• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm 202X, ngày 1 tháng 6, thứ Bảy, sinh nhật của Giang Nghiễn.

Năm nay, bạn nhỏ Giang Khả đã năm tuổi.

Nếu không nhìn kỹ thì bạn sẽ nghĩ cô bé giống hệt Cố An, những biểu cảm và hành động nhỏ của hai người gần như giống nhau như đúc.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì bạn sẽ nhận ra đôi mắt đẹp của cô bé giống hệt Giang Nghiễn, còn khóe miệng có lúm đồng tiền thì chính là copy paste từ ba.

"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?" Giang Khả chăm chú nhìn vào các hộp đựng và nguyên liệu trên bàn bếp.

Cố An vuốt tóc của cô bé: "Mẹ đang làm bánh, hôm nay là sinh nhật của ba."

"Con biết mà, sinh nhật của ba rơi vào ngày 1 tháng 6, Ngày Quốc tế Thiếu nhi," Giang Khả mặt mũi nghiêm túc: "Con còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ba nữa!"

Cố An kêu lên: "Ôi, cục cưng lợi hại thế?"

Giang Khả ngẩng cao đầu, đung đưa cái đầu nhỏ đầy đắc ý: "Đó là đương nhiên roài!"

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Cố An ngạc nhiên: "Sao con lại nói như vậy?"

"Bạn cùng bàn mới của con ở Đông Bắc," Giang Khả khoe khoang: "Con còn biết nói "đầu gối của cậu bị hói" nữa nha!"

*đầu gối của cậu bị hói: cách nói của người Đông Bắc, diễn tả việc té trầy da tróc vảy ở đầu gối

Cố An không nhịn nổi cười.

Tóc dài được cột gọn gàng thành đuôi ngựa, cô buộc tạp dề hình SpongeBob vào người và bắt tay vào việc.

Lần trước khi Cố Trinh tổ chức sinh nhật, bánh mà chị dâu làm thật sự rất ngon.

Bởi vì tỷ lệ nguyên liệu là do chị dâu tự thử nghiệm, không có trên mạng, cô lập tức lấy sổ tay từ túi xách ra ghi lại công thức làm bánh.

Cố An mở sổ tay của mình, vừa xem tỷ lệ nguyên liệu, vừa dùng cân điện tử chuyên dụng trong bếp để cân bột mì.

Giang Khả bên cạnh thò đầu vào: "Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ làm gì không?"

Cố An đặt đồ trong tay xuống, cúi người nhìn cô bé: "Con đi chơi với cún cưng một lát nhé, bánh sắp xong rồi."

"Vâng!"

Chẳng bao lâu, Giang Khả lại chạy đến: "Mẹ ơi, đây là bức tranh con vẽ, muốn tặng cho ba!"

Đường nét đơn giản non nớt, trên đầu là bầu trời xanh, dưới chân là mặt đất xanh.

Mặt trời tươi cười, cả gia đình ba người nắm tay nhau, bên cạnh có một chú chó Becgie.

Giang Khả ngẩng đầu lên, thần bí nói: "Mẹ giúp con giấu vào phòng làm việc của ba nhé, con muốn làm ba bất ngờ."

Cố An gật đầu, phối hợp nói nhỏ: "Ý tưởng hay đấy."

Giang Nghiễn hiếm khi về đúng giờ, vừa mở cửa ra, cô con gái nhỏ đã chạy ào tới.

"Ba ơi!"

"Ừ." Anh ngồi xuống và vuốt tóc con gái: "Mẹ đâu rồi?"

Giang Khả nhớ rằng mình phải làm ba bất ngờ, nên không thể nói cho ba biết mẹ đang ở trong phòng làm việc.

Cô bé chắp tay ra sau lưng, nhíu mày: "Mẹ vừa mới làm bánh xong, giờ mẹ đi đâu rồi nhỉ? Thật kỳ lạ!"

Giang Nghiễn đứng dậy, đi vào bếp. Cố An không có ở đó.

Cuốn sổ màu vàng được mở ra, đặt trên bàn bếp.

Chữ viết của Cố An rất dễ thương, từ thời trung học đã là chữ viết tròn trịa của học sinh tiểu học, nhiều năm qua không hề thay đổi.

Anh cầm lên xem, khóe môi khẽ mím lại.

"Bánh bông lan phải đánh bông cách thủy."

"Ít đường hơn một chút, anh ấy không ăn được quá ngọt."

"Thêm nhiều trái cây hơn, cục cưng thích."

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi lên hàng mi dày, có những ánh sáng lấp lánh, gương mặt nghiêm túc của anh trở nên mềm mại.

Giang Nghiễn tiện tay lật vài trang tiếp theo, chủ yếu là các công thức nấu ăn mà Cố An đã chép lại.

Thỉnh thoảng cũng có những ghi chú rất ngớ ngẩn, dùng nhiều kiểu chữ khác nhau viết tên của anh, bên cạnh còn vẽ một vòng trái tim nhỏ.

Anh đưa tay xoa mũi, bật cười.

Lật sang trang nữa, ánh mắt Giang Nghiễn dừng lại.

Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược vô hạn, mọi âm thanh xung quanh đều xa xăm, chỉ còn lại những nét chữ non nớt trước mắt rõ ràng, từng chữ như đâm vào tim.

20 tháng 7 năm 201X

Khi em mười sáu tuổi, em gặp một người.

Lạnh lùng từ chối mọi người, nhưng lại dịu dàng đến chết người.

Mỗi ngày em đều nghĩ, phải lớn nhanh hơn, phải trở nên xuất sắc hơn.

Hy vọng có một ngày, có thể sánh vai bên anh, nói với anh rằng em thích anh.

Nhưng bây giờ, em chỉ có một mong ước.

Hy vọng anh cả đời bình an, không bệnh tật, tai ương.

Giang Nghiễn.

Nếu anh trở về bình an.

Em sẽ tha thứ cho anh vì đã không nói lời tạm biệt.

Ngày 30 tháng 8 năm 201X

Hai năm trước vào ngày này, tại ga tàu thành phố Kinh.

Lần đầu tiên em gặp anh.

Anh nói, cảnh sát.

Giá như thời gian có thể quay ngược lại ngày đó.

Ngày 10 tháng 9 năm 201X

Một năm nữa lại đến mùa khai giảng.

Các anh khóa trên năm hai nhìn chằm chằm.

Nhớ lại một năm trước, anh đã đưa em đến trường.

Dám yêu sớm, đánh gãy chân.

Em đã trưởng thành rồi.

Có một cậu bạn tỏ tình với em.

Liệu em có thật sự bị đánh gãy chân không?

Em muốn nói với anh.

Em không muốn yêu sớm.

Em chỉ thích anh.

Kể từ khi em mười sáu tuổi.

Ngày 26 tháng 10 năm 201X

Mơ thấy anh bị thương.

Giấc mơ đều là trái ngược, đúng không?

Em muốn lên núi cầu nguyện.

Cầu cho anh và anh trai, không bệnh tật, tai ương, luôn luôn bình an.

Trời mau sáng lên đi.

Ngày 22 tháng 11 năm 201X

Nếu lần sau muốn thấy chiếc răng khểnh của em.

Xin nhớ mang theo lúm đồng tiền của anh để đổi.

Nếu không thì không cho xem.

Nhưng nếu anh xuất hiện ngay bây giờ.

Em sẽ cho anh xem thoải mái.

Chỉ dành cho anh mà thôi.

Ngày 31 tháng 12 năm 201X

Hôm nay em mang cơm cho anh trai.

Trên đường đi không khỏi nghĩ,

Liệu anh có ở đó không,

Liệu anh đã trở về chưa,

Liệu có giống như trước đây, xoa xoa đầu em, hỏi em sao lại đến đây.

Bàn làm việc của anh rất gọn gàng.

Trên bàn có cây xanh mà Cố Trinh và Sở Hàng mỗi ngày đều tưới nước đúng giờ.

Họ nói nếu chết đi thì khi Giang Nghiễn trở về chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng em nghe mà chỉ muốn khóc.

Năm mới đã đến.

Liệu anh có thể trở về không?

Ngày 1 tháng 2 năm 201X

Hôm nay là đêm giao thừa.

Có thể gọi video cho em không?

Giống như năm em học lớp 11.

Dù anh không nhớ em...

Liệu anh có muốn nhìn thấy cún con không?

Ngày 6 tháng 3 năm 201X

Con đường chúng ta chạy bộ mỗi đêm, quán nướng đã có món mới.

Chủ quán hỏi em: "Cậu bạn đi cùng con đâu rồi?"

Em nói anh đi công tác, sẽ về nhanh thôi.

Ông ấy hỏi anh đi đâu làm gì.

Ông ấy nói quán nướng làm ăn ngày càng kém,

Còn hy vọng anh làm người đại diện.

Em tự hào nói với ông ấy:

"Anh đi bảo vệ thế giới rồi."

Ngày 1 tháng 4 năm 201X

Anh nói, nếu muốn anh đến thăm em, thì không được để ý đến những chàng trai khác.

Em thật sự chưa để ý đến ai cả.

Nhưng tại sao anh không đến thăm em?

Ngày 1 tháng 6 năm 201X

Em mơ thấy anh bị thương, khóc tỉnh dậy.

Sinh nhật vui vẻ.

Em rất nhớ anh.

...

Giang Nghiễn cúi đầu, lật trang cuối cùng.

Chiếc đồng hồ quay ngược trở lại hiện tại, không khí bỗng trở nên thông thoáng.

Ngày 1 tháng 6 năm 202X, Thứ Bảy, Thời tiết: Nắng đẹp.

Sáng nay mở mắt ra.

Anh và con gái đều ở đây.

Đối với em, cả hai đều là ân sủng của trời cao.

Giang Nghiễn.

Sinh nhật vui vẻ.

---

Cố An bước vào phòng làm việc, bàn làm việc của Giang Nghiễn rất sạch sẽ gọn gàng.

Cô nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại, tìm một dải ruy băng đẹp để buộc.

Sau đó kéo ngăn bàn, cẩn thận đặt món quà nhỏ của con gái vào bên trong.

Trong ngăn bàn, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ở trên cùng là một cuốn nhật ký bị rách bìa.

Cô nhớ, bức tranh nhỏ đó chính là từ cuốn sổ này rơi ra, bưu thiếp mà cô gửi đi khi mười tám tuổi ló ra một góc.

Ánh nắng chiều ấm áp.

Cố An nhẹ nhàng lật trang.

Hai bưu thiếp đặt cạnh nhau.

Phía sau bưu thiếp, chỉ có vài câu ngắn ngủi, là chữ viết của Giang Nghiễn.

Ngày 20 tháng 7 năm 201X

Tỉnh dậy có khóc không.

Anh rất xin lỗi.

Ngày 22 tháng 11 năm 201X

Chúc mừng sinh nhật.

Anh có chút nhớ em.

Ngày 31 tháng 12 năm 201X

Cô ấy không cho tôi tùy tiện nói từ 'chết' này.

Tôi thật sự chưa từng nói lần nào.

Nhờ phúc của cô ấy.

Tôi vẫn còn sống.

Ngày 3 tháng 2 năm 201X

Có cao lên một chút không?

Có vượt qua được vạch đánh dấu không?

Ngày 1 tháng 6 năm 201X.

Cố An, mai gặp lại.

Vào lúc hai giờ sáng tại Tây Nam.

Cố An mỉm cười, đôi mắt vô thức trở nên ướt át.

Cô lật sang trang mới, mở nắp bút, chăm chú viết.

Chân thành như một đứa trẻ vừa mới học viết nhật ký.

Ngày 1 tháng 6 năm 202X, Thứ Bảy, Thời tiết: Nắng đẹp.

Giang Nghiễn hai mươi sáu tuổi.

Chào anh.

Em là Cố An của anh.

Muốn nói với anh rằng, chúng ta đã kết hôn rồi.

Có một cô con gái, đặt tên là Giang Khả.

Lúm đồng tiền rất đẹp, giống anh.

Tính cách rất hoạt bát, giống em.

Cả nhà bốn người. (*)

Mong mọi điều bình an.

(*) tính luôn chú chó Becgie là 4, một nhà ba người một chó.

Cố An khép cuốn sổ lại, đoán rằng Giang Nghiễn chắc đã tan làm.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, không khí lấp lánh được nhuộm màu vàng ấm.

Bánh đã được nướng xong, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, thế giới này trở nên ngọt ngào như bánh bông lan.

"Cố An."

Cô quay lại, Giang Nghiễn cao lớn đứng đó, mỉm cười nhìn cô.

Lông mày thanh thoát, ánh mắt trong trẻo, khiến người ta bất chợt nhớ đến bầu trời xanh tươi sau cơn mưa.

Cũng giống như lần đầu tiên cô gặp anh khi mười sáu tuổi, anh hai mươi hai tuổi.

TOÀN VĂN HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang