc gì, đều lớn như vậy rồi còn có chuyện gì được, tôi nói, lúc kết hôn nhà Thẩm Tiện đưa sính lễ quá ít, chỉ có một trăm ngàn, bà nhìn xem, sửa cái nhà xong liền không thừa bao nhiêu".
Lâm Hoành Lợi chê trách nói.
Trước đó nhà của Lâm Hoành Lợi cũng không ra cái gì, phải lấy tiền hỏi cưới của con gái để sửa thành nhà ngói sạch sẽ như bây giờ, lúc đó một trăm ngàn tiền sính lễ ở trong thôn bọn họ đã xem như rất nhiều, bây giờ Lâm Hoành Lợi lại có chút hối hận, dù sao tiền này không cần làm gì cũng có thể lấy được.
Mà đứa con trai bọn họ nhung nhớ đã lâu, bây giờ vẫn còn ở quán bar của Vương Tề để làm nhân viên phục vụ đặc biệt, cả người đã không còn tự cao như trước, gầy trơ xương, dịu ngoan như một con mèo bị thuần hóa.
Lâm Chí Tân hận thấu xương đám người ở nơi này, cũng hận thấu xương Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện và cả hai người gọi là ba mẹ nhưng không chịu giúp cậu ta trả nợ, thân thể này mấy tháng nay đã bị đùa bỡn không còn lại gì, nhưng Vương Tề buộc cậu ta ký hiệp nghị, bắt cậu ta ở đây làm công trả nợ, hơn nữa phái người trong quán bar nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Chí Tân căn bản là không có tí tự do nào, cậu ta nghĩ, chỉ cần cậu ta rời khỏi nơi này, cậu ta muốn để tất cả mọi người trả giá.
Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ ba mẹ, tin nhắn cô gửi đi giống như đá chìm đáy biển, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không mấy vui vẻ, quyết định dẫn Lâm Thanh Hàn và nhóc đi ra ngoài dạo, thuận tiện mua thêm một ít quần áo cho mùa thu.
Trời tối thêm một chút, Thẩm Tiện đầu tiên là gửi địa chỉ khách sạn cho cả gia đình, sau đó đi đón ông ngoại, thuận tiện chở luôn hai vợ chồng cậu hai.
Mới vừa lên xe Nhan Cần Cần liền mở miệng nói, "Thẩm Tiện, xe này của con không tồi nha, không gian đủ lớn, mua hết bao nhiêu tiền?".
Thẩm Tiện không cảm xúc, vờ cười nói: "Hơn bốn mươi ngàn, chỉ là xe bình thường".
"Trời ạ, người làm chủ quả nhiên là không giống người thường, nói chuyện đều hơn người, đúng rồi, bây giờ con và Thanh Hàn còn ở chung sao?".
Nhan Cần Cần vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng nói ra, bạn tốt của bà ta có một đứa con gái là Omega, vừa lúc không có đối tượng, Nhan Cần Cần nghĩ, giới thiệu cho Thẩm Tiện một cái đối tượng, nếu có thể thành công, vậy sau này không thể thiếu chỗ tốt.
"Đúng vậy, con vẫn luôn ở cùng với Thanh Hàn".
"Này, không phải mợ nói con, đều đã thành bà chủ, sao còn chơi trò lãng tử quay đầu? Mợ có quen vài người bạn, con gái của họ đều chưa có đối tượng hẹn hò, mấy đứa nhỏ chỉ vừa mới đôi mươi, giới thiệu cho con một cái, được không?".
Nhan Cần Cần thao thao bất tuyệt nói.
Sắc mặt Thẩm Tiện lạnh xuống, mở miệng nói: "Không cần, mợ để lại cho Phương Ngạn nhà mợ đi".
Nhan Cần Cần còn muốn nói thêm cái gì nhưng thấy sắc mặt Thẩm Tiện không tốt, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc Thẩm Tiện chở ông ngoại đến nơi thì mọi người trong nhà cũng đã đến gần như đầy đủ, ông ngoại ngồi ở ghế chủ tọa, một bên là Phương Tĩnh Lan, bên còn lại là cậu hai Phương Thừa Tiên, Phương Tĩnh Lan và Thẩm Tiện một trái một phải ngồi cạnh Thẩm Văn Khang.
Dì ba Phương Tĩnh Bình cười nói: "Hôm nay là Thẩm Tiện mời cả nhà đến đây đoàn tụ, con không nói gì sao?".
Thẩm Tiện cầm ly nước chanh lên, cười nói: "Chính là bữa ăn gia đình bình thường, mọi người cứ tự nhiên như ở nhà, hy vọng sau này dù là khi nào chúng ta đều có thể thường xuyên đoàn tụ như bây giờ".
"Tốt, chúng ta cùng nhau uống một chén, chúc mừng gia đình chúng ta trung thu đoàn viên".
Phương Tĩnh Bình cười nói.
Thẩm Văn Khang bên cạnh tay chân không nhanh nhẹn như mọi người, Thẩm Tiện kẹp đồ ăn cho ông, Lâm Thanh Hàn thì lại chăm sóc nhóc con, nhóc con bây giờ hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, lúc đông người cũng không có sợ hãi.
Nhan Cần Cần cầm ly nước, kính ông ngoại một ly, "Chúc ba Tết Trung Thu vui vẻ, đáng tiếc Phương Ngạn đi học quá xa nên không về nhà, nếu không ba nhất định càng vui vẻ, đúng không?".
Ông ngoại gật gật đầu, người già rồi thì sẽ càng thích đông vui.
Nhan Cần Cần quay về chỗ ngồi, rèn sắt khi còn nóng nói: "Con trai của chúng tôi năm sau tốt nghiệp, công việc còn sợ không tìm được, tôi liền nói với Phương Ngạn, nhanh chân đi theo chị Thẩm Tiện lăn lộn, nhà chúng ta bây giờ có bà chủ, còn lo thiếu việc?".
Thẩm Tiện đang múc cho bản thân chén canh, không nói gì, Nhan Cần Cần lại nói: "Chị hai, thật ra Thẩm Tiện cùng Thanh Hàn còn có thể làm bạn như bây giờ rất tốt, nhưng này cũng không thể cứ vậy mãi, dù sao đã ly hôn, con gái của bạn em là một đứa nhỏ tốt, đang chờ giới thiệu cho Thẩm Tiện đây".
Người trong gia đình ít nhiều gì đều biết thái độ của Thẩm Tiện đối với Lâm Thanh Hàn, bọn họ đều cảm thấy Nhan Cần Cần ăn nói không đàng hoàng.
Sắc mặt Lâm Thanh Hàn trở nên tái nhợt, khuynh người tới ôm Điềm Điềm, Thẩm Tiện cầm lấy tay Lâm Thanh Hàn, bình tĩnh nhìn Nhan Cần Cần: "Chuyện của tôi không làm phiền mợ, không lâu nữa tôi và Thanh Hàn sẽ tái hôn, hơn nữa tôi cũng không dám làm phiền mợ, trước đó vì tám trăm đồng nhắc mãi không quên, tuy rằng chuyện đó là tôi sai.
Đến nỗi chuyện công việc, công ty tôi không nuôi người rảnh rỗi, cũng không muốn làm công ty gia đình, đều dựa vào năng lực của ứng viên để đánh giá".
Thẩm Tiện cũng không quan tâm sắc mặt của Nhan Cần Cần, trước đó cô cho bà ta mặt mũi hoàn toàn là vì Phương Thừa Tiên, Phương Thừa Tiên dù sao cũng là em trai của Phương Tĩnh Lan, bây giờ Nhan Cần Cần muốn làm Thanh Hàn khó xử, dù là một chút mặt mũi Thẩm Tiện cũng không muốn để lại cho bà ta.
Lâm Thanh Hàn thấy không khí xấu hổ, nhéo nhéo lòng bàn tay Thẩm Tiện, Thẩm Tiện quay đầu cười với Lâm Thanh Hàn, tiếp tục nói: "Nói tiếp, Hiểu Yến thật ra rất thích hợp công ty của chị, có muốn từ chức, sau đó đi làm cùng chị không? Làm văn phòng tuy là ổn định nhưng có đôi khi sẽ lãng phí thanh xuân, tới chỗ của chị làm thì khác, em có thể một người đảm đương một phía".
"Được nha, em về nhà suy nghĩ một chút, nếu muốn đi sẽ nói trước với chị".
Triệu Hiểu Yến cười nói.
"Ok, vị trí trong công ty để lại cho em một thời gian".
Sau khi ăn xong Thẩm Tiện đưa Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang về nhà, sau đó cô cùng nhóc con và Lâm Thanh Hàn quay về.
Chờ đến lúc nhóc con chơi mệt ngủ quên, Thẩm Tiện lúc này mới nói với Lâm Thanh Hàn về chuyện buổi chiều: "Thanh Hàn, Nhan Cần Cần làm người thế nào em cũng biết, thượng đội hạ đạp, không cần để ý bà ta, chúng ta tự mình sống tốt là được, bà Thẩm không tức giận được không?".
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, nhướng mày cười nói: "Người ta muốn giới thiệu mấy em gái trẻ tuổi cho chị, không thích sao?".
Lâm Thanh Hàn nói, tay còn chọt chọt vào ngực Thẩm Tiện.
"Không thích, chị nhìn người khác không khác gì nhìn củ cải trắng, tâm như nước lặng".
Thẩm Tiện nói đều là sự thật, đời trước có biết bao trai xinh gái đẹp nhào vào lòng cô, cô chỉ cảm thấy phiền phức, hoàn toàn không có nổi một tia hứng thú, sinh hoạt còn bình lặng hơn cả nước trong hồ, mỗi ngày thứ duy nhất có thể giúp cô vực dậy tinh thần chính là công việc.
Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện chọc cười, nhẹ nhàng đánh lên vai Thẩm Tiện một cái, "Chị bớt lại, hơn nữa, em thành bà Thẩm từ lúc nào?".
Thẩm Tiện ôm ôm người vào trong ngực mình, nhẹ giọng dỗ dành, "Ừm, chị làm bà Lâm của Thanh Hàn, vậy được rồi hửm".
"Cũng không được, em còn chưa đồng ý đâu".
Lâm Thanh Hàn miệng thì nói không được nhưng khóe môi lại nhịn không được mà cong lên, ngửa đầu hôn lên khóe môi Thẩm Tiện..
Danh Sách Chương: