“Tỷ tỷ, muội chưa nghe nói có người đính hôn rồi còn tặng vị hôn phu của mình cho người khác trước đây cả, sẽ bị người ngoài chê cười đó.” Cố Thường bị Cố Y nhìn mà cảm thấy như ngồi trên bàn chông, kiên trì nói rằng.
“Khi nào ngươi lại để ý đến thái độ của người ngoài như thế? Trước kia ngươi bị Lục gia từ hôn khiến thanh danh chịu ảnh hưởng lớn, lúc đó ta lại thấy ngươi sống rất thoải mái.” Cố Y khí thế bức người nói.
Cố Thường siết chặt tay, phồng má nhìn Cố Y: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn chọn Lục Tử Triệt? Muội không tin tỷ vừa ý hắn.”
“Ta không vừa ý hắn, lẽ nào ngươi lại vừa ý hắn? Nghe nói ngươi cũng không muốn gả cho hắn, thân là tỷ tỷ ruột sao ta lại không thể giúp ngươi giải quyết một phiền toái lớn chứ? Với lại ta với ngươi lớn lên giống nhau như đúc đấy.” Cố Y nghĩ mình đã nghỉ ngơi khá lâu lại uống thuốc nữa nên tinh thần rất tốt, nói nhiều lời như vậy còn không thấy mệt mỏi chút nào.
Cố Thường nghe vậy thấy hết sức kì quái mà nhìn về phía Cố Y hỏi: “Hình như tỷ tỷ rất rõ chuyện của muội?”
Cố Y rũ mắt, vuốt ngực ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Ở nơi ăn thịt người như Nhật Nguyệt giáo kia, nếu không có chút bản lĩnh này thì chẳng phải sẽ bị người ta hút sạch máu hay sao?”
Đạo lý tuy là như vậy, thế nhưng không có nghĩa là Cố Y dùng bản lĩnh đó trên người mình thì Cố Thường sẽ không tức giận, vì vậy nàng (CT) mím môi không nói lời nào.
“Được rồi, ta nói đùa thôi, ai lại bằng lòng muốn họ Lục kia chứ?” Sau khi nói xong, Cố Y lại nằm xuống đưa lưng về phía Cố Thường làm động tác tiễn khách.
Cố Thường trợn tròn mắt, mơ hồ không rõ Cố Y đây là bởi vì đáp ứng nàng sẽ không tức giận nữa hay là thật sự chỉ là đùa giỡn nàng thôi, nàng phân vân lúc này nên đi hay là nên bồi tội với tỷ tỷ.
“Ta mệt mỏi rồi.” Cố Y đưa lưng về phía Cố Thường nói.
Thở dài, Cố Thường liền đứng dậy rời đi.
Sau khi về phòng Cố Thường cũng nghỉ ngơi, nhưng nằm trên giường không ngủ được, trằn trọc nghĩ lại tại sao mình lại không nói được câu “Nhường Lục Tử Triệt cho tỷ đấy” nên lời? Không chỉ nói không nên lời mà trong lòng lại mạc danh kỳ diệu buồn phiền.
Hai người Lục Tử Triệt và tỷ tỷ từ trước đến nay vốn không ưa nhau, nghĩ thế nào cũng thấy bọn họ không thích hợp ở cùng một chỗ, nếu kiên quyết mà ghép bọn họ với nhau thì tuyệt đối sẽ là vợ chồng bất hoà, nàng không đáp ứng là suy nghĩ vì bọn họ thôi, là làm chuyện tốt đó!
Đúng, nhất định là như vậy nên lúc đó nàng mới nói không nên lời!
Được rồi, mọi suy nghĩ đã rõ ràng, có thể an tâm mà ngủ rồi, Cố Thường vừa suy nghĩ thông suốt nên tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau nàng trưng ra khuôn mặt của oán phụ bị Lục Tử Triệt gọi dậy đi đến phòng luyện công, vốn là Cố Thường vì chuyện Cố Y đột nhiên trọng thương trở về cùng với Cố phu nhân hao tổn nội lực đến mệt lả mà không có tâm tình đi luyện công, sáng sớm nàng liền không thức dậy đúng giờ, kết quả bị Lục Tử Triệt đứng ngoài cửa uy hiếp nếu không thức dậy thì hắn sẽ thả con chuột ra.
“Sao mà sắc mặt nàng lại tệ như thế?” Lục Tử Triệt thấy mặt của Cố Thường biết rõ rồi còn hỏi.
“Ngươi nói xem hôm nay ta nào có tâm tình luyện cái này?” Cố Thường tới ngồi xuống trước mặt Lục Tử Triệt, bày ra tư thế đánh chết cũng không muốn luyện, không tiếng động mà kháng nghị lại.
Lục Tử Triệt nói: “Ta đã sớm nói với nàng ta là một nam nhân có tâm địa tốt, biết lúc này nàng không có tâm tình nên hôm nay ta cho nàng nghỉ một hôm.”
Cố Thường nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, cau mày trừng hắn: “Đã như vậy còn đánh thức ta, ngươi cố ý sao?!”
“Ngồi xuống đã.” Lục Tử Triệt kéo Cố Thường về chỗ ngồi, tính khí điềm đạm mà nói: “Mặc dù không cần nàng đi luyện cọc, nhưng ta có lời muốn hỏi nàng, nói xong rồi hãy đi.”
Nhịn một chút, Cố Thường ngồi xuống, tức giận nói: “Có chuyện thì hỏi nhanh lên.”
“Hôm qua Cố Y tỉnh rồi chứ? Nàng ta đã nói những gì với nàng?” Lục Tử Triệt nghiêm túc hỏi.
Chân mày Cố Thường khẽ cau lại, thấy có chút bất mãn hỏi: “Ngươi hỏi điều này không phải là làm quá lên sao?”
“Ta lo lắng cho nàng, đáp án này làm nàng hài lòng chứ?”
“Không hài lòng.” Cố Thường trừng mắt nhìn hắn, nàng càng tin rằng hắn đang bới móc mình *, đúng là đồ không có đạo đức.
Lục Tử Triệt lắc đầu, cau mày: “Ngọc Diện Hồ đột nhiên trở về, một nhà các nàng nhất định là sẽ đem hết khả năng ra để đối với nàng ta thật tốt, không nỡ đề phòng nàng ta dù chỉ một chút, như vậy sẽ rất dễ bị người khác thừa cơ lợi dụng, ta không liên quan gì tới nàng ta, cho nên ta có thể phán đoán khách quan nàng ta có phải bị người của tà giáo lợi dụng đi đối phó Cố gia để báo thù hay không.”
“Tỷ tỷ của ta sẽ không làm thương tổn đến chúng ta.” Cố Thường nói xong lời này có chút hụt hơi, nhưng nàng vẫn bằng lòng cho là như vậy, cũng buộc chính mình cho là như vậy.
“Được, nàng ta sẽ không làm thương tổn các nàng, vậy sao nàng còn không dám nói cho ta biết cuộc nói chuyện giữa các nàng hả? Không nói cho ta cũng được thôi, đi luyện cọc đi, hai mươi vòng, thiếu một vòng thì phải cho ta hôn một cái.” Lục Tử Triệt đột nhiên giận tái mặt ra lệnh. d.d.l.q.d
“Ngươi!” Cố Thường không ngờ hắn sẽ lật lọng, giận dữ giơ tay lên đánh xuống mặt bàn trước mặt hắn: “Ngươi còn là nam nhân sao?”
“Ta đếm tới mười, nàng mau chóng chọn một cái đi, một, hai, ba...”
“Được rồi, đừng đếm, ta nói là được!” Cố Thường không dám khiêu chiến với Lục Tử Triệt vô sỉ, khuôn mặt nàng cau có rất không cam lòng mà kể lại đầu đuôi cuộc nói chuyện của Cố Y với nàng tối hôm qua.
Lục Tử Triệt sau khi nghe Cố Thường nói không muốn “bán” hắn, liền nhướng mày, thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) mà nói: “Không ngờ nàng lại luyến tiếc ta đến thế, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ kia của nàng bảo nàng giết người phóng hỏa nàng cũng không hề chớp mắt, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt nàng lại không đồng ý tặng ta cho nàng ta, có lương tâm như thế, xem ra sau này ta nên đối tốt với nàng hơn nhỉ.”
“Ai bởi vì ngươi chứ?” Cố Thường liếc mắt, không khách khí chút nào mà đả kích hắn: “Đó là bởi vì ta suy nghĩ cho tỷ tỷ ta thôi, lòng phòng bị của người đối với tỷ ấy nặng như vậy, tỷ ấy mà muốn gả cho ngươi thật thì làm sao có được ngày tốt lành chứ? Đại phu đã nói rằng tỷ ấy mặc dù dưỡng thương tốt đi nữa nhưng thân thể cũng không còn lợi hại như xưa nữa, nếu động thủ thật thì chắc chắn tỷ ấy sẽ thua.”
“Đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi, không đáng yêu chút nào hết.” Lục Tử Triệt căn bản không tin Cố Thường giải thích, tâm tình rất tốt mà uống trà, không quên lộ ra khuôn mặt tươi cười tuấn lãng mê người của mình với ý đồ quyến rũ nàng.
Cố Thường bị nụ cười trong veo như ánh trăng của mĩ nam làm cho hoa cả mắt, véo mu bàn tay mình một cái mới khó khăn phục hồi tinh thần lại, bình ổn lại nhịp tim mới hừ một tiếng nói: “Có tin hay không là tuỳ ngươi, ta mặc kệ. Được rồi, chuyện phải nói ta cũng đã nói hết rồi, bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Lục Tử Triệt cảm thấy Cố Y cũng không phải vô duyên vô cớ mà bảo Cố Thường nhường hắn, đương nhiên hắn sẽ không cho là nàng ta vừa ý hắn, chỉ là đến tột cùng có âm mưu gì thì lúc này hắn không nghĩ ra, vì để tránh cái thùng thuốc súng Cố Thường này để lộ sự hoài nghi của hắn sẽ khiến Cố Y thêm đề phòng, cho nên hắn tạm thời lựa chọn giấu giếm, rất nghiêm túc nói với Cố Thường rằng: “Sau này mỗi lần nàng gặp Cố Y, nàng ta nói gì làm gì đều phải kể lại cho ta biết, không nên giấu giếm bất kì chuyện gì, có nghe hay không?”
“Ngươi đang điều tra phạm nhân à! Tỷ tỷ của ta bị nam nhân đê tiện và vị hôn thê của hắn hại thành như vậy, chẳng lẽ tỷ ấy còn bán mạng vì bọn chúng nữa? Cùng lắm thì tỷ ấy không dễ dàng tiếp nhận người nhà như chúng ta thôi, ngươi không nên đề phòng tỷ ấy như trước kia nữa, sau này tỷ ấy sẽ là đại di tử (chị vợ) của ngươi đó, là thân thích đó!” Cố Thường không nhịn được mà gào lên với hắn, chờ đến khi thấy hắn lộ ra ánh mắt như loài sói mà cười đến hài lòng với nàng là lúc đột nhiên nhận ra mình nói gì đó không ổn.
“Lúc này cũng đã có người nhận ra mình làm con dâu Lục gia rồi, có thể nói ra Cố Y là đại di tử của ta, xem ra trong tiềm thức nàng rất hài lòng đối với mối hôn sự này, hài lòng đến mức tỷ tỷ ruột mở miệng đòi muốn vị hôn phu nàng cũng không đáp ứng, không sai, cuối cùng ta cũng coi như yên tâm về điều này rồi.” Tâm tình Lục Tử Triệt rất tốt, nhìn về phía Cố Thường, trong mắt tràn đầy yêu thích như muốn tràn ra ngoài.
Cố Thường bị ánh mắt của hắn làm cho khó chịu đến mức toàn thân nổi da gà, một khắc cũng không đợi được nữa, liền bỏ lại câu “Không biết xấu hổ đến mức như người cũng coi như hiếm thấy” rồi chạy ra ngoài, vừa mới tới cửa, kết quả bên hông thấy căng thẳng, theo lực đạo của cánh tay bên hông mà cả người nghiêng về phía sau, ngã vào một lồng ngực kiên cố ấm áp.
“Nàng muốn đi đâu? Hả?” Lục Tử Triệt ôm Cố Thường ở trước ngực hắn, hơi cúi đầu, gương mặt khẽ chạm vào tai Cố Thường, giọng nói mờ ám hỏi.
Trong nháy mắt tai Cố Thường truyền đến cảm giác tê tê, toàn thân đều cứng đờ, hai tay véo tay của Lục Tử Triệt, thân thể bắt đầu ra sức giãy giụa.
Mỹ nhân trong ngực thì ý chí sức lực rất yếu kém, nhưng nàng càng không ngừng vặn vẹo cơ thể, vốn Lục Tử Triệt chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút nhưng rồi mắt hắn trở nên tối lại, rút tay ra khỏi tay nàng, cúi đầu khẽ cắn một cái lên tai nàng, nói với giọng khàn khàn: “Nữ nhân, nếu nàng thông minh một chút thì nên ngoan ngoãn chớ lộn xộn!”
Cố Thường bị trêu chọc tai đang đần độn, lập tức há miệng định la lên, kết quả liền bị nam nhân hữu lực cao lớn bụm miệng.
“Đừng, nàng muốn dẫn tất cả mọi người tới sao?” Lục Tử Triệt xoay thân thể Cố Thường một vòng rồi đối mặt với nàng mà uy hiếp nói: “Nếu nàng không la ta sẽ buông tay, có nghe hay không?”
Cố Thường vội vàng gật đầu, thân thể cứng đờ như khúc gỗ, nghĩ hắn buông lỏng tay nàng sẽ lập tức la lên.
Mánh khoé này của nàng làm sao qua mắt được Lục Tử Triệt? Môi hắn ghé vào bên tai Cố Thường êm ái nói: “Nếu nàng dám la, ta sẽ dùng một loại phương thức khác chặn miệng nàng đấy.”
Dứt lời, Lục Tử Triệt chậm rãi buông lỏng tay ra.
Ràng buộc ngoài miệng vừa buông lỏng, Cố Thường đẩy mạnh Lục Tử Triệt ra, há miệng liền la lên, tiếng vừa mới vang lên, trong lúc nàng còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, gáy nàng bị một bàn tay cố định, lập tức một đôi môi cường thế ấm áp chặn môi của nàng.
Hoá ra đây chính là “một loại phương thức khác” mà hắn nói, Cố Thường không biết hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao, bởi vì gần đây nàng thể hiện rất tốt, không phải bị “nghiêm phạt”, nàng còn chưa lau sạch vết tích bên ngoài môi mình, ai ngờ hôm nay đã bị đánh lén!
Bởi vì đã nếm hậu quả của việc giãy giụa, lần này Cố Thường cắn chặt hàm răng sống chết không chịu mở miệng, thân thể cứng đơ không khác gì cọc gỗ, ý đồ khiến hắn không vào trong được đành phải thả nàng ra.
Chỉ là nàng đã đánh giá thấp nam nhân bị khơi mào hứng thú cố chấp kia rồi, không há miệng thì sao? Lục Tử Triệt có biện pháp khiến nàng phải thỏa hiệp.
Cố Thường còn đang giở trò “cứng đơ”, kết quả cảm thấy thịt mềm bên hông tê rần, nước mắt lập tức chảy ra, môi tự nhiên mở ra theo bản năng, mới hé ra chút đã không thể cứu vãn được nữa, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, bị cướp sạch toàn bộ những vật không đáng giá bao nhiêu tiền “bên trong”, đáng sợ đến mức có thể so với thổ phỉ lưu manh vào thôn vậy.
Sau cùng, Cố Thường đầu lưỡi tê dại, môi thì sưng, một đường khóc mà trở về phòng...