• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước ra khỏi nhà, Cẩn Y đi đến nơi mà cô và Hồ Điệp hẹn gặp nhau. Cô ngồi ghế đá ở bên ven đường một lát thì mới thấy Hồ Điệp ra.



" Chị xin lỗi! Chị tới trễ rồi, em tới lâu chưa? Chờ chị có lâu không? "



Hồ Điệp từ xa thấy Cẩn Y đang ngồi chờ thì hối hả chạy đến, thở hồng hộc nói.



" Không sao đâu chị, em cũng mới tới khoảng năm hay mười phút thôi. "



Cô cười nói, đứng lên.



" Hôm nay chị chở em đi chơi, xe chị để ở bên kia, chúng ta tới... "



Hồ Điệp đang nói nửa chừng thì ánh mắt cô dời xuống chiếc váy mà Cẩn Y mặc.



" Chị em chúng ta thần giao cách cảm rồi, chúng ta mặc váy cặp này. "



Cô cười nói.



" Đúng thật này! "



Cẩn Y cũng nhìn xuống, vui mừng nói rồi ôm chầm lấy cô.



" Đi lấy xe thôi nào. "



Hồ Điệp vuốt nhẹ đầu cô rồi cả hai người đan tay nhau đi về phía chiếc xe Porsche Panamera màu trắng thanh lịch, tao nhã. Khi cả hai đã yên vị trong xe, Hồ Điệp chở Cẩn Y đến Park Lounge, đây là một quán cà phê mà hai chị em cô thường đi.



Mười lăm phút đi đường trôi qua nhanh chóng khi hai chị em họ trò chuyện, cười đùa rôm rã trong xe. Bước vào quán, Hồ Điệp chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm.



" Quý khách muốn gọi gì ạ? "



Một nam phục vụ bước đến hỏi nhưng đầu không nhìn vào hai cô mà nhìn vào muốn sổ ghi chép.



" Cho tôi một phần bánh Tiramisu và một ly Green Tea Latte. "



Cẩn Y nói với người phục vụ.



" Cho tôi một phần bánh Black Forest cùng với một ly Chocolate Chip Cream. "



Hồ Điệp nói.



" Vâng, tôi để mang lên ngay, xin quý khách chờ một lát. "



Người phục vụ lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn Hồ Điệp và Cẩn Y thì thấy hai nữ thần mà mình mến mộ thì vui mừng khôn xiết. Ánh mắt sáng rực như đèn pha ô tô, tay nắm lấy tay của Hồ Điệp và Cẩn Y.



" Hai chị là Cẩn Y và Mariposa đúng không? "



Mariposa là một tên khác của Hồ Điệp, trong tiếng Tây Ban Nha thì Mariposa có nghĩa là bươm bướm, chỉ có những fan chân chính hoặc fan lâu năm mới biết đến tên này của cô.



Anh chàng này vừa nhìn thấy cô thì lại nói là Mariposa thì chắc hẳn anh ta cũng là một fan lâu năm của Hồ Điệp.



" À phải, không biết em có việc gì không? "



Hồ Điệp cười nói.



" Em đã hâm mộ hai chị từ khi hai chị mới vào nghề rồi, mỗi lần thấy chị Cẩn Y trên sàn diễn hay chị Mariposa trên sân khấu thì em chỉ có đứng ngắm nhìn từ xa thôi. Bây giờ lại được gặp hai chị ở đây thì đúng là phước ba đời cho em! "



Chàng trai đó mừng muốn rớt nước mắt nói.



" Em cứ nói quá, làm gì mà đến mức phước ba đời chứ. "



Cẩn Y cười ngượng nói.



" Hai chị có thể cho em xin chữ ký được không? "



" Ừm...được, nhưng bọn chị không có viết. "



" Không sao, lấy bút của em này. "



Cẩn Y và Hồ Điệp ký vào hai tờ giấy.



" Em mới vừa xem xong buổi biểu diễn của chị Mariposa, chị đẹp lắm đấy, chị Cẩn Y cũng thật vui khi có chị Hồ Điệp. "



" Cảm ơn em. "



Hai cô cười nói.



" Chúc hai chị thành công trong công việc. Em sẽ mang đồ uống cho hai chị ngay. "



Nói rồi chàng phục vụ đó rời đi nhanh chóng.



Thật không ngờ là Cẩn Y và Hồ Điệp đi chơi lại gặp fan ở đây, có một người fan chân thành như thế thì họ cũng rất vui.



Một lát sau thì anh chàng đó mang những món mà hai cô gọi rồi vui vẻ rời đi. Hai người vừa trò chuyện vừa ăn rất vui, ăn xong thì Cẩn Y ngồi chờ Hồ Điệp đi vệ sinh. Trong lúc chờ, cô ngồi nhìn dòng người qua qua lại lại, bất chợt, Cẩn Y nhìn thấy hai hình bóng rất quen thuộc.



" Có phải người đó là chị Freya không nhỉ? Và bên cạnh là...anh Tuấn Lãng?! "



Cẩn Y trợn mắt nhìn. Họ đang cười đùa rất là vui, chẳng lẽ người mà gọi điện cho chị Freya là anh Tuấn Lãng à? Sao bọn họ lại đi cùng nhau?



Không tin vào sự thật, cô dụi dụi mắt nhìn lên lại thì không thấy đâu, cô áp sát đầu vào cửa kính để nhìn lên đường đi phía trước nhưng vẫn không thấy. Chắc là Cẩn Y nhìn nhầm rồi.



" Chị xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi. Y Y, chúng ta đi... "



Đang nói thì Hồ Điệp thấy sắc mắt của cô không được tốt.



" Em sao thế? Không khỏe trong người à? "



Hồ Điệp lo lắng hỏi,



" Ah, em không sao. Đầu óc lơ đãng chút thôi, chúng ta đi đâu tiếp đây chị. "



Cẩn Y cười nói, đứng lên.



Hồ Điệp cũng theo cô đi ra ngoài, đưa Cẩn Y đến trung tâm mua sắm. Mua cho cô rất nhiều quần áo, trang sức, giày, son,...



Cẩn Y cũng nhanh chóng gạt bỏ chuyện đó, tận hưởng những giây phút bên cạnh Hồ Điệp. Đang ngồi chờ Hồ Điệp lựa giày cho cô, thì cô lại một lần nữa thấy bọn họ, Tuấn Lãng và Freya đi cùng nhau.



Lần này thì Cẩn Y tin rồi, cô cứ tưởng lần ở quán cà phê là do mình nhìn lầm nên cũng gạt bỏ. Nhưng không ngờ nó lại là thật. Cô cũng đã tự nhủ rằng hai người họ chắc cũng chỉ đối xử với nhau như bao người khác thôi, nhưng nhìn biểu cảm của chị Freya thì cô chắc chắn đó không phải đùa giỡn.



Mỗi lần cặp kè với ai thì chị ấy lúc nào cũng tỏ ra vẻ hờ hững, không quan tâm. Nhưng đối với Tuấn Lãng thì lại khác, trông chị ấy có vẻ rất vui vẻ. Cẩn Y còn thấy Tuấn Lãng thì thầm gì đó vào tai của Freya nói gì đó, sau đó thì chị ấy lại bật cười.



Cẩn Y trầm mặc ngồi nhìn hai người họ nói chuyện rồi lựa giày. Sau đó thì rời khỏi cửa hàng mà không để ý cô cũng có ở đó. Cũng đúng thôi, trông bọn họ vui thế mà, nên có để ý gì đến xung quanh đâu.



Cô biết có thể Tuấn Lãng chỉ chơi đùa với Freya thôi, tin tức của anh cũng đầy tràn về mấy vụ này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, mà lại còn là đồng nghiệp thân thiết nhất của mình nữa, thì Cẩn Y đã đau nay lại còn đau hơn.



Hồ Điệp tính tiền xong hết thì đến chỗ của Cẩn Y, lại thấy tâm trạng của cô không tốt.



" Em lại khó chịu chuyện gì vậy? "



" Dạ?! Đúng rồi, em đang rất tức giận đây này. Thôi, không đi mua sắm nữa, chúng ta đến bar uống rượu, hôm nay em phải giải tỏa hết bực tức trong lòng. "



Cẩn Y đứng bật dậy, cau mày nói. Quay sang nắm tay Hồ Điệp kéo đi.



" Từ từ thôi em, sao phải vội vậy. "



Lần này thì Cẩn Y lái xe, Hồ Điệp ngồi ở ghế phụ. Chẳng hiểu cô tức chuyện gì mà lại chạy với tốc độ cao như thể đang đua xe vậy.



" Em chạy chậm thôi, coi chừng bị bắn tốc độ bây giờ. "



Hồ Điệp lo sợ nói.



" Không sao đâu chị. "



Chẳng mấy chốc thì đã đến quán bar, Cẩn Y và Hồ Điệp xuống xe, cô đưa chìa khóa cho bảo vệ để gửi xe rồi đi vào trong. Tiếng nhạc xập xình ồn ào, trai gái đứng nhún nhảy, ánh đèn liên tục đổi màu khiến Hồ Điệp và Cẩn Y có chút hoa mắt.



Đây không phải lần đầu tiên họ đến bar, nhưng cũng đã một thời gian lâu rồi, họ vẫn chưa đến đây, nên bây giờ vào bar có chút chưa quen lại.



Cẩn Y và Hồ Điệp đến quầy bar ngồi vào ghế.



" Hai vị muốn uống gì? "



Người pha chế nói.



" Một ly Old Tom Gin. "



Cẩn Y nói.



" Một ly Flavour Gin. "



Hồ Điệp nói.



" Sẽ xong ngay, hai vị chờ một chút. "



Một lúc sau thì đã có hai ly rượu trước mặt họ. Cẩn Y uống hết ly này đến ly khác, mặc cho Hồ Điệp can ngăn tới cỡ nào thì cô vẫn không chịu.



" Em đừng uống nữa, tửu lượng của em tốt nhưng cũng không được uống nhiều. "



" Không sao, chị về trước đi, em sẽ về sau. "



" Chị về rồi ai đưa em về, rồi chị bỏ em lại một mình thì em lại gặp chuyện gì thì sao. "



" Không sao, em vẫn còn tỉnh. Em không uống nữa, chị mau về Bạch gia đi, bác trai, bác gái ở nhà sẽ lo đấy. "



" Việc này... "



" Chị à, nghe em đi mà. "



"...Thôi được rồi. Em nhớ cẩn thận đấy. "



Hồ Điệp đành miễn cưỡng rời đi. Cô cũng rất lo cho Cẩn Y chứ, nhưng Hồ Điệp biết Cẩn Y sẽ không làm điều gì dại dột đâu.



Sau khi Hồ Điệp đi thì Cẩn Y là gọi tiếp rượu để uống, đến lúc cô hơi ngà ngà say thì có vài tên đến ve vãn cô.



" Này cô em xinh đẹp, sao lại ngồi một mình ở đây vậy? Đi uống với bọn anh cho vui nào. "



Một tên thấy Cẩn Y có vẻ hơi say thì đi đến dụ dỗ.



" Không cần. "



" Thôi nào, đi với bọn anh chút đi. Bọn anh sẽ chiều em mà, thậm chí còn có thể đưa em lên 'chín tầng mây' nữa đấy. "



Một tên khác liếm mép, biến thái nói.



" Cút ra! "



" Này, khoan đã chứ! "



Cẩn Y uống có chút quá chén, loạng choạng đứng lên đi nhưng lại bị một tên khác bắt lấy tay kéo ngược lại. Đầu óc cô xoay mòng mòng, chẳng nhìn được gì.



Từ xa xa, Tuấn Lãng đang ngồi uống thì như có điều gì đó xui khiến anh nhìn về hướng của Cẩn Y. Anh nhìn sang thì thấy cô gái nhỏ 'của mình' đang bị gấy rối, Tuấn Lãng tức tốc chạy nhanh đến đấm một vố vào mặt tên đang cầm lấy tay của cô.



" Ah! "



Tên đó bị văng ra xa. Đồng bọn hắn cũng giật mình.



Bọn này đúng là ăn gan hùm mà, lại dám tiếp cận Cẩn Y của anh. Anh phải đập bọn chúng nhừ tử mới được.



Cẩn Y ngước mặt lên nhìn xem vị ân nhân nào đã cứu mình. Tuy mắt cô có chút mờ, nhưng cô liền có thể nhận ra người vừa giúp mình là Tuấn Lãng.



Tuấn Lãng đứng đánh đấm với bọn chúng một lúc thì đám đó cũng bỏ chạy. Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ kia đang vịnh ghế để đứng vững.



" Cẩn Y, em có sao không? Có bị bọn chúng làm gì không? "



Tuấn Lãng bước đến gần Cẩn Y, lo lắng hỏi.



" K - không, em không sao. Cảm ơn anh, nhưng anh đừng đến gần em. "



Cẩn Y né tránh anh, lùi ra sau. Cô không dám đối mặt với anh sau tất cả những gì cô vừa nhìn thấy, nếu nhìn thấy khuôn mặt anh thì cô lại nhớ đến hình ảnh đó. Chẳng vui chút nào.



" Em sao vậy? Để anh đưa em về nhà. "



" Không cần, em tự về được. "



" Em say rồi, hay để anh gọi cho ba mẹ em đưa về nhé? "



" Không được đâu, họ đang đi du lịch ở nước ngoài rồi. "



" Vậy anh đưa em về nhà anh nhé? "



" Em đã...nói là...không cần. "



Giọng của Cẩn Y nhỏ dần rồi cô khụy chân xuống, Tuấn Lãng hốt hoảng, nhanh chóng đỡ lấy cô.



" Phải đưa cô ấy về nhà mình rồi... "



[...]



" Sao nhẹ vậy? Lần trước mình cỏng thì thấy cô ấy cũng bình thường mà, chẳng lẽ ăn uống không đầy đủ à? "



Tuấn Lãng bế Cẩn Y lên phòng lại thấy người cô nhẹ tênh. Mấy bữa nay vì công việc nhiều, lại chụp sản phẩm mới nên Cẩn Y không có nhiều thời gian để ăn.



" Có nên thay đồ cho cô ấy không nhỉ? "



" Thôi kệ, thay vậy. "



Tuấn Lãng nhắm tịt mắt lại thay đồ cho Cẩn Y. Mặc dù thân thể của phụ nữ thì anh đã quá quen thuộc rồi, nhưng lần này người phụ nữ này là Cẩn Y, vì thế anh tôn trọng cô.



Thay cho cô bộ đồ ngủ màu hồng phấn. Anh để Cẩn Y nằm trên giường còn anh thì đi tắm rửa xong xui hết thì đi đến ghế sofa nằm.



[...]



Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua cửa kính, chiếu xuống khuôn mặt Cẩn Y. Cô khó chịu, khẽ cau mày rồi từ từ mở mắt.



" Chỗ này là chỗ nào vậy? "



Nhìn thấy trần nhà cao hơn bình thường cùng với tông màu khác thì cô giật mình ngồi dậy.



" Ah! Đau đầu quá! "



Vì tối qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ đầu cô đau như búa gõ.



*Cạch*



Tuấn Lãng mở cửa bước vào, trên tay cầm khay thức ăn cho Cẩn Y.



" Em dậy rồi à? "



Cô giật mình quay lại né tránh ánh nhìn của anh.



" Đây là chỗ nào? Với cả...anh thay đồ cho em à? "



" Đây là nhà anh, và anh cũng là người thay đồ cho em. Nhưng đừng lo, anh chưa làm gì em đâu. "



Tuấn Lãng bước đến gần cô.



" Đồ của em đâu? "



Cẩn Y vội hỏi, bước chân xuống giường, không nhìn mặt anh.



" Anh giặt rồi phơi rồi, ở trong nhà tắm ấy. "



Nghe Tuấn Lãng nói thế thì cô vội kiếm nhà tắm rồi đi vào trong.



" Em sao vậy hả? Từ hôm qua đến giờ, em cứ tránh mặt anh mãi. Với lại, bây giờ em chỉ mới tỉnh dậy thôi mà. "



Tuấn Lãng vội đặt khay thức ăn xuống rồi bắt lấy cổ tay Cẩn Y.



" Anh buông em ra! Anh đã có người khác rồi thì quan tâm em làm gì, đi mà quan tâm với cô bạn gái người mẫu kia của anh đi! "



Cẩn Y không kìm được lòng, tuôn trào ra, khoé mắt cô có chút ngấn nước. Cô cố gắng vùng khỏi tay Tuấn Lãng, nhưng càng vùng thì anh càng nắm chặt hơn.



" Em nói gì vậy? Bạn gái nào? Anh làm gì có bạn gái? "



Tuấn Lãng ngơ ngác, không biết cô đang nói về việc gì.



" Anh còn nói dối! Hôm qua em đã thấy hai người đi cùng nhau, đã vậy còn cười đùa rất vui nữa. Nếu anh đã có người yêu rồi thì làm ơn đừng quan tâm đến em nữa, đừng tạo hy vọng cho em...rồi tàn nhẫn dập tắt nó... "



Cẩn Y vừa nói vừa ngồi khuỵ xuống, nước mắt lúc này đã không tự chủ mà chảy dài xuống gò má, đau khổ nói.



Tuấn Lãng thấy Cẩn Y như thế thì đau lòng. Anh ngồi xuống đối diện với cô, tay định vuốt nước mắt cho cô nhưng Cẩn Y lại né tránh.



" Em hiểu lầm gì đó rồi. Anh vẫn chưa có người yêu, và người anh yêu...chính là em. "



Tuấn Lãng áp hai tay vào má cô, xoay mặt cô lại, mặt đối mặt với anh.



" N - nhưng rõ ràng là hôm qua em nhìn thấy anh và chị Freya đi cùng nhau mà. "



Cẩn Y thút thít nói.



" Là vì anh muốn tặng quà sinh nhật cho em. Anh biết được Freya là đồng nghiệp thân nhất của em nên anh mới xin cô ấy ý kiến. "



" Vẫn còn có chị em mà. "



" Hồ Điệp nói cô ấy bận có show diễn, xong show thì phải đi chơi với em. Không còn người nào khác thì anh đành nhờ Freya thôi. "



"... "



" Tin anh đi, người anh yêu thực sự chính là em mà. "



Tuấn Lãng ôm lấy Cẩn Y vào lòng, đầu gục lên vai cô.



" Có...thật không? "



Cô chậm rãi hỏi.



" Thật. "



" Vậy em không giống như những người phụ nữ khác có đúng không? "



" Em đặc biệt hơn so với những người đó. Thế nào, em có yêu anh không? "



Tuấn Lãng nhìn cô, nở một nụ cười.



"...Em có. "



Cẩn Y ngượng ngùng, cúi mặt nói.



" Vậy làm người yêu anh nhé? "



" Vâng. Nếu anh có thể chịu được em. "



Cẩn Y đỏ mặt nói.



Anh nở một nụ cười hài lòng, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nồng thắm.



[...]



" Cẩn Y! Em chuẩn bị xong chưa? Đã đến giờ ra lễ đường rồi, ba đang chờ em ở ngoài đấy. "



Hồ Điệp bước vào phòng dành cho cô dâu.



Hôm nay là ngày cưới của Cẩn Y và Tuấn Lãng, và phù dâu không ai khác chính là Hồ Điệp. Sau hai năm hẹn hò thì cuối cùng họ cũng đã quyết định tiến tới hôn nhân.



" Vâng. Em xong rồi. "



Cô đứng lên, đi ra ngoài. Lần cuối khoác tay ba mình, mặc dù hai ba con có hay cãi vã, nhưng Cẩn Y vẫn thương Sở Tiêu vô cùng.



" Hết tiểu Điệp rồi lại đến con, hai đứa con gái bé bỏng của ba đều đi hết rồi. Mặc dù ba biết chuyện này rồi sẽ tới, nhưng nó tới sớm hơn ba dự định. "



Trước khi cánh cửa mở ra, Sở Tiêu buồn bã nói.



" Con tưởng ba mong có ai đó rước con sớm chứ. "



Cẩn Y cười nói.



" Đã từng đấy. "



Sở Tiêu cũng đùa với cô.



Cánh cửa dẫn tới lễ đường từ từ mở ra. Sở Tiêu đưa Cẩn Y đi trên con đường trải đầy hoa hồng.



Trước mắt cô là người đàn ông mà cô yêu, hôm nay anh trông thật soái.



Tuấn Lãng đứng trên kia cũng hồi hộp vô cùng, cuối cùng thì anh cũng hiểu được cảm giác của Thiếu Huy khi đứng ở đây. Chính Tuấn Lãng cũng không ngờ được là mình sẽ có ngày hôm nay, sẽ có được tình yêu đích thực. Vì trước đây, anh chỉ xem phụ nữ là thú vui cho mình thôi.



Cẩn Y rời khỏi tay Sở Tiêu. Đứng bên cạnh Tuấn Lãng.



" Con có đồng ý lấy Huyết Cẩn Y làm vợ sống đến răng long đầu bạc không? "



Vị cha sứ mỉm cười hiền hậu nhìn Tuấn Lãng.



" Con đồng ý. "



Anh cười đáp.



" Còn con có đồng ý lấy Lâm Tuấn Lãng làm chồng sống đến răng long đầu bạc không? "



" Con đồng ý. "



Cẩn Y nóng lòng nói.



" Hai con có thể... "



Vị cha sứ chưa kịp nói hết câu thì Cẩn Y đã quay sang Tuấn Lãng, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh mà hôn, Tuấn Lãng cũng theo ý cô, vòng theo qua eo vòng eo mảnh khảnh của Cẩn Y. Giới trẻ bây giờ bạo thật.



Mọi đường đều đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng cho cặp vợ chồng trẻ này.



Cuối cùng thì cả Hồ Điệp và Cẩn Y đều tìm thấy người đồng hành suốt quãng đường còn lại của mình rồi. Với hai người đàn ông Thiếu Huy và Tuấn Lãng, hai cô chắc chắn sẽ được hạnh phúc khi ở bên hai anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK