Đường Thi thức dậy vào lúc 12 giờ trưa. Ngủ một giấc thắng tới trưa thật tuyệt vời, cô vươn vai, lúc ngồi dậy, chăn cũng bị trượt xuống dưới. Đường Thi nghi hoặc mở camera trước của điện thoại coi như soi gương, lập thức biết đã có người tẩy trang giúp mình. Vậy thì chắc chắn là Tùng Sam. Cô mỉm cười, sau đó nhảy xuống giường, vừa lúc Đường Duy gõ cửa: "Mommy, mẹ dậy chưa?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi cười khẽ: “Dậy rồi. Con vào đi."
Đường Duy mặc một bộ suit mini vào phòng, trông như ông cụ non. Cậu bé hỏi: "Hôm nay con mặc thế nào?" “Đẹp trai lắm." Đường Thi nhéo má con trai. Con trai cô càng ngày càng cao, mỗi khi lớn thêm một tuổi đều vượt qua một mốc. Thì ra cô và Bạc Dạ đã dây dưa với nhau nhiều năm đến thế. "Lát nữa con sẽ làm diễn thuyết ở trường, cho nên kêu cậu ăn diện cho con." Đường Duy tự hào nói: “Con kêu cậu chở con đi." "Con không cần mẹ đi cùng à?" Đường Thi đứng dậy, tìm một chiếc cài áo thời trang trên bàn trang điểm đeo cho Đường Duy. Cài áo tỏa sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp. "Wow, cảm ơn mẹ!” Đường Duy vui vẻ, chiếc cài áo này rất đẹp, hơn nữa có thể được là của nam giới: “Mẹ kiếm ở đâu ra vậy?"
Ánh mắt Đường Thi lóe lên, sau đó nói: “Cậu trước kia của con mang về từ nước ngoài." "Vậy à." Đường Duy sung sướng nâng cằm: “Con sẽ bảo quản nó thật kỹ. Chờ khi nào cậu muốn dẫn con đi, con sẽ báo cho mẹ một tiếng. Hôm nay là cuối tuần, mẹ còn có thể ngủ thêm một giấc.” “Ừ, đi đường cẩn thận, biểu hiện cho tốt vào." Đường Thi sửa sang lại kiểu tóc cho cậu bé: "Con mãi mãi là niềm kiêu hãnh của mẹ.”
Mãi tới khi Đường Duy ra ngoài, Đường Thi mới rũ mi mắt. Chiếc cài áo đó là tác phẩm thủ công đầu tiên của cô khi mới bước chân vào giới thiết kế. Cô đã từng trút hết tình cảm của mình vào đó, làm món quà tặng cho Bạc Dạ. Song Bạc Dạ lại khinh thường, chỉ đánh giá nó là "xấu", thậm chí không thèm nhận nó mà trả lại cho cô. Chiếc cài áo được cô giữ lại tới bây giờ, ngày nay nó lại được đeo trên người Đường Duy, con như phát huy tác dụng.
Đường Thi đứng dậy, hôm nay cô muốn đến một nơi, mộ của Đường Dịch. Nửa tiếng sau, Đường Thi xuống xe của Lam
Minh, ngượng ngùng khoát tay: “Cảm ơn anh Minh đã đưa tôi đến đây." "Không sao, vừa lúc tôi cần tuần tra biên cảnh, thấy cô muốn vào mà bị chặn lại nên giúp cô một phen.” Lam Minh châm điếu thuốc, chợt thấy Đường Thi nên lại muốn dụi tắt, Đường Thi nói ngay: “Không sao không sao, anh hút đi, tôi đi tìm anh trai tôi đây, nhờ anh ở đây chờ tôi một lát." “Ừ.” Lam Minh quay lại nhìn lính mới đang run rẩy ngồi trên ghế lái phụ, tặc lưỡi: “Lần trước tôi cũng dẫn cậu tới đây rồi mà, sao còn sợ?”
Lính mới đáp: "Anh... Anh Minh, là người thì đều sợ ma hết mà!" "Không làm chuyện đuối lý, sợ gì ma gõ cửa." Lam Minh lại rất thẳng thắn: “Cậu sợ gì mà sợ? Con em bộ đội đều là người theo chủ nghĩa duy vật, chúng ta còn phải tiến lên con đường xã hội chủ nghĩa đặc sắc cơ mà, thế mà cậu lại sợ ma, mất mặt quá!"
Lính mới ôm hai tay: “Anh Minh đang cưỡng ép người khác!” "Ép cái đầu cậu! Lần sau tôi sẽ ném cậu vào nghĩa địa công cộng một ngày, xem cậu còn dám sợ không!" Lính mới lắc đầu nguầy nguậy: "Anh Minh em sai rồi! Em thà bị huấn luyện thêm chứ không muốn gác nghĩa địa đâu! Em sợ ma!!!"
Danh Sách Chương: