• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiên Triệu vừa vào phòng, không có một chút ánh sáng. Trong lòng có chút buồn bực khó hiểu. Tuy rằng Hàn Nhất Nhất bình thường không thích ánh sáng nhưng ít ra sẽ có tia sáng. Lúc này một chút ánh sáng gì cũng không có.

Hắn thử hướng sô pha đi đến. Hai bước trước vẫn có chút không thích ứng, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn rất nhanh liền thích ứng với màn đêm.

Quả là như hắn dự đoán, Hàn Nhất Nhất đang co người nằm ở trên sô pha. Nhưng lúc này đây cô không giống trước kia trợn tròn mắt ngẩn người. Giờ phút này cô ngủ yên ở sô pha trong góc phòng, giống như một mỹ nhân ngủ say khiến người ta phải yêu thương.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu đến trên người Hàn Nhất Nhất, đẹp như vậy.

Lông mi thật dài, cái trán, mí mắt cùng vẻ mặt lãnh đạm của cô. Tuy rằng cô thường xuyên rất im lặng nhưng giờ phút im lặng này đặc biệt thấm nhập vào lòng hắn.

Tay hắn không tự chủ với đến tóc cô nhẹ nhàng mà vỗ về mái tóc như mây của cô. Hắn nghĩ, thời khắc như thế này làm cho hắn thỏa mãn. Loại thỏa mãn này, làm cho hắn vừa lòng, đồng thời đã khiến dắn dao động với cô gái chán ghét cùng vô tình này.

Dường như cảm nhận được có người quấy rầy giấc mơ đẹp của cô. Lông mày của cô có chút nhíu lại, Hạ Thiên Triệu bản năng thu tay về.

Sườn mặt Hàn Nhất Nhất có vết sẹo dài kia không chút khách khí mà đối diện Hạ Thiên Triệu.

Trong lòng hắn có chút đau, không phải vì vết sẹo kia xấu xí đến cỡ nào mà là hắn đau vì những đau đớn mà cô phải chịu khi vết sẹo kia khắc trên mặt cô.

“Có phải có nhiều người từng khi dễ cô hay không?” Trong lòng hắn khẽ hỏi.

Thân thể hắn không tự chủ được mà tới gần cô. Bờ môi của hắn nhẹ nhàng mà di tới tiếp cận dừng ở trên vết sẹo của cô. Từ trên khuôn mặt khẽ hôn thẳng đến phía dưới vết sẹo.

Nguyên tưởng rằng như vậy là đủ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đem nụ hôn dừng ở trên viền môi của cô.

Thực mềm mại. Hắn có chút luyến tiếc, nhanh như vậy đã phải rời đi.

Cứ như vậy bờ môi của hắn dừng ở trên cánh môi của cô. Ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu bóng dáng bọn họ lên tường, đẹp mà thanh tĩnh. Bản năng tình cảm phản ứng, bờ môi của hắn không tự chủ được cảm xúc dâng lên. Hắn sốt ruột mà muốn việc này. Hôn sâu thêm, sâu thêm lại sâu thêm.

Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng mà khiêu mở hàm răng đang mím chặt của cô. Hàn Nhất Nhất giống như một nằm mộng. Cô vô lực phản kháng, cô muốn tỉnh lại. Chính là mắt ngay cả một chút cũng không mở ra được, chỉ có thể theo bản năng phối hợp.

Cảm nhận được cô khẽ mở cánh môi đỏ thắm. Trong lòng hắn một hồi rung động, hưng phấn càng thêm dâng lên.

Nụ hôn của cô thật thơm mát. Đây là phản ứng trực tiếp nhất mà hắn thấy được, Hạ Thiên Triệu hắn chưa bao giờ thích hôn phụ nữ. Chính là cô lại làm cho hắn không thể tự chủ được mà muốn càng nhiều.

Thân thể hắn dán càng chặt vào cô. Hắn chậm rãi hôn từ nhẹ rồi tăng thêm lực, từ ôn nhu trở nên mãnh liệt. Thậm chí tay hắn cũng bắt đầu trở nên không an phận.

Hàn Nhất Nhất chưa hề tỉnh táo. Tình trạng mơ hồ chỉ có thể mặc hắn dìu dắt.

Tay hắn luồn vào trong quần áo của cô. Từ dưới hướng lên trên nơi cao ngất, cảm nhận được nơi đẫy đà của cô, mềm mại của cô.

“Ưhm” Trong lúc ngủ mơ cô cư nhiên khẽ phát ra tiếng than nhẹ.

Tay Hạ Thiên Triệu ngừng lại, thế nhưng lập tức càng thêm điên cuồng. Nhưng là một tiếng than khẽ này lại làm cho suy nghĩ của hắn có chút thay đổi.

“Hóa ra cô cũng không phải không có cảm giác. Lúc trước cô tất cả đều là giả bộ, cô đã muốn sau khi tỉnh lại sẽ tiếp tục giả bộ ra dáng tiểu thư lạnh nhạt kia của cô, bổn thiếu gia liền cùng cô chơi đùa!”

Cảnh đẹp trước mắt lại biến thành một loại dục vọng khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK