• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không rõ?” Hạ phu nhân cười lạnh, “Tuy rằng diện mạo quả thật vô cùng xấu xí, nhưng lại tự cho bản thân là ngây thơ thanh thuần, thực sự là một tiểu tiện nhân từ trong xương cốt.”

Đối mặt với lời nói hung hăng dọa người của Hạ phu nhân như vậy, Hàn Nhất Nhất lựa chọn im lặng.

Ở trong mắt người ngoài, Hạ phu nhân luôn luôn dịu dàng trượng khí, nhưng phẩm chất ấy của bà lúc gặp Hàn Nhất Nhất lại hoàn toàn không còn, ngay cả bản thân bà cũng ngạc nhiên, vì sao Hàn Nhất Nhất này luôn dễ dàng khiến bà cảm thấy thất thố như vậy?

“Bị tôi nói trúng rồi sao? Câm rồi sao!” Sự chế giễu của Hạ phu nhân khiến bà càng nhìn càng thêm mất đi phong cách quý phái, dường chính bà ta cũng hoàn toàn quên bản thân đường đường là Hạ phu nhân.

“Phu nhân nếu đã nghĩ vậy, bà cứ cho là như vậy đi.” Thực ra, cô thầm nghĩ muốn im lặng, thế nhưng bà ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, không thể khiến bà ấy khó xử như vậy.

“Không phải là tôi cho rằng là như vậy, mà thực sự chính là như vậy, cô đem theo cái áo khoác đinh tán này khiến Hạ gia chúng ta bị thương, ngày hôm nay tôi đến, chính là xử lý cái áo khoác này của cô.”

“Phu nhân, bà nói rõ ràng ra đi.” Hàn Nhất Nhất biết, Hạ phu nhân từ trước đến nay không thích cô, nếu như bà có thể thành công khiến cô rời khỏi đây, như vậy, cô nguyện ý phối hợp, bà cũng đỡ mệt nhọc.

“Tôi muốn cô rời khỏi đây, rời khỏi Hạ gia, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cô!” Hạ phu nhân trực tiếp nói ra.

“Được, chỉ cần phu nhân có thể để tôi rời khỏi nơi này, tôi nhất định rời đi, đồng thời một phân tiền tôi cũng không cầm.” Hàn Nhất Nhất bình tĩnh mà nở nụ cười.

Hạ phu nhân nghe được câu trả lời chắc chắn mà rõ ràng của cô như vậy, nhưng lại không rõ mình phải làm gì.

Bà muốn làm thế nào để Hàn Nhất Nhất sớm rời đi, mà Thiên Triệu cũng không biết, sau đó, bà còn muốn làm sao ngăn Hạ Trảm Bằng hỏi đến cái chết của A Kim và gặp mặt Hàn Nhất Nhất?

Bà hiện tại có khả năng đem Hàn Nhất Nhất rời đi, nhưng cần phải có kế hoạch chu đáo. Để Hàn Nhất Nhất rời khỏi biệt thự không có bất kỳ vấn đề gì, thế nhưng con trai bà trở về hỏi đến việc ra đi của cô, nhất định sẽ biết do bà làm. Ngộ nhỡ nó lại vì Hàn Nhất Nhất mà trở mặt với bà thì quả thật không ổn, lại khiến cho Hạ Trảm Bằng nghi ngờ hơn thôi, lại còn phá hoại tình cảm lúc đó giữa bà và con trai sao?

Hạ phu nhân lúc này đột nhiên cảm thấy bất lực. Bà thực muốn trục xuất người đàn bà này, cũng tính toán muốn giết chết cô ta, thế nhưng cô ta không những không chết, trái lại còn hại chết A Kim trung thành nhất của bà. Giọng điệu này, bà sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Tốt, cô nhớ kỹ những lời cô đã nói ngày hôm nay, tôi sẽ lại đến tìm cô, nếu như cô thực sự còn muốn bỏ trốn, tôi sẽ làm như cô mong muốn, nếu như cô chỉ là dùng một chiêu này trì hoãn lại, cô nhất định sẽ hối hận.”

Trước khi Hạ phu nhân rời đi, còn quay đầu lại vừa quăng lại một câu nói: “Cô tốt nhất nhớ kỹ những lời hôm nay tôi nói, bất luận có chuyện gì cũng phải rời khỏi Hạ gia, bằng không tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.”

Hàn Nhất Nhất đọc được từ trong ánh mắt của bà sự căm ghét và hoang mang, cô không có cách nào hiểu được ánh mắt ấy, bởi vì cô không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì khiến Hạ phu nhân căm ghét mình như vậy.

______________________________________________________________

Hạ phu nhân ngồi vào xe, xe vừa lăn bánh, bà đang chuẩn bị đóng cửa sổ xe, lại phát hiện một người phụ nữ đang đi về phía biệt thự của Hạ Thiên Triệu.

Người phụ nữ kia, bà hình như từng gặp ở đâu đó?

“Lão Trương, dừng xe!” Hạ phu nhân vừa nói xong, chiếc xe ngay lập tức dừng lại.

Không kịp chờ tài xế giúp bà mở cửa xe, bà tự mình nắm lấy đẩy ra, xoay bóng lưng kia lại kêu lên: “Uông tiểu thư!”

Uông Giai Trừng nghe thấy tiếng gọi, lập tức ngừng lại, quay đầu lại phát hiện là Hạ phu nhân, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

“Hạ phu nhân!” Cô ta đi tới bên cạnh Hạ phu nhân một cách chậm chạp mặc dù khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa.

“Cô lại tới thăm chị em của cô sao?” Trong mắt của bà có ý cười sâu xa, ý cười này hàm chứa đầy khôn ngoan. Nhìn cô gái này, trong lòng bà đã nảy lên một loại kế hoạch khác.

“Đúng vậy, phu nhân nói quả thật chính xác.” Cô ta mỉm cười ngọt ngào.

“Uông tiểu thư bình thường hay tới đây?” Bà ta thăm dò tình hình mà hỏi thăm, nhưng trong lòng bà biết rất rõ, cô Uông tiểu thư này chẳng qua là trúng ý con trai của bà.

“Ừm, đến thăm Nhất Nhất, và Thiên Triệu.” Nói xong, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.

“Hình như cô cũng không biết, người chị em tốt kia của cô rõ ràng là người hầu, lại lén lút…” Lời nói của Hạ phu nhân chỉ nói một nửa.

“Phu nhân, bà nói vậy là ý gì, Giai Trừng vẫn chưa hiểu, mong bà chỉ bảo rõ ràng.” Uông Giai Trừng nghi hoặc nhìn Hạ phu nhân.

“Nếu Uông tiểu thư có hứng thú, như vậy chúng ta đến nơi khác trò chuyện, thế nào?” Hạ phu nhân quả là thông minh, Uông Giai Trừng liếc mắt liền hiểu rõ.

“Vâng ạ, cháu vẫn muốn đến thăm hỏi bác gái, thế nhưng Thiên Triệu luôn luôn bề bộn nhiều việc, cho nên còn chần chừ chưa có đi, vẫn xin bác gái tha thứ.” Lời nói của cô ta thật ngọt, cần thận quan sát biểu tình của Hạ phu nhân, phát hiện bà ấy cũng không có bất mãn, trong lòng cũng thoải mái một chút.

“Đứa con này của ta chính là quá bận, sau này nếu cháu muốn đến Hạ gia chơi, thì cứ đến với bà già này, không cứ gì phải cùng Thiên Triệu đến.” Hạ phu nhân lôi kéo tay cô ta, thân thiết nói chuyện. “Thực sự có thể chứ?” Uông Giai Trừng ngược lại cầm lấy tay của Hạ phu nhân, kích động không ngớt.

“Nhìn cháu vui chưa kìa kìa, đương nhiên là thật, chỉ cần cháu không chê bà già hết thời này có chút dong dài, sau này cháu cứ đến Hạ gia với ta.” Biểu tình thân thiết của Hạ phu nhân thực khiến cho nhiệt tình giữa hai người càng phân tán ra.

Uông Giai Trừng sau một lúc cao hứng cũng chẳng biết làm thế nào cho phải, nếu như cô ta có thể đối phó lại Hạ phu nhân, như vậy cô ta gả cho Thiên Triệu cũng chỉ còn một bước không xa, nghĩ đến vậy, cô ta như mở cờ trong bụng.

Ngôi trên xe của Hạ phu nhân, bọn họ thân thiết mà tán gẫu chuyện nhà, giống như cô ta đã là Hạ thiếu phu nhân của Hạ gia vậy.

Mà Hàn Nhất Nhất lúc này, đang điên cuồng mà tìm kiếm bảo vệ lúc nãy, cô muốn biết lúc này Tiểu Bạch ở chỗ nào?

“Tiểu Bạch không có việc gì, nó không có việc gì.” Ở trong lòng cô không ngừng tự an ủi bản thân.

Đương lúc cô đưa mắt tìm kiếm, A Thất liền gọi cô, “Hàn tiểu thư.”

Cô quay đầu lại, thấy chính là A Thất đang ôm Tiểu Bạch, mỉm cười mà nhìn về phía cô chào hỏi.

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Cô mặc kệ hình tượng, rất nhanh chạy tới, từ trên tay A Thất ôm lất Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hướng về phía cô rưng rưng kêu lên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhành an ủi cô.

“A Thất, cảm ơn anh đem Tiểu Bạch về bên cạnh tôi, cảm ơn! Hàn Nhất Nhất liền nói vài tiếng cảm ơn, ngoại trừ cảm ơn ra, cô tìm không thấy từ khác thay thế thích hợp hơn nữa.

“Con chó này vốn là của Hàn tiểu thư, chỉ là tôi đem nó về với chủ mà thôi.” Hắn lễ phép định quay đầu đi.

Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch, tiếng cười trong trẻo vang lên.

A Thất nhìn cô vui vẻ cười, cảm giác thỏa mãn có một không hai. Cảm giác này thật khiến cả thể xác tinh thần của hắn đều như tràn ngập năng lượng và vui sướng.

Quán café Tĩnh Bí, Hạ phu nhân và Uông Giai Trừng mỗi người một ly, nhẹ nhàng nói ngắn gọn.

“Giai Trừng, có thời gian đến Hạ gia, bác pha cafe cũng không tồi.” Hạ phu nhân khai mào.

“Về sau Giai Trừng nhất định phải theo bác gái học hỏi nhiều, như vậy khí chất Giai Trừng mới có thể từ từ nâng cao”

“Đúng vậy, để nắm được lòng đàn ông, phải học rất nhiều đấy.” Hạ phu nhân dùng thìa nhẹ nhàng quấy cafe.

“Còn xin bác gái chỉ bảo một ít, đối với Thiên Triệu, cháu không nắm bắt được.” Lúc này, cô ta muốn phải lấy lòng Hạ phu nhân. Cô ta tin bà tìm cô ta đến uống cafe tuyệt đối không phải chuyện đơn giản như vậy. Đã như vậy, không bằng cô ta thẳng thắn thành khẩn một chút, chiếm được tín nhiệm của Hạ phu nhân.

“Con bác, bác rất rõ, đàn bà bình thường rất khó đối phó, cho dù tới Hạ gia rồi, cũng sẽ không vượt qua ba tháng.”

“Cháu thật lòng yêu Thiên Triệu, cho dù không kết hôn, chỉ cần ở bên người anh ý, cháu cũng thấy đủ.” Uông Giai Trừng nhấp một chút cafe.

“Đàn bà yêu con bác nhiều lắm, đàn bà muốn gả cho con bác lại khó đếm được. Phải biết rằng, chỉ cần kết hôn với con bác, cho dù là ly hôn, cũng có thể được phí ly hôn đáng kể.” Tất cả điều này Hạ phu nhân nói là sự thật. “Cho nên có đôi khi, đối với đàn bà bên người Hạ Thiên Triệu, bác có phần khinh thường và mỉa mai.”

“Cháu biết, nhưng phu nhân, cháu yêu Thiên Triệu, thật sự không liên quan gì đến tiền, cháu cũng có thể cùng anh ý chịu khổ cả đời.” Cô ta kiên định trả lời, trong mắt không có một chút hoài nghi.

“Nếu cháu quyết định yêu con bác, vậy cháu phải hy sinh rất nhiều, cháu có thể làm không?” Hạ phu nhân bắt đầu chuyển đề tài, bà thấy cô gái này là thật lòng yêu Hạ Thiên Triệu, nhưng bà cũng rõ, con trai của bà rất khó sẽ yêu cô gái giống như Uông Giai Trừng.

“Cháu không sợ hy sinh, cháu sẽ nghe theo lời bác gái.” Cô ta lễ phép nói.

“Bác chỉ là mẹ của Thiên Triệu, Thiên Triệu muốn kết hôn với dạng đàn bà nào, bác sẽ không can thiệp. Cho nên rất nhiều lúc cháu phải dựa vào chính mình, dù sao cháu phải cùng rất nhiều phụ nữ tranh một người đàn ông, muốn đánh bại những người đó không phải dễ dàng.”

“Vâng, cháu biết, hiện tại còn có vài đối thủ mạnh, cô người mẫu xinh đẹp Kily và ngôi sao ca nhạc Ngô Tịnh, gần đây Thiên Triệu tìm nhiều nhất là hai bọn họ.” Cô ta khẽ ngã lòng.

“Ha ha…” Bà khẽ bật cười

“Bác gái, chẳng lẽ cháu nói sai rồi sao?” Nhìn Hạ phu nhân cười, Uông Giai Trừng có chút căng thẳng.

“ Bọn họ đều là gặp dịp thì chơi, cho dù lấy về cũng sẽ không vượt quá ba tháng, cháu phải cẩn thận, cõ lẽ là một người khác.” Bà giả bộ hời hợt.

“Chẳng lẽ gần đây Thiên Triệu đổi bạn gái mới sao?” Uông Giai Trừng căng thẳng.

“Không có.” Hạ phu nhân trả lời thẳng.

“Vậy…”

“Ở biệt thự con bác, rất ít đàn bà có thể ở đó vượt quá ba ngày.” Hạ phu nhân nói xong nhẹ nhàng mà uống một ngụm cafe.

“Bác gái, không phải… điều đó không thể!” Uông Giai Trừng không muốn tin. Mặc dù trong lòng cô ta có lẽ là trước đây đã hoài nghi, nhưng cô ta không muốn chấp nhận sự thật như vậy xảy ra, cô ta tình nguyện chọn giả vờ ngốc.

“Cháu là người thông minh, hẳn là cháu hiểu được.”

“Nhất Nhẩt từng nói với cháu, cô ý không thích Thiên Triệu.”

“Tuy rằng bộ dạng Hàn Nhất Nhất không bằng cháu. Nhưng trên người cô ta cũng có điểm hấp dẫn đàn ông, con bác sẽ không vô duyên vô cớ đem một cô gái giữ ở bên người. Chỉ có hai lí do. Một là yêu cô ta, hai là lí do khác…” Bà cố tình muốn Uông Giai Trừng hứng thú.

“Vậy một lí do khác đâu?” Uông Giai Trừng cầm chặt cốc cafe, tay lập tức run rẩy.

“Một lí do khác chính là… nó yêu cô gái kia, nhưng bản thân không biết hoặc là không muốn thừa nhận, giống như cháu không muốn chấp nhận Hàn Nhất Nhất quyến rũ con bác.” Hạ phu nhân nhìn thấu tất cả, tuy rằng bà không dám khẳng định Hạ Thiên Triệu có trăm phần trăm yêu Hàn Nhất Nhất hay không. Nhưng bà dám khẳng định là Hàn Nhất Nhất nhất định có vài điểm hấp dẫn, mà Hàn Nhất Nhất tính tình lạnh lùng, làm cho con bà nhất thời chinh phục không được mà thôi.

Mặc kệ như thế nào, Hàn Nhất Nhất đều đã là tình địch của Uông Giai Trừng. Hơn nữa bà phải làm cho bọn họ trở thành tình địch. Như vậy bà mới có kết quả mong muốn.

“Cháu và Nhẩt Nhất là chị em, cô ý từng nói không thích Thiên Triệu, cô ý đã đồng ý với cháu, muốn giúp cháu gả cho Thiên Triệu.” Cô ta lẩm bẩm tự nói.

“Giúp thế nào? Cô ta giúp cháu cái gì?” Hạ phu nhân tò mò hỏi lại.

“Cô ấy….” Trong lòng Uông Giai Trừng thực ra rất hiểu. Lâu như vậy, Hàn Nhất Nhất cũng không giúp cô ta, cũng không giúp cô ta vào biệt thự. Còn có sáng ngày đó, cô thấy chuyện xảy ra giữa Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất, vậy mà Hàn Nhất Nhất còn là nước sốt cà chua dính vào.

“Cháu từ từ nghĩ lại đi, bất kì lúc nào muốn uống cafe đến Hạ gia tìm bác!” Tay bà nhẹ nhàng đặt ở tay cô ta, giảm bớt lo lắng trong lòng cô ta.

Trong phòng bệnh viện tư gia xa hoa.

“Ông, ông đã đến rồi!” Ngải Châu Bích lập tức cười, mặt nghênh lại.

Hạ Trảm Bẳng hé mặt ra, con gái liều lĩnh này, cho ông vô số họa. Đôi khi ông thực hận không thể một phát súng bắn chết cô ta quên đi.

“Ông, lần này Băng Băng bị thương rất nặng, nhất định phải thay nó dạy bảo cho tốt, bằng không Băng Băng chúng ta oan ức quá.” Ngải Châu Bích lấy tay lau khóe mắt, đau lòng không thôi.

“Dạy bảo? Tôi dạy bảo trước yêu nghiệt này đã.” Hạ Trảm Bằng đi đến giường bên cạnh, giận dữ nói.

Hạ Băng ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn cha tức giận, một câu cũng không nói.

“Băng Băng, con làm sao vậy?” Ngải Châu Bích nhìn tình trạng con gái, không biết nguyên nhân.

“Hạ Băng, con trai Trần thị đã chết, nghiệp trướng này sớm hay muộn sẽ tính trên đầu của con, lần này mẹ không giúp được con.” Lúc Hạ Trảm Bằng nghe được tin này, phẫn nộ nghiến răng, chơi cái gì không tốt, tự nhiên chơi trò chơi tốc độ. Cho dù bản thân chưa chết, nhưng đã kéo theo một người chịu tội thay.

“Ông, tay Băng Băng cũng gãy xương, ít nhất cũng phải nằm ở trên giường một tháng, bọn chúng biết sai rồi. Hơn nữa nếu con trai Trần thị kia không lôi kéo Băng Băng đi chơi, cậu ta làm sao chết, Băng Băng chúng ta làm sao phải bị thương đâu?” Ngải Châu Bích đứng ở bên con gái, đổ tất thảy lỗi cho Trần Hướng.

Hạ Trảm Bằng tát một cái lên mặt Ngải Châu Bích, không có báo trước.

“Ông… ông đánh tôi?” Ngải Châu Bích không thể tin được mà khóc, chồng tự nhiên ra tay đánh bà ta.

“Tôi đánh bà đấy! Lúc này bà còn không biết bản thân sai ở đâu, con như vậy đều do bà làm hư, cục diện rối rắm này, các người tự giải quyết!” Hạ Trảm Bằng giậm chân.

Giận dữ, Hạ Trảm Bằng và vệ sĩ đá cửa đi ra ngoài. Hạ Băng mắt lạnh lùng nhìn thấy cha vội vàng đến cũng vội vàng đi.

“Hàn tiểu thư, chúng ta đi thôi!” A Thất đứng cách Hàn Nhất Nhất không xa điềm đạm nói.

“Đi đâu?” Trong nháy mắt cô có chút nghi ngờ, cô cũng không có nói qua hôm nay muốn đi ra ngoài, mà Hạ Thiên Triệu cũng không có biến mất hoàn toàn, cứ hai ngày lại gặp một lần.

“Ngày hôm qua Hạ thiếu từ bên Anh gọi điện về, nói hôm nay tôi phải mang cô đi bệnh viện kiểm tra lại.” A Thất thành thực trả lời, đi theo Hạ thiếu mấy năm nay, trừ bỏ Tĩnh Ân tiểu thư được ngài ấy tỉ mỉ quan tâm thì Hàn Nhất Nhất chính là cô gái đầu tiên làm cho Hạ thiếu luôn nhớ kỹ trong lòng, điều này làm cho hắn rất ngạc nhiên rồi lại nghĩ có ẩn tình ở bên trong.

“Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi hiện tại rất tốt.” Hàn Nhất Nhất khéo léo mà từ chối nói.

“Lần này chỉ là kiểm tra lại, chủ yếu là kiểm tra một chút trong cơ thể của Hàn tiểu thư có còn tồn tại chất độc hay không thôi, Hạ thiếu dã phân phó, chúng ta không thể nói không được.”

“Người này không chỉ có bá đạo, mà còn không phân rõ phải trái.” Hàn Nhất Nhất thực bất bình thay A Thất, Hạ Thiên Triệu đã phân phó thì bọn họ đúng là không thể nói không, có thể thấy được bọn họ đã phải chịu bao nhiêu là khuất nhục cùng mất tự do dưới trướng tên Hạ Thiên Triệu lãnh khốc này.

“Hàn tiểu thư, cô có ý gì vậy?” A Thất có chút không hiểu ý tứ của Hàn Nhất Nhất.

“Không. . . . . . . . Không có gì.” Phát hiện chính mình dường như có chút nhiều chuyện, ngay lập tức nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi thôi.”

Cửa xe rất nhanh liền mở ra, Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch ngồi ở ghế sau, bộ dạng của Tiểu Bạch mấy ngày nay ngày càng đáng yêu, bộ lông vốn thưa thớt hiện tại dã rậm rạp hơn lên, đáng yêu đến mức làm cho Hàn Nhất Nhất một lát cũng không nỡ buông tay.

————-

Bệnh viện tư nhân của tầng lớp thượng lưu.

Hàn Nhất Nhất kiểm tra lại tình hình rất tốt, nhưng để ngừa sảy ra sai sót, bác sĩ Tần đề nghị 3 ngày sau lại đến bệnh viện kiểm tra lại, đây là việc tuyệt đối phải làm, người của Hạ thiếu mang tới, bệnh viện đã đôc toàn bộ tinh thần, một chút sai lầm cũng không thể có.

“Tốt, vậy phiền bác sĩ Tần.” A Thất đứng ở một bên cảm ơn.

Hàn Nhất Nhất hướng về phía bác sĩ Tần hơi hơi gật đầu mỉm cười, tuy rằng tính tình của cô có chút lãnh đạm, nhưng với người trên cô luôn luôn rất lễ phép cũng rất tôn trọng, chẳng qua là cô không có nhiều lời.

Bác sĩ Tần trong nháy mắt có chút hoảng hốt, khuôn mặt cô gái này thực là xấu, dường như có nét giống ai đó, thế nhưng chính ông lại không thể nhớ ra là ai.

Ở trong mắt ông, cô thực xấu nhưng cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng người đàn ông như Hạ thiếu, không phải mỹ nhân không cưới? . Hàn Nhất Nhất có chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “A Thất, Tiểu Bạch hình như muốn đi tiểu tiện, tôi mang nó đi xuống trước, chúng ta gặp nhau ở cửa.”

“Được, trong thời gian chờ tôi đi lấy xe.”

Bác sĩ Tần lấy một ít thuốc giải độc đưa cho A Thất mang về cho Hàn Nhất Nhất.

————-

Mang Tiểu Bạch đi toilet giải quyết vấn đề xong, ra khỏi toilet Hàn Nhất Nhất mới phát hiện ra bệnh viện này quá lớn, có chút khí khăn tìm đường ra.

Cô ôm Tiểu Bạch đi trên hành lang, có thể nói đây là bệnh viện quý tộc thực sự, người rất thưa thớt. Cô nghĩ hẳn là phải tìm người để hỏi đường một chút, bởi cô thực không tìm được thang máy.

Cô nhẹ nhàng mà gõ đầu mình một cái.

“Tiểu Bạch, thực ngoan!” Đúng là chủ nào vật vậy, Tiểu Bạch thật giống tính của cô, im lặng mà rúc vào trong ngực cô.

Cô vỗ nhè nhẹ bộ lông của Tiểu Bạch, khóe miệng hiện lên ý cười: “Tiểu Bạch, bây giờ chị mang em về nhà nha!”

Lời của cô vừa mới thốt ra xong, đột nhiên không biết là ai từ sau lưng đụng phải cô một cái, lớn tiêng la hét: “Tránh ra. . . . . Tránh ra. . . . .”

Hành lang lúc nãy còn vắng vẻ giờ đã có rất nhiều người, Hàn Nhất Nhất bị người khác đụng phải, thân thể lao về phía trước, Tiểu Bạch đang ở trong lòng cô cũng bị ngã trên mặt đất.

“Mau tránh ra, tránh ra. . . . . . . . tránh ra. . . . . . .”

“Tiểu Bạch, cẩn thận. . . . . .” Hàn Nhất Nhất thất thanh hô lên, chính mình cũng ngã xuống nhưng không bận tâm.

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, vòng qua eo cô túm được lưng áo, một cái xoay đẹp mắt, cơ thể Hàn Nhất Nhất đã đứng vững.

Cô hoảng hốt nhớ tới Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch. . . .”

“Bản thân mình cũng nguy hiểm, còn bận tâm sủng vật của cô.” Thanh âm của một người đàn ông nhẹ nhàng ở bên tai cô thì thầm.

Nghe được giọng nói của người đàn ông này, Hàn Nhất Nhất mới lấy lại được tinh thần, nhịn không được quay lại nhìn người anh, khí chất tao nhã, ngũ quan ôn hòa, giống như đầu giờ chiều lần đầu tiên mà cô gặp anh kia.

Cô nhận ra anh, cô còn nhớ rõ anh.

Lại nhìn đến anh, thế nhưng cô có chút ngượng ngùng, phát hiện thân thể hai người đang kề sát vào nhau, cô theo bản năng tránh ra cũng dịu dàng nói: “Cảm ơn!”

Anh ta ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Bạch, đem nó trả lại trên tay cô, “Thú cưng của cô không có việc gì”

“Cảm ơn!” Hàn Nhất Nhất nhận lấy thú cưng, nhìn anh ta một cái, phát hiện bản thân mình có chút bối rối.

“Chúng ta hẳn là đã gặp mặt nhau rồi.” Ánh mắt người đàn ông có chút bá đạo, lại tràn ngập chân thành cùng nhu tình, một chút cũng không có nhìn thấy nửa điểm chán ghét khi nhìn vào cô.

“Cô không nhớ rõ tôi sao?” Hàn Nhất Nhất nghe thấy câu hỏi của anh ta, trong lòng càng thêm kích động.

“Mỗi lần gặp cô hình như đều là trong lúc nguy hiểm.” Thanh âm của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng.

“Cám ơn!” Hàn Nhất Nhất không biết nên nói cái gì, nói xong hai chữ cám ơn liền thấy mình thực ngốc.

“Chúng ta gặp nhau hai lần, mỗi lần cô đều nói nhiều nhất chính là cảm ơn!”

“Vâng. . . . . .” trong lòng Hàn Nhất Nhất có chút rối rắm, ngoại trừ cảm ơn cô cũng không biết là phải làm gì, “Tên của tôi là Hàn Nhất Nhất.”

. Người đàn ông khẽ nở nụ cười, cnáh môi mỏng khẽ cong lên, “Tôi gọi là Lãnh Nghiêm.”

“Lãnh Nghiêm.” Hàn Nhất Nhất ở trong lòng nho nhỏ mà thì thầm.

“Cô định đi đâu?” Thanh âm của Lãnh Nghiêm rất điềm tĩnh.

“Đến đường Hữu Hoa.” Hàn Nhất Nhất vỗ về bộ lông Tiểu Bạch nói, có thể ổn định một chút bối rối trong lòng.

“Chúng ta cùng đường, tôi tiễn cô một đoạn!” Trong lời nói của anh ta có chút tự nhiên mà chân thành, Hàn Nhất Nhất không tìm được lý do cự tuyệt, kỳ thật chính là trong lòng cô không có ý nghĩ cự tuyệt.

“Cám ơn!”

“Chúng ta bây giờ đã biết tên của nhau, cô trái một cái cảm ơn phải một cái cảm ơn, dường như không coi tôi là bạn bè thì phải.” Lãnh Nghiêm lại từng bước kéo gần hai người lại với nhau.

Hàn Nhất Nhất đối với sự xuất hiện đột ngột của Lãnh Nghiêm, vừa vui mừng vừa hoảng sợ, đó là một loại cảm giác phức tạp.

Trong tiềm thức, anh ta nói cái gì cô đều thấy đúng, loại ý nghĩ này cũng làm cho cô tạm thời quên đi thân phận của mình, cô là được Hạ Thiên Triệu mua từ sòng bạc về. Tại cửa của bệnh viện xe của A Thất đang chờ cô. . . . . .

Xe chạy với tốc độ vừa phải, cô ôm Tiểu Bạch, bất chợt ngẩng đầu, anh cũng tình cờ quay đầu lại nhìn cô, Hàn Nhất Nhất cảm nhận được ánh mắt đối diện, vội vàng né tránh, trong lòng lại có một tia ngọt ngào.

“Tôi nhớ rõ là anh hình như có một cô em gái tên là Dương Dương.” Cô thuận miệng nói.

“Đúng vậy, lần này nó có cùng tôi quay về thành phố F, có thời gian có thể cùng nhau tụ họp.” Lời nói của anh rất tự nhiên, giống như là bạn bè bình thường.

Loại thân thiết này cùng tự nhiên này làm cho Hàn Nhất Nhất ngạc nhiên xen chút mừng rỡ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.

Cô mỉm cười vui vẻ, sườn mặt nhợt nhạt hiện rõ núm đồng tiền làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái, Lãnh Nghiêm nắm chặt tay lái, bàn tay có chút căng thẳng.

Tay anh thực tự nhiên mà bật nhạc, trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, bầu không khí càng trở nên ám muội, chỉ là ai cũng không nói chuyện.

Xe chạy đến một cái đường rẽ, Hàn Nhất Nhất có chút nghiêng người, đột nhiên cảm giác được hạ thân có một dòng ấm nóng trào ra.

“Đến ngày rồi!” Hàn Nhất Nhất ở trong lòng thét chói tai, “Sẽ không trùng hợp như vậy đi!”

Hàn Nhất Nhất ngoái đầu. . . .

Nhìn phía ngoài cửa sổ, hai bên lông mi nhanh chóng nhăn lại.

Đang buồn bực, lại một cỗ nóng bỏng từ dưới trào ra, “Thực là xui mà, đau chết đi được, làm sao bây giờ?”

Hàn Nhất Nhất cảm thấy về được đến nhà đúng là bi kịch, như vậy không hay ho chút nào, không phải còn mấy ngày nữa mới đến sao? Như thế nào lại là hôm nay.

“Làm sao vậy?” Lãnh Nghiêm dường như đã nhận ra sự biến đổi của cô, quan tâm hỏi.

“A, không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Cô nói năng có chút lộn xộn.

“Lại nữa rồi, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?” Giờ phút này cô có chút mất bình tĩnh, “Ghế xe có bị bẩn hay không đây? Mặc dù mặc quần bò, nhưng là cái kia vừa đúng thời điểm ra rất nhiều, ghế xe không chừng đã muốn. . . . .”

“Thật sự không có việc gì sao?” Anh lại một lần nữa quan tâm nói: “Tôi thấy cô có vẻ rất buồn bực lại còn rất mệt mỏi nữa.”

Hàn Nhất Nhất chỉ có thể cố gắng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đồng thời, trong thân thể dòng chất lỏng âm ấm lại trào ra, tay cô theo bản năng gắt gao mà bắt lấy cửa xe, làm cho thân thể của chính mình cách ghế xe một chút.

“Gâu . . . gâu . . gâu gâu . .” Động tác của cô khiến cho Tiểu Bạch thấy không thoải mái, lớn tiếng mà kêu lên.

“Tiểu Bạch, ngoan!” Hàn Nhất Nhất quả thực sắp bị bức đến điên rồi, lúc này, Tiểu Bạch còn muốn quấy rầy.

” Gâu gâu . . . . ư. . . .” Tiểu Bạch ngược lại kêu càng lớn hơn.

“Lãnh tiên sinh, thật ngại quá, nếu không anh thả tôi xuống đây đi!” Khuôn mặt của cô tràn đầy áy náy, còn có chút ửng hồng.

“Không việc gì, nếu tôi đem cô thả xuống ở đây, liền rất không có mặt mũi, lại càng không phải bạn bè!” Phải biết rằng, nơi này rất khó bắt được xe, đi lại quanh đây đều là xe của cá nhân, không có đón khách.

Hàn nhất nhất cắn môi, không nhắc lại nữa.

Cửa sổ chậm rãi mở ra, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của anh ta: “Có thể là trong xe rất buồn, Tiểu Bạch muốn thay đổi không khí.”

Quả nhiên, khi cửa sổ mở ra, Tiểu Bạch liền trở nên im lặng .

Hàn Nhất Nhất đón nhận ánh mắt của anh ta, dịu dàng mà mỉm cười, có một loại tình cảm tốt đẹp nảy sinh ở đáy lòng cô.

“Số nhà của cô là bao nhiêu?” Thanh âm của anh ta vẫn ôn nhu như trước.

Hàn nhất nhất mới giật mình quay lại, “Số 200 phía trước anh có thể dừng lại.”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Trong lòng cô rối bời, ngày đầu tiên đến luôn rất nhiều, mà cô cũng cảm giác được phía dưới rất ấm áp, không cần nghĩ nhiều, ghế xe khẳng định đã bị bẩn.

Chân anh ta bắt đầu chậm rãi đạp phanh, “Khi cô cùng một chỗ với tôi dường như cô rất căng thẳng, tôi đã làm cho cô sợ hãi sao?”

“Không. . . . . . Không. . . . . . Không phải. . . . . .” Hàn Nhất Nhất vội vàng lắc đầu giải thích.

“Tốt lắm, về đến nhà rồi , hy vọng chúng ta có duyên gặp lại!” Nói xong, anh ta đứng dậy, rất thân thiết mà giúp cô mở cửa xe.

Hàn Nhất Nhất ngồi ở ghế phụ, lại không biết phải đi xuống như thế nào, thực là mất mặt mà.

“Làm sao vậy? Còn luyến tiếc không xuống sao?” Anh ta mỉm cười kèm theo một chút trêu chọc.

“Không phải, cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .” Lại nữa rồi, cô phải giải thích như thế nào đây, trời ạ, cứu giúp đi! Hàn Nhất Nhất bối rối chết mất.

Anh ta có chút nghi ngờ ánh mắt nhìn về phía cô.

Hàn Nhất Nhất cắn môi, hít sâu lại hít sâu, nói cho chính mình không có việc gì đâu .

“Thực xin lỗi!” thanh âm của cô rất thấp, nói xong, mặt đã đỏ hồng.

“Vô duyên vô cớ cô nói cảm ơn, có phải có chút kỳ lạ không?”

Anh tò mò, cô gái này có chút là cho anh không thể dút khỏi, vết sẹo kia là dấu hiệu để anh nhận ra cô, thời gian vài năm, trừ bỏ vết sẹo không thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mê người.

Hàn Nhất Nhất không hề giải thích, ôm Tiểu Bạch đứng lên, cúi đầu, cắn môi đứng ở một bên.

Lãnh Nghiêm lúc chuẩn bị đóng cửa xe, mới phát hiện trên chỗ ngồi có một mảnh nhỏ màu đỏ, lông mi anh ngược lại giãn ra, thì ra cô rối rắm mặt đỏ xấu hổ nói thực xin lỗi chính là vì cái này, nghĩ đến đây, anh nhịn không được ở trong lòng cười đến vui vẻ.

Hàn Nhất Nhất trộm nhìn anh một cái, vẻ mặt anh thủy chung là bình tĩnh ôn nhuận.

“Hàn Nhất Nhất, mày thực mất mặt!” trong long cô không ngừng nén giận , nhiều năm sau gặp lại, lại gặp phải tình cảnh mất mặt này.

“Cái kia. . . . . . Lãnh Nghiêm!” Cô nhẹ giọng mà gọi tên của anh.

“Đứa nhỏ ngốc!” Trái lại tay anh ta đột nhiên xoa tóc cô, mang theo sủng nịnh trong giọng nói.

Hàn Nhất Nhất đơ người đứng yên tại chỗ, trợn tròn mắt kinh ngạc, vì cái gì anh ta không tức giận ngược lại còn thân mật có chút cưng chiều? Cô kinh ngạc , nhưng cô càng thêm mê luyến .

Còn chưa chờ cô lấy lại tinh thần, Lãnh Nghiêm xoay người đi đến đằng sau xe, lấy ra một chiếc áo khoác hướng Hàn Nhất Nhất đi đến

“Anh. . . . . .” Hàn Nhất Nhất muốn nói gì, nhưng cô cái gì cũng chưa nói ra.

Lãnh Nghiêm thực ôn nhu mà cầm áo khoác ở trên vai cô, ngón tay nhẹ nhàng kéo một chút liền buông ra, “Nơi này chạng vạng có chút hơi lạnh, khoác nó sẽ không bị cảm mạo!”

Anh ta không đề cập tới chuyện xấu hổ của cô.

“Lãnh Nghiêm.” Thanh âm của cô mềm nhẹ khiến cô cũng có chút bất ngờ.

“Nhanh về nhà đi, uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi sớm một chút!”

Trong lời nói của anh ta có chút quan tâm làm dao động chậm rãi chui vào lòng cô.

Hàn Nhất Nhất khoác áo khoác của anh ta, ôm Tiểu Bạch hướng biệt thự Hạ Thiên Triệu mà đi, nhịn không được quay đầu lại, phát hiện Lãnh Nghiêm vẫn còn tựa vào bên cửa xe, mỉm cười ấm áp nhìn cô.

Lòng của cô bị nụ cười ấm áp này bao phủ, toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.

Ngay tại lúc hai người tạm biệt, cách đó không xa, cặp mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm hết thảy, trong xe của Hạ Thiên Triệu, ánh mắt thực phẫn nộ cũng đủ giết chết một đám người.

“Hàn Nhất Nhất!” từ trong miệng của hắn lãnh khốc mà phun ra 3 chữ này.

Khi Hàn Nhất Nhất trở lại phòng khách, theo bản năng đi bật đèn.

Xoay người, lại phát hiện Hạ Thiên Triệu ngồi ở trên sô pha, một đôi mắt thâm thúy mà ngạo nghễ nhìn thẳng cô, giống như phải xem thấu cô mới thôi vậy.

“Anh sao lại ngồi ở đây?” Hàn Nhất Nhất có chút sợ hãi theo bản năng hỏi, hỏi xong liền phát hiện chính mình phạm sai lầm.

“Đây là nhà của Hạ Thiên Triệu tôi, tôi vì cái gì không thể ngồi ở chỗ này!” Quả nhiên, thanh âm của Hạ Thiên Triệu trở nên nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK