Cảm giác được động tĩnh, anh chậm chạp nghiêng đầu nhìn qua.
Cố Tích vừa rồi chạy gấp quá nên không cầm theo quần áo để thay, lúc này chỉ bọc một chiếc khăn tắm, hình như sợ rơi xuống nên còn cẩn thận dùng tay giữ lấy.
Thấy vẻ mặt cười như không cười của Doãn Lê Hân, cô bình tĩnh đi qua mép giường, nửa câu cũng không nói, trực tiếp đi vào phòng để quần áo, đóng cửa lại.
Lề mề nửa ngày, Cố Tích mới mặc một chiếc váy ngủ màu hồng chậm rãi từ bên trong đi ra.
Vẫn như cũ không nói lời nào, trực tiếp chui vào trong chăn, tắt đèn nơi đầu giường.
Trong phòng chợt ảm đạm, chỉ có điện thoại Doãn Lê Hân vẫn sáng đèn, ánh sáng hắt vào gương mặt góc cạnh của anh, cặp mắt đào hoa khẽ nheo lại, mang theo ý cười: "Sao lại tắt đèn rồi?"
Cố Tích trở mình đưa lưng về phía anh: "Ngày mai em muốn đi dạo phố mua ít đồ đưa về nhà, ngủ sớm dậy sớm."
"Còn chưa tới bảy giờ tối." Doãn Lê Hân nhắc nhở cô.
Thân hình Cố Tích chợt cứng đờ, mở mắt ra: "Cái đấy, hình như vẫn còn hơi sớm nhỉ."
Cô sờ sờ điện thoại nơi đầu giường, tiện tay ấn mở Weibo xem một chút.
Đúng lúc bài viết đầu tiên hiện lên là một video ngắn trong buổi hòa nhạc của Tạ Tu Lâm, ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, người đàn ông biểu diễn thâm tình, cùng với màn gào thét điên cuồng của fan hâm mộ.
Một giây sau, điện thoại Cố Tích bị Doãn Lê Hân cướp đi ném qua một bên, người sáp tới gần khẽ cắn vành tai mẫn cảm của cô.
Cố Tích lắc đầu né tránh, hai tay chống trước lồng ngực cứng rắn của anh, cười khẽ một tiếng: "Anh ghen à nha?"
"Anh ghen cái gì?" Anh chôn mặt vào cổ cô, khẽ mút một mảng thịt mềm.
Cố Tích sợ anh sẽ để lại dấu hôn, đẩy nhẹ: "Anh đừng hôn chỗ đó, về nhà sẽ bị thấy."
"Vậy anh hôn chỗ người khác không thấy là được." Anh kéo áo cô, thuận theo xương quai xanh hôn xuống, đặt lên đấy những nụ hôn tinh mịn, để lại nơi anh thích nhất ấn ký của mình.
Lúc ngẩng đầu, sắc mặt anh trong màn đêm nhiễm lên tia lưu luyến, khàn giọng mở miệng: "Bộ phim vừa rồi không phải chưa xem hết sao, muốn xem tiếp không?"
Cố Tích: "..."
Cô không nói lời nào, Doãn Lê Hân cho là cô ngầm đồng ý, sau khi xoay người nằm xuống, đem người ôm vào ngực mình, tay cầm điện thoại lên.
"Vẫn còn sớm, chúng ta xem cho hết phim đi."
Cố Tích đỏ mặt, giãy dụa trong ngực anh: "Em không xem!"
"Sao lại không?" Doãn Lê Hân cúi đầu, ngữ khí lười nhác mở miệng, "Vừa nãy còn xem rất vui mà?"
"..."
Cố Tích cắn cắn môi, im lặng một lát rồi mở to mắt: "Doãn Lê Hân."
"Hả?"
"Không phải anh nói, những bộ phim kia là Thẩm Chu xem sao? Sao trên điện thoại anh cũng có?"
"A, có lẽ là do anh cũng xem."
Vốn định chặn miệng anh một câu, kết quả anh lại trả lời thẳng thắn như vậy, da mặt dày đến kinh người, Cố Tích ngược lại nghẹn họng trân trối.
Thấy cô không nhìn vào điện thoại, Doãn Lê Hân cắn môi dưới của cô, giọng nói khàn khàn: "Nếu em không muốn xem, thì ông đây trực tiếp làm luôn?"
"..."
Sợ cô không vui, anh lại nghiêm túc hỏi một lần: "Cho anh, được không?"
Trong bóng đêm nhàn nhạt, Cố Tích nhìn chăm chú gương mặt gần trong gang tấc kia, mặt mày cương nghị của anh trở nên thâm thúy, nhiễm lên tia dịu dàng hiếm thấy.
Đây không phải là lần đầu tiên anh hỏi cô việc này.
Ở nước ngoài học nửa năm, cuối tuần cô thường tới đây, cũng có những lúc anh khó tự điều khiển được.
Cố Tích cũng không biết loại việc này hẹn hò bao lâu thì làm được, nên cứ ậm ờ mãi không ngừng.
Mỗi lần thấy cô do dự, anh đều chịu đựng dục vọng, tự mình đi vào phòng tắm giải quyết, cũng không miễn cưỡng cô.
Thấy anh hôm nay lại hỏi, nhịp tim Cố Tích dần đập nhanh, mặt đỏ như rỉ máu.
Một hồi lâu sau, cô nhẹ nói: "Hình như sẽ rất đau."
Bình thường khi nói đến vấn đề này, cô luôn luôn im lặng, hôm nay khó được mở miệng nói chuyện, Doãn Lê Hân cảm thấy thái độ của cô buông lỏng, thanh âm không tự giác dịu dàng hơn: "Vậy anh sẽ nhẹ chút."
Đầu ngón tay anh nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn sâu.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi việc tiến triển cũng không thuận lợi như Doãn Lê Hân tưởng tượng.
Mới đầu Cố Tích còn phối hợp, nhưng sau đó liền không có kiên nhẫn hỏi: "Anh có được hay không đấy?"
Doãn Lê Hân hơi ngây ngốc, bị chọc giận quá liền cười lên: "Hả? Em nói gì cơ?"
Lề mề lâu như vậy, xấu hổ gì gì đó đều sớm bị ném lên chín tầng mây, Cố Tích mở to mắt nhìn thẳng anh: "Có phải anh không được không?"
"..."
Doãn Lê Hân cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm, vỗ đùi cô một cái: "Cố Tích, em nghĩ kỹ một chút rồi lại nói tiếp."
"Nhưng anh một mực có vào được đâu, em nhìn thấy giống không được."
"Là em quá khẩn trương, anh sợ đi vào em sẽ đau, chờ đến khi thả lỏng rồi lại vào."
Cố Tích không tin lý do thoái thác này của anh: "Anh không được thì cứ nói thẳng, em cũng nào chế giễu, làm gì phải lấy cớ --"
Đau đớn như bị xé rách truyền đến, Cố Tích đỏ cả vành mắt, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Trong vô thức, móng tay cô khảm sâu vào tấm lưng của anh, thanh âm mang theo sự nghẹn ngào: "Anh mau đi ra đi, đau quá!"
Doãn Lê Hân cũng có chút đau, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, mày nhíu lại, không tốt hơn cô là bao.
Anh thử động mấy lần, khẽ đùa phân tán sự chú ý của cô: "Vừa nãy ông đây thực sự sợ em đau nên mới không đi vào, em khích anh làm gì? Chờ không kịp sao?"
"..."
- -
Giày vò đến nửa đêm, tới tận hai lần, Cố Tích là khóc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt cô đen như đít nồi, không thèm để ý tới thủ phạm giày vò mình đêm qua.
Doãn Lê Hân dỗ kiểu gì cũng vô dụng, dần dần phát hiện chuyện này có chút nghiêm trọng hơn anh nghĩ.
Thật ra, anh lúc ấy thật không muốn cô những hai lần, rõ ràng là tự cô tìm lấy, bây giờ còn đổ ngược lại cho anh.
Doãn Lê Hân cũng là lần đầu, hiệp một tối hôm qua kết thúc tương đối qua loa, đại khái là năm sáu phút gì đó, anh liền giao nộp vũ khí.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng nhìn cô khóc đến rất thương tâm, Doãn Lê Hân cũng không muốn vãn hồi mặt mũi của mình, lòng thầm nghĩ còn nhiều thời gian.
Nhưng nha đầu này quả thực không biết trời cao đất dày, đã lau sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, cô nhẹ nhàng bù thêm một câu: "Có phải anh bị ra sớm không? Em đọc tiểu thuyết thấy nam chính bình thường đều rất lâu, anh như vậy, sau này có phải sẽ không hài hòa không? Cái đấy, ừm, không phải em có ý ghét bỏ, nhưng mà nếu như cảm thấy có bệnh khó nói, thì phải trị một chút."
"..." Lời nói này làm anh cảm thấy, nếu không lấy lại chút mặt mũi tôn nghiêm của mình, thì con mẹ nó tên anh sẽ viết ngược!
Cho nên mới nhất thời nóng máu, lại đè cô xuống.
Mặc dù sau đó có lấy lại được mặt mũi, nhưng vô tình đắc tội với cô gái nhỏ này.
Doãn Lê Hân ngồi nơi mép giường, nhìn cô gái đang đưa lưng về phía mình, mở miệng: "Đói bụng không em? Anh đi chuẩn bị chút đồ ăn nhé?"
"Hay là, anh ôm em đi rửa mặt?"
"Không phải nói hôm nay đi dạo phố mua đồ sao? Chúng ta ra ngoài đi dạo?"
Cố Tích xoay người lại, trừng anh: "Anh còn có miếng lương tâm nào không?"
Doãn Lê Hân: "?"
Cố Tích: "Em cũng đã thành như vậy rồi, anh còn định kêu em đi dạo phố với anh?"
"Không phải tối qua em nói hôm nay muốn dạo phố sao? Là anh đi với em, sao giờ lại thành em đi với anh rồi?"
Vừa mới dứt lời, Doãn Lê Hân nhìn thấy sắc mặt Cố Tích càng đen thui, mới phát hiện ra bản thân bắt sai trọng điểm, trọng điểm vốn nằm ở nửa câu trước.
"Cái kia." Anh sờ mũi một cái, nhẹ giọng hỏi, "Còn rất đau sao?"
Cố Tích cắn môi không nói lời nào, từ nhỏ cô đã yếu ớt, còn chưa bị đau như thế này bao giờ đâu, thế mà tối qua tên này còn dám lôi kéo cô làm đến lần thứ hai.
Doãn Lê Hân vén chăn lên xem: "Anh nhìn một chút xem còn sưng –"
"Anh làm gì thế?"
Mặt cô đỏ bừng, rõ ràng là giận thật, nhưng thanh âm nghe lại giống như đang nũng nịu: "Không cho anh nhìn!"
"Được." Doãn Lê Hân bị bộ dáng của cô chọc cười, đưa tay vò vò tóc cô gái nhỏ, "Không nhìn thì không nhìn."
- -
Kỳ nghỉ đông lần này đối với Cố Tích mà nói, rất đặc biệt.
Quả thực phá vỡ tam quan, sấm sét giữa trời quang!
Đã nói tình cảm như anh em ruột đâu?
Anh trai cô và Mục Sở, đến cùng sao lại trốn cô cấu kết với nhau!
Quả thực không thể tưởng tượng được, khó mà tin nổi!
Giao thừa đêm đó, Cố Tích ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bên cạnh, không có tâm tình xem phim.
Cô bỗng nhiên chỉ tay vào Cố Tần, có chút tức giận: "Em rất muốn hỏi vì sao từ nhỏ anh đã đối xử với em tệ như thế, có phải vì em làm kỳ đà cản mũi hai người không?"
Cố Tần vòng tay ngả người ra phía sau, quay qua nhìn cô em gái của mình: "Cố Tích, anh rất vui vì cuối cùng em cũng nhận ra."
Cố Tích: "..."
Mục Sở vỗ đùi Cố Tần một cái: "Anh đừng bắt nạt Tích Tích!"
Cô nàng nói rồi dịch dịch về phía Cố Tích: "Đừng để ý đến anh ấy, hai chúng ta xem phim."
Cố Tích cười đắc ý làm mặt quỷ về phía bên kia, còn nói với Mục Sở: "Tớ nghi ngờ mình và ông anh kia không phải anh em ruột."
Cố Tần mỉm cười: "Bây giờ có chị dâu rồi không phải sao?"
Cố Tích chậc chậc hai tiếng, cảm thán: "Mặc dù Sở Sở mù thật, nhưng em phải công nhận anh có mắt nhìn rất tốt."
Nói xong, cô nàng nhìn về phía Mục Sở, trêu chọc: "Chị dâu, tớ nói không sai chứ?"
"..." Tai Mục Sở ửng hồng, "Đừng gọi bậy!"
Đang cười đùa vui vẻ thì Tần Noãn đẩy cửa vào, nói với Cố Tích: "Tích Tích, có người tìm con."
Cố Tích bối rối hỏi: "Ai vậy ạ?"
Tần Noãn: "Mẹ không biết, là một cô bé rất đẹp, họ Doãn, nói là bạn của con."
Cô gái họ Doãn, Cố Tích chỉ có thể nghĩ đến em gái của Doãn Lê Hân, Doãn Lê.
Nếu như Doãn Lê tìm cô, đồng nghĩa với việc Doãn Lê Hân tới, cô vốn cũng không nghĩ tới việc ở đây ăn cơm chó, bèn nhanh chân chạy ra ngoài.
Mới từ cửa lớn đi ra, cô đã thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa vẫy vẫy tay với mình, nhẹ nở nụ cười.
Cố Tích đã nhìn qua ảnh của Doãn Lê, cũng đã gọi video, nên nhận ra con bé, mỉm cười đi qua chào hỏi.
Doãn Lê kéo cô đi ra khỏi khi biệt thự: "Chị gái, anh trai em tìm chị."
Doãn Lê Hân lái xe dừng ở bên đường, xa xa nhìn thấy hai cô gái đi tới, anh mở cửa đi xuống.
Trời mùa đông rất lạnh, anh mặc một chiếc áo jacket màu đen, nhìn rất mỏng, nhưng người thoạt nhìn như không biết lạnh là gì, hoàn toàn là tư thái cà lơ phất phơ, lúc nhìn thấy Cố Tích còn lộ ra ý cười.
Doãn Lê cũng không quấy rầy hai người họ, tự giác lên chiếc xe trước mặt, nói rằng cô nàng về nhà trước.
Xe nổ máy, còn lén lút mở cửa sổ chụp một bức.
Mẹ cô nàng nói muốn nhìn ảnh của chị dâu tương lai, cô phải chụp lại cho ba mẹ xem mới được.
Tuyết đã rơi dày, rơi xuống cả hai bên vai và đỉnh đầu cô.
Doãn Lê Hân mở cửa phụ xe để cô ngồi vào, còn mình đi tới ghế lái.
Trong xe ấm áp dễ chịu vô cùng.
Cố Tích ghé mắt nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"
Đêm nay là giao thừa, cô cho là anh sẽ ở nhà với gia đình, không nghĩ lại tới đây tìm mình.
Doãn Lê Hân khẽ nhướng mày, cười nhẹ: "Đương nhiên là tới cứu vớt em."
Nhắc đến đây, Cố Tích liền nghĩ tới việc của anh mình và Mục Sở.
Đã mấy ngày trôi qua, cô cũng đã dần thích ứng, nhưng quả thực có chuyện cô cứ canh cánh trong lòng.
Bây giờ Doãn Lê Hân nhắc tới, cô nhịn không được mà lầu bầu: "Sau khi em tròn mười tám tuổi, anh em đều không cho em gọi –"
Nói được nửa câu, Cố Tích dừng một chút, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Vì sao anh cô lại không cho cô gọi hai từ "anh trai" này, mà Mục Sở lại có thể? Chẳng lẽ đây là tình thú sao, con trai ai cũng thích người yêu mình gọi như vậy?
Cô hất cằm lên nhìn Doãn Lê Hân dò xét, như có điều suy nghĩ.
Doãn Lê Hân bị cô nhìn chằm chằm có chút không hiểu: "Trên mặt anh có hoa à?"
Cố Tích do dự một chút, nghiêng người tới gần anh, mềm giọng gọi: "Anh trai ~."