• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố An hoàn toàn không ngờ rằng, đội phó Đội Điều tra Hình sự của Cục công an Thành phố, Giang Nghiễn, lại là bậc thầy trong việc vu oan giá họa cho bạn gái mình.

Trớ trêu thay, cô vừa giả vờ mất trí nhớ nên hoàn toàn là tự lấy đá nện chân, bây giờ muốn nói cũng khó, đành phải để anh bắt nạt.

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi nhướng lên, đôi mắt đẹp đẽ của anh trong trẻo đến mức quá đáng, dưới ánh đèn hiện lên vẻ long lanh có thể làm người ta say đắm, nắm tay của cô khó khăn lắm mới dừng lại ở ngực anh.

Anh thấp giọng hỏi: "Có muốn tiếp tục không?"

Với cấp bậc nhan sắc của bạn trai cô, bình thường áo mũ chỉnh tề, cô còn không thể chống đỡ nổi, huống hồ bây giờ anh lại áo quần xộc xệch, xương quai xanh lộ rõ, trong lạnh lùng lại có chút hư hỏng, ngay trước mắt cô.

"Không, không..." Cố An đỏ mặt tía tai, rụt tay lại để thõng bên hông, nắm chặt góc áo len.

Đêm đông yên tĩnh, yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Chú cún nhìn về phía họ, thân là một chú chó độc thân thực thụ, nó bị ngược không chịu nổi, quay đầu không dám nhìn nữa, cuộn tròn ở góc phòng khách mà ngủ gật.

Một lúc lâu sau, Cố An gãi đầu, mặt dày hỏi: "Anh, anh ghen rồi phải không?"

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn hàng mi khẽ run của cô, khẽ "Ừ" một tiếng.

Cố An ngẩng đầu, mắt tròn xoe không chớp, rõ ràng không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thắn như vậy.

Vì khi cô ghen thường rất uyển chuyển, phải để Giang Nghiễn dỗ dành một lúc lâu, cô mới lỡ lời thừa nhận.

Cô xoa xoa mũi, khóe miệng bị bàn tay nhỏ bé che lại vẫn không giấu nổi nụ cười, để lộ cả chiếc răng khểnh nhỏ xíu.

Giang Nghiễn hơi cúi người, hạ tầm nhìn ngang với cô, giọng chậm rãi, từng từ rõ ràng.

"Em nói chuyện với cậu ta."

"Cười với cậu ta."

"Còn cười rất đẹp nữa."

Đôi mắt đẹp đẽ có thể làm người ta say, sạch sẽ và vô tội, giờ đây nhìn thẳng vào cô.

Bị anh nhìn như vậy, trai tim Cố An như muốn tan chảy, cảm thấy mình thật sự tội ác tày trời.

Nhưng cũng cảm thấy, Giang Nghiễn khi ghen thật sự rất dễ thương, đến mức coi "cười rất đẹp" cũng là một tội danh.

"Làm thế nào để anh không ghen nữa đây?" Cô giấu tay ra sau lưng, đôi mắt sáng long lanh như chứa những ngôi sao nhỏ.

Gương mặt Giang Nghiễn lạnh lùng, đường viền môi thẳng tắp, không nói lời nào.

Cố An siết chặt bàn tay, rồi bước lên một bước, vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh.

Giang Nghiễn cúi đầu, trong lòng anh là một cái đầu tròn trịa dễ thương, tim anh đột nhiên đập không theo quy luật.

Bạn gái nhỏ ngoan ngoãn ôm anh, mặt mày mềm mại như tranh: "Thế này được chưa?"

Cố An ngước đầu, phát hiện khóe miệng ai đó không tự chủ nhếch lên.

Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của cô, anh lại như không có chuyện gì mà mím lại, thậm chí còn rất kiêu ngạo lắc đầu.

Bạn trai đẹp trai thế này.

Dỗ dành là đúng rồi!

Cố An lấy hết can đảm, nhón chân lên, môi nhẹ nhàng chạm vào má anh.

Anh đẹp trai hơi ngạc nhiên, sau đó băng tuyết trong đôi mắt anh tan chảy, mang theo nụ cười, đuôi mắt cong lên với vẻ dung túng.

Cố An tựa cằm lên ngực anh: "Bây giờ thì sao? Đỡ hơn chút nào chưa, đội phó Giang ghen tuông?"

Giang Nghiễn mím môi, nhẹ nhàng nói hai từ: "Còn muốn."

Giọng nói đó... giống như một đứa trẻ mẫu giáo đòi kẹo.

Mang theo âm mũi, dịu dàng vô hại, thậm chí còn cực kỳ ngây thơ.

Cố An hoàn toàn không chống đỡ nổi khi bạn trai làm nũng và giả vờ đáng thương, cô vòng tay quanh eo anh, kéo cổ anh xuống, hôn lên lúm đồng tiền trên khóe miệng anh, thậm chí còn rất hiểu chuyện dừng lại vài giây rồi mới lùi lại.

Lúc này, má cô nóng bừng, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Bây giờ thì tốt rồi chứ..."

Nụ hôn thoáng qua như vậy sao đủ được.

Khóe môi anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và ẩm ướt.

Trước khi Cố An xấu hổ, vùi đầu vào ngực anh --

Giang Nghiễn cười, nghiêng đầu chủ động hôn lại, dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người khác mà không một tiếng động.

---

Sau Tết, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đầu tháng Ba, trường đại học A khai giảng, Cố An không tình nguyện thu dọn hành lý, chuẩn bị trở lại trường.

Chiếc vali nhỏ màu vàng đã được thu xếp xong, cô ngồi trên đó, đôi chân nhỏ cứ kéo lê trên mặt đất.

Không muốn rời khỏi nhà.

Không muốn không được gặp anh.

Trước đây cô cũng không biết mình lại bám người như thế này, thậm chí còn nghĩ rằng mình rất độc lập.

Giờ thì cô biết rồi, cô không muốn rời xa Giang Nghiễn dù chỉ một chút.

Trong đầu bất chợt nảy ra một ý nghĩ --

Có phải sau khi kết hôn, cô có thể quang minh chính đại kề cận bên anh không?

Ý nghĩ này khiến tim cô đập nhanh bất thường.

"Anh và Giang Nghiễn đều có thời gian, em muốn ai đưa đi?" Cố Trinh hiếm khi ở nhà, nhướng mày hỏi cô.

Cố An từ trên vali bước xuống, vừa hay chạm phải ánh mắt của Giang Nghiễn.

Ý nghĩ vừa rồi càng rõ ràng hơn, má cô cũng bắt đầu đỏ lên.

Muốn bạn trai đưa đi.

Nhưng cô không biết phải nói với Cố Trinh thế nào.

"Để tôi đi, cậu vừa trực đêm xong."

Cố Trinh không phản đối: "Cảm ơn sếp đã thông cảm."

Anh trai ngáp, tóc hơi rối, cúi xuống trước mặt cô: "Đừng tiết kiệm tiền, ký hợp đồng với công ty truyện tranh cũng đừng quá mệt mỏi, anh hai em chỉ nuôi một mình em vẫn dư sức, biết chưa?"

Cố An gật đầu, thành công nhận được một cái vò đầu từ anh trai.

Anh trai ngáp rồi trở về phòng ngủ bù, bóng lưng cao gầy, mệt mỏi hiện rõ.

Cố An khẽ mím môi, cô lớn như vậy, lần đầu tiên giấu anh chuyện gì đó, nhưng lại không biết nói với anh thế nào.

Nửa giờ sau, trời đã bắt đầu tối, chiếc xe SUV màu đen đến bãi đậu xe ngầm của trường đại học A.

Giang Nghiễn nghiêng người mở dây an toàn cho cô: "Có tâm sự gì à?"

Cố An ngồi ở ghế phụ, trông trắng trẻo xinh xắn, tay phải nắm chặt ngón tay trái.

"Chúng ta có nên nói với Cố Trinh không?" Giọng cô nhỏ nhẹ, đầy áy náy.

Giang Nghiễn xoa đầu cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng anh lộ ra nét dịu dàng: "Anh sẽ về nói với cậu ấy."

"Anh định nói thế nào?" Cố An lập tức phấn chấn lên.

"Đây không phải là chuyện trẻ con nên lo lắng, em ngoan ngoãn đi học là được."

Cố An gật đầu, ngón tay Giang Nghiễn khẽ chạm lên má cô.

"Đợi khi nói với Cố Trinh xong."

"Về nhà với anh, gặp ông bà nội, được không?"

Câu nói này mang theo sự dịu dàng và hàm súc đặc trưng của Giang Nghiễn.

Cố An nhìn vào mắt anh, hiểu ý anh ngay lập tức.

Mặt cô vẫn đỏ, nhưng không nhịn được mà cúi mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu.

---

Tháng Năm, cuộc thi kỹ năng do Cục công an tỉnh tổ chức sắp đến.

Cuộc thi có nhiều hạng mục, một vài sinh viên đại học vừa tốt nghiệp tham gia hạng mục "lắp ráp súng bịt mắt," hiện đang luyện tập tốc độ tại sân bắn ngầm.

Giang Nghiễn đứng một bên, trong bộ đồ tập luyện màu đen, cao ráo, lạnh lùng cấm dục: "Nếu muốn đạt thứ hạng trong cuộc thi, việc tháo rời và lắp ráp phải kiểm soát trong vòng hai mươi lăm giây."

Nghe anh nói vậy, vài cảnh sát trẻ rõ ràng căng thẳng hơn.

Trong số đó có một người tên Tiểu Lưu, cậu ta đã vài lần làm nhiệm vụ với Giang Nghiễn và coi anh như thần tượng trong đời.

Nghe thần tượng nói vậy, mắt cậu ta đầy ánh sáng ngưỡng mộ, gần như làm chói mắt Cố Trinh.

Cố Trinh đứng một bên xem, giơ cánh tay dài vắt qua vai Giang Nghiễn: "Sếp, ngứa tay không, đấu một trận không?"

Hai người là bạn cùng trường cảnh sát, trong lúc huấn luyện thường đấu với nhau, đa phần do Cố Trinh buồn chán kiếm chuyện.

Giang Nghiễn nổi tiếng là tình tính cậu ấm danh gia, đối với tất cả mọi việc đều có thái độ lạnh nhạt, kể cả với Cố Trinh.

Khác biệt ở chỗ, người khác nói gì anh cũng lạnh lùng từ chối; còn Cố Trinh nói gì, anh sẽ lạnh lùng phối hợp.

Mỗi lần đấu, con gà tiểu học Cố Trinh đều kiêu ngạo đặt cược.

Chẳng hạn "Tôi thắng thì cậu giúp tôi dọn dẹp một tuần," hoặc "giúp tôi giặt cảnh phục một tháng," đủ kiểu.

Giang Nghiễn tất nhiên không trẻ con như vậy, nhưng cũng không tốt hơn là bao --

"Tôi thắng thì cậu mời tôi ăn thịt nướng cả tuần, phải ăn no."

Còn bây giờ, bối cảnh đã thay đổi.

Hai người trong mười năm từ sinh viên cảnh sát trở thành cảnh sát hình sự của đội điều tra, trong vô số nhiệm vụ có thể tin tưởng giao phó sau lưng cho nhau, là bạn học, đồng nghiệp, chiến hữu, còn là sinh tử chi giao (*) mà người thường khó gặp.

(*) Sinh tử chi giao: mối quan hệ bạn bè cùng trải qua sống chết với nhau.

Cố Trinh khẽ nhếch môi, không ngờ nửa cuộc đời hai mươi bảy năm của mình, lại có một nửa thời gian là gắn bó với thằng nhóc này.

Nghe tin Giang Nghiễn và Cố Trinh sẽ đấu bịt mắt lắp ráp súng, những người trong đội điều tra không có nhiệm vụ đều tụ lại hóng chuyện.

Hai người, một người lạnh lùng kiệm lời, một người phong trần tự tại, đều cao hơn một mét tám lăm, cao gầy.

Đồ tập màu đen, giày chiến đấu, vai rộng eo thon chân dài, cảnh tượng này thực sự rất đẹp mắt.

Mấy thằng nhóc trong đội không ngại xem náo nhiệt, đã bắt đầu đặt cược.

Sở Hàng khẽ giọng: "Ai thua thì mời mì gói cho những người tăng ca tối nay, mỗi người còn phải thêm hai cây xúc xích!"

"Tôi đặt cược cho anh Trinh, anh ấy là quán quân bắn súng toàn tỉnh năm ngoái!"

Tiểu Lưu không phục: "Lúc đó thần tượng của tôi đang làm nhiệm vụ ở Tây Nam! Nếu thần tượng của tôi ở đó, kết quả chưa chắc đã thế!"

"Tôi nghĩ đội phó Giang sẽ thắng, vì anh ấy hợp gu thẩm mỹ của tôi hơn."

"Con gái các cô chỉ biết nhìn mặt..."

"Đừng nói nữa, sắp bắt đầu rồi phải không?"

Ánh đèn trắng lạnh lùng chiếu xuống, sáng như ban ngày.

Sân bắn ngầm rộng rãi, trên bàn trước mặt, đặt khẩu súng cần tháo - lắp.

"Sếp ơi," Cố Trinh lên tiếng, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh giống hệt Cố An, nhưng chẳng đáng yêu chút nào, thậm chí còn trông rất xấu xa: "Đặt cược không?"

Giang Nghiễn "ừ" một tiếng: "Năm nay cược gì?"

Cố Trinh nhận chiếc băng đen, nhướng mày kiếm: "Tôi thắng thì cậu thay tôi trực, gọi là có mặt."

Cậu cả nhà họ Giang thờ ơ, lãnh đạm đồng ý.

Xung quanh sân bãi đều là mấy cô cậu thực tập sinh, chỉ thấy Cố Trinh đã đeo băng bịt mắt, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, trông bất cần và phóng túng, không giống đồng nghiệp của họ chút nào.

Còn Giang Nghiễn, cúi đầu, ngón tay trắng sạch cầm băng đen bịt mắt. Da anh trắng, sống mũi cao, môi mỏng hồng nhạt, gương mặt rất tuấn tú.

Anh chàng này có gương mặt đẹp tuyệt trần, đôi mắt đẹp đến mức quá đáng, khi cúi nhìn ai đó luôn toát lên vẻ dịu dàng đa tình.

Tiếc là gương mặt điển trai này thường che phủ bởi lớp băng lạnh, nói chuyện như phóng băng khiến người ta sợ hãi, không ai dám thực sự có ý gì với anh.

Còn bây giờ, anh bịt mắt, các cô gái tha hồ nhìn mà không ngại, thậm chí có cảm giác muốn chảy máu mũi.

"Đội phó Giang thật tuyệt..."

"Nếu không phải vì vụ chai thả trôi thì tôi thực sự muốn theo đuổi anh ấy."

"Anh ấy có vợ chưa cưới rồi, nghe nói là ảnh rất thích cô ấy."

"Thật ghen tị..."

Trước mắt là một màu đen, ngón tay Giang Nghiễn nhẹ nhàng chạm vào cán súng.

Đôi tay khớp xương rõ ràng nhìn có vẻ sạch sẽ, thực ra lòng bàn tay có vết chai do cầm súng, đã từng nạp đạn vô số lần, bóp cò vô số lần, cấu tạo bên trong của súng đã thuộc lòng, dù nhắm mắt lại, cũng rất rõ ràng.

Giọng Cố Trinh vang lên bên tai, còn hỏi anh: "Còn cậu, năm nay muốn gì, thịt nướng hay thịt quay?"

Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ nhếch, đường viền xương hàm rõ ràng và góc cạnh, giọng nói lạnh lùng, từng chữ rõ ràng:

"Nếu tôi thắng."

"Tôi muốn Cố An."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK