Tử Phong Ngưng nổi trận lôi đình, mặt đỏ bừng.
Hồ Mộ Y cười quyến rũ, bàn tay chậm rãi mơn trớn đôi gò má trơn bóng của Tuyết Nhi, ra vẻ phong trần, nũng nịu trả lời: “Ngươi kêu gào cái gì? Ta là đến tìm Tuyết Nhi tỷ tỷ mà ta kính yêu đã lâu –”
Nói xong, Hồ Mộ Y nheo đôi mắt hẹp dài, ái muội nhìn chằm chằm, đầu lưỡi phấn nộn vươn ra, vòng quanh đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng liếm, biểu tình xinh đẹp quyến rũ. Tuyết Nhi vốn có chút sợ hãi nhìn thấy động tác non nớt này của Hồ Mộ Y liền nào nao, một lát sau, sắc mặt có phần dịu đi, lắc đầu, như thể đại tỷ tỷ liếc Hồ Mộ Y một cái, biểu tình cực kỳ giống trưởng bối bất đắc dĩ khi thấy tiểu bối đùa giỡn mình. Hồ Mộ Y giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, liền vội vàng rụt về.
Tuyết Nhi nhìn mà thở dài, chẳng lẽ Liễu nhi không dạy Hồng nhi mị công sao? Nghĩ như vậy, Tuyết Nhi hiếm hoi nghịch ngợm một hồi, nàng học bộ dáng Hồ Mộ Y, cái lưỡi nho nhỏ hơi vươn ra, làm động tác y hệt, ánh mắt như nước, mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng. Ai là hồ ly chân chính, chỉ một động tác này liền lập tức thấy rõ.
Tử Phong Ngưng đang tức giận thấy một màn như vậy liền sắp phát điên rồi, Tuyết Nhi dĩ nhiên — dĩ nhiên lại làm vậy với Hồ Mộ Y, chẳng nhẽ giữa hai người đã sớm có gian tình cho nên lúc trước mới không chịu thẳng tay? Trái tim không kìm được đau đớn, cảm giác chua xót quen thuộc khiến Tử Phong Ngưng hoảng hốt, nàng khẩn trương nhìn về phía Tuyết Nhi, thấy Tuyết Nhi làm xong động tác kia liền hoàn toàn không nhìn Hồ Mộ Y, mà lại nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chan chứa tình cảm, liền thầm thở phào một hơi, mà tình cảm phức tạp cũng theo đó trào dâng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô thật sự giống Y Y, cũng thích một con hồ ly tinh sao?
Mà Hồ Mộ Y vẫn bám trên người Tuyết Nhi thấy một màn như vậy hoàn toàn không cử động, ngơ ngác nhìn Tuyết Nhi. Hồi lâu sau nàng mới giật mình rụt người, che ngực kịch liệt thở hổn hển, Tuyết Nhi!!! Cái đồ yêu tinh già mà không nên nết này! Dĩ nhiên lại đi quyến rũ chính muội muội của mình!
“Hồng nhi, là Liễu nhi và Linh nhi sai ngươi đến?” Tuyết Nhi nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt có ý cười hiểu rõ hết thảy. Từ khoảnh khắc lúc Hồ Mộ Y vươn lưỡi câu dẫn mình kia, Tuyết Nhi đã biết ý đồ nàng đến, lòng liền ấm áp, ít nhất trên thế giới này vẫn có người nhớ thương mình, không phải sao? Mà đối với phản ứng của Tử Phong Ngưng nàng cũng rất vừa lòng, tuy không tính là yêu nhưng vẫn có cảm giác, chỉ cần không bắt nàng rời đi, chỉ cần vẫn cứ ở bên cạnh người kia nàng liền cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hồ Mộ Y nhếch miệng, vẻ mặt buồn bực, thật là, để câu dẫn Tuyết Nhi nàng đã chuẩn bị đầy đủ lắm rồi. Quần lụa mỏng màu đỏ cá tính, ẩn ẩn bó lấy dáng người khêu gợi, bắp đùi trắng nõn cũng bất chấp mà lộ ra ngoài, xương quai xanh gợi cảm tinh tế vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, thực sự tư thế có chút như bán thịt vậy. Hồ Mộ Y lại phá lệ để Vị Ương làm trò trên mặt mình, với tên gọi mỹ miều là trang điểm, kỳ thật lúc nàng tự nhìn thì trang điểm xong chẳng khác gì diễm quỷ cả.
Nói vậy rồi Hồ Mộ Y cũng không còn cách nào giả bộ nữa, nói thẳng ra mục đích lần này: “Tuyết Nhi tỷ, đại tỷ ta kêu ngươi trở về động Hồ Liên cùng nàng.”
Tử Phong Ngưng lắng nghe, lòng liền căng thẳng, bàn tay âm thầm siết lại.
Tuyết Nhi lắc đầu: “Ta không đi.”
Hồ Mộ Y tà ác cười cười: “Không đi cũng được, biết trước tính ngươi không chắc đã nghe lời nên mỗ mỗ đã gọi điện cho đại tỷ rồi, nói cái gì mà vì chuyện của ngươi mỗ mỗ đã sớm xuống núi, chắc tầm hai ngày sẽ tới đây thôi. Ngươi biết rõ tính tình mỗ mỗ rồi đấy, nếu để người biết ngươi và Tử Phong Ngưng –”
Hồ Mộ Y vừa nhìn Tử Phong Ngưng vừa nói, một bộ người xấu vẻ mặt đáng ghê tởm. Không còn cách nào khác, ai bảo nàng lại gặp cái đồ độc phụ Tử Phong Ngưng kia chứ, Tuyết Nhi đi theo cô ta thì chắc chắn không có kết cục tốt gì, đau dài không bằng đau ngắn, cho dù uy hiếp cũng phải đưa nàng đi!
Tuyết Nhi nghe thế, quả nhiên không còn được bình tĩnh như vừa rồi, ánh mắt nhìn Hồ Mộ Y có chút hoảng hốt: “Mỗ mỗ? Không phải Liễu nhi đã đồng ý với ta sẽ không nói cho mỗ mỗ sao?”
Hồ Mộ Y bĩu môi: “Quên mất không nói, nàng và Đào gia gia đã trở lại với nhau rồi, cho nên làm cách nào biết tin tức của ngươi thì ngươi cũng hiểu được chứ.”
Tuyết Nhi thở dài, đẩy Hồ Mộ Y ra, ngồi thật mạnh xuống sô pha. Không cần nói cũng biết khẳng định Đào gia gia lại dùng kính tượng cho mỗ mỗ xem tình cảnh hiện tại của mình. Nàng hiểu rõ tính tình mỗ mỗ, nếu biết mình không về, tất nhiên sẽ gây chuyện long trời lở đất, nói không chừng còn có thể liên luỵ tới Phong Nhi, như thế……
Hồ Mộ Y chớp chớp mắt thu hết vẻ mặt của hai người vào mắt, cười lạnh nhìn Tử Phong Ngưng: “Tử Phong Ngưng, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có thích Tuyết Nhi hay không?”
Điều Tuyết Nhi vẫn muốn hỏi lại không dám nói thành lời lại bị Hồ Mộ Y nói dễ dàng như thế, nàng ngẩng phắt đầu lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tử Phong Ngưng, vừa chờ mong vừa sợ hãi. Chờ mong là vì yêu một người đương nhiên hy vọng người kia có thể đáp trả, sợ hãi là vì Tử Phong Ngưng có thể nói ra đáp án mà mình khó có thể chấp nhận. Nếu như vậy nàng tình nguyện không cần, tình nguyện giống như bây giờ yên lặng canh giữ bên người Tử Phong Ngưng.
Tử Phong Ngưng nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Mộ Y, nắm tay siết chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt. Hồ Mộ Y, chẳng nhẽ từng người có quan hệ với ta ngươi đều phải cướp đi sao?
Nửa ngày cũng không thấy Tử Phong Ngưng trả lời, sắc mặt Tuyết Nhi trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, cười khổ lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Mấy người đang hết sức trầm mặc, chuông cửa lại dồn dập vang lên, Tuyết Nhi kinh hãi, đứng thẳng dậy, ánh mắt có chút hoảng sợ, mà Hồ Mộ Y lại mặt mũi sung sướng, ném hai người lại, chạy qua vài bước mở cửa ra.
“Mỗ mỗ!!!” Hồ Mộ Y cực kỳ vui vẻ ôm cổ mỗ mỗ. Ha ha, mặt nạ đắp da của mỗ mỗ thực có hiệu quả, dĩ nhiên không vàng như trước kia nữa!
Mỗ mỗ không thèm cho nàng chút thể diện nào, vung tay đè lại mặt Hồng nhi, đẩy Hồng nhi từ trong lòng ra, nhìn Tuyết Nhi căng thẳng ngồi trên sô pha, nàng âm trầm đi qua. Lại thấy mỗ mỗ, Tuyết Nhi liền ứa nước mắt, mà tình cảnh này lại không biết nói gì, mấp máy đôi môi khô nẻ, nhụt chí cúi đầu.
Mỗ mỗ vốn đầy bụng lửa giận thấy bộ dáng tiều tuỵ của Tuyết Nhi liền không khỏi đau lòng. Mỗ mỗ vươn tay, ôm nàng vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Hài tử, con chịu khổ rồi, là lỗi của mỗ mỗ, lâu như vậy cũng không tới tìm con.”
“Mỗ mỗ –” Thanh âm như mẹ hiền thấm nhập trái tim vỡ nát của Tuyết Nhi, nàng gục vào lòng mỗ mỗ nhẹ giọng khóc, phát tiết hết toàn bộ nỗi khổ sở suốt mấy năm nay. Từ sau khi cha mẹ Tuyết Nhi qua đời, vì báo ân nàng vẫn đi theo lão phương trượng ở lại Vạn Phong Tự. Một lần ở lại này chính là mấy chục năm, nỗi tịch mịch cùng chua xót khi ấy không người nào kể xiết. Thật vất vả mới chờ được Tử Phong Ngưng mà suốt bao nhiêu năm mình vẫn nhớ thương, nhưng lại bởi chính thân phận hồ ly của mình mà khiến nàng chán ghét không thôi. Cứ tiếp tục như vậy, nàng thực sự gục mất.