Thiếu niên đáp: “Ân lục hiệp, chúng nô tài không thể đi vào nơi đó. Trong phủ trừ hai vị quản gia Phó Tống ra, không ai được phép lại gần chỗ đó. Có điều trang chủ đã dặn, nếu các vị có việc cứ đi vào là được, không cần thông báo.”
Ân Lê Đình nghe xong, cám ơn thiếu niên, men theo hành lang gấp khúc đi vào viện của Phó Thu Nhiên và Lộ Dao.
Từ lúc chàng đến Thu Linh trang tới giờ đã qua hai ngày. Thu Linh trang hoàn toàn không giống với những trạch viện phủ đệ khác thời này, hoàn toàn không chiếu theo quy củ trạch viện, mỗi sân viện dường như đều thiết kế tùy tiện, không theo bất cứ quy luật nào. Nhưng quan sát tỉ mỉ lại có nét độc đáo riêng, kết cấu phòng ốc trong viện, trúc đá hoa cỏ, ao suối lẫn hướng nắng, thậm chí hướng gió đều phối hợp cực khéo léo. Các viện đều thông với nhau nhưng lại độc lập không quấy rầy nhau. Nếu không phải hôm qua chàng và Du Liên Châu mấy người ra ngoài nghe ngóng động tĩnh mấy phái Nga Mi, Thiếu Lâm, đi ngang qua cổng nhìn thấy không ít nhân vật ra ra vào vào, cơ hồ chàng quên mất nơi này là chỗ khá tiếng tăm trong giới thương nhân Giang Nam hiện giờ.
Tôi tớ trong Thu Linh trang không nhiều, toàn bộ đều là thiếu niên thanh tú mười mấy tuổi, ngoài ra là các chủ sự quản gia ở tuổi tam thập. Người nào cũng văn nhã lễ độ, có chừng có mực hiếm thấy, không hề thấy dáng dấp nô bộc tí nào, ngược lại có phong cách công tử thế gia được dạy dỗ chu đáo.
Ngày hôm qua Trương Tùng Khê cùng mấy người khen ngợi: cứ tưởng Phó trang chủ là phú thương một cõi, xem ra thật sự là nhân sĩ tao nhã.
Ân Lê Đình lại không lấy làm kinh ngạc. Thực tế từ đầu tới giờ, chàng luôn cảm thấy có thể cùng Lộ Dao lớn lên, được Lộ Dao coi trọng như thế, Phó Thu Nhiên tuyệt đối không như những thương nhân tầm thường khác. Thành thử ngay cả Du Liên Châu cũng cảm thấy bất ngờ với Phó Thu Nhiên và Thu Linh trang, ngược lại Ân Lê Đình phản ứng bình thường nhất trong các sư huynh đệ. Hơn nữa, quá nửa tâm tư của chàng đều đặt trên người Lộ Dao rồi.
Từ khi quay về Thu Linh trang tới giờ Lộ Dao không xuất hiện nữa. Phó Thu Nhiên từng đặc biệt phái người tới báo cho họ biết Lộ Dao ở trong viện nàng bận rộn chỉnh sửa y thư, nếu có việc cứ đi tìm nàng là được. Ân Lê Đình nhịn một ngày, cuối cùng không dằn nổi khát vọng trong lòng, dưới cái nhìn cười cười đầy ẩn ý của các vị sư huynh đi tìm nàng.
Băng qua lối đi nhỏ trong rừng trúc, trước mắt Ân Lê Đình đột ngột trở nên rộng rãi sáng ngời: mặt trời ấm áp, cây cỏ cắt tỉa gọn ghẽ, phía trước là Hoành Đường tuyệt đẹp. Bên hồ một căn nhà trúc, một góc mái ngói treo hai cái chuông gió màu đồng. Mộc trụy [59]bằng gỗ phong nhẹ nhàng đong đưa, làm ống đồng phát ra âm thanh cao thấp êm tai, phối với tiếng côn trùng và tiếng sóng hồ xao động, cùng với hồi âm của tiếng gió lướt qua rừng trúc xào xạc. Ân Lê Đình bất giác nhẹ bước chân, đi đến trước nhà trúc. Chàng không biết giờ Lộ Dao đang làm gì, có lẽ còn đang nghỉ ngơi cũng không chừng. Muốn nhìn qua cửa sổ xem thế nào lại cảm thấy không hợp lễ nghi, muốn gọi thẳng tên Lộ Dao lại sợ quấy nhiễu nàng yên giấc, muốn quay lưng đi về, nhung nhớ trong lòng lại níu chân chàng không đi được. Đang lưỡng lự, chàng nhìn thấy cái chuông gió, linh cơ chợt lóe, vươn tay cầm mộc trụy lay mấy cái, hai ống đồng nhất thời vang lên tiếng tinh tang lảnh lót cực kỳ dễ nghe, không hề chói tai chút nào. Ân Lê Đình lay liền mấy cái, chợt nghe tiếng cạch vang lên, cửa bị người đẩy ra. Lộ Dao thò đầu ra ngoài “Ai thế… lục ca?”
“Huynh sợ muội đang ngủ, không dám gọi nên lay chuông gió xem muội ngủ hay thức.” Ân Lê Đình thả tay ra.
Lộ Dao gãi mớ tóc rối “Cách này hay đó, nếu muội đang ngủ, chắc chắn không nghe được tiếng chuông gió rồi.” Nói rồi vội vàng mở cửa ra “Lục ca vào đi.”
Ân Lê Đình vào phòng, vừa thấy tình hình trong phòng, sửng sốt há hốc miệng. Lộ Dao sờ mũi, liến thoắng: “Hơ, ngại quá, hơi lộn xộn.”
Có thể khiến Ân Lê Đình há hốc miệng ra, nào có thể dùng ba chữ hơi lộn xộn để hình dung được.
Căn nhà này rất rộng rãi, một mặt quay ra Hoành Đường, cửa sổ rất lớn, rèm che rũ xuống, tầm nhìn tuyệt hảo. Chính giữa là phòng khách, hai bên dùng rèm lụa ngăn cách thành phòng. Hiện thời một bên phòng ngủ buông rèm, còn thư phòng thì đứng ở phòng khách có thể quan sát trọn vẹn. Trong phòng bày biện rất nhiều, toàn là những thứ lạ lùng, Ân Lê Đình cũng không nhận ra là cái gì. Ví dụ như thứ nửa giống giường mềm nửa giống ghế ngồi trong phòng khách này, bây giờ trên đó chất đống không ít sách vở, còn có quần áo, đồ dùng. Trong thư phòng, một cái bàn sách cực lớn, trên bàn chất đầy giấy viết, bút mjwc, còn có bộ đồ ăn như chén đũa. Một tấm thảm mỏng vắt trên ghế, nền nhà ngoài sách vở ra còn có hòm thuốc dụng cụ Lộ Dao thường dùng, trên chiếc bàn nhỏ ở một góc khác chất đầy mấy món dụng cụ nghiền thuốc, cùng những dược thảo không biết tên. Lúc này ánh nắng vừa đẹp, chiếu sáng cả căn phòng luộm thuộm, không thể nói là không hoành tráng. Thấy Lộ Dao lén lút thè lưỡi, Ân Lê Đình cười nói: “Còn may, quả thật chỉ ‘hơi lộn xộn’.”
Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao quơ quào gom giấy sách trên giường mềm quẳng sang một bên, dọn chỗ cho chàng “Lục ca ngồi xuống trước đã.”
Ân Lê Đình tò mò ngồi trên chiếc giường mềm nọ, cảm giác mềm mại dễ chịu vô cùng, không nhịn được thốt lên: “Cái giường mềm này đặc biệt thật.”
Lộ Dao cười lanh lảnh, đưa cho chàng một tách trà: “Đương nhiên rồi. Vì cái này, muội và Thu Nhiên tốn không ít công sức, tìm vô số thợ mộc và thợ may, làm ra tám cái hàng mẫu mới được một cái ưng ý đấy. Hành hạ hết ba tháng trời, lúc đó thợ mộc thành Kim Lăng nghe tới tên Thu Nhiên là đau đầu.”
Nhìn mặt Lộ Dao đắc ý như trẻ nít, nỗi lo âu chuyện Thành Côn và Trương Thúy Sơn mấy ngày nay nháy mắt tan biến, trong lòng ấm áp, Ân Lê Đình cơ hồ không kềm chế được muốn vuốt má nàng. Ý thức được suy nghĩ của mình, lập tức hơi hốt hoảng, vội vàng hít sâu, không dám nhìn Lộ Dao nữa. Lộ Dao không chú ý đến chàng, tự rót trà cho mình.
Hết một tách trà, Ân Lê Đình định thần, ngẩng đầu thấy Lộ Dao lục lọi trong núi sách vở trên bàn, chốc chốc lại chọn ra một ít, còn bao nhiêu quăng ra thật xa, nhất thời trong phòng càng bừa bãi. Ân Lê Đình đi lại gần, tiện tay chụp một quyển sách Lộ Dao vất ra đằng sau, nhìn thấy tên sách là “Phổ Tế bổn sự phương”, lại ngắm sách vở chung quanh, cơ bản đều là y thư bản đồ này nọ, vì thế không khỏi tò mò: “Tiểu Dao, muội đang làm gì thế?”
Lộ Dao vùi đầu, vừa chọn sách y hữu dụng vừa quăng những tài liệu sách vở không cần qua một bên, đáp: “Chọn lọc sắp xếp bệnh án chống dịch Tuyền Châu đưa cho Thu Nhiên in thành sách.”
“In sách?” Ân Lê Đình không hiểu.
Lộ Dao gật đầu: “Lần sau nếu lại có tình huống tương tự, những đại phu khác có thể tham khảo bệnh án và cách phòng dịch Tuyền Châu lần này.”
Ân Lê Đình không hiểu những thứ này, nghe đến đây cảm thấy khá mới mẻ, cầm thấy mấy tờ giấy chi chít chữ lên đọc kỹ. Phát hiện ghi chép trên đó cực kỳ tỉ mỉ đầy đủ, người ngoài nghề như chàng đọc cũng hiểu được kha khá.
Lúc này Lộ Dao ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện tập ghi chép Ân Lê Đình cầm trong tay chính là thứ mình đang tìm, vội vàng giật lấy từ tay chàng, lật qua lật lại, cười thỏa mãn xong mới nói: “Được rồi, muội đưa bản thảo này cho Thu Nhiên xong là có thể ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài? Tiểu Dao định đi đâu hả? Huynh đi cùng muội nhé.”
Mặt Lộ Dao lộ vẻ kỳ quặc, hàng mi thanh tú hơi chau, khóe môi lại thoáng ý cười: “Hôm nay lục ca không có việc gì khác sao? Muốn đi cùng muội thật à?”
Mấy tháng nay hai người gần như cùng ra cùng vào, Ân Lê Đình không hiểu vì sao Lộ Dao hỏi chàng như thế, nghiêm túc đáp: “Có huynh bên cạnh muội Phó trang chủ cũng yên tâm, cho dù trên đất Kim Lăng thanh thế của Thu Linh trang không nhỏ nhưng huynh vẫn luôn lo lắng đám người truy sát kia. Tiểu Dao, nghe lời, thời gian này không nên ra ngoài một mình.”
Lộ Dao thấy ánh mắt nghiêm nghị của chàng, mặt đầy lo âu, vốn dĩ cảm thấy buồn cười giờ phút này tự nhiên mềm lòng. Người trước mắt nàng, năm lần bảy lượt bảo vệ nàng, dọc đường đi mọi chuyện luôn suy nghĩ cho nàng, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là chuyện của nàng, thậm chí là những thứ bị nàng bỏ sót. Ân Lê Đình nàng mới quen một năm trước giống như Phó Thu Nhiên mô tả, điềm đạm trong sáng, thành thực có chút rụt rè. Nhưng bây giờ, người trước mắt nàng đây, lời lẽ cử chỉ vẫn trong sáng rộng mở như thế, vẫn thường bị nàng chọc cho mặt đỏ tai hồng nhưng nàng cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó khác với nguyên tác. Đoạn thời gian này có lúc nàng cảm thấy hết sức mơ hồ, Ân Lê Đình trong nguyên tác và Ân Lê Đình bên cạnh nàng, đến tột cùng người nào mới là Ân Lê Đình chân chính.
Lúc này, đôi mắt sáng ngời của Ân Lê Đình đang nhìn Lộ Dao, mặt đầy lo âu, cộng thêm giọng nói như dỗ trẻ nít, khiến Lộ Dao luôn ăn mềm không ăn cứng triệt để đầu hàng, vì thế Lộ Dao huơ huơ ngón tay, nói: “Vậy nói trước nha, do huynh nhất định đòi đi theo, không phải muội kêu huynh đi. Đến chừng đó đừng có trách muội!”
**************
Ân Lê Đình nhìn tòa lầu ba tầng xa hoa trước mặt, Lộ Dao mặc nam trang đứng trước mặt chàng, một tay chống nạnh nói: “Lục ca, huynh chắc chắn vẫn muốn đi theo muội vào đó?”
Ân Lê Đình vẫn không hiểu lắm, không biết vì sao hôm nay Lộ Dao năm lần bảy lượt cản mình đi cùng, có điều vẫn gật đầu: “Đương nhiên rồi, Tiểu Dao, hôm nay muội làm sao thế?”
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình đứng trước cửa “Mãn Đình Phương Hoa”, bộ dạng đương nhiên nói muốn đi cùng mình vào trong. Do dự một lát, rốt cuộc ý xấu ngọ nguậy trồi lên, đôi mắt đen đảo lia lịa, cười nói: “Cũng không có gì, vậy chúng ta vào đi.”
Mãn Đình Phương Hoa, tên như ý nghĩa, cả đình sặc sỡ đẹp mắt. Chỉ có điều cái đẹp này không phải cảnh đẹp mà là mỹ nhân. Mãn Đình Phương Hoa này chính là thanh lâu nóng bỏng nhất Kim Lăng thành mấy năm nay, mấy năm nay có thể nói là có một không hai. Nhất là Khê Huyên, cô nương đầu bảng trong lâu, quyền quý nổi danh trong thành buông ngàn vàng cũng khó thấy được dung nhan. Bên ngoài đồn rằng Khê Huyên cô nương vốn là tiểu thư danh gia, thư hương môn đệ gia giáo tuyệt vời, cầm kỳ thi hoa thơ từ ca phú không gì không thông, tuyệt diệu nhất là giai nhân múa kiếm rất đẹp, đạp ca [60] mà tới, người như ngọc kiếm như cầu vồng, thật sự khiến người ta mê mẩn. Đáng tiếc số mạng nhấp nhô, gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ rơi vào chốn phong trần. Nhưng ở Mãn Đình Phương Hoa, Khê Huyên rất thoải mái, không có người dám khó dễ nàng, bởi vì trang chủ Thu Linh trang là khách hàng thân mật duy nhất của nàng, sớm đã thay nàng chuộc thân. Có điều khiến người ta bất ngờ là, Thu Linh trang chủ lại không kim ốc tàng kiều [61], thậm chí không đặt phòng ở bên ngoài mà mặc Khê Huyên tự chủ đi lại, ở lại Mãn Đình Phương Hoa hay đi do Khê Huyên tự quyết. Thành thử mọi người hết sức tò mò, càng khiến người ta ngạc nhiên là Khê Huyên ở lại Mãn Đình Phương Hoa, chỉ là từ đó trở đi không tiếp khác nữa, đôi khi hứng chí thì đàn một khúc, làm những người mộ danh, chiêm ngưỡng dung nhan đổ xô tới.
Tất nhiên Ân Lê Đình không biết mấy chuyện này. Thực tế, sở dĩ chàng có thể thản nhiên cùng Lộ Dao đi vào thế này, nguyên nhân quan trọng nhất là chàng chẳng biết Mãn Đình Phương Hoa là nơi nào. Mãi đến khi hai người ngồi trong đại sảnh Mãn Đình Phương Hoa, một loạt tiểu tỳ nữ xinh đẹp rực rỡ bưng trà rót nước tới tới lui lui, chàng mới cảm thấy có chỗ không ổn. Đang định mở miệng hỏi Lộ Dao thì thấy một nữ tử áo tím đi tới chỗ Lộ Dao, dáng điệu thướt tha, có phần lả lướt.
“Hôm nay rồng đến nhà tôm [62], Lộ đại tiểu thư lại có thời gian tới Mãn Đình Phương Hoa của chúng ta, thật là hiếm có nha! Hơn một năm không thấy tới, ta còn cho là cô chạy đi lấy chồng rồi chứ!” Giọng nói nhu mì ngọt lịm, đến nữ tử nghe xong xương cốt cũng nhũn ba phần.
Lộ Dao nói: “Lấy chồng thì khỏi cần nghĩ, không phải ta mới vừa về Thu Linh trang sao? Về có thời gian là tới đây liền!”
Nữ tử áo tím cười duyên, nhìn Ân Lê Đình ngồi bên: “Tới đây thì tới, sao còn dẫn theo thiếu niên khôi ngô anh tuấn thế này? Định làm các cô nương trong viện của ta điên đảo tâm hồn hết à?” Nói rồi chớp mắt quẳng cho chàng một cái liếc lẳng lơ vô hạn, khiến Ân Lê Đình lập tức đỏ ửng mặt mày, cơ hồ muốn độn thổ.
Lộ Dao nói: “Vị này là Võ Đang Ân lục hiệp Ân Lê Đình. Được rồi, cô đừng chọc ghẹo huynh ấy nữa, huynh ấy không phải Thu Nhiên.”
Nữ tử nghe xong càng cười tươi như hoa, đôi mắt sáng ngời đảo tới đảo lui trên người Ân Lê Đình hồi lâu mới mở miệng: “Cô đến tìm Khê Huyên, để công tử tuấn tú đây không lạc lõng, ta thấy không bằng ta tìm vài tỷ muội tới hầu chàng ta nhé?” Nói rồi gác một tay lên vai Ân Lê Đình, cả người mềm oặt xáp lại gần. Nháy mắt, nàng ta cảm thấy trước mắt hoa lên, tay nhẹ bẫng, kình phong ập vào mặt. Định thần nhìn lại, phát hiện Ân Lê Đình đã thoát ra khỏi chỗ ngồi, cách xa cả trượng, quẫn bách nói: “Cô, cô nương… cô…” Nói rồi một tay nắm chặt trường kiếm hoành trước ngực, khớp ngón tay đều cứng lại.
Nữ tử áo tím cũng bị hành động này của chàng làm hoảng vía, liền đó cười lên: “Ôi cha, thật đúng là hiệp khách mà! Thiếu hiệp cần gì khẩn trương như thế, xem ra là lần đầu tiên tới chốn hoan lạc hả?” Nói rồi cười càng thêm quyến rũ, định dấn lên một bước.
Ngay lúc đó Lộ Dao túm nữ tử lại, cau mày: “Được rồi được rồi, A Du cô đừng ăn hiếp huynh ấy nữa. Huynh ấy là bằng hữu của ta, cô quậy nữa cẩn thận ta trở mặt đó. Hôm nay ta tới tìm Khê Huyên và cô có chuyện chính đáng, không rảnh giỡn với cô.” Nói rồi bước lên túm tay áo Ân Lê Đình: “Lục ca, huynh đi theo muội nhé, đừng để ý đến cô nương ấy, A Du thích nhất là đùa cợt người khác, không có ác ý đâu.”
Bấy giờ Ân Lê Đình mới bỏ kiếm xuống, cơ hồ tránh xa A Du cả trượng, thấp thỏm sóng vai Lộ Dao đi vào trong. Dọc đường đi phát hiện cửa sơn xanh đỏ, rèm lụa sặc sỡ, cực kỳ sầm uất, thỉnh thoảng trong phòng vọng ra tiếng nữ tử cười duyên, cực kỳ ngọt ngấy chết người. Đợi ra khỏi sảnh trước, rốt cuộc chàng nhịn hết nổi, thì thầm hỏi: “Tiểu Dao, chỗ này là đâu? Không, không phải… thanh… lâu đấy chứ?”
Lộ Dao nghe xong, tròn mắt quay sang nhìn chàng: “Huynh không biết đây là đâu? Vậy mà huynh còn đi theo muội vào?”
Nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của Ân Lê Đình, Lộ Dao dở mếu dở cười than thở: “Mãn Đình Phương Hoa, là thanh lâu nổi tiếng nhất thành Kim Lăng này đó. Lục ca dù huynh không biết cái tên này nhưng vừa rồi nhìn thấy đình viện lầu gác xanh xanh đỏ đỏ bên ngoài cũng nhìn ra được chứ?”
Ân Lê Đình vừa nghe nói đây là thanh lâu lập tức mất tự nhiên, nửa ngày mới lẩm bẩm: “Huynh chỉ nghe nói thôi, chưa tới bao giờ, đâu biết thanh lâu là thế này, sao mà nhận ra được?”
Mới rồi ở ngoài cửa Lộ Dao còn lấy làm kỳ quái sao bình thường hở ra là Ân Lê Đình đỏ mặt, thế mà lại thản nhiên đi theo nàng vào thanh lâu, bây giờ mới biết hóa ra chàng hoàn toàn không rõ đây là nơi nào. Gia phong Võ Đang nghiêm ngặt, đệ tử môn hạ đừng nói thanh lâu, phường nhạc quán ca đều không được tới. Lộ Dao gõ trán mình, bất lực than: “Huynh hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, trên đường đi cũng có đi ngang qua chứ?”
Ân Lê Đình nói nhỏ: “Nói thế… hình như cũng có đi qua mấy tòa lầu hoa lệ thế này, có điều lúc đó đi vội vội vàng vàng, không biết đấy là… là nơi thế này…”
A Du đi đằng sau nghe chuyện, cười nghiêng ngả, Ân Lê Đình nghe xong càng xấu hổ, nhích sát lại gần Lộ Dao.
“Ta nói Lộ muội muội, rốt cuộc cô nhặt được bảo bối này từ chỗ nào thế? Thời này rồi mà còn có nam nhân thế này, hôm nay tỷ tỷ ta đúng là được mở mắt một lần!”
Ân Lê Đình nghe xong càng gục đầu thấp xuống, mặt cơ hồ ứa máu. Lộ Dao túm tay áo Ân Lê Đình, chắn phía trước chàng “A Du cô còn quậy nữa! Bảo bối này không phải nhặt được, gia giáo nề nếp Võ Đang nghiêm ngặt, chính nhân quân tử, không ra vào nơi thế này cũng không có gì lạ. Đâu phải tất cả nam nhân đều phải tới thanh lâu đâu.” Nói rồi lườm nàng nửa dỗi nửa trách.
A Du cũng không giận, cười càng thêm lẳng lơ mập mờ, khoan thai đi qua “Được rồi, tỷ tỷ ta không chọc chàng ta nữa, lại chọc tiếp, Lộ muội muội sẽ nổi cơn mất! Ha ha.” Nói rồi đi ra sau viện, để lại một tràng cười.
Lộ Dao níu tay áo Ân Lê Đình: “Lục ca, hay là huynh đi về trước?” Nhìn bộ dạng chàng, nếu ở lại đây thêm một lát, không khéo mặt đỏ như bị nấu chín mất.
Ai ngờ Ân Lê Đình nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc lắc đầu: “Không được, bây giờ kẻ truy sát muội còn chưa rõ tông tích, huynh không thể để muội ở ngoài một mình.”
Lòng Lộ Dao mềm nhũn, túm ống tay áo Ân Lê Đình chặt hơn, đôi mắt sáng ngời nhìn chàng chằm chằm, nhìn thấy thấy bóng mình hắt trong đôi mắt đen nhánh của chàng, vẫn luôn trong sáng vô cùng, tựa ngọc lưu ly. Nàng khẽ mỉm cười “Được rồi, lục ca. Muội tới thăm một bằng hữu, giao phó một số việc, gặp một lát là về.” Giọng nói êm ái chưa từng thấy, dường như là cơn gió nhẹ phất qua cành liễu, mưa phùn rơi xuống ao xuân.
[59] Miếng gỗ treo phía dưới chuông gió ấy, ta k biết nó gọi là gì nữa >_
[60] Một hình thức nghệ thuật vừa hát vừa múa
[61] Kim ốc tàng kiều nghĩa là nhà vàng cất người đẹp, xuất phát từ điển cố: Lúc Hán Vũ Đế Lưu Triệt còn nhỏ đã hứa với mẹ của Trần A Kiều là trưởng công chúa Quán Đào Lưu Phiếu, nếu được lấy A Kiều sẽ cất nhà vàng cho nàng ở. Nhờ đó trưởng công chúa mới trợ giúp Lưu Triệt lên ngôi.
[62] Nguyên gốc là khách quý tới cửa, nhưng cái câu rồng đến nhà tôm của Việt Nam mình nó nhấn mạnh hơn nên ta để thành ngữ này nhé ^^