- Lúc gia sư vào kinh thành, nếu như có ngài giúp đỡ, chưa chắc đã chết trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc ấy ngài ở đâu?
Đa Chỉ Đầu Đà cười lớn, một lát sau hốc mắt mới ngấn lệ:
- Chắc ngươi cũng biết tính tình của sư phụ ngươi, nếu như y muốn vào kinh thành, làm chuyện mạo hiểm, y làm sao có thể để bằng hữu của mình biết được.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Nếu ngài biết thì sao?
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức tiếp lời:
- Nếu như ta biết, người chết không phải Nguyên Thập Tam Hạn thì chính là Hứa Tiếu Nhất và ta đây.
Sau đó nước mắt của hắn lã chã rơi xuống, ngửa mặt lên trời cười thảm:
- Hứa Tiếu Nhất ơi Hứa Tiếu Nhất, uổng công chúng ta tri giao một đời, ái đồ của ngươi lại xem thường nhân cách của ta! Thôi, bỏ đi, hôm nay ta có thể liều mạng vì ngươi, nếu như ta sớm biết chuyện của sư phụ ngươi, nhất định sẽ không để cho sư phụ ngươi một mình xuống dưới suối vàng.
Sau đó hắn ngửa mặt lên trời (đương nhiên đó chỉ là trần động) kêu gào:
- Thiên nhật sáng ngời, thiên đạo ở đâu! Đa Chỉ Đầu Đà ta lại bị đồ đệ của cố nhân xem như không bằng heo chó. Được, hôm nay ta sẽ đánh một trận với đám chó săn vẫy đuôi này để làm sáng tỏ tấm lòng.
Sau đó hắn “ra lệnh” cho Lương A Ngưu, Thái Truy Miêu và Vương Tiểu Thạch:
- Các ngươi hãy mang theo lão nhân bệnh tật và cô gái yếu đuối này rời đi, nơi này cứ giao cho ta!
Người lên tiếng lại là Vương Tử Bình, nàng khá giật mình khi thấy Đa Chỉ Đầu Đà chỉ còn lại bốn ngón tay:
- Chỉ mình ngươi ở lại đây… có ứng phó được không?
Đa Chỉ Đầu Đà lẫm liệt cười bi thảm:
- Ta sợ cái gì? Có tình cảnh gì mà ta chưa từng thấy qua… Hôm nay, ta chỉ cần có thể ăn nói với linh hồn bạn cũ dưới suối vàng, như vậy là đủ rồi.
Vương Tử Bình le lưỡi nói:
- Vậy cũng không cần thật sự phải xuống địa ngục, kể khổ từ đầu đến đuôi.
Lúc này Thái Truy Miêu không nhịn được, nhỏ giọng nói với Lương A Ngưu:
- Ta thấy, tỷ tỷ của Vương lão đại cũng không phải cô gái yếu đuối gì, miệng lưỡi của nàng còn sắc bén hơn chúng ta nhiều.
Lương A Ngưu cười khà khà qua mũi, lẩm bẩm nói:
- Khục, hãn phụ, hãn phụ, không chọc được, không dễ chọc.
Chỉ thấy Đa Chỉ Đầu Đà tụ khí vận kình, nghênh đón đám người Long Bát, đang định xuất thủ thì chợt thấy một bàn tay đặt lên vai trái hắn. Đa Chỉ đưa mắt nhìn, trông thấy Vương Tiểu Thạch lệ nóng doanh tròng, cảm động nói:
- Đại sư, ta chỉ là có nỗi băn khoăn, xin ngài đừng trách móc. Hôm nay ở đây, há có chuyện đại sư một mình lên núi đao, mà Tiểu Thạch lại tránh xa chảo dâu. Sư phụ ta thiếu ân tình của ngài, Tiểu Thạch làm sao có thể lại phụ lòng ngài.
Sau đó hắn kích động nói:
- Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải này, mở ra một con đường sống đi!
Như vậy thì tốt!
Đa Chỉ Đầu Đà quả thật vui mừng khôn xiết.
Tiểu tử này còn chưa đủ lão luyện, cuối cùng vẫn bị mắc lừa!
Nhưng hắn càng đắc thế thì lại càng bình tĩnh, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai Vương Tiểu Thạch:
- Mặc dù ta không có cơ hội đồng sinh cộng tử với sư phụ ngươi, nhưng có thể kề vai chiến đấu với học trò cưng của y, ta rất vui mừng.
Hắn vừa nói, đồng thời đã lặng lẽ vận “Vô Pháp đại pháp”, ngón tay phải ngầm thi triển “Đa La Diệp chỉ”, muốn trong nháy mắt liên tục điểm vào hai mươi bốn yếu huyệt của Vương Tiểu Thạch, còn tay trái đã ngầm vận “Niêm Hoa chỉ”, chỉ cần Vương Tiểu Thạch có bất kỳ phản kích nào, lập tức phát ra, dùng nội công chí nhu thi triển chỉ kình mãnh liệt, muốn lấy mạng Vương Tiểu Thạch.
Mặc dù hắn được xếp vào hàng ngũ sáu đại cao thủ thần bí trong thiên hạ, nhưng so với thực lực của hắn thì danh tiếng này cũng không xem là lớn.
Bởi vì hầu hết mọi người đều không biết, thực ra có rất nhiều cao thủ ghê gớm, chẳng hạn như Tam Thi Công Tử của Phích Lịch động, Cư Nhiên Thần Tăng của Cửu Cửu phong, “Viên Hoàn Đại Vương” Mai Hiên, “Đại Trượng Phu” Sa Châu, Độc Nhiên Lão Nhân của Kỳ Liên sơn, cùng với Phác Không Thượng Nhân của Ngõa Khanh lĩnh, thậm chí còn có cao thủ “Tây Phong Nhật Hạ” Đường Chiết Đông của Thục Trung Đường môn, tất cả đều chết trong tay vị Đa Chỉ Đầu Đà này.
Trước khi chết, bọn họ có một điểm giống nhau, đó là đều xem Đa Chỉ Đầu Đà là bạn thân của mình. Có thể nói là bọn họ chết vì điểm này.
Đa Chỉ Đầu Đà giết chết những người vốn không ai có thể giết, đương nhiên nhận được không ít quyền lực và tiền bạc, nhưng lại không có được danh tiếng.
Bởi vì hắn không muốn quá nổi danh.
Quá nổi danh sẽ không thể giết được những người nổi danh hơn. Muốn giết chết một người không dễ giết, phương pháp tốt nhất chính là khiến cho hắn hoàn toàn không đề phòng mình.
Cho nên hôm nay hắn mới có thể dùng thủ đoạn bất ngờ ám sát Vương Tiểu Thạch.
Cho nên hắn mới có thể khiến Thiên Y Cư Sĩ mang theo tâm tình cảm kích, bị hắn lừa đi chịu chết.
Cho nên hắn mới có thể dùng tư thái của người tốt để làm chuyện ác.
Cho nên bây giờ hắn mới có thể ra tay bất ngờ giết chết Vương Tiểu Thạch.
Mặc dù đám người Hoàng Hôn và Chung Ngọ không đủ nhanh trí, phản ứng chậm chạp, cho rằng hắn thật sự đã phản bội, nhưng như vậy cũng không sao, ngược lại có thể tạo ra cảm giác hắn vì Vương Tiểu Thạch mà trở mặt với Long Bát.
Một chiêu này của hắn, “Đa La Diệp chỉ công” và “Niêm Hoa chỉ kình” hoàn toàn vận tụ, nhất định thành công khống chế và giết chết Vương Tiểu Thạch.
Công phu của phật gia đã bị hắn luyện thành ma công giết người.
Hắn sở trường ám sát, đã có kinh nghiệm phong phú đối với việc ám sát, hơn nữa cũng đã luyện thành thói quen.
Hắn có thể giải quyết được sư phụ của Vương Tiểu Thạch, nhất định cũng sẽ giải quyết được Vương Tiểu Thạch.
Hắn biết mình nhất định có thể thành công, bởi vì Vương Tiểu Thạch không thể ngờ được hắn lại ám toán, đang tập trung tinh thần đối phó với kẻ địch trước mặt, trong khi kẻ địch thật sự lại ở ngay bên cạnh.
Đối với anh hùng, kẻ địch đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải ở trước mặt hắn.
Một người có dũng mãnh đến đâu, chỉ cần trước tiên bị trúng bảy tám đao, võ công có cao e rằng cũng không bằng một người bình thường.
Cao thủ giao đấu, chỉ hơn thua trong khoảnh khắc, kém nhau chút ít. Hảo thủ giống như Đa Chỉ Đầu Đà, chỉ cần hắn ra tay trước, còn đối thủ lại không hề đề phòng, như vậy dù là cao thủ như Long Phóng Khiếu, Lăng Lạc Thạch, Lưu Độc Phong, Hoài Âm Trương Hầu sống lại, e rằng cũng bị thua thiệt.
Đa Chỉ Đầu Đà lại không chỉ muốn Vương Tiểu Thạch bị thua thiệt. Hắn muốn bắt giữ đối phương, biến thành chiến công của mình; hoặc là giết chết đối phương, làm thành hòn đá lót đường cho thành công của mình.
Hắn có nhiều năm và nhiều lần kinh nghiệm ám sát. Đến lúc này hắn có thể khẳng định, Vương Tiểu Thạch đã xong rồi.
Bởi vì hắn đã quyết định, bất kể là giết chết hay bắt sống, một khi chỉ kình phát ra sẽ lập tức phá hủy công lực và kinh mạch của Vương Tiểu Thạch. Cho dù Thái Kinh giữ lại mạng chó của Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng sẽ vĩnh viễn mất đi võ công, trở thành phế nhân, không thể báo thù được nữa.
Như vậy, hắn sẽ có thể ngủ yên không lo lắng.
Một chiêu này, hắn đinh ninh là sẽ thành công.
Cho nên hắn đã thất bại.
Chỉ kình của hắn vừa phát động, khuôn mặt không giận mà uy của Long Bát tử cuối cùng đã tươi cười rạng rỡ.
Lần trước hắn bị Phó Tông Thư đưa ra làm thí nghiệm, từng chịu khổ trong tay Vương Tiểu Thạch. Ở trước mặt Phó tướng, hắn không dám phát tác, cho nên đành phải nén giận. Nhưng lần đó liên tục trúng phải ba hòn đá của Vương Tiểu Thạch, đến bây giờ trên trán vẫn còn lưu lại vết tích, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hơn nữa trong tướng số, ấn đường bị thương nhất định sẽ gây trở ngại đối với vận làm quan. Long Bát vốn say mê quyền lực như khát nước, đương nhiên trong lòng đã để lại một thù hận vĩnh viễn không phai mờ.
Hắn quả thật rất căm hận Vương Tiểu Thạch.
Năm đó, Thái Kinh có ý mua chuộc chiêu mộ thế hệ mới của Kim Phong Tế Vũ lâu, chờ thời cơ cướp lấy quyền hành trong tay Tô Mộng Chẩm vốn không chịu nghe lệnh hắn. Long Bát đã thúc giục chọn Bạch Sầu Phi, bỏ qua Vương Tiểu Thạch.
Nhưng Thái Kinh càng thấy Long Bát căm ghét Vương Tiểu Thạch, lại càng muốn trọng dụng Vương Tiểu Thạch, muốn dùng hắn để kiềm chế Bạch Sầu Phi vốn có dã tâm lớn, chí khí cao. Kết quả lại hao binh tổn tướng, khiến cho Phó Tông Thư chết đi. Nhưng chuyện này đối với Thái Kinh cũng không tổn hại gì, dù sao hắn cũng muốn lấy lại chức vị thừa tướng, vừa lúc lợi dụng Vương Tiểu Thạch giúp hắn thanh trừ chướng ngại.
Người thật sự hận Vương Tiểu Thạch thấu xương lại là Long Bát.
Cho nên khi Bạch Sầu Phi bắt cóc người nhà của Vương Tiểu Thạch, dùng để sau này khi cần thiết có thể uy hiếp Vương Tiểu Thạch, Long Bát liền xung phong nhận việc, đề nghị giam giữ con tin tại hang động Thâm Ký (hang động này vốn dùng để giam giữ trọng phạm tù nhân phản đối tướng gia), đó nơi là an toàn và đáng tin cậy nhất.
Bạch Sầu Phi đương nhiên cũng đồng ý. Nếu nhốt con tin ở trong lâu, luôn có gian tế của Vương Tiểu Thạch và bộ hạ cũ của Tô Mộng Chẩm, không được ổn thoả cho lắm. Cũng không thể nhốt trong phạm vi thế lực của Thái Kinh. Muốn thủ vệ trong thành không dám làm càn lục soát, mà lại tránh khỏi ánh mắt của quân đội và thế lực lục lâm, đương nhiên chỉ có địa phương chuyên nhốt tử tù trong phạm nằm trong Bát gia trang, phủ đệ của Long Bát thái gia.
Vì vậy Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình mới bị áp giải đến đây.
Long Bát đương nhiên vẫn chờ một ngày có thể giải quyết Vương Tiểu Thạch, rốt cuộc ngày này đã tới.
Vương Tiểu Thạch đã xuất hiện.
Vừa lúc Đa Chỉ Đầu Đà cũng có mặt ở đây.
Hắn biết rõ Đa Chỉ Đầu Đà rất nhiều cơ biến, xảo trá hơn người, cho nên hắn cũng cố ý thuận nước đẩy thuyền, mục đích trợ giúp Đa Chỉ Đầu Đà, một lần giết chết (hoặc bắt giữ) Vương Tiểu Thạch.
Hắn cuối cùng đã đợi được ngày này.
Hắn thấy Đa Chỉ Đầu Đà đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm Vương Tiểu Thạch, không hề nghi ngờ, dưới bàn tay xảo quyệt của lão hồ ly Đa Chỉ Đầu Đà, Vương Tiểu Thạch chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng hắn đã thất vọng.
Biến hóa đột ngột xảy ra.
Đa Chỉ Đầu Đà trước tiên nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, sau đó mới ngầm phát ra chỉ kình. Biến hóa xảy ra khi hắn đang định phát kình, kình đạo còn chưa đến chỗ hiểm của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không chống cự giãy giụa, thậm chí cũng không có ý định tránh khỏi bàn tay của Đa Chỉ Đầu Đà, ngược lại nắm lấy cánh tay đang đặt lên vai mình, toàn lực xông về phía trước.
Phía trước chính là Long Bát.
Trong thiên hạ không có loại phương thức chiến đấu nào như vậy, không ra tay mà chỉ xông đến. Hơn nữa còn kéo theo một người đang động thủ với mình, xông thẳng về phía một đại địch khác.
Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà đang tập trung tinh thần vào chỉ kình, không ngờ Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên xông đến như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là cố sức nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, không để cho đối phương thoát ra được. Cánh tay của hắn đương nhiên không thể rời khỏi người mình, do đó thân thể cũng bị đối phương kéo theo.
Võ công của hai người Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng tuy cao, nhưng bọn họ đều không hiểu dụng ý của Đa Chỉ Đầu Đà, nhất thời không biết hai người này đồng loạt xông tới muốn làm gì, cho nên trong thoáng chốc này cũng không biết nên ra tay hay là không ra tay thì tốt hơn.
Ngược lại Chung Ngọ và Hoàng Hôn đã nhận định Đa Chỉ Đầu Đà là phản đồ, cho rằng hắn muốn liên thủ với Vương Tiểu Thạch đối phó Long Bát, vì vậy lập tức ra tay.
Bọn họ một người thi triển “Thái Dương Cỗ”, một người dùng “Lạc Nhật Xử”, một cỗ một chày đều nhắm vào trên người Đa Chỉ Đầu Đà.
Đa Chỉ vội vàng lật chân đá bay cỗ và chày công kích, thân hình càng không thể ổn định được, trong nháy mắt đã xông đến gần Long Bát.
Long Bát bởi vì từng chịu khổ trong tay Vương Tiểu Thạch, vừa thấy Vương Tiểu Thạch xông đến, dĩ nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, kinh hãi run rẩy. Vì an toàn và tính mạng của mình, lần này hắn cũng mặc kệ kẻ địch hay bằng hữu, lập tức hét lớn một tiếng, hai tay phân ra, tay trái quyền tay phải chưởng phản công lại.
Lúc này Vương Tiểu Thạch lại vặn người một cái, vừa lúc đưa thân hình Đa Chỉ Đầu Đà ra trước chưởng kình quyền phong của Long Bát.
Đa Chỉ Đầu Đà đã không còn thời gian suy nghĩ. Long Bát không phải là loại tầm thường, “Thiết Quyền Thần Chưởng” của hắn cũng không dễ đối phó.
Lúc này hắn chỉ có một biện pháp ứng phó, đó là dùng chỉ kình vốn định đối phó với Vương Tiểu Thạch quay sang chống đỡ Long Bát.
Vì vậy Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà giao thủ một chiêu, bốn loại công lực xung đột với nhau.
Cũng vào thời khắc này, một luồng kiếm quang bừng lên, mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.
Ngoài ra còn có một ánh đao nghiêng nghiêng, giống như một ngôi sao băng diễm lệ nuối tiếc một lần chói lọi.
Ánh đao, ánh kiếm, còn có ánh máu.
Vương Tiểu Thạch dùng sự nhanh nhạy của hắn, khiến cho kết quả của lần ám sát này hoàn toàn đảo ngược.