Sau khi đàm phán tại hẻm Khổ Thống, ở đầu đường Thống Khổ, hắn đã hạ xuống một mệnh lệnh: “Lập tức tiến hành ‘hành động giết hạc’.”
Nếu Vương Tiểu Thạch không chịu ngừng tay, hắn trước tiên sẽ cắt lấy hai món “tín vật” trên người thân nhân giao cho Vương Tiểu Thạch, khiến Vương Tiểu Thạch lòng đau như cắt, sợ ném chuột vỡ bình.
Tôn Ngư đã sớm an bài người đi làm chuyện này, đó là Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
Vấn đề nằm ở hai người này.
Bọn họ đã trở về, nhưng lại “tàn khuyết không hoàn hảo”.
Ý tứ của “tàn khuyết không hoàn hảo”, đó là Trần Bì gần như bị người ta lột một lớp da; da của Vạn Lý Vọng vẫn còn, nhưng khuôn mặt lại sưng lên giống như một cái đầu heo, nghiêm trọng nhất là mắt, bị thương giống như một hột đào nổ tung, đừng nói là nhìn xa vạn dặm, e rằng ngay cả ngón tay của mình cũng không nhìn thấy.
Vả mặt bọn họ như đưa đám, báo cáo với Lương Hà.
Lương Hà vừa nhìn, biết rằng không thể cứu vãn, đành dẫn bọn họ trực tiếp chạy tới chỗ Bạch Sầu Phi hồi báo.
Chuyện do mình làm hỏng thì hãy tự mình gánh vác đi! Tránh để lâu chủ trách tội xuống, còn phải gánh tội cho hai tên khốn khiếp này.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lửa giận liền bốc lên ba ngàn tám trăm trượng.
Nhưng hắn vẫn cố nén giận, hắn muốn hỏi rõ rồi mới phát tác.
Sau khi Vương Tiểu Thạch trở lại kinh sư, tính tình của Bạch Sầu Phi đã tốt hơn nhiều, cũng gầy đi nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là, đối thủ đã tái xuất giang hồ, nếu hắn không đối xử tốt với thuộc hạ, e rằng rất nhiều đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ quay sang gia nhập Tượng Tị tháp, điểm này hắn không thể thua được.
Không muốn thua thì phải thận trọng, thu liễm, tự hạn chế và đè nén.
Hắn gầy đi cũng bởi vì bận rộn, hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Hắn đã cất bước thành công, hiện giờ hắn muốn bay.
Trèo càng cao thì ngã càng đau, nhưng bay xa thì càng nhanh càng cao hơn so với trèo. Nếu như hắn không luyện võ công tốt hơn một chút, quản chuyện trong lâu nghiêm ngặt hơn một chút, quan hệ với nhân vật các nơi suôn sẻ hơn một chút… như vậy một khi ngã xuống, có thể sẽ gãy cánh đứt chân.
Một người nếu quản hết mọi chuyện, hơn nữa thứ gì cũng không yên lòng, đương nhiên rất dễ gầy đi.
Hắn rất để ý chuyện này, hắn cảm thấy gần đây thân thể của mình không tốt, rất dễ nhiễm bệnh, ngay cả cảm lạnh và ho cũng khi dễ hắn.
Hắn đã gầy đến mức gần giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cũng không muốn giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cảm thấy mình phải mập mạp một chút, như vậy mới có phúc tướng, cục diện cũng sẽ ổn định hơn. Có điều khi gầy đi, sát khí lại lớn hơn, quyền uy cũng nặng hơn.
Hắn vẫn rất chú trọng quyền lực uy vọng.
Hắn đã tự hứa với mình, cố gắng không nổi giận với thuộc hạ, cũng không dám quá nghiêm khắc. Hắn cũng không muốn đem người của mình tặng cho Vương Tiểu Thạch một cách hoàn toàn miễn phí.
Có điều chuyện này rất khó nhịn.
Hắn thích khen thưởng những thuộc hạ hữu dụng, trợ giúp được hắn. Đối với những thủ hạ không hợp ý hắn, lại không làm được chuyện, hắn chỉ hận không thể hoàn toàn giết sạch.
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng nói thế nào cũng không dám quá trắng trợn làm càn, bởi vì kẻ địch đang chờ hắn làm như vậy.
Cho nên, hắn đương nhiên cảm thấy phiền muộn. Hơn nữa, hôm nay hắn vốn còn hẹn gặp một người, nhưng bởi vì không thể gặp mặt đúng hẹn, hắn đã rất không vui. Có điều hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại chuyện bị người khác “ẩu đả”.
Vạn Lý Vọng và Trần Bì vốn nhận lệnh đi đến Bát gia trang, muốn lấy một món “tín vật” trên người Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình.
Món “tín vật” nào là thích hợp?
- Đương nhiên là muốn Vương Tiểu Thạch nhìn thấy vô cùng đau đớn, ngũ tạng như thiêu đốt, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vạn Lý Vọng hết nhìn đông lại nhìn tây, đi vào đường Lam Sam:
- Ngươi nói xem, nên lấy thứ gì đây? Ngón tay? Phân lượng không đủ. Cánh tay? Sợ bọn họ chịu không nổi. Ngực? Hà, như vậy thì quá kích thích rồi. Giống như câu chuyện kia…
Đường Lam Sam rất yên tĩnh.
Nó vốn rất náo nhiệt, không ít hán tử đến chỗ này nói chuyện vui đùa, uống rượu tán gẫu. Nhưng thời gian này bọn họ đều có chuyện riêng, có cuộc sống riêng.
Những hán tử qua lại ở đây, không phải thợ đào thì cũng là thợ xây, nếu không thì là công nhân của nhà xay, xưởng nhuộm, phường dệt, quán rượu, cho nên phần lớn đều mặc áo vải thô màu lam. Lâu ngày, con đường này cũng tự nhiên được gọi là đường Lam Sam.
- Ta vẫn cảm thấy như vậy không tốt.
Trần Bì vốn không thích loại nhiệm vụ này. Không phái hắn đi chiến đấu với cao thủ hạng nhất, lại bảo hắn đi hành hạ người thân của cao thủ mà hắn sùng kính, đây là sứ mạng kiểu gì?
- Đánh thì đánh, chết thì chết, bắt cha già chị gái của người ta làm gì?
Lúc này, bọn họ bỗng nhìn thấy phía trước đường xuất hiện một người, một hán tử khôi ngô mặc áo lam.
Người này đứng khoanh tay, chặn ở đầu phố, không hề có ý rút lui.
Với kinh nghiệm của Vạn Lý Vọng, chỉ nhìn một cái đã biết người này là nhắm vào bọn họ.
Hắn lập tức nhìn lại, trong thấy cuối đường cũng có một người, cầm quạt giấy trắng, mặc trường bào màu trắng, ăn mặc theo kiểu nho sinh, lắc lư búi tóc, ngâm thơ ca hát, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Quả nhiên là trước sau đều có địch.
Lúc này hắn nhìn sang Trần Bì.
Trần Bì lại rất phấn chấn.
Lại có thể quyết đấu rồi!
Chuyện này rất hợp với tính tình của hắn, cho dù bị đánh bại, cũng còn tốt hơn so với việc đi hành hạ người già phụ nữ không có sức phản kháng.
Thấy Trần Bì phản ứng như vậy, Vạn Lý Vọng liền cảm thấy nhức đầu. Hắn cảm thán vì sao cấp trên lại phái đến cho hắn một tên đồng bạn hung hăng không cần mạng như vậy.
Hắn không cần mạng, nhưng mình thì còn muốn giữ mạng.
Đối phương một người dần dần tiến đến gần, còn một người đứng sừng sững bất động.
Thư sinh hắng giọng, đang định lên tiếng, hán tử cao lớn kia chợt nói như đánh thanh la:
- Ta nhận ra được các ngươi, trưa hôm nay các ngươi đã ám toán Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sư ta.
Thư sinh áo trắng kia ở xa xa bồi thêm một câu:
- Tiên sư, thông thường là để chỉ lão sư đã chết.
“Người cao lớn” kia vội cải chính một câu:
- Không phải tiên sư, là thượng sư, cũng là đại sư, càng là chí thánh tiên sư.
Trần Bì nghẹn họng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Bảo Ngưu đang định lên tiếng, thư sinh áo trắng kia đột nhiên đi vòng qua trước mặt bọn họ, đến bên cạnh Đường Bảo Ngưu, dùng quạt xếp gõ lên mu bàn tay hắn, quát lên:
- Không phải đã bàn là do ta thay mặt lên tiếng sao?
Đường Bảo Ngưu kêu lên một tiếng, xoa tay nói:
- Để cho ngươi nói, nói cả buổi gà đẻ trứng cũng chưa đến chuyện chính.
- Ai bảo thế?
Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái. Rất ít nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, còn thanh tú xinh đẹp hơn cả con gái:
- Là ta phát hiện bọn chúng vội vã đi qua, hoá ra là đang đi làm chuyện gì xấu xa. Cơ hội này là do ta khai quật được, cho nên ta là người phụ trách cơ hội này, ngươi chỉ có thể theo ta phát tài, không được vượt quá bổn phận, biết chưa?
Đường Bảo Ngưu cảm thấy mu bàn tay vẫn còn đau, phì một tiếng nói:
- Đây mà là cơ hội gì, chắc qua chỉ bắt hai tên hạ tiện. Để cho ngươi làm “cơ trưởng”, cũng không thấy vinh quang giống như Võ Tắc Thiên.
Câu này của hắn vốn là muốn châm chọc Phương Hận Thiếu, kết quả lại chọc giận tới Trần Bì.