Sau khi thấy Tần Mãn Thu thuận lợi sinh con, Sở Diệc Dao cùng Sở Mộ Viễn rời khỏi Vương gia, Sở Diệc Dao đến cửa hàng lấy ra quyển sổ ghi chép của Sở phu nhân năm đó, tìm ra mấy mẫu kiếp trước đột nhiên bán chạy, sau khi căn cứ vào trí nhớ vẽ lại một lần nữa, giao cho Sở Trung, cho ông mang hai quản sự cùng tiểu nhị theo thương thuyền Tần gia đi Đại Đồng.
Bận rộn xong, vài ngày nay trời có chút âm u, thời điểm Sở Diệc Dao đi ra ngoài trong cửa hàng chỉ lưu lại một quản sự hai tiểu nhị trông coi, nhị ca cũng đi bận rộn.
Sở Diệc Dao bước chân ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn biển hiệu trên cửa hàng, cảm thấy rất vắng vẻ, không biết bắt đầu từ lúc nào, con đường trước cửa này, người cũng ít đi rất nhiều, đã một thời gian chưa thấy có người ghé vào.
Bảo Sênh ôm cái hộp đựng sổ ghi chép đi ra, "Tiểu thư, xe ngựa ở cuối phố." Sở Diệc Dao gật đầu, quay đầu đi đến cuối phố, A Xuyên đánh xe ngựa chờ ở kia.
Một hồi gió lạnh thổi đến, cuốn theo lá rụng quét ngược về phía nàng, làn váy nhẹ nhàng lay động, Sở Diệc Dao đỡ tay Bảo Sênh muốn lên xe ngựa, chợt một hồi mã tiếu truyền đến, một chiếc xe ngựa rất nhanh dừng lại bên cạnh nàng.
Tào Tấn Vinh từ trong xe ngựa đi ra, đứng ở trên xe từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như đang phát hiệu lệnh hoặc như đang bố thí, một cơn gió lớn cuồn cuộn thổi tới, bên trong xen lẫn âm thanh của hắn, "Ngươi đáp ứng gả cho ta, Tào gia sẽ giúp Sở gia các ngươi."
"Tào Tấn Vinh, ngươi dựa vào cái gì cưới ta." Sở Diệc Dao quay đầu lại trừng hắn, "Dựa vào căn cơ Tào gia làm cho Sở gia ta không cách nào tiếp tục làm ăn, ngoại trừ cái này, ngươi còn có thể làm được gì, nếu bỏ Tào gia qua một bên, Tào Tấn Vinh ngươi có thể dùng biện pháp gì để ép ta?"
"Liền dựa vào ta sinh ra ở Tào gia, Sở Diệc Dao, nếu ngươi không gả, Sở gia sẽ không thể tiếp tục việc buôn bán ở cái đất Kim Lăng này, có phải ngươi đang nghĩ, ngươi có thể rời khỏi Kim Lăng?" Tào Tấn Vinh cười, đột nhiên cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói, "Vô ích thôi, các ngươi tới chỗ nào, ta sẽ theo tới đó, ngươi đoán ta có làm được không?"
"Ngươi!"
Tay nắm xe ngựa hung hăng nắm chặt, mặt mũi Sở Diệc Dao tràn đầy tức giận trừng hắn, trong đầu nàng giờ phút này ý niệm muốn hắn chết đều có, chỉ cần hắn chết mọi chuyện liền xong hết.
"Ngươi muốn Sở gia vì ngươi mà đóng cửa sao, ngươi muốn tâm huyết cha mẹ ngươi uổng phí vì ngươi sao, Sở Diệc Dao, gả cho ta thua thiệt như vậy sao, đáng giá ngươi thà chết không nghe theo sao!!" Tào Tấn Vinh đột nhiên vươn tay muốn đụng vào mặt của nàng, Sở Diệc Dao rất nhanh ngả người về phía sau, đáy mắt quẹt qua một tia chán ghét.
Tay Tào Tấn Vinh ngừng giữa không trung, ha ha cười, ngẩng đầu nhìn trời xám xịt, "Ta biết rõ ngươi chán ghét ta, nhưng vậy thì thế nào, ngươi còn có lựa chọn khác sao, ngươi xem ai dám giúp ngươi, ngươi không gả cho ta thì cứ chờ Sở gia bị hủy diệt bởi vì quyết định của ngươi đi."
Tào Tấn Vinh cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng treo một màn ý cười còn chưa tan đi, "Mặc kệ ngươi tới nơi nào, chọc ta, ngươi liền trốn không thoát."
"Tại sao ngươi không đi chết đi." Hồi lâu Sở Diệc Dao oán hận nói, đỡ tay Bảo Sênh lên xe ngựa, 'Bang' một tiếng đóng cửa xe lại, A Xuyên lập tức đánh xe xuất phát.
Tào Tấn Vinh nhìn xe ngựa rời khỏi cười hô, "Người muốn ta chết quá nhiều, Sở Diệc Dao, ngươi không có bao nhiêu thời gian để nghĩ đâu." Một mình hắn đứng trên xe ngựa, đám tùy tùng không ai dám lên tiếng trước. Chung quanh có người đi qua thấy hắn cũng né tránh.
Sắc trời càng ngày càng tối, Tào Tấn Vinh nhìn đám người né tránh kia, hắn thật sự khiến người ta chán ghét như vậy sao, ở trong mắt người khác nhìn hắn là e ngại, nhưng ở trong mắt của nàng, tất cả đều là chán ghét.
...
Thời điểm Sở Diệc Dao trở lại Sở gia tâm tình khó có thể bình phục, nàng cho rằng Tào Tấn Vinh là vì trả thù nàng cự tuyệt hắn nên mới đối phó Sở gia, không nghĩ tới hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nàng lấy hắn, dùng Sở gia ép nàng lấy hắn.
"Tên khốn kiếp này!" Sở Diệc Dao càng nghĩ càng tức, vì Sở gia, nếu nàng không gả, sau này hết thảy Sở gia đều là sai lầm của nàng, giỏi lắm Tào Tấn Vinh, biện pháp tổn hại người như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra được, hắn thật đúng là một chút cũng không ngại hy sinh đại sự để trả thù nàng.
Nàng nên làm cái gì bây giờ.
Sở Diệc Dao đột nhiên không biết nên làm như thế nào, Tào Tấn Vinh nói được làm được, cho dù bọn họ rời khỏi Kim Lăng đến địa phương khác buôn bán, hắn thật sự sẽ như tên điên bám theo bọn họ.
Đầu óc Sở Diệc Dao một mảnh hỗn loạn, nàng trọng sinh, nàng bảo vệ Sở gia, dựa vào cái gì chỉ vì tên hỗn trướng đó phá nát mọi thứ.
Nàng không đủ cường đại, không đủ để có thể đối kháng cùng Tào gia, dù Sở gia có chuyển biến tốt đẹp thì cũng đánh không lại Tào gia đả kích kịch liệt như vậy, có lẽ căn bản Tào gia cũng không có phân bao nhiêu tâm tư vào việc này.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hai chữ kia, trọng sinh tới nay vẫn luôn rối ren không ngừng, 'Gả chồng'.
Đây là chuyện Sở Diệc Dao không muốn nghĩ tới nhất, hiện giờ lại bày ở trước mắt buộc nàng phải lựa chọn, gả vào Tào gia, hoặc là tìm một người có thể so với Tào gia "tề hổ tương đương", làm Tào gia từ bỏ.
"Tiểu thư." Khổng Tước ở một bên lo lắng hô một tiếng, vẻ mặt tiểu thư gần như tuyệt vọng.
"Vì sao phải lập gia đình." Sở Diệc Dao nghe được, lầm bầm quay đầu lại, "Khổng Tước, ngươi nói cho ta biết, vì sao nhất định phải lập gia đình."
Khổng Tước bị nàng nhìn có chút bối rối, không trôi chảy giải thích. "Bởi vì, bởi vì chúng ta là nữ tử không có cách nào một mình chống đỡ, phải gả chồng sinh con, tương lai mới có chỗ dựa vào."
Phải lập gia đình, tương lai mới có thể có chỗ dựa vào, dù nàng có năng lực thế nào cũng không cách nào tự mình chống đỡ, chỉ có gả vào một nhà chồng hữu lực mới có thể giúp nàng.
Ý nghĩ này dần dần hình thành trong đầu Sở Diệc Dao, đột nhiên cảm giác thật đáng buồn.
Nếu như có một nhà chồng như Nghiêm gia kiếp trước, nàng thà rằng cả đời không lấy chồng, thà rằng một mình cô đơn sinh hoạt, cho dù cuối đời vất vả, cũng tốt hơn mình đầy thương tích chết oan chết uổng.
"Khổng Tước, ngươi cảm thấy sống như vậy có mệt hay không." Một cỗ mệt mỏi bao trùm toàn thân nàng, Sở Diệc Dao toàn thân vô lực co quắp ngã xuống giường, điểm chống đỡ duy nhất sau khi nàng sống lại dường như trong nháy mắt bị đánh tan, đột nhiên cảm giác mệt chết đi.
"Tiểu thư, ngài đừng dọa nô tì." Khổng Tước vội vã muốn đi tìm Tiền má má, lại sợ để tiểu thư lại một mình sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể lo lắng nhìn ra cửa, hy vọng Tiền má má và Bảo Sênh xuất hiện.
"Sao ta mệt mỏi như vậy." Sở Diệc Dao dần dần cuộn tròn người lại, cảm giác vô lực so với lúc trước rơi xuống sườn núi còn nặng nề hơn, khi đó chỉ nghĩ muốn sống, chỉ cần có thể sống sót.
Nhưng còn bây giờ thì sao, nàng đột nhiên như người mù đường, cái niềm tin duy nhất để nàng kiên trì kia càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi nàng rốt cuộc thấy không rõ nữa, đủ loại kiếp trước, hết thảy Nghiêm gia gây cho nàng bóng ma quá lớn.
Nàng đối với hôn nhân khiếp sợ, rốt cục tại thời khắc này không cách nào kiềm chế bộc phát ra.
...
Khổng Tước không nhịn được nữa, vội vã chạy ra ngoài kêu Tiền má má, rất nhanh lại chạy vào nhìn nàng, lúc Tiền má má đến Sở Diệc Dao đã rúc vào một góc nước mắt đầy mặt.
Tiền má má gấp rút ôm lấy nàng, sai Khổng Tước đi tìm thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia, Sở Diệc Dao gắt gao cắn môi đè nén tiếng khóc, toàn thân run rẩy rúc trong ngực Tiền má má.
Tiền má má đưa tay muốn duỗi hai bàn tay đang nắm chặt của nàng, lòng bàn tay đều bị móng tay bấm đến đỏ lên, nhưng như thế nào cũng không gỡ được. "Tiểu thư của ta, ngài đừng dọa nhũ nương, tiểu thư."
Thân thể Sở Diệc Dao không ngừng phát run, nước mắt thấm ướt khăn trong tay Tiền má má, nửa điểm tiếng khóc cũng không có.
Sở Mộ Viễn tới trước, nhìn thấy Sở Diệc Dao run rẩy cuộn tròn trong ngực Tiền má má, ngẩn người một chút lập tức giúp đỡ Tiền má má dùng sức gỡ nắm tay nắm chặt của nàng ra, lòng bàn tay suýt nữa bị móng tay đâm rách, Sở Mộ Viễn kinh tâm, kéo nàng vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho nàng, cái gì cũng không nói, ôm nàng đứng lên nhẹ nhàng lắc lư.
Hành động có chút kì cục, thậm chí nhìn Sở Mộ Viễn ôm Sở Diệc Dao mười bốn tuổi có điểm buồn cười, nhưng ôn nhu trên mặt hắn, là học dáng vẻ Sở phu nhân ôm Sở Diệc Dao năm xưa, thân thể từ từ lắc lư qua lại, nhẹ nhàng nói, "Ngoan ngoãn, không sao, nhị ca ở đây."
Sở Mộ Viễn đem hết toàn lực dỗ nàng, hi vọng nàng có thể an tĩnh lại, ít nhất không nghẹn khóc như vậy nữa.
Kiều Tòng An đi đến, nhìn thấy Sở Mộ Viễn không ngừng lẩm bẩm dụ dỗ, Sở Diệc Dao an tĩnh hơn nhiều, chỉ là nước mắt tràn trề bi thương còn không ngừng rơi xuống.
Kiều Tòng An ngược lại kêu Bảo Sênh đi ra ngoài, Bảo Sênh đem chuyện Tào Tấn Vinh cản đường nói một lần, kể cả chuyện bức hôn kia, "Tiểu thư ở trên xe ngựa liền tức không nhẹ."
Kiều Tòng An lần đầu tiên nhìn thấy Sở Diệc Dao suy sụp như vậy, không gả hắn sẽ phá hủy Sở gia, tất cả áp lực lại hội tụ trên bả vai của nàng, quá áp lực, quá nặng nề.
"Tiểu thư hỏi Khổng Tước vì sao nhất định phải lập gia đình."
Kiều Tòng An quay lại nội thất, trong ngực Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao đã an tĩnh lại, nhắm mắt cúi đầu khóc sụt sùi, giống như đã ngủ thiếp đi.
Kiều Tòng An nhẹ nhàng kêu một tiếng cũng không thấy nàng phản ứng, Sở Mộ Viễn ôm nàng đến bên giường, vừa mới để xuống, Sở Diệc Dao liền níu lấy y phục của hắn.
Sở Mộ Viễn nhẹ giọng trấn an vài câu, đặt nàng lên giường, Sở Diệc Dao vẫn nắm chặt y phục của hắn không buông tay, Kiều Tòng An nhìn một màn này, trong lòng hạ quyết định, gọi Thanh Nhi tới thấp giọng phân phó vài câu.
...
Sở đại tiểu thư ngã bệnh.
Sở Diệc Dao mơ một giấc mơ, mơ thấy nương ôm nàng, ôm nàng như khi còn bé, hát cho nàng nghe, dụ dỗ nàng ngủ.
Nàng không muốn tỉnh lại, chỉ muốn được nằm trong lòng nương như vậy không rời khỏi, không cần để ý cái gì, không cần lo lắng cái gì.
Nhưng trong lúc ngủ mơ vẫn luôn có giọng nói ai đó đang gọi nàng, nửa mê nửa tỉnh, Sở Diệc Dao cảm giác có người nắm tay nàng, nói cho nàng biết nàng sẽ không phải gả vào Nghiêm gia như đời trước, cũng sẽ không phải thương tâm khổ sở như đời trước, giọng nói đó không ngừng bảo đảm, bảo đảm nàng về sau nhất định sẽ qua tốt.
Đây có lẽ là ông trời đang nói với mình, an ủi mình, nếu không nào ai có thể biết chuyện xảy ra đời trước của nàng, Sở Diệc Dao nỗ lực muốn mở mắt ra nhìn, lại chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói kia, người nàng gả đời này, nhất định sẽ không phụ nàng.
...
Thẩm gia.
Thẩm lão gia tử trong thư phòng, Thẩm Thế Hiên gõ cửa đi vào, Thẩm lão gia tử ngồi trên ghế dựa vẻ mặt thông suốt nhìn hắn, không đợi hắn mở miệng, "Đi xem nha đầu kia?"
Thẩm Thế Hiên gật đầu, nhìn Thẩm lão gia tử trịnh trọng nói, "Tổ phụ, Thế Hiên có một chuyện khẩn cầu người ra mặt hỗ trợ."
Thẩm lão gia im lặng chờ hắn nói tiếp, Thẩm Thế Hiên đáy mắt kiên định, "Thỉnh tổ phụ ra mặt, thay Thế Hiên hướng Sở gia cầu hôn, cháu muốn cưới Sở tiểu thư làm thê tử."
===============
Danh Sách Chương: