• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi tối, sau khi trở về nhà, Lâm Thanh Hàn mang giày cao gót đứng cả một ngày, quả nhiên đôi chân có hơi sưng phù lên, Thẩm Tiện đau lòng xoa chân cho Lâm Thanh Hàn, nhóc con đã bị Phương Tĩnh Lan mang đi, nói là để Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn trải qua một đêm tân hôn chỉ có hai người.
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện đang xoa chân cho mình, ánh mắt dịu dàng nói: "Bà Lâm vất vả rồi".
"Chị không vất vả, Thanh Hàn mới vất vả, tiểu bảo bảo lăn lộn em cả ngày nay chưa ăn được cái gì".

Thẩm Tiện và xoa vừa nói.
"Không có gì, không phải vừa rồi em đã ăn một ít mì sao? Em không có mong manh dễ vỡ như búp bê sứ, chị không cần lo lắng như vậy".

Lâm Thanh Hàn nắm một bàn tay của Thẩm Tiện, kéo Thẩm Tiện lại gần, đến khi Thẩm Tiện ngồi xuống cạnh bản thân, Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện cọ cọ, bên tai hơi ửng đỏ, nói: "Hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà".
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, nhưng cái gì cũng không làm được".

Nói xong thì liếc nhìn phần bụng Lâm Thanh Hàn.
Bây giờ mới hơn một tháng, bụng của Lâm Thanh Hàn vẫn còn bằng phẳng, không hề giống như đang mang thai, Lâm Thanh Hàn hôn hôn khóe môi Thẩm Tiện, "Có thể hôn hôn".
Nói xong, Lâm Thanh Hàn câu lấy cổ Thẩm Tiện kéo cô xuống, trước đây cô cũng không biết bản thân có thể thích hôn môi, thích gần gũi cùng người mình yêu đến như vậy, hẳn là do trước đây cô không gặp đúng người.
Thẩm Tiện còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Thanh Hàn hôn lên cánh môi, cô dứt khoát tước vũ khí đầu hàng, nhường toàn bộ quyền chủ động cho Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện luôn cảm thấy kể từ lúc mang thai Thanh Hàn giống như ngày càng thích gần gũi với cô.
Thẩm Tiện để Lâm Thanh Hàn ngồi lên đùi của mình, như vậy Lâm Thanh Hàn chỉ cần thoáng cúi đầu xuống là có thể hôn lên cánh môi Thẩm Tiện, một hồi lâu sau Lâm Thanh Hàn mới buông Thẩm Tiện ra, bản thân dựa vào lòng ngực Thẩm Tiện thở phì phò, Lâm Thanh Hàn đều bị bộ dạng hiện tại của cả hai chọc cười, rõ ràng là đêm tân hôn nên làm một chút chuyện nên làm, kết quả hai người lại không thể làm cái gì cả, ngẫm lại cũng cảm thấy đặc biệt.

Truyện Đoản Văn
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cười thì hỏi: "Thanh Hàn, em cười cái gì đó?".

Lâm Thanh Hàn niết tay Thẩm Tiện thưởng thức, "Cười chúng ta, đêm tân hôn này có cũng như không nha, mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ sớm một chút đi".
Thẩm Tiện gật gật đầu, không phải hai người không muốn, thật sự là điều kiện không cho phép.
Lúc tiểu bảo bảo được sáu tháng, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh, lúc về đến nhà Thẩm Tiện tò mò dán lỗ tai vào bụng Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, bảo bảo có động tĩnh gì không? Sao chị nghe không được?".
Lâm Thanh Hàn buồn cười sờ sờ đầu Thẩm Tiện, "Bảo bảo không phải lúc nào cũng động đậy, bây giờ chắc là đang nghỉ ngơi, bị đồ nghịch ngợm này đá một cái thì khá đau đó".
Thẩm Tiện từ bụng Lâm Thanh Hàn thẳng người lên, hôn hôn khóe môi Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn vất vả, chờ tiểu bảo bảo sinh ra, chị nhất định nói cho con bé biết em sinh con bé vất vả đến cỡ nào".
Nhóc con từ trong phòng bước ra vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tiện hôn Lâm Thanh Hàn, đưa tay lên mặt che che, "Mommy xấu hổ, Điềm Điềm nhìn thấy mommy hôn mẹ".

Thẩm Tiện buồn cười ôm lấy nhóc con.
"Mommy hôn mẹ của con là đúng rồi, hôn người khác mới không đúng, hiểu không hả?".

Thẩm Tiện mỉm cười chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nhóc con.
Nhóc con như trống bỏi mà lắc lắc đầu nhỏ, "Không hiểu, dù sao mommy cũng xấu hổ ~".

Nhóc con kéo giọng phản bác Thẩm Tiện.
"Được rồi, không hiểu thì không hiểu, chờ con lớn lên con sẽ hiểu".

Thẩm Tiện ôm nhóc con lắc qua lắc lại, cười nói.
Lâm Thanh Hàn đưa tay qua véo vào bên hông Thẩm Tiện một cái khiến Thẩm Tiện hít sâu một hơi.
Thẩm Tiện quay đầu lại thì bị Lâm Thanh Hàn trừng mắt một cái, cô ra vẻ vô tội bĩu môi.

Nhóc con thật biết chọn thời điểm, lựa ngay lúc cô hôn Thanh Hàn đi ra.
"Mommy, thả Điềm Điềm xuống đất, Điềm Điềm muốn nghe em gái nhỏ ~".

Nhóc con ngồi trong lòng Thẩm Tiện quơ quơ chân ngắn, ra hiệu cho Thẩm Tiện đặt bé xuống đất.
Thẩm Tiện đặt nhóc con xuống đất, nhóc con nhảy qua ôm đùi Lâm Thanh Hàn, "Mẹ, con muốn nghe em gái nhỏ nói chuyện ~".
Lâm Thanh Hàn buồn cười kêu nhóc con đặt lỗ tai lên trên bụng cô để nghe âm thanh, nhóc con mím môi nghiêm túc nghe một lúc lâu, cả Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều không nhịn được cười.
"Em gái còn chưa tỉnh ngủ đâu, chờ em ngủ dậy Điềm Điềm nghe tiếp, được không?".

Lâm Thanh Hàn cười nói.
"Dạ, vậy lát nữa con lại đến chơi với em gái ~".

Nhóc con quơ quơ bím tóc nhỏ của mình, sợ làm em gái bị thương, nhóc con lại chạy vào lòng Thẩm Tiện để làm nũng.

Thẩm Tiện ôm nhóc con đung đưa qua lại, nửa năm nay vóc dáng của nhóc con lại cao lên không ít, cũng nặng hơn trước kia, hiện tại Thẩm Tiện bồng nhóc con lên cũng không còn nhẹ nhàng như trước kia.
Nhóc con được Thẩm Tiện ôm vào lòng cũng rất vui vẻ, quả nhiên mẹ và mommy vẫn rất yêu bé.
Buổi tối, Lâm Thanh Hàn cảm thấy tuyến thể của bản thân có vẻ như nóng lên một chút, kể từ lúc mang thai, kỳ dễ cảm của cô đều sử dụng thuốc ức chế để vượt qua, chỉ sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nhưng hiện tại đã được sáu tháng, Lâm Thanh Hàn nghĩ bản thân hẳn là không cần tiếp tục chịu đựng, hơn nữa Thẩm Tiện nhẫn nhịn cũng rất vất vả, tuy rằng chị ấy không nói ra miệng nhưng Lâm Thanh Hàn đều hiểu rõ, cô quyết định lười biếng nằm trên giường chờ Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện từ nhà vệ sinh đi ra liền nghe được hương hoa quế Long Tỉnh nồng đậm trong không khí, đó là hương tin tức tố của Lâm Thanh Hàn, nhưng đã rất lâu rồi Thẩm Tiện chưa nghe lại mùi hương này, hai người sợ lau súng cướp cò nên kể từ khi Lâm Thanh Hàn mang thai đến nay, cả hai đều không tiết ra tin tức tố trước mặt đối phương.
"Thanh Hàn, chuyện gì vậy?".


Nhịp tim của Thẩm Tiện bị tin tức tố của Lâm Thanh Hàn trêu chọc nên đập nhanh hơn bình thường một chút, cô đi vài bước đến gần Lâm Thanh Hàn, vừa đến gần liền nhìn thấy khóe mắt của người đang nằm trên giường đang ửng đỏ, ánh mắt ướt át nhìn về phía bản thân.
Lâm Thanh Hàn nắm lấy tay Thẩm Tiện, giọng nói có hơi thều thào, giống như đang cố gắn kiềm nén gì đó, "Kỳ dễ cảm đến, Thẩm Tiện, bảo bảo ổn định rồi, em không muốn dùng thuốc ức chế, em muốn chị".

Giọng nói của Lâm Thanh Hàn nhè nhẹ, trong lòng Thẩm Tiện đã bắt đầu nổi lên những cơn gợn sóng.
Cô chậm rãi xé miếng dán cách trở tin tức tố ở phía sau cổ, chậm rãi thả tin tức tố ra không khí, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, "Ừ, chị sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo".
Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nhắc đến bảo bảo thì có chút ngại ngùng gật gật đầu.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, hơi thở của hai người hòa quyện bên nhau, trong không khí hương cam ngọt và hương hoa quế Long Tỉnh cũng quấn quýt hòa vào nhau.
Không biết có phải là do đến kỳ dễ cảm cộng thêm đang mang thai, Lâm Thanh Hàn cảm thấy cơ thể của mình mẫn cảm hơn trước kia rất nhiều, chỉ để Thẩm Tiện hôn vài cái mà cả cơ thể đã mềm nhũn, Lâm Thanh Hàn dứt khoát ôm cổ Thẩm Tiện, dù sao những việc tốn sức đều do Thẩm Tiện làm, cô chỉ cần ngoan ngoãn nằm đó chờ Thẩm Tiện là được rồi, Lâm Thanh Hàn nghĩ như vậy, cũng không thèm để ý việc bản thân bị Thẩm Tiện hôn đến không còn sức lực, dù sao cô cũng rất nhớ Thẩm Tiện.
Nụ hôn của Thẩm Tiện chuyển từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt, cuối cùng hôn đến Lâm Thanh Hàn không còn sức để thở, chỉ có thể thoáng đẩy đẩy vai Thẩm Tiện kêu Thẩm Tiện lùi về sau một chút, vội vàng hít thở không khí.
Trong ánh mắt xuất hiện một lớp hơi nước mờ mịt mỏng manh, tình sắc nơi đuôi mắt ngày càng nồng đậm, khiến Thẩm Tiện vô thức xoáy sâu vào đôi mắt Lâm Thanh Hàn, cúi xuống hôn lên đôi mắt cô, "Thanh Hàn, em như bây giờ thật đẹp".
Lâm Thanh Hàn không có sức lực để đánh Thẩm Tiện, chỉ có thể nhỏ giọng phản bác: "Đừng nói bậy, gần đây em béo lên không ít đâu".
Thẩm Tiện hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, dỗ dành: "Làm gì có, vợ chị là đẹp nhất, chị yêu bà Thẩm của chị nhất".
Trong không khí, hai loại tin tức tố quấn quýt bên nhau tạo nên một hương thơm riêng biệt, trên trán Lâm Thanh Hàn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cảm thấy những nụ hôn của Thẩm Tiện chỉ khiến cho bản thân ngày càng nóng, cô sử dụng hết tất cả sức lực còn lại mới vất vả ôm được cổ Thẩm Tiện, kéo người nọ lại gần, Lâm Thanh Hàn thoáng ngửa đầu hôn lên cánh môi Thẩm Tiện, nhưng nụ hôn này cũng không thể làm dịu đi ngọn lửa trong lòng Lâm Thanh Hàn.
Cô lùi về phía sau một ít, vừa hôn khóe môi Thẩm Tiện vừa nỉ non: "Thẩm Tiện, em muốn chị".
Thẩm Tiện bị Lâm Thanh Hàn bị lời nói của Lâm Thanh Hàn dụ dỗ, nghe Lâm Thanh Hàn nói xong thì sợi dây lý trí trong lòng cô lập tức đứt đoạn, trong ánh mắt, trong lòng đều chỉ còn lại hình ảnh của người đang nằm dưới thân cô.
Hương cam ngọt trong không khí bỗng nhiên trở nên nồng đậm, gắt gao bao vây hương hoa quế Long Tỉnh, khiến cho hương hoa quế Long Tỉnh không thể động đậy.
Đến khi hai người lăn lộn xong thì đã là chuyện của ba tiếng sau, Thẩm Tiện lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Lâm Thanh Hàn, không dám làm quá mức, Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện, thân mật cọ lên cổ Thẩm Tiện làm nũng, tình sắc trên mặt cô vẫn còn chưa tan đi, vành mắt đỏ ửng vì bị Thẩm Tiện bắt nạt, nhưng cô vẫn kêu Thẩm Tiện ôm cô từ phía sau mà ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Tiện thức dậy Lâm Thanh Hàn còn đang ngủ, đến khi Thẩm Tiện rửa mặt xong Lâm Thanh Hàn vẫn còn chưa tỉnh giấc, Thẩm Tiện chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hàn, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn liền tỉnh giấc.
"Chị làm gì vậy?".

Lúc nói chuyện còn mang theo giọng điệu làm nũng.

"Dậy đi, chị đi nấu bữa sáng, lát nữa em đi rửa mặt là được, để chị thay ga trải giường".

Thẩm Tiện nói, mỉm cười hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn vừa nghe Thẩm Tiện nói chuyện thay ga trải giường thì cả người nhanh chóng đỏ bừng, thoáng chống người ngồi dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, cắn một cái lên môi cô.
"Ui, Thanh Hàn, sao cắn chị?".

Thẩm Tiện xoa xoa bờ môi bị Lâm Thanh Hàn cắn.
"Ai kêu chị nói lung tung, đáng đời nhà chị".

Lâm Thanh Hàn không thèm để ý Thẩm Tiện mà quay người đi, bắt đầu mặc quần áo vào.
"Chị có nói gì đâu? Với lại ga trải giường cần phải thay mà, tối hôm qua làm ướt hết, nhưng mà không trách Thanh Hàn, thai phụ vốn dĩ rất mẫn cảm...".
Thẩm Tiện còn đang lảm nhảm muốn nói tiếp nhưng bị Lâm Thanh Hàn tiện tay cầm một cái gối ném trúng, ném xong một cái Lâm Thanh Hàn giống như vẫn cảm thấy chưa hả giận, lại tiếp tục cầm một cái gối lên, ném về phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện luống cuống tay chân chụp lại hai cái gối Lâm Thanh Hàn ném qua, cô cũng không dám cãi lại, ngoan ngoãn đứng ở mép giường chờ Lâm Thanh Hàn đứng dậy.
Lâm Thanh Hàn đứng lên, tức giận đi một mạch vào nhà vệ sinh, không thèm nhìn Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện đặt hai cái gối lên trên ghế, nhìn nhìn ga trải giường, lấy ga trải giường mới từ trong tủ ra, vừa thay ga trải giường vừa nghĩ, vừa nãy Thanh Hàn là ngại ngùng?
Đến lúc Lâm Thanh Hàn bước ra thì thấy Thẩm Tiện đã thay ga trải giường xong rồi, lỗ tai vốn đang trắng nõn lại bắt đầu đỏ lên, xụ mặt không để ý tới Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện lúc này ngoan ngoãn không dám nói thêm gì nữa, cầm ga trải giường bỏ vào máy giặt tự động.
Thấy Lâm Thanh Hàn không còn tức giận như vừa nãy Thẩm Tiện mới dám đi qua ôm Lâm Thanh Hàn, vừa ôm vừa dỗ dành: "Thanh Hàn, chị nói sai rồi, đừng tức giận được không? Chị sai rồi, chị sai rồi, chị sai rồi".
Vì thế nên lúc nhóc con thức dậy đi WC thì nhìn thấy mommy nhà mình đang ôm mẹ, liên tục nói "Chị sai rồi".
Nhóc con không biết tại sao lại như vậy, nhưng lại ra vẻ suy tư gì đó, lắc lắc đầu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK