"Ngươi tới làm gì?" Quách Tiểu Trà trầm mặt chất vấn nữ nhân vừa vào cửa liền nhìn trái ngó phải, rõ ràng là đang tìm người.
"Nếu ta không tới, sao mà biết được ngươi lại đi tìm ả ta?" Tay Lương Dung chỉ Cố Thường, dù là ánh mắt hay là giọng nói đều tràn đầy lòng thù địch và sự không cam lòng.
Cố Thường thì không muốn Lương Dung vào một chút nào, nhưng bây giờ Lương Dung là chính thê của Quách Tiểu Trà, nếu từ chối trực tiếp, thì người mất mặt sẽ là Quách Tiểu Trà, vì thế đành phải mặc kệ nàng ta tiến vào, đã nói rõ cùng Quách Tiểu Trà, chỉ cần Lương Dung không gây sự thì nàng sẽ đối đãi như khách, nếu như muốn gây sự, như vậy hắn lập tức phải mang người đi.
Lục Tử Triệt không muốn có liên quan với Lương Dung, nên đã tránh đi rồi, lúc này trong phòng ngoại trừ nha hoàn hầu hạ ra, cũng chỉ có ba người bọn Quách Tiểu Trà.
"Ngươi nói gì thế? Không thấy trên bàn còn có chén trà thứ ba sao? Ta chọn lúc đại ca ở nhà mới đến, bớt suy nghĩ xấu xa về chúng ta đi!" Quách Tiểu Trà xin lỗi Cố Thường: "Hôm nay không thích hợp tới tìm bọn muội tâm sự, huynh mang nữ nhân này đi trước, thay huynh gửi lời xin lỗi đến đại ca."
Lương Dung nhìn chén trà lại vẫn bốc lên hơi nóng nhưng chủ nhân đã rời đi, người muốn gặp lại tránh mặt mình, người không muốn gặp lại cùng nhau xuất hiện trước mặt nàng ta! Đáy mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cánh tay thì bị Quách Tiểu Trà giữ chặt, nàng ta tức giận chất vấn: "Ngươi và nữ nhân này không minh bạch, bịa đặt cái gì mà Lục Tam gia ở nhà, lừa gạt ai chứ? Huynh ấy nói huynh ấy ở nhà, vậy để huynh ấy ra ngoài đi! Ta vừa tới ngươi liền muốn kéo ta đi, chột dạ rồi chứ gì?"
Lúc này Cố Thường không nhịn nổi nữa, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt Lương Dung.
"Ngươi làm gì?" Lương Dung chột dạ, bất giác lui về phía sau, vừa mới lui hai bước lại cảm thấy bản thân tránh né lại làm trò cười cho "kẻ địch", cho nên ép mình đứng thẳng lưng, ngoài mạnh trong yếu mà cảnh cáo: "Đừng tưởng rằng nơi này là nhà ngươi thì ngươi có thể làm bậy, ta đến đây làm khách đấy!"
" Ngươi còn biết mình là khách à? Không biết chuyện nhìn thấy ngươi ngông cuồng như thế, còn tưởng ngươi mới là nữ chủ nhân cơ!" Cố Thường nheo mắt lại tiến lên phía trước, bất ngờ vươn tay vỗ nhẹ mặt Lương Dung mà cười lạnh: "Ngươi và ta đều đã là thê tử người ta rồi, sống cuộc sống của mình cho tốt đi, đừng nhớ nhung nam nhân khác nữa, nể mặt Quách Tiểu Trà ta mới cho ngươi bước vào đấy, song ngươi thànhd/d/l/q/d thân không lâu mà vẫn hăng hái như thế, thấy ta dễ bắt nạt sao? Nói cho ngươi biết, sau này bớt tới cửa cho ta, nếu như quên ta có năng lực gì thì đi mà hỏi Quách Tiểu Trà ấy!"
Vừa có nội lực lại học công phu lâu như vậy, lời nói ngoan độc của Cố Thường quả thực sẽ đem lại cảm giác áp bức cho một vài người nhát gan, Lương Dung muốn mở miệng cãi lại, đành "ngươi" một hồi lâu cũng chẳng nói ra được lời nào, cuối cùng bị Quách Tiểu Trà lôi đi.
"Hừ, đáng ghét." Tâm tình Cố Thường chịu chút ảnh hưởng, kết quả lại nhìn thấy Lục Tử Triệt đi tới.
"Nàng vừa bôi gì lên mặt nàng ta thế?" Lục Tử Triệt buồn cười nhìn thê tử tức giận đùng đùng, hẳn không phải là thứ gì huỷ dung chứ.
Cố Thường nhíu mày, vẻ mặt vô tội: "Thiếp đâu có? Gì cũng không bôi, chỉ là hù doạ nàng ta một phen mà thôi."
"Là sao?" Lục Tử Triệt lắc đầu không tin, với sự hiểu biết của hắn về nàng, ai chọc tới nàng mà không dính chút đồ lung tung gì đó khi trở về đều không bình thường.
"Sao, lại có thể không tin thiếp, chàng vẫn còn quan tâm tới nàng ta sao?" Cố Thường nheo mắt nhìn sáng, chỉ cần hắn dám nói một câu "đúng", một nắm đấm lập tức sẽ tung ra.
Bắt lấy nắm đấm nhỏ đang đánh tới, Lục Tử Triệt không định thả ra, giữ trong lòng bàn tay ngắm nghía cười khẽ: "Dấm chua nồng như thế, chậc chậc, xem ra trong lòng nương tử, vi phu quan trọng hơn ta tưởng tượng."
Tên thối tha không đứng đắn này, Cố Thường rút tay, bất đắc dĩ không rút ra được.
"Đừng tức giận, không đáng nổi giận vì nữ nhân không liên quan, ta còn quan tâm nữ nhân trẻ tuổi nào ngoài nàng ra chứ? Hòi như vậy chỉ là sợ nàng gặp phải thị phi, không được yên bình thôi. Nhưng không cần sợ, cho dù nàng có chọc thủng trời đi chăng nữa, vi phu cũng sẽ cho nàng chọc." Lục Tử Triệt nói lên lời tâm tình càng ngày càng tự nhiên, mặt không đỏ, không thở gấp, dùng khuôn mặt tuấn mỹ vô song mà nói như vậy, còn nữ nhân nào có thể trụ nổi nữa?
Cơn cáu giận của Cố Thường nhờ dỗ dành mà tiêu biến, không cam lòng nện một đấm vào ngực hắn, còn có thể làm người ta tức giận nữa hay không!
Lục Tử Triệt cũng không phải là nói mạnh miệng, mặc dù Quách gia thế lực lớn, nhưng hiện giờ không còn cao quý như ngày trước, tuy nói Lục lão gia đã quan, nhưng đối mặt với Quách gia thường xuyên làm trò cười cho kinh thánh, Lục gia cũng không cần kiêng kị, huống chi vẫn là Lương Dung có lỗi trước.
Tuy nói lúc Lương Dung tới, Lục Tử Triệt tránh được, nhưng vì lo lắng Cố Thường chịu thiệt nên vẫn chưa đi xa, mà trốn ở góc không người phát hiện quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
May mà Quách Tiểu Trà mang phiền toái đi, nếu không thì dám mắn nữ nhân của hắn, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, hắn cũng không tính buông tha dễ dàng.
Cố Thường tuy là phát cáu nhưng ngoài miệng không thừa nhận, kỳ thực nàng tức giận quá mức đã bôi đồ lên mặt Lương Dung rồi.
Cùng ngày Lương Dung hồi phủ vẫn không có gì, nhưng sáng hôm sau liền xảy ra vấn đề, môi nàng ta sưng thànhd,d,l,q,d thịt khô, vừa đỏ vừa to lên, xấu đến mức người thần căm phẫn, doạ nàng ta ngất mấy lần.
Quách gia mời vài đại phu tới xem bệnh, kết quả đều không biết là nguyên nhân gì, nàng ta chỉ sưng môi, cũng không đau, không ngứa, cho nên rất khó kê thuốc.
Sau cùng Quách thị lang bất chấp khó khăn tiến cung mời thái y, thái y mới chận ra đây là do trúng độc, cụ thể là độc gì, giải ra sao, cũng không dám thử liều, dù sao cũng là ở trên mặt, ví dụ nếu có chút sai lầm, cả khuôn mặt sẽ phải huỷ đi, để bảo đảm, đề nghị nên tìm người hạ độc xin thuốc giải là tốt nhất.
Nghĩ đến sự đe doạ của Cố Thường, Lương Dung lập tức hiểu vì sao mình lại như thế, náo loạn ấm ĩ muốn đi tìm Cố Thường liều mạng, kết quả bị Quách Tiểu Trà ngăn lại, hai người bắt đầu cãi vã không ngớt.
Ý tứ của bề trên Quách gia là muốn tìm Cố Thường để lí luận, đe doạ giao ra thuốc giải, nhưng Quách Tiểu Trà lại nói làm như vậy không có đạo lý, bởi vì bọn họ không có chứng cớ chứng minh độc là do Cố Thường hạ, lại nói vốn là hôm qua Lương Dung không hợp đạo lí trước, tới cửa náo loạn đòi mở ra, sau cùng người bị doạ chính là Quách gia.
"Cha, nương, hai người thấy đấy, Quách Tiểu Trà hắn luôn nhớ nhung nữ nhân họ Cố kia, ngay cả thê tử của mình bị hại vẫn hướng về người kia, hai người cần phải phân xử giúp nhi tức (con dâu)!" Lương Dung vừa sợ lại bị doạ, khóc đến mắt sưng như cá ngâm nước, nàng ta hận Cố Thường cùng Quách Tiểu Trà rồi.
Tuy hai trưởng bối Quách gia cũng chán ghét Cố Thường và Lục Tử Triệt, nhưng không có nghĩa là vừa lòng khi nhi tức đối đãi với nhi tử của bọn họ như vậy, hai người vốn đang định đòi lại công bằng cho Lương Dung thấy thế lập tức xoá bỏ ý nghĩ đi.
Quách phu nhân trầm mặt xuống, nói: Nếu tiểu trà không phải người ta làm, mà hôm qua ta chưa cho phép con đã tự ra khỏi cửa, lại còn vu khống người ta trước, làm mất thể diện Quách phủ, con nên nghiêm chỉnh dưỡng bệnh ở trong phòng đi!"
Lương Dung không thể tin nhìn bà bà (mẹ chồng) cũng không quay đầu lại mà rời đi, nàng ta bị hại đến mức này, trên dưới bà gia (nhà chồng) chẳng có một ai đứng về phe nàng ta thì thôi, đã thể còn cả đám phê bình nàng ta!
Muốn về nương gia (nhà mẹ đẻ), nhưng Quách gia thấy nàng ta quá gấp gáp, vì thế sai nha hoàn đi Lương gia truyền tin cáo trạng, để cho Lương gia trút giận cho nàng ta.
Sau khi Lương gia nhận được thư, Lương phu nhân đến nhà gặp nữ nhi một lúc, thấy môi của khuê nữ như hoa như ngọc sưng lên xấu như heo, vừa tức vừa giận về nhà thêm mắm thêm muối nói xấu phu phụ Lục Tử Triệt với trượng phu, để ông ta nghĩ cách trút giận cho con gái.
Kết quả Lương đại nhân đương nhiên rất tức giận, lại vì khi trước đến Lục gia cầu hôn liên tục bị cự tuyệt mất mặt, cuối cùng bất đắc dĩ vì nữ nhi trốn đi một mình bị mọi người chỉ trích đành phải gả cho Quách Tiểu Trà hạ lưu kia!
Thù mới thêm hận cũ liên tiếp đương nhiên sẽ không nuốt trôi cục tức này, lập tức sắp xếp người ngầm nghĩ cách trừng trị Lục Tử Triệt.
Quách gia cùng Lương gia như vậy, Cố Thường đều biết cả, nàng tới kinh thành rồi, không bị hạn chế tự do, nhàn rỗi thì mang theo Lục Đậu ra khỏi cửa đi dạo.
Không có Lục Tử Triệt đi theo, nàng lại bắt đầu muốn trổ tài hoá trang thành đủ loại dáng vẻ khác nhau loanh quanh trước cửa Quách gia và Lương gia, tất nhiên thấy không ít truyện cười, nghe được không ít người mắng nàng cùng Lục Tử Triệt, nhưng nàng chỉ cười trừ, môi sưng của Lương Dung sẽ kéo dài bảy ngày, đến lúc đó công hiệu của thuốc sẽ tự hết.
Nàng có nghĩ tới hai nhà Quách Lương sẽ trả thù, nhưng cũng không hối hận đã chỉnh đốn Lương Dung, bây giờ nàng là tức phụ của Lục gia, đại biểu cho Lục gia, nếu có bị người Quách gia tới của nhục mạ mà nàng vẫn chịu bắt nạt thì quả thật là làm mất mặt Lục gia.
Tuy nhiên sẽ phải phiền phức một chút, nhưng nàng tin tưởng trượng phu mình có thể giải quyết việc này, lại nói Quách Tiểu Trà mở miệng ra là oán hận Lương Dung ương ngạnh, có lỗi trước, phần lớn người đều cảm thấy Lương Dung có lỗi, mà còn không tin là trúng độc, đương nhiên sẽ cho rằng Lương Dung có ý xấu hãm hại, lại liên tưởng trước kia Lương Dung vì Lục Tử Triệt mà rời nhà trốn đi, chuyện nàng ta tới cửa bắt nạt Cố Thường qua miệng Quách Tiểu Trà nháy mắt liền bị truyền ra ngoài ồn ào huyên náo.
"Lời đồn bên ngoài thành như thế, chắc hẳn có công lao của chàng?" Cố Thường ngày càng hiểu nam nhân nhà mình, trước kia hắn chỉnh đốn Quách đại lang cũng là như thế.
"Đây mời chỉ là bắt đầu, nếu đối phương nhanh thu tay lại, chúng ta cũng sẽ không làm không, dù sao hai vị huynh trưởng ta làm quan cùng triều với bọn chúng." Lục Tử Triệt trả lời đầy vô tình, hắn biết Quách gia không ra tay, hắn cũng biết Lương gia đã có mờ ám.
Cố Thường vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn có chút lo lắng cho Lục Tử Triệt, dặn: "Chàng cũng phải cẩn thận, dù sao bọn chúng cũng làm quan nhiều năm, chẳng dễ chọc đâu."
"Yên tâm, ta có chừng mực, nếu khó khăn ta sẽ nhờ bọn đại ca giúp đỡ."
"Đều là thiếp không tốt, nếu thiếp có thể chịu nhịn, cũng không đến mức..."
Lục Tử Triệt triệt vươn ngón tay ra đặt lên môi Cố Thường, cau mày nói: "Về sau không cần nói như vậy, ngày ấy là Lương Dung không đúng, nàng không có lỗi, coi như nàng không ra tay, ta cũng phải làm chút gì đó, đến lúc đó không chừng còn ảnh hưởng lớn hơn."
Hắn đang an ủi nàng, trong lòng Cố Thường cảm động, kéo tay hắn xuống cầm, nghĩ nghĩ lại nói: "Lần này Quách Tiểu Trà vì giúp chúng ta cũng tốn không ít sức, nghĩ đến tình cảm phu thê giữa huynh ấy và Lương Dung chịu ảnh hưởng lớn rồi."
"Hai người bọn hắn không cách nào ở chung hoà hợp được, mặc dù không có việc này cũng sẽ bởi vì chuyện khác mà náo loạn mâu thuẫn thôi, nàng cũng không cần áy náy, sau này ta bớt mắng hắn vài câu coi như báo đáp hắn." Lục Tử Triệt nói xong rồi nở nụ cười, có khi hắn quả thật không ôn hòa với Quách Tiểu Trà, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo tên đó thích bám theo nương tử chứ? Hắn rất chướng mắt!
Hai ngày sau, môi Lương Dung đột nhiên bình thường trở lại, không uống thuốc, không chữa trị gì đã khỏi, chuyện này truyền ra càng thêm bất lợi, thiếu chút nữa làm chím hai nhà Quách Lương.
Người hai nhà này đều nói Lương Dung là Cố Thường hạ độc, nhưng Cố Thường có đưa thuốc giải không? Ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, kết quả Lương Dung khỏi, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh độc này căn bản không phải do Cố Thường hạ, nhất định là Lương Dung tham ăn nên trúng độc kết quả hắt nước bẩn lên đầu Cố Thường.
Sau đó đám người chưởng quầy, người làm dưới sản nghiệp của Lục Tử Triệt lần lượt không phải bị trọng thương thì cửa hàng bị đập phá, càng có nhiều người bị đe doạ hoặc nặng hoặc nhẹ, có vài chỗ thiếu chút nữa có người bỏ mạng, những điều này đương nhiên là do Lương gia gây ra.
Vì thế trong lúc này, lời đồn đãi bất lợi về Lương gia bay khắp nơi, sau khi xác nhận lời đồn đãi đều là thật, đại ca Lục gia giận dữ dâng tấu hạch tội Lương đại nhân, sau đó lần lượt các quan viên và ngự sử đều dâng tấu hạch tội Lương đại nhân, ngay cả Quách gia cũng chịu ảnh hưởng.
Hoàng đế tức giận, tuyên bố muốn tra rõ chuyện lần này.
"Nói cách khác Lương gia gặp phải xui xẻo rồi hả?" Cố Thường hỏi.
" Không đơn giản như vậy, chỉ là chút đả kích thôi, cuối cùng Lương gia không có thiệt hại gì cả, chỉ là bị nguy khốn trong khoảng thời gian ngắn mà thôi." Lục Tử Triệt vuốt càm trả lời, hắn không muốn náo loạn với hai nhà Quách Lương đến ngươi chết ta mất mạng, vốn cũng chẳng phải mâu thuẫn xung đột lớn gì, chỉ khiến Lương gia chịu chút trừng phạt là được rồi, tiếp nữa cũng không tốt, mà còn ầm ĩ lớn sẽ làm phiền hà Quách Tiểu Trà, như thế là không theo dự tính ban đầu rồi.
Cố Thường nghe vậy thoáng yên tâm, không hề đồng tình với Lương gia chút nào, bởi vì nàng biết bên ngoài truyền những thủ hạ của Lục Tử Triệt bị Lương gia phái người quấy rầy là thật, nếu không phải Lục Tử Triệt vẫn khiến người ta chút ý, thì vài mạng người có lẽ đã không giữ nổi.
Lục Tử Triệt không nói cho Cố Thường biết hắn suýt nữa trúng kế, nếu thân thủ hắn không tốt, thật đúng là sẽ bị thương nặng, đây đương nhiên là do Lương gia gây nên, hắn không làm đến cùng xem như nể giao tình trước kia với Lương gia mà hạ thủ lưu tình rồi.
Hôm sau Quách Tiểu Trà không tới nữa, hắn cũng không thể tới, lần này Quách thị lang hạ lệnh, nếud.d.l.q.d là Quách Tiểu Trà trở lại tìm Lục Tử Triệt cùng Cố Thường, chỉ cần cho hắn biết, sẽ đích thân chặt chân của hắn, khiến hắn sau này không thể nào ra khỏi cửa nữa.
Muốn làm công tử quần là áo lượt mỗi ngày vui tươi hớn hở như trước kia, không muốn làm oán phu, nhưng hiện thực luôn luôn đả kích nguyện vọng to lớn của hắn...
Ở kinh thành hơn một tháng, tính ở thêm mười ngày nữa trở về thì Lục Tử Triệt đột nhiên vội vã về gấp nói với Cố Thường: "Mau bảo hạ nhân thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lập tức đi, nhạc mẫu bị thương rồi."