Mục lục
Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 629-3

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Thúy ‘Vân khi mở mắt.

Cô ấy nhớ mơ hồ rãng đêm qua mình đang uống rượu giải sầu trên du thuyền, có một gã nhà giàu hung hăng bỗng nhiên đến gần cô ấy, còn ra giá ba mươi triệu đồng để mua một đêm với mình.

Sau đó hình như đã xảy ra chuyện gì, nhưng ký ức của Lâm Thúy Vân hơi mơ hồ.

Cô ấy nhớ loáng thoáng rằng mình đã đánh tên nhà giàu đó một trận rất đau, ký ức tiếp theo thì lộn xộn hết.

Giờ phút này, Lâm Thúy Vân hoàn toàn không dám quay đầu lại Cô ấy sợ người đàn ông năm bên cạnh không phải Lục Mặc Thâm, dù sao chuyện say rượu mất lý trí kiểu này, Lâm Thúy Vân đã làm, còn không phải một lần.

Lần đầu tiên có thể làm cùng Lục Mặc Thâm, đến lần thứ hai, tạm thời cô ấy cũng không muốn đổi người đàn ông khác.

Lâm Thúy Vân suy nghĩ miên man trong.

đầu, gian nan nuốt nước bọt, rồi cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp xoay cả đầu sang qua chỗ khác, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao vậy? Em ăn xong rồi không chịu trách nhiệm hả? Đến cả ngó anh cũng không dám”

Giọng nói này là…

Lâm Thúy Vân lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc này Lục Mặc Thâm đang khoác áo tắm màu trắng, biếng nhác dựa người vào cửa phòng vệ sinh. Trên mái tóc màu nâu sãm của anh ta còn có giọt nước li tỉ đang nhỏ tí tách.

Áo tắm trên người Lục Mặc Thâm phanh ra, tám múi cơ bụng thấp thoáng, trông quyến rũ cực kỳ.

Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy Lục Mặc “Thâm, gần như lập tức từ trên giường nhảy xuống như phản xạ có điều kiện, cô ấy trực tiếp nhào vào lòng anh.

“Tốt quá, là anh!”

Lục Mặc Thâm nghe câu này xong, suýt chút nữa tắt thở.

Anh ta không vui nhìn chằm chằm Lâm Thúy Vân, nhiệt độ không khí quanh người giảm mạnh.

“Ý em là vẫn còn người khác lên giường với em ư?”

Mặc dù anh ta hỏi bằng giọng lạnh lùng, nhưng nhìn thấy Lâm Thúy Vân giang tay nhào đến, trước tiên vẫn đưa tay đỡ cô ấy, sợ cô ấy bị ngã.

Lâm Thúy Vân đưa tay ra sau gáy Lục Mặc Thâm, sau đó hôn chụt vào mặt anh.

“Dĩ nhiên không phải! Giường của em chỉ cho mỗi anh nằm mà thôi!”

Lục Mặc Thâm nghe cô nói vậy thì vẻ mặt tốt hơn chút, nhưng một giây sau, anh ta lại nhức đầu.

Cô gái nhỏ đanh đá có phản ứng thế này, chứng tỏ cô ấy đã quên sạch chuyện sau khi say rượu ngày hôm qua.

Đêm qua hai người mây mưa rồi hứa hẹn này nọ, có lẽ cô ấy cũng quên sạch rồi?

Hàng lông mày của Lục Mặc Thâm chợt nhíu lại.

“Em còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Lâm Thúy Vân bỗng cảm giác hơi chột dạ, cô ấy đưa tay gãi đầu, cẩn thận trả lời: “Ừm chuyện đó… Anh đang nói tên nhà giàu tối qua à?”

Lâm Thúy Vân nhìn Lục Mặc Thâm trầm ngâm không nói gì, biểu cảm cũng rất tệ thì càng chột dạ hơn.

“Không phải chứ? Lẽ nào đêm qua em còn gây ra chuyện gì nữa à?”

Lục Mặc Thâm nhìn dáng vẻ bối rối của cô ấy, chợt bất đắc dĩ đưa tay bóp trán.

Suy nghĩ lại thì Lâm Thúy Vân vốn là con sói trắng kiêu ngạo khó thuần.

Chuyện cầu hôn vốn dĩ không cần hỏi cô ấy trước.

Bởi vì Lâm Thúy Vân say rượu quên mất việc tối qua, nên cả buổi sáng hôm nay, nhiệt độ không khí quanh người Lục Mặc Thâm rõ ràng hơi thấp.

Lâm Thúy Vân yên lặng ăn bữa sáng, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một việc: “À đúng rồi, sao hôm qua em gọi điện thoại mà anh không nghe máy?”

Lục Mặc Thâm chờ Lâm Thúy Vân suy nghĩ hồi lâu, lại nghe cô ấy hỏi một câu như.

vậy thì tức giận ngẩng đầu: “Anh chỉ lỡ mất một cuộc duy nhất mà thôi, khi anh gọi lại cho em thì điện thoại em đã tắt nguồn rồi. Bây giờ em mới đến hỏi tội, không thấy hơi muộn màng à?”

Lâm Thúy Vân đỏ mặt, lúng túng ho khan, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác: “Ừm… Lúc đó em gọi điện thoại cho anh, thật ra muốn nhờ anh giúp đỡ một việc!”

“Giúp em việc gì?” Lục Mặc Thâm bỗng cảm thấy hơi tò mò.

Bởi vì tính cách của Lâm Thúy Vân vô cùng hiếu thắng, cho dù hai người chung sống lâu như vậy, nhưng cô gần như chưa từng chủ động xin anh giúp đỡ.

“Em nói anh nghe đi”

“Em muốn nhờ anh điều tra Mộ Mộc Niên giúp em, xem cô ta rốt cuộc có bối cảnh gì, lai lịch thế nào. Em cảm thấy cô ta không phải là người đơn giản như bề ngoài.”

Ánh mắt Lục Mặc Thâm hơi lóe sáng, anh †a ngẩng đầu, khẽ nghỉ ngờ nhìn Lâm Thúy Vân.

“Sao em bỗng nhiên muốn điều tra về cô ta?”

Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, đưa hai tay nâng má, tỏ vẻ rất phiền phức.

“Chẳng phải cũng bởi vì Lâm An Nguyên sao? Không biết nó bị Mộ Mộc Niên cho uống.

thuốc mê gì, giờ nó ầm ï muốn dọn ra khỏi nhà luôn”

Lâm Thúy Vân cau mày, kể cho Lục Mặc Thâm nghe nội dung tranh cãi giữa mình và Lâm An Nguyên vào tối qua “Nói thật là em cũng không ghét cô ta lắm, em chỉ không muốn thäng nhóc Mộc Niên bị lừa mà thôi. Nếu kết quả điều tra của anh chứng minh Mộ Mộc Niên không có vấn đề gì, Mộc Niên kiên quyết muốn đi với cô ta, em sẽ không phản đối”

Lục Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói hơi cợt nhả: “Anh thật sự không ngờ em làm chị gái tâm lý như vậy”

Con ngươi của Lâm Thúy Vân đảo một vòng, cô ấy nở nụ cười đểu: “Chẳng phải vẫn thế à! Đối với người thân và bạn bè, trước giờ em luôn dịu dàng phóng khoáng, thân thiện, chỉ có anh…”

“Anh làm sao?”

“Anh… Dĩ nhiên vẫn thân thiện!”

Lâm Thúy Vân rất hiếm dịp nhờ vả anh ta chuyện gì, nên lần này cô lên tiếng, đương nhiên Lục Mặc Thâm đồng ý ngay.

Anh ta gọi một cú điện thoại cho trợ lý Liễu, sau đó nói Lâm Thúy Vân cứ yên tâm chờ tin tức ở nhà.

Dĩ nhiên Lâm Thúy Vân biết người đàn ông của mình rất tài giỏi, cho nên cô ấy hoàn toàn không lo lắng.

Sau khi rời khỏi chỗ Lục Mặc Thâm, cô ấy trực tiếp về nhà.

Lâm Thúy Vân vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của mẹ Lâm, bà ấy cầm túi xách, hình như muốn đi ra ngoài “Mẹ ơi, mẹ định đi đâu thế? Sao vội vàng vậy: Mẹ Lâm vừa nhìn thấy Lâm Thúy Vân, càng vội vàng hơn.

“Thúy Vân à, cả đêm qua Lâm An Nguyên không về. Mẹ gọi điện nhưng nó không bắt máy, mẹ lo quá. Bây giờ mẹ chuẩn bị đi báo cảnh sát đây!”

“Vậy mẹ cứ nghỉ ngơi đi! Con trai của mẹ mà mẹ không rõ tính nó à? Con vịt ngang bướng đến chết, đây là năng lực sở trường của nói”

“Thúy Vân, con nói thế là sao?”

Lâm Thúy Vân quay người, kéo mẹ Lâm vào phòng khách, sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha.

“Mẹ hãy nghe con nói, đêm qua nó đã nói với con mấy câu độc miệng, rằng nhất định sẽ tìm ra Mộ Mộc Niên trong vòng hai ngày. Nếu.

nó không tìm được, dĩ nhiên cũng chẳng có mặt mũi về nhà”

“Không về nhà á? Nó không về thì chẳng lẽ định lưu lạc đầu đường xó chợ?”

“Thôi đi, con trai của mẹ quen sống trong nhung lụa rồi, làm sao có thể để bản thân lưu lạc đâu đường! Con có ý này, bây giờ mẹ gọi n thoại cho ngân hàng, tra thống kê tiêu tiền của nó. Nếu vẫn có thống kê thanh toán mới, vậy có nghĩa Lâm An Nguyên vẫn mạnh khỏe!”

Mẹ Lâm nghe xong, lập tức phản ứng lại, vỗ đùi nói: “Ý kiến chuẩn lắm, mẹ lập tức gọi điện thoại tra xét ngay!”

Mấy phút sau, mẹ Lâm đặt điện thoại xuống, xoay người nói: “Thúy Vân à, con đoán đúng rồi! Thắng nhóc Lâm An Nguyên không chỉ không lưu lạc đầu đường mà còn ở khách sạn năm sao tốt nhất thành phố Ninh Lâm này.

“Wì vậy mẹ đừng quan tâm việc Lâm An Nguyên nữa! Con đã gọi cho giáo sư Lục, nhờ.

anh ấy cho người hỏi thăm lai lịch của Mộ Vãn An, có tin tức gì thì con nhất định sẽ báo cho mẹ đầu tiên”

Tại bệnh viện Ninh Lâm, ở trung tâm thành phố ‘Sáng sớm hôm nay, Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư đến đây làm kiểm tra thường xuyên.

Bởi vì hồi trước tâm lý của cô không ổn định, nên dẫn đến cô bị thiếu hụt chất dinh dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi qua kiểm tra thai nghén thời kỳ đầu, bác sĩ dặn cô phải chú ý chế độ dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều và tập luyện phù hợp.

Lệ Hữu Tuấn ngồi bên, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, hầu như từng câu từng chữ đều được anh ghi tạc vào trong lòng.

Bọn họ thực hiện quá trình kiểm tra xong, khi đi ra, Tô Kim Thư bỗng nói: “Chúng ta đến thăm Mộ Mẫn Loan đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK