• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện hỗn loạn này sau khi bốn nhân vật chính rời đi mới bình ổn một chút, Sở Diệu Lạc cũng bất chấp giả bộ, kêu Trình Thiệu Bằng đỡ mình vội đến Trân Bảo các, ở đây người nhiều như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hỏi liền biết.

Sự tình kỳ thật rất đơn giản, Trương Tử Lăng và Vương Gửi Lâm đang trò chuyện đi đến chỗ Hình Tử Thù các nàng đang cho cá ăn, vừa ngắm cá vừa nói chuyện, sau đó Sở Diệu Phỉ cũng đi tới, vốn định đáp lời nói gì đó, bỗng nhiên dưới chân trợt một cái, nghiêng ngả ngã xuống ao, Hình Tử Thù bên cạnh nhanh tay kéo nàng ta lại, không ngờ chính mình cũng ngã theo, sau đó đến một màn tiếp theo Sở Diệc Dao nhìn thấy.

Vương Gửi Lâm cùng Trương Tử Lăng đồng thời phản ứng lại, nhảy xuống nước cứu người ở gần mình nhất, nào biết đâu cứu người lên, Sở Diệu Phỉ lại đẩy Vương Gửi Lâm xuống.

Theo Hình Tử Ngữ tận mắt nhìn thấy, nàng kỳ thật cũng không biết vì sao đang yên đang lành Sở Diệu Phỉ lại bị ngã.

Trương phu nhân lo lắng cho con trai, vội vàng đi đến lò sưởi xem một chút, bên Trân Bảo các, Tiêu thị khoan thai đến chậm, nhìn thấy nữ nhi như vậy, đầu tiên là ôm nàng an ủi, tiện đà mới bắt đầu hỏi ngọn nguồn mọi chuyện, Sở Diệu Phỉ vừa thẹn vừa cáu, chỉ vào Sở Diệu Lam bắt đầu chỉ trích, "Đều do tam muội, nghĩ ra cái chủ ý này, hiện tại tốt rồi, nương, mặt mũi của con đều mất hết!"

"Nhị tỷ, sao có thể trách muội." Sở Diệu Lam ủy khuất, nàng nghĩ kế cho Nhị tỷ đến bên cạnh Trương công tử rồi giả bộ không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó Trương công tử sẽ xuống cứu nàng, đến lúc lên bờ nàng mới có chuyện để nói, nhưng không ngờ còn có cô nương khác rơi xuống nước, mà cứu Nhị tỷ lại không phải là Trương công tử.

"Như thế nào không trách muội, nếu không phải là muội nghĩ ra chủ ý, sao ta có thể như vậy, nhiều người nhìn thấy như vậy, nương a, con không muốn sống!" Sở Diệu Phỉ chưa đổi y phục trực tiếp đạp chân ở đó khóc nháo lên, Tiêu thị vừa nhìn thân mình nữ nhi dưới lớp áo choàng cũng sợ hết hồn, trời nóng nên y phục cũng mặc một cái mỏng, sau khi rơi xuống nước dán chặt lấy thân thể, da thịt lộ ra này cũng bị người ta thấy hết!

"Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại khóc sướt mướt có ích lợi gì!" Sở Diệu Lạc trầm mặt ở một bên quát lớn, "Bây giờ suy nghĩ một chút nên làm cái gì bây giờ!"

"Không phải nói người cứu là Vương tam thiếu gia sao." Sở Diệu Lam lại thấp giọng nhắc nhở một chút, Sở Diệu Phỉ lập tức trừng nàng một cái.

"Muội nói là Vương gia có quan hệ cùng Tần gia?" Sở Diệu Lạc lập tức liền nghĩ đến là ai, Vương tam thiếu gia này cùng tướng công rất quen thuộc, "Đúng là Vương gia không sai, bất quá Vương tam thiếu gia còn nhỏ, năm nay mới có mười bốn."

"Muội không cần, muội không cần." Vừa nghe nói tới Vương Gửi Lâm, Sở Diệu Phỉ lại bắt đầu nháo lên, Tiêu thị thấy vẻ mặt nữ nhi không rõ ràng lắm, nhìn thoáng qua phía Sở Diệu Lạc, hai người đi ra ngoài ngoại thất, Tiêu thị nói nhỏ, "Không phải nói còn có Trương công tử sao."

"Nhưng người hắn cứu là Hình cô nương, nương, chúng ta cũng không thể ăn vạ lên người hắn." Sở Diệu Lạc có chút kinh ngạc, Nhị muội cố tình gây sự còn chưa tính, như thế nào nương còn hồ đồ theo, nếu thật sự muốn ăn vạ Trương Tử Lăng cũng không phải Nhị muội a.

"Con nói có thể dụ hắn đến nơi này hay không." Tiêu thị còn chưa nói hết, Sở Diệu Lạc liền trực tiếp cắt đứt lời của bà, "Không thể nào, nương, Trương phu nhân còn ở đó, lại nói nơi này là Sở phủ, có lý do gì dẫn Trương công tử tới Trân Bảo các, hay là nương ngẫm lại xem đánh động tâm tư Vương tam thiếu gia như thế nào đi, Vương gia có thể tốt hơn Trình gia nhiều."

...

Thời điểm chuẩn bị khai tiệc Sở Diệc Dao mới thấy Hoài Sơn đến, đại thúc ôm một cái hộp gỗ lớn, thời điểm đối mặt Kiều Tòng An, Hoài Sơn còn có chút không tự nhiên, kìm nén nửa ngày mới nói ra một câu, "Cái này tặng cho muội." Đẩy tay về phía trước.

Thanh Nhi nhận lấy cái hộp trong tay hắn dẫn hắn an vị, vẻ mặt râu ria rậm rạp kia đều bị người ta chú ý, bất quá khi không đối mặt với Kiều Tòng An vẻ mặt Hoài Sơn đều là thản nhiên, các người thích nhìn cứ nhìn, ta ăn cứ ăn.

Rất nhanh Tiêu thị cũng mang theo hai nữ nhi lại đây, vẻ mặt Sở Diệu Phỉ vẫn còn chấn kinh, an bài ngồi cùng bàn mấy người Sở Diệc Dao, sau khi ngồi xuống liên tục cúi đầu không nói, mà ngay cả Hình Tử Thù ý tốt ân cần hỏi thăm cũng không phản ứng một câu.

Tần Mãn Thu lôi kéo tay áo Sở Diệc Dao thấp giọng nói, "Ta thấy là nàng ta cố ý ngã xuống."

Sở Diệc Dao gắp thức ăn vào trong chén nàng, cười nói. "Làm gì có người cố ý rớt xuống nước."

"Muội không tin? Ta dám chắc, nếu người cứu nàng là Trương công tử, việc này khẳng định chưa xong đâu!" Tần Mãn Thu nhận định một nhà Sở nhị gia này giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt không thể dứt ra, chuyện của Sở Diệu Lạc và Trình Thiệu Bằng không phải là minh chứng tốt nhất sao, vài ngày trước nương nàng còn thở dài nói sắc mặt Trình phu nhân càng ngày càng không tốt.

Nhưng làm Tần Mãn Thu không nghĩ tới chính là, mặc dù người cứu là người khác, việc này vẫn không yên như cũ, bên bàn Kiều Tòng An, Tiêu thị vừa nói một lời, làm tâm tình tất cả người cùng bàn đều không tốt.

Cái gì gọi là con gái của bà ta là đại cô nương thanh bạch, cứu lên bờ bị người thấy hết, truyền ra ngoài, thật không biết về sau lập gia đình kiểu gì bây giờ.

Sau khi Trương phu nhân nghe xong rất nhanh thu lại vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này không quan hệ con trai bà, bà không nói lời nào.

"Này ý của ngươi là, ai cứu con gái của ngươi sẽ phải cưới nàng mới có thể bảo trụ danh tiếng của nàng?" Tần đại phu nhân yên lặng ở một bàn giữa đột nhiên mở miệng nói ra, trong giọng nói mang theo một tia khinh thường, "Vậy nếu hôm nay người cứu con gái ngươi là một tên ăn mày, ngươi cũng cam lòng gả đi?"

Lời nói Tần đại phu nhân ám chỉ rõ ràng, ngươi chẳng qua là nhìn thấy gia thế Vương gia liền muốn dán lên.

"Đúng vậy, cứ cho là ăn mày, vậy cũng không còn biện pháp, nữ nhi nặng nhất thanh danh." Trên mặt Tiêu thị lóe lên một tia bất đắc dĩ, cắn răng nói ra, dù sao chỉ là giả thiết, cũng không phải là tên khất cái cứu, bà ta có cái gì phải lo lắng.

"Nhị thẩm, tuổi tác Diệu Phỉ cũng còn nhỏ, nói chuyện hôn sự vẫn còn sớm, còn nữa Vương tam thiếu gia cứu người là hảo ý, nếu ngài nói như vậy, có phải Vương tam thiếu gia nên mặc kệ đường muội thấy chết mà không cứu hay không, chờ hộ viện Sở gia tới cứu, Diệu Phỉ liền phải gả cho hộ viện?" Kiều Tòng An nhàn nhạt tiếp lời, này có khác gì lừa bịp tống tiền người ta, nếu đổi lại là người khác cứu có khi vội phủi sạch quan hệ còn không kịp.

"Sở nhị phu nhân, đứa nhỏ không có việc gì mới quan trọng nhất, hôm nay xảy ra tình huống nguy cấp người khác thấy cũng sẽ làm như vậy, sẽ không có người tùy ý bôi đen thanh danh hài tử ngươi, chúng ta nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi nên hảo hảo an ủi an ủi hài tử, ta xem ngươi là suy nghĩ quá nhiều." Tần phu nhân cũng nói cùng, đưa tới một bậc thang, Tiêu thị lo lắng nữ nhi mới có thể nói như vậy.

Trên mặt Tiêu thị hiện lên một mạt xấu hổ, Tần phu nhân nói chuyện uyển chuyển, người ở đây đều hiểu, hiện giờ cũng không cổ hủ đến mức đụng chạm cứu người là nhất định phải cưới, so với Sở Diệu Phỉ, Hình Tử Thù được Trương Tử Lăng cứu lên mới là ủy khuất nhất, nàng vì muốn kéo Sở Diệu Phỉ một phen mới rơi xuống nước, tình huống giống nhau, nàng còn là đại cô nương đúng tuổi cập kê, còn chưa nói một câu nào.

"Phải, phải, hài tử không có việc gì mới quan trọng nhất." Tiêu thị đáp lời cúi đầu bắt đầu ăn canh, đối phó một người có thể, đối phó một bàn người này bà ta không đủ sức, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.

...

Buổi chiều đoàn người lục tục trở về, Sở Diệc Dao tiễn nhị cữu mẫu Dương thị cùng hai biểu tỷ ra cửa, vừa vặn Trương phu nhân cũng mang theo nhi tử ra đến nơi, Trương Tử Lăng nhìn Hình Tử Thù đứng ở phía sau Dương thị, thăm hỏi một tiếng, "Hình tiểu thư, đã khá hơn chưa?"

"Không có việc gì, đa tạ Trương công tử quan tâm." Hình Tử Thù hướng về phía hắn cười cười, cũng không tiếp tục nói gì, ngược lại là Trương phu nhân nhìn nàng vài lần, mang theo nhi tử ra ngoài trước một bước.

"Biểu tỷ, trở về nhớ rõ uống thuốc, bị cảm sẽ không tốt, chuyện ngày hôm nay lại liên lụy đến tỷ." Sở Diệc Dao băn khoăn nhất chính là cái này, Hình Tử Thù từ sau khi cứu lên không khóc không nháo, sau khi cảm tạ Trương Tử Lăng liền đi thay quần áo, lúc sau càng không nhắc lại chuyện này.

"Nói cái gì liên lụy hay không liên lụy, Sở Diệu Phỉ đứng bên cạnh ta, thấy nàng ngã tự nhiên sẽ kéo một phen, bchỉ không ngờ là mình cũng bị kéo xuống." Hình Tử Thù cười có chút ngượng ngùng, "Quần áo này ta sẽ cho người trả lại muội sau."

"Trả lại cái gì, cái này là chuẩn bị cho tỷ cùng Tử Ngữ biểu tỷ, tỷ mặc vừa vặn cũng không cần đổi lại." Sở Diệc Dao cũng đưa một bộ khác cho Hình Tử Ngữ, quay đầu nói với Dương thị, "Gần đây cháu rất bận rộn, mọi người trở về trước, chờ qua đợt này cháu sẽ đến thăm mọi người."

"Diệc Dao a, cữu mẫu có nghe cữu cữu cháu nói chuyện của cháu với Mộ Viễn." Dương thị do dự một chút mở miệng khuyên một câu, "Đây đều là người một nhà, đừng nháo lớn như vậy, năm đó ngoại tổ mẫu cháu uy hiếp mẹ cháu mà đi liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, bây giờ nương cháu đi ngần ấy năm rồi, ngoại tổ mẫu cháu tuy không nói ra, nhưng trong lòng thực hối hận." Đều là ruột thịt, không nên nhất thời sính khí để tương lai có hối hận cũng không còn kịp.

"Cữu mẫu cứ yên tâm đi, trong lòng cháu có tính toán." Sở Diệc Dao gật gật đầu đưa bọn họ ra cửa, Nhị cữu mẫu nói tất nhiên nàng hiểu, chính cha mẹ cũng không hy vọng như vậy, nhưng hôm nay không có lựa chọn khác.

Tiễn mọi người đi, lúc này Sở Diệc Dao mới có thời gian cùng Hoài Sơn nói chuyện, một mình đại thúc ngồi trong đình rất tịch mịch, "Sao tới muộn như vậy, không phải ta đã sớm nói với ngài sao."

"Ta trở về Nam Cương một chuyến, trở về có chút gấp." Hoài Sơn cười cười, phối thuốc cho Sở Diệc Dao xong hắn liền tức khắc chạy đi, lại ngựa không ngừng vó trở về.

"Trở về Nam Cương chuẩn bị quà tặng cho đại tẩu?" Sở Diệc Dao ngồi xuống đối diện hắn, Hoài Sơn gật gật đầu, A Linh cái gì cũng không thiếu, duy chỉ thiếu năm năm trí nhớ, cho nên hắn đặc biệt trở về Nam Cương một chuyến, mang tất cả đồ cất giữ trước kia tới.

Có lẽ là hắn ích kỷ, tìm được người rồi liền muốn nhiều hơn, muốn cho nàng nhớ lại chuyện quá khứ.

"Đại thúc, vậy ngài không mang vật gì đó cho ta sao." Sở Diệc Dao liền vuốt tay hướng hắn hỏi quà, Hoài Sơn bật cười một tiếng, "Chờ ngươi mười lăm, ta liền tặng ngươi một phần đại lễ! Tựa như lễ cập kê các ngươi, ở Nam Cương, ngày cô nương mười lăm tuổi cũng rất trọng yếu."

Vừa dứt lời, đầu hành lang liền xuất hiện một thân ảnh chạy tới, Sở Ứng Trúc nhìn thấy Hoài Sơn rất cao hứng, trong miệng kêu râu ria thúc thúc, rất nhanh chạy vào trong đình, ngửa đầu nhìn hắn, duỗi tay muốn hắn ôm.

Hoài Sơn 'a' một tiếng ôm bé ngồi vào lòng mình, Sở Ứng Trúc cười khanh khách, tay nhỏ sờ sờ nắm nắm bộ râu của hắn.

Sở Diệc Dao nhìn bọn họ vui đùa, bỗng nhiên phát hiện kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ít nhất đối với quá trình Ứng Trúc trưởng thành không tồi, Ứng Trúc là một tiểu nam hài, tương lai Sở gia này sẽ giao cho bé, nếu luôn đi theo đại tẩu và nàng, tất nhiên sẽ thiếu khí khái nam tử, bên người bé cần thiết phải có một người giống như phụ thân tồn tại thời khắc làm bạn với bé, dạy dỗ bé những chuyện nam nhân nàng và đại tẩu không thể dạy bé, như vậy mới hoàn chỉnh.

===============

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK