Cô chôn mặt vào ngực anh, ngửi được mùi hương mát lạnh quẩn quanh người anh, phảng phất có chút xúc động vướng víu, mơ hồ tràn ngập.
Mục Sở cứng đờ người, không dám ngẩng đầu nói chuyện với anh, lâu sau mới cố gắng bình tĩnh nói: “Em thấy, chuyện này không tốt lắm.”
Cánh tay Cố Tần lướt qua phần gáy của cô, để cô tựa lên vai mình, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua trán cô, nỉ non nói: “Sao không tốt?”
Thấy cô không nói gì, môi anh dần dần dịch chuyển xuống dưới, đến tai, anh nói: “Em vừa nói muốn ăn anh mà? Bây giờ anh tự mình đưa đến cửa, em muốn ăn không?”
Mục Sở liếm môi, không muốn mình tỏ ra yếu ớt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Anh muốn được em ăn?”
Cố Tần nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhướn lên, môi nở một nụ cười khiêu khích: “Nếu em có dũng khí, đến thử xem.”
Trong đầu Mục Sở xẹt qua hình ảnh vừa rồi Cố Tần đẩy ngã mình.
Không biết dũng khí từ đâu ra, cô xoay người đè lên anh, ngồi lên bụng dưới của anh, thẳng lưng.
Đêm nay cô mặc váy ngủ, ngồi kiểu này phía dưới chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể hai người như muốn tan chảy.
Cô cảm giác được cơ thể Cố Tần cứng đơ, đôi mắt thâm thúy khóa chặt cô lại, hô hấp gần như ngừng thở
Phản ứng của anh khiến Mục Sở càng thêm tự tin, mặc kệ sự khẩn trương và căng thẳng. Cô cúi đầu nhìn anh, đặc biệt dịu dàng hỏi anh: “Nếu anh sợ hãi, đêm nay em sẽ tha cho anh một mạng. Anh qua ghế sofa ngủ đi.”
Cô nói muốn nằm xuống, lại bị Cố Tần bóp chặt eo không cho động đậy.
Lòng bàn tay phủ lên eo cô nóng rực, giọng nói cũng mơ hồ không rõ: “Anh chưa nói sợ, nào, tiếp tục.”
Thấy cô không nhúc nhích, anh nói thêm, “Đương nhiên, nếu em sợ, anh cũng sẽ tha mạng cho.”
Bị anh kích thích, sự xấu hổ của Mục Sở tan thành mây khói: “Em biết sợ?”
Cô hít một hơi, cắn răng cởi nút áo của anh.
Nút thứ nhất, nút thứ hai…
Thời gian dần trôi qua, tay cô dần run rẩy. Khi ngón tay đụng phải da thịt ở ngực, lại càng nóng như bị điện giật.
Hầu kết Cố Tần nhấp nhô, cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng, nhẫn nại cùng cô chơi đùa.
Ngực anh phập phồng, gân xanh nổi đầy trên trán.
Dần về sau anh càng mất bình tĩnh, thúc giục: “Nhanh lên, em chậm quá.”
“Gấp cái gì?” Mục Sở khống chế tay không run nữa, giọng nói bình tĩnh, chậm rãi: “Em chưa từng thấy người nào bị ăn mà gấp đến thế.”
Gỡ nút áo cuối cùng, anh dang rộng tay chân nằm đó, màu da dưới ánh đèn trắng nõn như ngọc.
Đường cong thân thể trôi chảy, không có chút mỡ thừa nào, eo còn nhỏ hơn phụ nữ.
Mục Sở nhìn đến ngây người, không nhịn được nhéo eo anh hai cái, căng cứng.
Cảm xúc rất tốt, chỉ có hơi nóng tay.
Cố Tần buồn cười nhìn cô: “Nhìn cái gì, có ăn hay không?”
Cô cúi đầu, dùng đầu ngón tay vòng quanh ngực anh: “Em đang nghĩ nên ăn sao đây, làm thịt kho tàu hay hấp? Hay là nên xào?”
“Mục Sở.” Anh cầm bàn tay không thành thật của cô, ngước mắt nhìn đôi mắt trong veo của cô: “Em cởi áo anh xong lá gan lớn hơn nhiều nhỉ?
Cô giãy giụa cổ tay muốn rút ra, Cố Tần càng nắm chặt không cho cô có cơ hội thoát, ngoài miệng nói: “Đến đây, anh dạy em.”
Mục Sở còn chưa hoàng hồn, đã nghe thấy giọng điệu ra lệnh của anh: “Ngồi ra phía sau.”
Mục Sở tưởng ngồi lâu khiến anh khó chịu, nghe lời lùi ra phía sau.
Cảm giác được gì đó, thân thể cô cứng đờ.
Xúc cảm khác thường khiến cô thẳng lưng, gương mặt nhiễm đỏ như máu.
Cô bật lên muốn đứng dậy, kết quả bị anh ghì lại: “Ngoan, đừng chạy.”
“Đây không phải—-“
Anh vẫn nằm đó, chân dài hơi cong lên, dùng sức nhấc mông khỏi giường đỉnh lên trên.
Lúc mở miệng, giọng điệu của anh cực kì càn rỡ: “Ăn ngon không?”
“…”
Đón lấy biểu cảm hóa đá ngốc nghếch của Mục Sở, thanh âm anh càng trở nên lưu luyến: “Ăn ngon không, anh cho em ăn thêm nữa nhé?”
Anh đẩy váy ngủ ra, cầm lấy mảnh vải nhỏ bên trong kéo xuống.
Muốn diệt trừ cái chướng ngại vật mỏng manh đó đi.
Mục Sở hoảng đến mức tim muốn ngừng đập, vô thức ôm cánh tay anh.
Khi cô ngẩng đầu lên vô tình chạm phải đôi ngươi thâm thúy của anh, bên trong phản chiếu lại hình ảnh mông lung mờ ảo của cô.
Đôi mắt phượng đẹp tuyệt vời đó, bây giờ vì động tình mà nhiễm lên mấy phần say mê.
Hầu hết gợi cảm chạy lên xuống.
Ngón tay anh còn đang kéo viền reo đến đùi, bị cô cản lại.
Anh vốn định dừng lại, không ngờ Mục Sở mím môi, thả tay anh ra trước.
Cô bước xuống người anh, nằm ngang, trái tim đập lên đập xuống vì căng thẳng.
Thấy ánh mắt của anh, Mục Sở nghiêng đầu né tránh, nhỏ giọng nói: “Em nói rồi, em không muốn ở trên.”
Cô ngoan ngoãn nằm đó, mái tóc đen dài dưới ánh đèn như một thác nước tán loạn bên gối.
Váy ngủ xộc xệch, nội y mới cởi vội nằm vắt vẻo trên chân, hai cái đùi thon dài, trắng phát sáng.
Cố Tần nhìn cô, lý trí vừa mới kiềm chế đã bắt đầu không kiểm soát được.
Nhịp tim lại tăng lên.
Dục vọng đang thiêu đốt.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong căng phòng trống trãi yên tĩnh nhanh chóng kéo lý trí Mục Sở về.
Cô vừa nói gì?
Chưa kịp tỉnh táo, cô lập tức quấn chăn kéo quần áo lên, đưa lưng về phía anh.
Nhịp tim mê loạn, đôi tai đỏ bừng.
Cố Tần nhìn phản ứng của cô, vẻ mặt âm trầm nhìn người gọi đến.
Cau mày trả lời, lúc nói không kiềm được lửa giận: “Tốt nhất nên có chuyện quan trọng.”
“Chuyện lớn, đương nhiên là chuyện lớn!” Giọng nói của Tạ Tu Văn rất kích động, “Cậu đang ở chỗ nào, A Hành nói muốn mời khách, ra thôi, chỗ cũ.”
“Mẹ nó, đây là chuyện lớn cậu nói?”
Mục Sở chưa từng nghe Cố Tần chửi thề, đây là lần đầu tiên nghe được, rất trẻ con.
Cô rất ngạc nhiên và muốn xem vẻ mặt của ấy khi nói ra mấy lời này, nhưng lại không tiện, vẫn đưa lưng về phía anh.
Trong điện thoại, giọng nói của Tạ Tu Văn truyền đến: “A Hành và chị tôi yêu nhau rồi, chuyện tình đơn phương nhiều năm đã đơm hoa kết trái chẳng lẽ không phải là chuyện lớn? Chúng ta nên chúc mừng mới phải?”
“Cậu có thêm anh rể thì liên quan gì đến tôi?”
Dừng một lúc lâu, Tạ Tu Văn nói: “Anh Tần, đêm nay tôi thấy thái độ của cậu rất không tốt. Nói đi, đang làm gì đấy?”
Cố Tần lập tức cúp điện thoại.
Hai giây sau tắt máy, đặt xuống một bên.
Lúc anh bước tới xem Mục Sở, cô chùm chăn đưa lưng về phía anh, chiếc mũi bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng tỏ.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh, đôi mắt quyến rũ, gò má có một tia không tự nhiên.
Cố Tần một tay ôm đầu cô, nằm nghiêng nhìn cô, dùng đầu ngón tay vuốt đôi hàng mi dài cong vút của cô, giọng điệu triền miên và lưu luyến: “Chơi nữa không? Anh còn chưa bắt đầu đâu.”
Cô không nói gì, vùi hết mặt vào chăn.
Trên giường toàn là mùi hương của anh, trộn thêm một tí mùi đàn mộc dễ ngửi làm say lòng người.
Mục Sở bị anh đẩy đến nơi nào đó, nhiệt độ cơ thể của anh vẫn còn lưu luyến càng làm dâng lên một ngọn lửa.
Mặt cô càng nóng như phát sốt.
Gần như không hít thở nổi.
Cố Tần kéo chăn ra, lộ ra khuôn mặt của cô, cô khẽ mở miệng, thở dốc.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Mục Sở ngượng ngùng quay đầu qua nơi khác, nhỏ giọng lầm bầm: “Em ngủ đây.”
Cố Tần cười cười ôm cô từ phía sau, chôn mặt vào mái tóc ngửi mùi hương trên người cô: “Sao lại có chuyện chơi xong không chịu trách nhiệm? Không thể như vậy được.”
Khuỷu tay Mục Sở hất anh mấy lần nhưng không được.
Cố Tần chỉ xoa đầu cô, không nói gì nữa.
Anh thở dài, thu lại tình ý nơi đáy mắt, bước xuống giường vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm như đập vào tim Mục Sở. Cô đắp lại chăn nhưng không tài nào ngủ được.
Anh vào trong đó khoảng nửa tiếng mới đi ra. Cảm được anh đang đến gần, lưng Mục Sở cứng đờ nhưng vẫn không quay đầu lại.
Anh nhẹ nhàng đắp kín chăn giúp cô, lúc đi còn cầm theo gối và tắt đèn ngủ.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng chợt nghe được âm thanh sột soạt, Mục Sở mơ hồ cảm thấy anh vào phòng treo quần áo lấy chăn trải ra ghế sofa.
Sau khi nằm xuống đã không còn tiếng động gì nữa.
Rất biết tự giác.
Phía sau trống không, Mục Sở không hiểu sao lại không ngủ được, cô trở mình.
Cố Tần nghe thấy tiếng động, đưa mặt nhìn về phía này: “Chưa ngủ sao?”
Mục Sở nhỏ giọng trả lời: “Vẫn chưa.”
Im lặng một lúc, Cố Tần đặt hai tay ra sau đầu nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, giọng nói dịu dàng: “Anh kể chuyện cho em nghe nhé?”
Ghế sofa phía cuối giường có hơi xa, Mục Sở ôm gối xuống cuối giường nằm, lại gần anh: “Anh muốn nói gì?”
Cố Tần nghĩ nghĩ nói: “Kể em nghe thời gian anh học tập ở California. Lúc ấy, anh mới mười tám tuổi….”
Mục Sở ngủ một giấc rất sâu.
Ngày hôm sau, cô bị Cố Tích đánh thức.
Mở mắt ra, cô đờ đẫn quét nhìn xung quanh, chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo đã nhìn thấy Quý Tây đang đứng ở đầu giường, dáng vẻ bất ngờ: “Sao cậu không ngủ ở đầu giường mà lại đến cuối giường nằm?”
Mục Sở ngồi vò đầu bứt tóc, một lúc sau mới nhớ đến việc đêm qua Cố Tần kể chuyện cũ.
Cô ngủ cả đêm nên giờ cổ họng khô khốc, lúc nói giọng hơi khàn: “Có lẽ dáng ngủ tớ không tốt.”
Cố Tích: “Tớ còn tưởng bới vì mây mưa.”
Mục Sở: “…”
Ánh mắt Cố Tích quét nhìn khắp phòng, cuối cùng đặt tầm mắt lên chiếc chăn trên ghế sofa.
Mấy giây sau, cô hoài nghi hỏi Mục Sở: “Hôm qua ảnh ngủ ở chỗ ấy à?”
Mục Sở trả lời qua loa rồi xuống giường.
Nhớ lại việc quần ào mình vẫn còn trong phòng Cố Tích, cô vừa chải tóc vừa đi ra khỏi phòng.
Cố Tích cũng theo sau trở về phòng mình, lúc đóng cửa lại không nhịn được cảm thán: “Không ngờ anh trai tớ là một chính nhân quân tử nhở?”
Mục Sở vừa bước vào phòng tắm đã nghe nói thế, không khỏi nhớ lại đêm qua xém chút nữa đã mất sạch sự trong sáng.
Đóng cửa phòng tắm, cô lấy bàn chải đánh răng dùng một lần rồi bóp kem đánh răng bôi lên, chuyện tối qua vẫn còn là một cuộn phim tái diện lại từng chút một.
Thật ra sự sự việc bị cuộc gọi của Tạ Tu Văn cắt ngang, cô cũng không hề có ý định từ chối anh.
Nếu anh vẫn khăng khăng muốn làm, khả năng cao cô sẽ không phản kháng nhiều.
Không ngờ anh lại dừng, sau đó vào phòng tắm nửa giờ.
Sau đó nữa còn yên lặng nằm ghế sofa.
Bởi vì sợ cô tức giận sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như vẫn có chút… giống người?
1
Dì An chuẩn bị bữa sáng rất thịnh soạn, có nhiều món Mục Sở thích.
Tần Noãn đã ăn từ sớm, ngồi bên cạnh thỉnh thoảng hỏi han an cần Mục Sở: “Sở Sở thích cá, bác đặc biệt sai dì An nấu món canh cá cho con, nhớ uống nhiều một chút. Đừng học tập khổ cực quá, con ở thành phố A gầy xuống rồi.”
Mục Sở nhận bát cạnh Tần Noãn đưa tới, cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác.”
Cố Tích nói xen vào: “Mẹ đừng có trợn mắt nói dối như vậy chứ, đôi mắt nào của mẹ thấy cậu ấy gầy?’
Cô nàng ngậm thìa, chống cằm nhìn Mục Sở: “Con thấy cậu ấy còn mập hơn.”
Rồi lại véo mặt mình để Tần Noãn nhìn: “Mẹ nhìn lại đứa con gái ruột mẹ chưa gặp nửa năm đi, con gầy lắm rồi!”
Tần Noãn cũng nhìn mặt cô nàng, đưa tay véo véo: “Sao mẹ không thấy nhỉ?”
Cố Tích: “…”
Tần Noãn rất bồn chồn: “Ở nước ngoài con thường ăn gì, cuộc sống có tốt không? Sao thịt lên, kiến thức lại không có?”
Cố Tích: “…”
“Anh.” Cố Tích nhìn người vừa uống vừa chơi điện thoại, rất không phục, “Em và Sở Sở ai mập hơn?”
Cố Tần không buồn ngẩng đầu, trả lời tin Wechat, giọng điệu lười biếng: “Định tự rước cục tức về người à?”
Điện thoại Tần Noãn reo lên, bà dặn dò Cố Tần: “Tích Tích nửa năm không về nước, tối nay con nhớ chở em qua nhà chú dì Mục.”
Cố Tần đáp ứng, Tần Noãn đứng dậy lên lầu.
Trên bàn chỉ còn lại ba người họ, Cố Tích buồn bực ăn cơm, càng nghĩ càng không vui: “Sau này em sẽ không còn tiếng nói trong căn nhà này nữa sao?”
Cố Tần cười khích: “Nói như trước kia có vậy.”
Cố Tích: “…”
Mục Sở sờ đầu cô nàng, kẹp một miếng trứng cuộn đến bên miệng: “Chị thương em, há miệng.”
Cố Tích há miệng ngậm vào: “Chỉ mình cậu có lương tâm, đút tớ miếng nữa.”
Mục Sở kẹp một miếng khác cho cô, vừa kẹp lên, cô cảm thấy chân mình bị mu bàn chân người khác cọ lên.
Mới đầu còn tưởng là ảo giác, sau đó càng không kiêng nể gì cả.
Mục Sở không kẹp chặt trứng cuộn, lại rơi xuống.
Cô sững sờ, vừa ngước mắt lên đã đụng phải tầm mắt của Cố Tần.
Anh chống cằm nhìn cô, hốc mắt sâu, mặt mày sắc sảo, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt rất nhạt không nhìn ra cảm xúc.
Và chân của anh vẫn cọ cọ chán trái của cô.
Sợ Cố Tích phát hiện ra, Mục Sở bình tĩnh kẹp miếng trứng lên đưa vào miệng Cố Tích.
Cố Tần cau mày, càng tăng thêm lực ở chân.
Ngay sau đó, anh ung dung nói: “Hoa Hoa, em từng đút anh(ca ca) chưa?”
Cố Tần vừa nói ra, Cố Tích đã phản ứng trước Mục Sở.
Cô nàng đặt đũa xuống, vẻ mặt không tin được nhìn Mục Sở: “Cậu vẫn gọi là anh(ca ca)?”
Cô nàng bỗng nhớ đến sau ngày sinh nhật thứ mười tám, Cố Tần không cho cô nàng nói hai từ này nữa.
Lúc đó Cố Tần nói thế nào nhỉ?
—– “Em mười tám rồi phải không?”
—– “Đã trưởng thành, ngày nào cũng gọi anh hai từ này không thấy ỏn ẻn sao?”
—– “Anh nổi hết da gà.”
Cho nên.
Không phải hai từ đó rất ỏn ẻn.
Mà là “mình” nói hai từ đó, anh thấy rất ỏn ẻn.
Căn bản không liên quan đến hai từ đó
Vấn đề là người gọi nó!
“…” Phục luôn!
Đột nhiên Cố Tích không dám nhìn thẳng hai chữ này
Nếu thời gian có thể quay trở lại, lúc bắt đầu biết nói cô sẽ không gọi hai từ anh trai(ca ca) đó!
Cố Tích thấy mình phạm vào tội lỗi quá xấu hổ.
Cô nàng ăn tùy tiện mấy miệng nữa rồi đứng lên: “Em ăn no rồi, hai người cứ tiếp tục.”
Lập tức chạy đi.
Mục Sở nói quýnh, mất tự nhiên trừng Cố Tần một cái.
Cố Tần lờ như không thấy, trực tiếp dời ghế đến bên cạnh Mục Sở: “Lại đây, đút anh ăn.”
“Không muốn.” Mục Sở cúi đầu ăn phần của mình.
“Đồ không có lương tâm.” Cố Tần bóp eo cô một cái: “Vậy mà nói anh quan trọng hơn Tích Tích.”
Mục Sở: “…”
“Anh muốn ăn cái kia.” Anh chỉ sủi cảo nhân tôm.
“Anh không thể tự gắp được sao?”
“Đũa của anh ở phía đối diện, không lấy được.”
Mục Sở miễn cưỡng gắp lên, ánh mắt đảo quanh, chắc chắn không có ai mới nhanh chóng nhét vào miệng anh: “Được chưa?”
Cố Tần chậm rãi nhai nuốt.
Ăn xong, anh lấy khăn giấy ra lau miệng, xoa đầu cô, không khỏi nở nụ cười: “Sao em ngoan vậy.”
“…”
Anh nói vào tai cô một câu: “Tối hôm qua cũng rất ngoan, nhưng anh không có biện pháp an toàn. Nên là, lần sau nhé, được không?”
Mục Sở: “…”