• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ba người dưới lầu rời đi thì không trở lại nữa. Trình Bác Diễn ở bên cửa sổ nhìn rất lâu, lúc quay đầu lại thì thấy Hạng Tây đang sững sờ ngồi trên sô pha.

"Cũng không chắc chắn là mấy người kia." Trình Bác Diễn đi qua sờ đầu cậu: "Đói bụng hửm? Muốn đi siêu thị với anh không?"

"Đi!" Hạng Tây ngẩng đầu: "Em còn nghĩ anh không cho em ra ngoài chứ."

"Đúng là không nên để em ra ngoài." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Nhưng mà nhìn em thế này... Dù sao cũng chỉ ở cổng tiểu khu thôi, cũng không đi đâu xa. Hơn nữa hai ngày nữa em cũng phải đến phòng trà, cũng phải đi ra ngoài. Anh đi cùng là được."

"Em đi thay quần áo." Hạng Tây lập tức nhảy từ sô pha xuống, chạy vào phòng ngủ.

Hai người đi xuống lầu, lại đứng ở cầu thang nhìn xung quanh. Không có người nào kỳ lạ, đều là mấy hộ gia đình trong tiểu khu ăn xong ra hoa viên tản bộ, còn có không ít người mang theo con nhỏ, nhìn qua một mảnh an bình.


"Đi thôi." Trình Bác Diễn cầm túi mua sắm đi qua phía cổng siêu thị.

"Nói không chừng chỉ là đến tìm người thôi." Hạng Tây đi theo phía sau anh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, quay đầu nhìn thấy túi mua sắm lại cười: "Anh cầm cái này trông buồn cười ghê."

"Còn không phải làm sao." Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu: "Anh cầm giỏ rau không phải càng buồn cười nữa sao."

"Vào siêu thị mua cái túi to là được mà, có hai đồng thôi." Hạng Tây vừa nhìn anh đã muốn cười.

"Bảo vệ môi trường đó, có hiểu không." Trình Bác Diễn nói: "Dù sao cũng không bao xa, cũng không phải mang đi dạo phố."

"Em cầm cho, anh cầm trên tay, em cứ thấy là muốn cười thôi." Hạng Tây cầm cái túi trong tay anh qua: "Anh còn không gấp lại..."

Hạng Tây định gấp túi lại cầm, vừa cầm mới phát hiện bên trong túi hình như còn có gì đó, cậu xem xét nhìn vào bên trong rồi sửng sốt: "Đây là cái gì vậy?"


"Bình xịt." Trình Bác Diễn nói.

"Bình xịt? Bình xịt gì cơ?" Hạng Tây lấy một cái chai nhỏ trong túi ra.

Trình Bác Diễn cầm lấy cái chai bỏ lại trong túi, lại thanh thanh cổ: "Bình xịt phòng biếи ŧɦái."

"Phòng..." Hạng Tây ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì dừng bước, đứng tại chỗ cười đến muốn chảy nước mắt: "Cái này có ích gì, không phải mấy cái này thường ở trong túi mấy cô gái sao, anh sao lại có mấy thứ này..."

"Anh xịt em một cái, xem thử hữu dụng hay không?" Trình Bác Diễn chậc một tiếng: "Được rồi, vừa đi vừa cười cũng được, tiết kiệm thời gian."

Hạng Tây tự mình cười một hồi lâu mới nhanh chân đi hai bước đến kế bên Trình Bác Diễn: "Bác sĩ Trình."

"Chuyện gì?" Trình Bác Diễn nói.

"Anh lấy thứ này ở đâu vậy?" Hạng Tây chà mặt, giọng điệu có chút buồn bực: "Bức anh tới mức phải mang thứ này đi ra ngoài."


"Mua đó, y tá trong khoa anh mua chung, anh với chủ nhiệm Trần cũng mua mỗi người một cái." Trình Bác Diễn mỉm cười.

"Chủ nhiệm Trần của mấy anh cũng già rồi, ai lại đi giở trò lưu manh với ổng chứ!" Hạng Tây vốn không muốn cười, vừa nghe như vậy đã cười cả nửa ngày.

"Chủ nhiệm Trần cảm thấy bộ dạng của mình dễ bị khi dễ quá." Trình Bác Diễn bị cậu cười đến cũng muốn cười: "Năm trước có người uống say gây sự ở bệnh viện đánh người, bác sĩ ai nấy đều lên ngăn cản, kết quả người đó lại đến chỗ chủ nhiệm Trần... Sau đó cảnh sát hỏi sao lại đánh chủ nhiệm Trần, có phải là có vấn đề gì hay không."

"Đúng vậy, sao lại đánh ông ấy?" Hạng Tây hỏi.

"Người đó nói, vừa nhìn là thấy chủ nhiệm Trần là kiểu người sẽ không đánh trả, cho nên mới đánh ông ấy." Trình Bác Diễn nói: "Vậy nên sau này chủ nhiệm Trần mới mua bình xịt."
Hạng Tây lại cười một trận, cười xong ngẫm lại lại thở dài: "Bác sĩ mấy anh cũng quá... Vậy sau này ông ấy có dùng chưa?"

"Không dùng, sao dám dùng chứ." Trình Bác Diễn quàng tay lên vai cậu: "Thực ra không cần chọn chủ nhiệm Trần, người đó có chọn ai thì cũng không ai đánh trả cả."

"Aizz." Hạng Tây nắm lấy ngón tay anh: "Lúc trước em còn tưởng, anh vặn khớp người khác thoải mái như vậy, nếu có người gây sự ở bệnh viện chắc chắn không phải là đối thủ của anh."

"Anh còn vặn tay người nhà được sao." Trình Bác Diễn cười: "Chỉ có thể trốn thôi, tránh không kịp thì bị đánh vài cái."

"Anh nói xem, cả nhà anh đều là bác sĩ, đều biết tình hình rồi, sao anh lại muốn học y nữa, học cái khác không được sao?" Hạng Tây nhìn anh.

"Vốn là không muốn học." Trình Bác Diễn nói.

"Vậy sao lại học?" Hạng Tây có chút hiếu kỳ.
"Mua đồ ăn đi." Trình Bác Diễn không đáp lại câu hỏi của cậu, đẩy cậu vào siêu thị: "Anh còn định mua một ít thực phẩm chín, bây giờ xem ra không còn rồi."

"Có cái gì thì mua cái đó đi, đồ ăn sống còn không thấy nữa rồi." Hạng Tây không hỏi nữa.

Người trong siêu thị rất nhiều, đều là người dân ở lân cận. Ở đây có hai cái siêu thị, vừa qua bảy giờ khu bán đồ ăn đã lộn xộn như vừa mới đánh trận xong, rất nhiều kệ chỉ còn rau xanh.

Bọn họ dạo một vòng, chỉ lấy được một túi khoai tây giảm giá. Hạng Tây nhân lúc một bác gái do dự, liền cầm lấy bịch ớt chuông trước mặt bà lên. Bác gái do dự xong phát hiện túi ớt chuông duy nhất đã không còn, rất khó chịu trừng Hạng Tây rồi nhiếc nhéo hồi lâu.

"Hai cái này..." Trình Bác Diễn nhìn khoai tây và ớt chuông trong tay Hạng Tây: "Phối như thế nào đây? Khoai tây xào ớt?"
"Không biết nữa, hay là đưa ớt chuông lại cho bác gái kia?" Hạng Tây nhỏ giọng nói: "Bà ấy còn trừng em nữa đó."

"Anh suy nghĩ xem." Trình Bác Diễn suy nghĩ một lát: "Lấy đi, làm khoai tây nghiền, lại lấy thêm ít thịt xào ớt chuông là được."

"Dạ." Hạng Tây rất hứng thú: "Anh biết làm khoai tây nghiền luôn hả?"

"...Không biết." Trình Bác Diễn rất thành thật trả lời: "Đây chỉ là kế hoạch của anh thôi, về nhà rồi tra xem làm thế nào."

Trình Bác Diễn không nói gì, đẩy xe mua sắm đi qua kệ để hoa quả.

"Em làm nha." Hạng Tây đuổi theo lại nói.

Trình Bác Diễn cầm mấy trái xoài nhìn, Hạng Tây chạm vào cánh tay anh: "Aizz, em nói em làm đó, khoai tây nghiền á."

"Im miệng." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.

"Không tin em đến vậy sao!" Hạng Tây nhỏ giọng nói.

"Việc nấu ăn này, em có tin chính mình không?" Trình Bác Diễn giật giật khóe miệng.
"Em hả? Em..." Hạng Tây chăm chú suy nghĩ một lát, cười nói: "Đúng là không tin thật."

Cuối cùng hai người mang khoai tây và ớt chuông còn có một ít trái cây ra khỏi siêu thị.

"Khổ quá." Hạng Tây chậc chậc vài tiếng: "Còn không bằng đi ăn Shaxian."

"Không vệ sinh." Trình Bác Diễn đơn giản trả lời, kéo tay cậu đi qua đường.

Trong tiểu khu đã náo nhiệt hơn lúc nãy. Bãi đất trống duy nhất trong công viên đã có rất nhiều người đứng, còn nghe được cả tiếng nhạc.

"Chuẩn bị nhảy rồi." Hạng Tây cười nói: "Trước đây em còn không phát hiện ở đây còn có nhảy quảng trường nữa. Có ồn không?"

"Trời lạnh hơn một chút thì không có người nhảy, trới ấm mới ra nhảy thôi." Trình Bác Diễn nhìn phía bên kia: "Âm thanh cũng không lớn lắm, lúc ở trong nhà sẽ không nghe thấy, vừa qua chín giờ cũng kết thúc rồi."
"Em đói bụng rồi." Hạng Tây nhảy nhảy: "Em..."

Còn chưa dứt lời, bước chân của cậu đã dừng lại. Trình Bác Diễn đi theo sau cậu còn đang nhìn di động, xém nữa đã đụng trúng cậu: "Sao vậy?"

"Mấy người kia." Hạng Tây quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Lại tới nữa kìa."

"Hửm?" Trình Bác Diễn ngẩng đầu nhìn về mấy người ngồi ở ghế đá bên kia. Đúng là lại quay lại.

Anh đưa tay vào trong túi mua sắm, nhíu mày. Mấy người này nếu thật sự đến trả thù, vậy thì chỉ số thông minh đúng là hơi chút không đủ, cứ đến ngồi ngốc ở một chỗ như một xe bán đồ ăn sáng cố định vậy...

"Phải làm sao bây giờ? Lên trên lầu sao?" Hạng Tây đi vào bên trong, nhỏ giọng hỏi.

"Lên lầu." Trình Bác Diễn vẫn không lấy bình xịt ra, bởi vì sau khi bọn họ đã vào trên trong mấy người kia lại đi qua hoa viên ở bên ngoài, không có ý định sẽ đi theo: "Mấy người này có thể không phải tới vì em đâu..."
Hạng Tây không nói gì, cúi đầu đi vào thang máy, mãi đến khi ra khỏi thang máy vẫn luôn im lặng.

"Sao vậy?" Trình Bác Diễn nhéo mông cậu một cái.

"A!" Hạng Tây nhảy tới phía trước một bước, quay đầu trừng mắt nhìn anh, lại cúi đầu thở dài: "Anh nói xem, đây là cái chuyện cc* gì đây! Còn khiến anh lo lắng đến vậy..."

(*)Nguyên văn: j8 = ƈôи ŧɦịŧ :

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK